Tháng 7 năm 2020
Thời tiết ở Hoành Điếm thật sự khó lường, ban ngày nhiệt độ còn hơn ba mươi độ, mặt trời vừa lặn liền bắt đầu có gió và sấm sét. Mưa xối xả đổ xuống, không biết ai kêu ai trước, chạy nhanh chạy nhanh. Đoàn làm phim nhất thời ngã ngựa lật xe, xách thiết bị chạy bốn phương tám hướng.
Trương Triết Hạn là người chạy đầu tiên, động tác nhanh chóng đến nỗi ngay cả trợ lý của anh cũng bị bỏ lại phía sau. Anh lao đến RV và nheo mắt nhìn về phía xa. Đám người xuyên qua rừng cây rậm rạp, mang theo vật nặng chạy giống như những người lính đặc chủng đang chiến đấu trong một khu rừng mưa nguy hiểm. Nhưng nghĩ đến mọi người chẳng qua chỉ là bị cơn mưa xối xả khiến mọi thứ tan tác như ong vỡ tổ, hình ảnh thật sự rất buồn cười.
Trương Triết Hạn rúc trong góc trên ghế sô pha, mở điện thoại ra đang định gửi tin nhắn cho trợ lý thì đột nhiên lại có người bước lên, đi thẳng vào hỏi, “Sao anh lại ở đây?”
Anh ngước lên liếc mắt nhìn một cái rồi cúi đầu xuống, vừa gõ chữ trên điện thoại vừa nói, “Anh không thể đến đây sao?”
“Không có chuyện đó.” Cung Tuấn cười đi vào, tiện thể đóng cửa lại, “Mưa to quá.”
—— Nếu không có gì để nói có thể im miệng.
“Là rất lớn.” Anh gửi tin nhắn đi sau đó xoay ngang điện thoại mở Đấu Địa Chủ.
Cung Tuấn ngồi đối diện với anh, tầm mắt dán vào mặt anh. Những giọt nước ướt nhẹp từ ngọn tóc của hai người lần lượt rơi xuống sàn gỗ của chiếc RV, trong tiếng game vui nhộn không thể bỏ qua tiếng giống như nhịp tim rõ ràng vang dội.
Cung Tuấn đưa tay tới vén tóc bên tai anh lên, “Triết Hạn, anh không lau sao?”
“Anh đi nhầm.” Anh bỗng dưng quay đầu lại, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Hả?” Cung Tuấn không rõ lắm.
“RV, anh cho rằng đây là xe của anh.”
“À, hiểu rồi.” Cung Tuấn cười cười. Anh nghĩ, cậu hiểu cái rắm.
“Thật ra vừa rồi em còn định gọi anh đi cùng.” Cung Tuấn chống cằm dáng vẻ như một tên ngốc, “Không ngờ anh lại chạy nhanh như vậy, Trương lão sư.”
“Không chạy chẳng lẽ ở đó chờ em cùng dầm mưa.” Anh trợn mắt nhìn đối phương một cái, khóe môi Cung Tuấn cong lên nhìn như một đứa trẻ.
“Anh bây giờ cũng có khác gì em đâu, ướt như chuột lột.”
“Ai không khác gì em chứ, chó rơi xuống nước.”
Ngây thơ, vô lo, giống như đứa trẻ luôn không chịu lép vế mỗi khi cãi nhau.
Trương Triết Hạn lại lần nữa tập trung chú ý vào điện thoại, quá trình tính bài tưởng như phải trèo qua một ngọn núi nhỏ liên tục, phải dùng đầu óc tính thay vì suy nghĩ lung tung vì sao lại đâm đầu chui vào xe RV của đối phương.
Tách một tiếng, giống như tiếng chụp ảnh. Anh ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, Cung Tuấn giơ điện thoại lên nhìn về phía anh cười.
“Giữ lại chứng cứ ướt như chuột lột.”
“Em có bệnh à.” Trương Triết Hạn trợn mắt nhìn cậu, “Gửi cho anh.”
“Em chụp cũng không tệ lắm đúng không.” Cung Tuấn gửi ảnh cho anh, Trương Triết Hạn nhìn một chút, bỗng nhiên hỏi, “Em rất thích chụp ảnh cho người khác à?”
