Tuần Thú Đại Minh

Chương 38: Chương 38




Chương 38: Người phụ nữ chết trên nóc nhà

Bị một đám nam nhân chen lấn ở giữa, Đoàn Phi cảm thấy khó chịu, hắn đẩy Thạch Bân ra, nói:

- Sát thủ đã bị Nhạc thiếu hiệp đuổi đi, không còn gì nguy hiểm rồi, để ta đi xem thập tự tiêu (tiêu chữ thập) rốt cuộc trông ra sao?

Mọi người cẩn thận chuyển đến trước cột gỗ mà tiểu điếm dùng để che mưa lều cỏ, kết cấu đơn giản hai thanh đối xứng thành hình chữ thập, tổng cộng có bốn thanh chữ thập đâm sâu vào trong cột gỗ. Đoàn Phi cầm lấy giữa tiêu nhổ hướng ra ngoài, gần như dùng hết khí lực vẫn không thể rút ra được, cuối cùng Sử tổng bộ rút ra, quan sát, rồi giao cho Đoàn Phi.

Gương mặt Đoàn Phi nóng bừng, cũng may độ khó dường như cũng bằng dùng tay không mà rút đinh, người bình thường ít người có thể làm được. Như Sử tổng bộ, y đã luyện qua đồng tử công của Thiếu Lâm, nên không thể coi là người bình thường, cho nên Đoàn Phi rất nhanh liền thông cảm cho mình.

So sánh đầu gỗ trong tay và cột gỗ, đầu vết thương gần như giống nhau y đúc, Đoàn Phi lại lấy mũi nhọn của thập tự tiêu nhét vào trong vết thương đầu gỗ, gần như kín hết, Đoàn Phi trong lòng không nghi ngờ gì nữa. Vết máu trên miệng vết thương là cho thập tự tiêu lưu lại, nhưng còn một vấn đề khác trong lòng hắn chưa có đáp án, bên người đều là những người không chuyên nghiệp, nghi vấn này Đoàn Phi đành lưu lại trong lòng.

Lúc này Sử tổng bộ hô trạm canh gác, chốc lát sau có vài tên bộ khoái chạy tới, Sử tổng bộ chỉ theo hướng mà Nhạc Ngọc Kỳ biến mất, mấy tên bộ khoái liền đuổi theo.

Đoàn Phi bị Sử tổng bộ đang vô cùng khẩn trương đưa tới một nhà khác của Vương gia. Đó là nhà Vương Bình Cẩm, khuê nữ thứ năm đã xuất giá của Vương gia. Vương Bình Cẩm chính là trực hệ thứ năm chết ở Vương gia. Chính cái chết của nàng mới khiến họ cảm thấy hung thủ không phải người thường, mà là cao thủ võ lâm.

Bởi vì, Vương Bình Cẩm chết trên nóc nhà rất cao.

- Tiểu Cẩm lúc nhỏ là môn hạ phái Nga Mi, sau khi lập gia đình còn thích múa đao nghịch kiếm. Sau khi ba người huynh trưởng và chị dâu bị người ta hại, nàng liền thề phải bắt được hung thủ báo thù cho thân nhân, từ đó đêm nào nàng cũng mặc dạ hành phục leo lên nóc nhà tìm tòi mọi nơi. Ta khuyên nàng mà nàng không nghe, cho tới ngày đó..

Trượng phu của Vương Bình Cẩm Nguyên Công Lãng lau nước mắt nói:

- Hôm đó, chúng tôi nghe trên nóc nhà có tiếng khác thường, đi ra nhìn lên, Tiểu Cẩm, nàng ấy, không ngờ đã chết trên nóc nhà, bị chính kiếm của nàng đính trên nóc nhà.

Đoàn Phi theo thang gác bò lên nóc nhà mà Vương Bình Cẩm đã chết, Sử tổng bộ tuy rằng trước đó đã tìm tòi một lần xung quanh nóc nhà, và phái không ít bộ khoái vây quanh bảo vệ, nhưng vẫn oán giận như cũ nói:

- Quá nguy hiểm, ngươi không nên tới đó, đã qua một tháng rồi, dù có chứng cứ thì cũng đã bị nước mưa rửa sạch rồi.

- Ít nhất ta cũng có thể tự mình cảm nhận người chết lúc gần chết đã xảy ra chuyện gì.

