Chương 45: Một giọt máu
Vương Đức Toàn kiêu ngạo nói, nhưng dần dần trở nên nghẹn ngào, đọi mắt già nua mờ mịt, lão đau buồn tiếp tục nói:
- Vương gia chúng ta có năm nào không có người chết? Nhưng chết trên chiến trường dưới đao của giặc Oa là vinh quang, còn bị người ám sát trong nhà là nội nhục... Bọn họ chết cũng không nhắm mắt được.
- Hu hu
Toàn bộ nhà họ Vương chìm trong không khí tang thương, nhưng ánh mắt mỗi người đều xen lẫn kiên định, kiêu ngạo cùng lửa giận hừng hực, hợp thành một bức tường vững chắc không gì phá nổi.
Đoàn Phi không khỏi cảm thấy nể trọng Vương lão gia, hắn trịnh trọng nói:
- Vương lão gia, ta hứa với ngài, nếu không bắt được hung thủ ta sẽ đem đầu giao cho ngài.
Nói xong, hắn tiếp tục nói:
- Vương lão gia, ta hỏi lại lần nữa, họ Vương các vị có kẻ thù nào không?
Vương Đức Toàn chậm chậm lắc đầu:
- Gia huấn của họ Vương đầu tiên là lấy chân thành mà đôi xử với người, không được tranh chấp vô nghĩa. Theo ta được biết, cả nhà ta từ trên xuống dưới đều giữ nghiêm gia quy, thà rằng chính mình chịu thiệt cũng không đi hại người khác, vậy nên...
Vương Đức Toàn ngừng lại, trầm ngâm suy nghĩ. Đoàn Phi lập tức hỏi:
- Không có kẻ thù, vậy chẳng lẽ là giặc Oa gây nên.
Vương Đức Toàn lắc đầu nói:
- Cũng không chắc lắm, chúng ta lấy nhân nghĩa đối đãi người khác nhưng người khác chắc gì đã cảm kích. Như năm ngoài giặc Oa đánh qua Đăng Châu, Lai Châu, Thanh Châu, Hoài An, Dương Châu... đến tận các trần Phúc Kiến, Lâm Hải. Các tỉnh Sơn Tây, Giang Tây, Quảng Tây, Hà Nam trộm cướp nổi lên nghiêm trọng. Hồ Quảng, Trực Lệ xảy ra nạn châu chấu. giá lương thực càng ngày càng tăng, trong khi Vương gia kiên trì giữ giá lương thực ổn định, tuy cứu sống được vô số người nhưng cũng đắc tội không ít. Chuyện đó ta cũng không quá để tâm, biết đâu lại có kẻ hận ta đến tận xương tủy?
- Thương trường tranh đấu cũng cần gì phải giết đi mười mấy mạng người? Trừ phi hại người ta khuynh gia bại sản thậm chí phải bán vợ đợ con...
Đoàn Phi trầm ngâm suy nghĩ một lát, miệng lẩm bẩm mấy câu.
Vương Đức Toàn nghe vậy sắc mặt liền thay đổi, đúng lúc Sử tổng bộ dẫn mười bốn người kia bước nhanh tiến vào. Đoàn Phi đi tới tiếp đón, Vương Đức Toàn cũng đi theo.
Đến trước mặt một đám cao thủ, Đoàn Phi ôm quyền mà nói:
- Mọi người ở đây chắc đều biết rõ ngọn ngành, tại hạ thật sự không còn cách nào mới phải phiền các vị đến đây, xin hỏi một khắc trước các vị đang ở đâu, có ai có thể làm chứng?
Côn Luân du hiệp Hoắc Ngọc Lãng khẽ hừ một tiếng:
- Ngươi vẫn chưa bỏ cuộc sao? Vẫn còn đang nghi ngờ chúng ta!
Đoàn Phi lạnh nhạt nói:
- Vụ án này con nhiều điềm đáng ngờ, ta phải tìm chứng cứ nhiều lần, xin chư vị thứ lỗi, Hoắc đại hiệp, một khắc trước ngươi ở nơi nào, có ai làm chứng?
Hoắc Ngọc Lãng lại hừ một tiếng.
- Cuối giờ Dậu ta mua một bầu rượu cùng một đĩa lạc luộc mặn, ngồi trên mái nhà ngắm phong cảnh, không ai biết.
Đoàn Phi không rời mắt khỏi y:
- Nếu đã vậy, ngươi có nhìn thấy hung thủ không?
Hoắc Ngọc Lãng nhún vai, lạnh giọng nói thẳng:
- Có nhìn thấy một cái bóng ở xa xa, ta đuổi đến nơi thì hắn đã chạy mất, không tin ngươi có thể hỏi vị đại sư đó.