Cung Tuấn sửng sốt hai giây, nhún vai, “Cũng không có, em tùy tiện chụp thôi, anh không thích hả?”
Anh học biểu tình của đối phương, “Cũng không có, anh tùy tiện hỏi thôi.”
Cung Tuấn đứng đó cười khúc khích không ngừng, “Học theo em làm gì. Trợ lý của em đều nói em chụp ảnh rất đẹp, rất có tính nghệ thuật. Là nghệ thuật, anh hiểu không?”
Cậu nhướng mày, ngốc nghếch liếc nhìn anh, Trương Triết Hạn thầm nghĩ, rốt cuộc cậu phải lớn thêm bao nhiêu tuổi mới có thể ngừng cái hành động khiêu khích ngây thơ này.
Khiêu khích, hay tán tỉnh? Cung Tuấn có thể cả đời cũng không biết rõ được sự khác biệt trong đó.
Anh buông điện thoại xuống, đột ngột hỏi một câu, “Khóa cửa chưa?”
Cung Tuấn nhìn chằm chằm anh, bất ngờ nhanh chóng trả lời, “Khóa rồi.”
Trương Triết Hạn đứng dậy đi tới trước mặt cậu, quỳ một gối lên sô pha, đẩy cậu lại gần hơn.
Cung Tuấn nuốt nước bọt, bàn tay di chuyển tới mông anh, ngẩng đầu lên ngây thơ hỏi một câu, “Được không?”
“Không biết.” Anh cười quyến rũ, “Cung lão sư, em cảm thấy có được không?”
Cung Tuấn cuối cùng cũng không tiếp tục vấn đề ngu ngốc này nữa, bàn tay đặt trên mông cách lớp vải từng chút từng chút luồn vào mông. Trương Triết Hạn muốn rên rỉ, vì thế ngẩng đầu rầu rĩ hừ một tiếng, dùng sức cắn môi dưới của mình. Cung Tuấn cởi quần đùi của anh ra, treo lên bắp đùi, tay kia đặt lên tính khí cương cứng của anh, chậm rãi nặng nề tuốt hai cái. Trương Triết Hạn đem hai tay đặt lên vai cậu, Cung Tuấn nâng mông anh đẩy về phía trước một chút, đặt nụ hôn nóng bỏng rơi xuống bụng dưới của anh.
“Em có thể cắn ở đây không?” Cung Tuấn mỗi lần đều làm trước rồi mới hỏi, vẽ vời thêm chuyện. Hàm răng sắc nhọn cọ vào háng anh rồi mút mạnh, tay xoa mông tiến sâu vào trong khe hở, ngón giữa và ngón áp út quanh quẩn ở mép huyệt. Trương Triết Hạn không kìm được run lên mấy cái, chốc lát liền vén chiếc áo trắng mỏng của mình lên, lộ ra ngực đầy đặn khẽ run rẩy, thấp giọng nói, “Hút nơi này đi.”
Cung Tuấn gật đầu, vỗ mông anh ý bảo anh ngồi về phía trước, còn mình thì dịch ra ngoài một chút, tách hai đầu gối ra để cho hai đùi anh cưỡi trên đùi đối phương càng thêm mở rộng hơn. đầu v* vị người ngậm vào, đầu lưỡi ướt át hơi lạnh quấn lấy hạt châu mẫn cảm, ngón tay thăm dò ở mép hậu huyệt cũng chậm rãi cắm vào, rất chặt, cũng rất khô. Trương Triết Hạn đau đến mức dùng sức nhéo lên vai cậu một cái, cau mày nói, “Ngay phía trước.”
Cung Tuấn lè lưỡi nhìn anh, trông hơi lập dị, ngón tay tiến vào hậu huyệt của anh bắt đầu di chuyển qua lại. Hành lang khẩn trương co rút không thôi, hai ba lần liền chạm vào vị trí của tuyến tiền liệt, cảm giác được bên trong đã hơi ẩm ướt. Eo của Trương Triết Hạn mềm nhũn nên anh không thể làm gì khác hơn là dựa vào vai cậu, đè lại tiếng kêu mềm nhũn cực nhỏ. Cậu em tinh thần phấn chấn của Cung Tuấn vẫn còn trong quần, cậu tựa hồ cũng không có thời gian chiếu cố đến nó, bàn tay đang cầm tính khí di chuyển chăm chú.