Đoàn Phi thuận miệng nói:

- Người khám nghiệm tử thi kia có thể tin không?

Sử tổng bộ nhớ rõ chính y đã nói muốn khám đánh tên nghiệm tử thi huyện Như Cao hai mươi bản lớn, vì thế liền ngậm miệng lại, chỉ có thể cẩn thận đề phòng, mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng, sợ đột nhiên nơi đâu lại xuất hiện thích khách. Hiện tại Đoàn Phi đã được y coi như người cứu mạng rồi, sao có thể không cẩn thận chút.

Xà nhà trên nóc nhà quả có một miệng vết rách do kiếm đâm, Đoàn Phi dùng đầu nhọn của thập tự tiêu gẩy bụi ở miệng vết thương ra, lại phát hiện càng đâm càng sâu, vết kiếm này không ngờ sâu không đáy.

Kiếm là một loại binh khí hình hẹp dài dễ gãy, từng là binh khí ngắn chủ yếu trên chiến trường, nhưng trước thời Đường, nó sớm đã bị đao thay thế, sau dần dần lại trở thành một vật trang trí. Đương nhiên, kiếm trong tay người biết võ vẫn là loại binh khí không thể bỏ qua, cho nên bây giờ trên đường, nhìn thấy người đeo kiếm, không hẳn đã là thư sinh trói gà không chặt, mà gọi là võ lâm nhân sĩ, ví như phái Hoa Sơn là dùng kiếm thuật trứ danh đó.

Thanh kiếm sau khi đâm thủng thân thể còn có thể đâm vào xà nhà sâu nửa thước, ngoại trừ đặc tính dễ gãy, khí lực của hung thủ kia không ngờ mạnh như vậy, hơn nữa lại vô cùng phẫn nộ, không giết thì cũng giết, sao phải dùng sức mạnh như vậy đính người ta trên nóc nhà?

Đoàn Phi không tiếp tục đào nữa, tay của hắn sờ sờ vết thương do thanh kiếm gây ra, đột nhiên cảm thấy khác thường, tay của hắn dừng lại, chậm rãi vuốt, cảm nhận.

Cuối cùng hắn thậm chí còn ghé vào nóc nhà, lấy kính lúp mang tùy thân, nghiêm túc quan sát.

Đúng lúc này, Sử tổng bộ đột nhiên che trước mặt Đoàn Phi, quát:

- Là ai, quan phủ đang tra án, không được tới gần.

Một bóng trắng linh hoạt từ xa đi tới, nghe tiếng người trên nóc nhà, nhà cửa và tường vây nhà Vương gia nối thành một mảnh khiến người ta như giẫm trên đất bằng, người nọ phe phẩy tay, lớn tiếng nói:

- Sử tổng bộ, là ta, Hoa Sơn Nhạc Ngọc Kỳ.

Sử tổng bộ mừng rỡ, lập tức thu đao chắp tay nói:

- Hóa ra là Nhạc thiếu hiệp, mời Nhạc thiếu hiệp lại đây nói chuyện.

Nhạc Ngọc Kỳ nhảy vọt tới, Sử tổng bộ vội vàng hỏi:

- Nhạc thiếu hiệp, có bắt được tên tặc tử kia không?

Nhạc Ngọc Kỳ lắc đầu thở dài:

- Đối phương vô cùng giảo hoạt, ta đã bị y dùng kế trốn thoát.

- Đối phương là Ninja sao?

Đoàn Phi ghé vào nóc nhà, nghiêng mặt hỏi.

Nhạc Ngọc Kỳ nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Nhìn không ra, kinh nghiệm giang hồ ta còn ít, nếu đổi lại là sư huynh của ta, phỏng chừng đối phương chạy không thoát. Tuy nhiên, hai thập tự tiêu mà người đó phóng về phía huynh không có sát ý, nếu không ta đã không ngăn được, thật là kỳ lạ.

- Ý của ngươi là người đó không có ý giết ta?

Đoàn Phi hỏi lại.

- Đúng. Ta nghĩ như vậy, ta hoài nghi người này chính là người gửi thư khiếu nại huyện nha, lần này không có thâm ý gì khác.

Nhac Ngọc Kỳ nói.

- Ngọc Kỳ không làm bộ khoái đúng là tiếc cho một nhân tài.

Đoàn Phi chậc lưỡi tán thưởng, nói:

- Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng tổng bộ lại không yên tâm, thật hết cách.