Hoắc Ngọc Lãng chỉ vào Viên Thông đại sư. Thấy Đoàn Phi nhìn sang, Viên Thông chắp tay đáp lời:
- Không sai, lúc đó là phiên ta canh giữ trên nóc nhà, đầu tiên là nghe thấy tiếng người hét lên, sau đó thấy một bóng đen đang trốn chạy, ta đuổi theo thì gặp Hoắc thí chủ, lúc đó hung thủ chưa kịp biến mất, bởi vậy Hoắc thí chủ có thể không phải hung thủ.
Đoàn Phi nghi hoặc nhìn khắp lượt chư tăng Thiếu Lâm, Viên Chứng chắp tay nói:
- Người xuất gia không bao giờ nói dối, lời cảu Viên Thông sư đệ ta có thể đảm bảo. Lúc ăn cơm thì Viên Thông sư đệ đang túc trực trên mái nhà, bốn người chúng ta đều ở phòng riêng trong viện tu luyện, nghe tiếng hô hoán chúng ta đều lập tức đuổi theo, đáng tiếc đều đến muộn.
Sử tổng bội cũng nói nhỏ:
- Đúng đấy A Phi, ta địa nửa đường thì gặp bọn họ đang đứng cùng một chỗ, đều cùng lúc nghe thấy tiếng kêu thảm thiết mà chạy đến.
Đoàn Phi nhìn mọi người nói:
- Được rồi, vậy là người đầu tiên đuổi theo là Hoắc đại hiệp cùng Viên Thông đại sư đúng không? Sau đó là ai? Viên Thông đại sư, ngày hãy kể lần lượt tên những người xuất hiện sau đó, còn nữa, sau khi hung thủ biến mất người nào mới đến?
Viên Thông đại sư nhìn Viên Chứng đại sư. Được y gật đầu, Viên Thông mới chắp tay thành chữ thập, lần lượt kể ra:
- Người thứ ba đến gặp chúng ta là Thanh Vũ đạo trưởng phái Võ Đang, sau đó là Hạ thí chủ phái Hoa Sơn cùng Nghiêm Văn Thành thiếu chủ. Lúc đó có không ít người đuổi theo hung thủ mà ta thì mải nhìn bóng đen chạy đi phía trước, tình hình cụ thể xin hỏi sư huynh của ta.
Viên Chứng đại sư nói:
- A Di Đà Phật, mạng người quan trọng, ta không thể không nói. Lúc đó ta đang ở phái sau có dành chút thời gian quan sát những người đuổi theo, Quảng thí chủ, lúc đó lão nạp không thấy mặt ngươi...
Quảng Đan Tùng cười lạnh mà nói:
- Ta một mình một người không phải thần tiên, sao có thể đứng mãi trên mái nhà canh giữ? Đến lúc ngeh thấy tiếng kêu ta chạy ra thì thấy các ngươi đều như ong vỡ tổ đuổi theo, bản tính ta không thích náo nhiệt không tham gia cũng không được sao?
Đoàn Phi thản thiên nói:
- Vậy tức là chỉ có Quảng đại hiệp, không chứng minh được mình vô can? Không biết Quảng đại hiệp lúc đó đang ở nơi nào làm gì? Có ai làm chứng?
Quảng Đan Tùng hừ một tiếng, ngạo nghễ nói:
- Không có người làm chứng thì sao?
Đoàn Phi không chút do dự nói thẳng:
- Vậy có nghĩa ngươi là kẻ tình nghi lớn nhất, Quảng đại hiệp, đưa cho ta chiếc giầy bên trái của ngươi.
- Ta giết người thì có lợi ích gì, bản thân ta với nhà họ Vương không cừu không oán, hơn nữa ta còn muốn bắt người lấy thưởng? Ngươi... ngươi muốn xem giầy của ta làm gì?
Quảng Đan Tùng vừa phủ nhận vừa nghi ngờ hỏi lại.
Đoàn Phi lấy ra mảnh giấy sao lại hình dạng dấu giầu đưa ra trước mặt Quảng Đan Tùng, thản nhiên nói:
- Đây là dấu giày hung thủ để lại ở hiện trường, ta muốn xem xem dưới đế giày của ngươi có dính cây cỏ bùn đất hay không, rồi phải đem so với dấu chân kia, nếu ngươi không giết người thì hãy chủ động phối hợp với chúng ta để tránh khỏi hiềm nghi.