“Cung lão sư... Thật xấu...” Trương Triết Hạn cắn vành tai cậu, nhẹ nhàng thổi khí vào lỗ tai cậu. Cảm giác trước sau đồng thời được chăm sóc làm anh không tự chủ được run rẩy, muốn nhiều hơn, bất quá tay trái vừa mới túm lên thắt lưng Cung Tuấn đã bị người ngăn cản.
“Suỵt, đừng nói chuyện.” Cung Tuấn hướng anh cười và đem môi đưa đến, bản thân lại gọi, “Triết Hạn...”
Trương Triết Hạn cùng cậu hôn môi, đầu lưỡi giống như hai con rắn quấn lấy nhau, vừa ướt vừa dính, tiếng vang do bị nước mưa đập vào cửa sổ xe đã dịu đi. Bọn họ giống như động vật mùa đông trốn trong hang động giao phối, cái đuôi trong tưởng tượng không thể tách rời cuốn chung một chỗ, trong hang động tối tăm không có mặt trời trao đổi nước bọt với nhau, bao trùm đỉnh đầu bọn họ là lớp bùn đất ẩm ướt mà thơm ngát... Một đêm mùa đông dài như vô tận.
Cuối cùng anh cũng bắn vào trong tay Cung Tuấn, bắn vương vãi trên quần áo, xong lại vội vàng tìm khăn giấy để lau sạch.
Trận mưa bão không có dấu hiệu dừng lại, Trương Triết Hạn dùng đầu gối chống lên bộ vị căng cứng trong quần cậu, Cung Tuấn lúng túng lấy tay cản, lúng túng nói, “Chờ về khách sạn đã.”
“Vậy Cung lão sư tự mình nhịn trước đi.”
Nói xong anh trở lại trên sô pha ban đầu, mở điện thoại ra tiếp tục chơi bài, phảng phất tình sự vừa rồi chỉ là một lần an ủi nhàm chán trong cơn mưa bão. Sự thật đúng là như vậy.
Cung Tuấn chỉnh lại tư thế ngồi, cậu cũng lấy điện thoại ra và bắt đầu chơi game của mình.
Trương Triết Hạn tổng kết thứ anh thích thú nhất là game, từ năm năm trước đã không mệt mỏi luyện trong ba tháng nhất định phải lên hàng vương giả, vẫn không hiểu sao đến tận hôm nay vẫn chơi không biết chán.
Vậy nên việc một số nhà sản xuất game lớn trong nước kiếm bộn tiền cũng không phải không có lý do, game tồn tại rất lâu nhưng người chơi khó có thể duy trì chơi lâu dài.
“Cứ nhìn em chằm chằm làm gì...” Cung Tuấn vẫn vùi đầu như trước, giọng nói mang theo ý cười, “Có phải muốn em dạy anh chơi không?”
“Không có hứng thú.” Trương Triết Hạn khô khan trả lời.
Cung Tuấn nhìn anh, “Đợi em đánh xong màn này em dẫn anh, anh đăng ký acc trước đi.”
Trương Triết Hạn có chút khó chịu, “Anh đã nói không có hứng thú, em tìm em trai chơi đi.”
“Em ấy hiện tại rất trâu bò, không cần em mang theo. Hơn nữa em ấy vẫn còn là học sinh, em không thể trì hoãn việc làm bài tập về nhà của em ấy.”
“ Vậy thì em tìm Châu Dã đi, không phải em ấy cũng chơi sao?”
Cung Tuấn cười ha ha, “Em không chơi với con gái.”
Trương Triết Hạn trong lòng trầm ngâm một lát, đối phương đưa tay ra nắm lấy tay anh. “Nào nào, đưa nó cho em, em tải về giúp anh.”
“Thật phiền... Để anh tự làm.” Nói xong mới cảm giác được gì đó. Cung Tuấn nghẹn cười làm bộ không phát hiện, trong lòng anh vừa có chút oán hận lại có chút tư vị khác khó có thể hình dung, giống như móng tay bén nhọn cào nhẹ lên bề mặt trái tim, vừa đau vừa ngứa.