Nhạc Ngọc Kỳ ồ một tiếng, trừng mắt nhìn Đoàn Phi, nói:

- Không được kêu ta là Ngọc Kỳ, Tổng bộ đại nhân đều gọi ta là Nhạc thiếu hiệp đó.

Sử tổng bộ cười khổ nói:

- Ngài bảo ta làm sao yên tâm, cho dù có liều mạng cũng không dám nói là giữ được an toàn cho ngươi, trừ phi Hạ thiếu hiệp chịu ra tay bảo vệ ngươi vài ngày,

Nhạc Ngọc Kỳ ngẫm nghĩ một chút, cười nói:

- Sư huynh ta không thể cứ bảo vệ Tiểu Phi được, nhưng ta và Tiểu Phi vừa gặp đã cảm thấy rất có duyên, nếu Sử tổng bộ có thể thuyết phục sư huynh của ta, ta sẽ xem xét lại.

Sử tổng bộ mừng rỡ nói:

- Vậy thì dễ nói, Hạ thiếu hiệp sẽ giữ thể diện cho ta thôi, Nhạc thiếu hiệp tận tâm như vậy là được rồi. Ta và các huynh đệ, còn có Hải công công và cao thủ các môn phái cũng không phải kẻ bất tài, chỉ cần kiên trì vài ngày, A Phi có thể phá án rồi, đúng không?

Sử tổng bộ cuối cùng hỏi Đoàn Phi, Đoàn Phi nhìn Nhạc Ngọc Kỳ, hỏi một đằng, trả lời một nẻo:

- Cao thủ các môn phái có phái Nga Mi không?

- Nga Mi?

Sử tổng bộ và Nhạc Ngọc Kỳ nhìn nhau, đồng thời lắc đầu, Sử tổng bộ nói:

- Ta hiểu được ý ngươi, Vương Bình Cẩm học võ tại phái Nga Mi, hiện tại chết trong nhà đã lâu, phái Nga Mi không những không phái người tới thăm, càng không giúp nàng ta tìm hung thủ, thậm chí là báo thù?

Đoàn Phi gật gật đầu, trong lòng của hắn quả thật vẫn còn thắc mắc đó, chỉ nghe Sử tổng bộ tiếp tục nói:

- Vấn đề này ta cũng hỏi qua người của Vương gia, bọn họ không chịu nói, sau đó ta lại biết được từ nơi khác, Vương Bình Cẩm là đã bị trục xuất khỏi sư môn phái Nga Mi, vì điều gì thì phái Nga Mi cũng không tiết lộ ra.

Lúc này Nhạc Ngọc Kỳ thấp giọng nói:

- Ta nghe nói, nửa năm trước có một đệ tử phái Nga Mi đã đi vào cấm địa trộm học võ học cao thâm, bị phái Nga Mi đuổi đi, nhưng ta cũng không biết người đó có phải là Vương Bình Cẩm này hay không?

Đoàn Phi giật mình gật đầu, nói:

- Bất luận ra sao, phái Nga Mi không quản không hỏi han gì tới Vương Bình Cẩm này là không nghi ngờ gì rồi, cũng gần như bị đuổi đi rồi.

Sử tổng bộ nhìn Đoàn Phi bò lên, tò mò hỏi:

- Có phát hiện gì không?

Đoàn Phi theo bản năng liếc nhìn Nhạc Ngọc Kỳ, Nhạc Ngọc Kỳ cười nói:

- Ta nên tránh đi vậy, dù sao ta cũng không có hứng thú với chi tiết vụ án, lúc biết ai là hung thủ thì báo ta một tiếng.

Nhạc Ngọc Kỳ lúc muốn rời đi, Sử tổng bộ liền giữ y lại, nói:

- Không cần, A Phi, Nhạc thiếu hiệp là chúng ta khó khăn lắm thông qua quan hệ mời tới trợ giúp, trước đó hung thủ cũng đã hành hung nhiều lần, trước mặt Nhạc huynh đệ không cần kiêng kị, cứ việc nói đi.

Đoàn Phi do dự một chút, rốt cục gật đầu nói:

- Được rồi, xin Ngọc Kỳ sau khi nghe xong chớ để người thứ hai biết được, ta phát hiện, vết thương do kiếm gây ra này là do người giả tạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.