Quảng Đan Tùng phất hiện tất cả bộ khoái ở đây đã bao vây xung quanh hắn, cả những cao thủ võ lâm cùng người của họ Vương cũng tạo thành một bức tường vô hình ngăn cản đường đi. Trong tình hình này thì Quảng Đan Tùng cũng không dám chống đối nữa, y cực kỳ oán giận tháo giày chân trái ra, ném vào ngực Đoàn Phi, tức tối nói:
- Được, cầm đi đi. Các ngươi quả là lãng phí thời gian!
Đoàn Phi cầm chiếc giày, nhận ra đây là một chiếc giày da hổ được chế tác đặc biệt. Riêng phần đế giày đã có bốn tầng vật liệu, dùng nhiều lớp vải bao bên ngoài những miếng sắt mỏng, phía dưới đóng thêm một lớp da trâu sống. Các đường khâu chắc chắn đảm bảo đế giày vững chắc lại không thô ráp, vừa mềm nhẹ vừa cứng rắn, chống được ma sát. Dù có đạp mạnh trên đá nhọn cũng không sợ gãy chân, mỗi võ lâm nhân sĩ ở đầy hầu như đều có một đôi.
Đoàn Phi trước tiên ướm thử đế giày với bản sao, kích cỡ không sai lệch bao nhiêu, sau đó thản nhiên liếc mắt nhìn Quảng Đan Tùng. Sử tổng bộ âm thầm ra hiệu cho đám bộ khoái, không khí liền trở nên căng thẳng, mọi người đều tự cầm chuôi đao, chỉ chờ có hiệu lệnh.
Trên rán họ Quảng đã lấm tấm nhiều giọt mồ hôi nhưng vẫn ngang ngạnh trợn mắt đảo qua xung quanh, quát lớn:
- Trùng hợp, trùng hợp mà thôi, các người trừng mắt nhìn ta làm gì, ta không có giết người!
Đoàn Phi quát:
- Đem đuốc đến đây!
Vừa nghe được lệnh, mấy người bộ khoái đều tự rút đao đeo bên mình, Quảng Đan Tùng cũng thu tay vào trong áo. Sử tổng bộ hô lớn:
- Không cần khẩn trương, thu kiếm lại cho ta!
Đoàn Phi không để ý tới bọn họ, lấy kính lúp tỉ mỉ xem xét đế giày, chỉ cần phát hiện một mảnh cỏ cây hoặc vết bùn chưa khô đều có thể làm tăng hiềm nghi vào Quảng Đan Tùng. Ở thời đại này cồn chưa có phương pháp xét nghiệm thành phần bùn đất cùng so sánh DNA nên chỉ có thể làm đến đây, nếu như có thể tìm được vết máu thì thật tốt.
Nhưng tiếc là, cho dù kiểm tra vài lần Đoàn Phi cũng không tìm thấy được gì khả nghi, đành phải trả giày lại cho Quảng Đan Tùng.
- Tuy đê giày của ngươi không có dấu vết khả nghi nhưng kích cỡ già gần như trùng khớp với hung thủ, vậy nên không thể chứng minh ngươi hoàn toàn trong sạch. Giờ thì xin mời đứng sang một bên.
Nói xong, hắn quay nhìn mọi người nói:
- Nếu chỉ nhằm vào một mình Quảng đại hiệp sẽ làm hắn không phục, cho nên mời tất cả cùng giơ chân trái lên, A Bân, ngươi cầm bản sao đem so với bọn họ...
Ô!
Đoàn Phi ngạc nhiên thốt lên, ánh mắt chăm chú nhìn vai áo Quảng Đan Tùng, ở gần nách có một điểm đỏ rất nhỏ. Y phục họ Quảng màu xanh đen, lúc này lại đang là buổi tối, nếu Đoàn Phi không đứng ngay gần hắn thì tuyệt không thể nhìn thấy điểm nhỏ đó.
Đoàn Phi không quay đầu lại, hắn vẫy tay gọi người đem đuốc đến, còn mình thì cúi đầu cầm kính lúp cố xem vết tích kia.
Động tác của hắn khiến Quảng Đan Tùng hoảng sợ, y hốt hoảng kêu lên:
- Ngươi đang làm gì vậy?
Đoàn Phi chỉ liếc qua là biết đó chính là một vết máu mới khô chưa được bao lâu. Hắn ngẩng đầu, nhanh chóng lùi lại phía sau, cùng lúc cười lạnh nói với y:
- Cái này phải hỏi ngươi chứ, tại sao trên áo ngươi lại có vết máu? Mà lại là vết máu còn mới!
Sử tổng bộ giật mình, lông tóc trên người đều dựng đứng. Ông lập tức rút đao chỉ vào Quảng Đan Tùng, thét lớn:
- Bắt lấy hắn cho ta!