Không hiểu sao liền mở ra giao diện lấp lánh có thể so với game võng du, không hiểu sao liền đăng ký tài khoản và tùy tiện nhấn ngẫu nhiên trên màn hình, cuối cùng không hiểu sao càng lúc càng gần, Cung Tuấn sẽ dùng ngón tay nhấn nhẹ vào màn hình để anh biết công dụng của từng phím.
Trương Triết Hạn ngước mắt lên liền nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc của cậu, lông mi từng cái từng cái một, đem ánh sáng ấm áp trên đỉnh đầu phân thành hai mảnh một sáng một tối.
Sau đó Tiểu Vũ có hỏi, hôm đó mày đã chạy đi đâu, trong phòng xe không có ai còn tưởng mày đã trở về khách sạn, kết quả khách sạn cũng không có người, rốt cuộc mày đã đi đâu?
Anh trả lời rất tự nhiên, tao ở RV, RV của Cung lão sư, không phải tao đã đăng Weibo sao? Mày không nhìn thấy à? Mày làm việc thế nào đấy.
Tiểu Vũ trợn mắt, tao tìm mày khắp nơi, còn rảnh lên Weibo à? Ai bảo mày không nói rõ ràng, quan hệ giữa hai người cũng thật tốt sắp coi tao là người ngoài rồi. Mày nói đi mày chơi vương giả vinh diệu lúc nào, ngay cả tao cũng không biết, còn giấu kín như vậy.
Anh dựa vào vai người kia cười rũ rượi, nào có chứ, làm gì có chuyện đó, đừng ghen tị, nếu không để tao mang mày theo.
Tiểu Vũ hừ một tiếng, ai cần mày mang theo, tìm Cung lão sư của mày chơi đi!
Anh cười tủm tỉm trả lời, được, vậy tao liền đi tìm Lão Công... Cung Lão sư chơi đây.
Ở phương diện bắt nạt Tiểu Vũ từ trước đến nay anh luôn rất thành thạo, trong miệng ba phần thật bảy phần giả, đầu óc Tiểu Vũ có đôi khi so với Cung Tuấn còn thẳng hơn, chỉ cần hắn không gióng trống khua chiêng nói ra thì sẽ không ai phát hiện.
Hắn thật sự đã quen, không nói.
Từ tháng tám đến tháng chín, mọi chuyện không có gì thay đổi, và việc quay chụp của Thiên Nhai Khách đang dần kết thúc.
Anh và Cung Tuấn vẫn vậy, trên phim trường cãi nhau chí chóe, xoay quanh một cái quạt nhỏ, một câu thoại, một lần NC cũng có thể cười nửa ngày, bị mọi người trêu chọc, nói bọn họ thực sự có quan hệ rất tốt. Anh không biết cái gì gọi là tốt, là thời điểm mà tất cả mọi người đều bị bỏ lại phía sau chỉ có hai người dựa vào nhau không tránh khỏi những lúc ăn miếng trả miếng, hay là thời điểm họ nửa thật nửa giả như gần như xa vỗ tay biểu diễn cảnh đồng nghiệp tình thâm.
Anh và Cung Tuấn thỉnh thoảng vẫn ân ái, tần suất tùy theo độ nóng của của thời tiết.
Phần lớn thời gian đều làm trong khách sạn, thỉnh thoảng cũng từng một hai lần ở trong RV hoặc trong một phòng để đồ không người. Trương Triết Hạn có đôi khi cảm thấy rằng mình đang đóng một bộ phim truyền hình khác cùng lúc với Thiên Nhai Khách, có tên là vụng trộm hai mươi bốn giờ. Anh sẽ ở trong phòng thay đồ vén vạt phục trang lên và cẩn thận giữ nó trước mặt để tránh bị làm bẩn, mà cùng lúc đó một vị nam chính khác căn bản không biết tội nghiệp công việc của thầy đạo cụ, vắt vạt áo lên lưng liều mạng đâm rút trong cơ thể anh, vừa thở dốc vừa dùng lời thoại thường nghe trong những bộ phim thô kệch trong kém chất lượng, A Nhứ, anh có thoải mái không?
Anh vẫn có thể thảo mãn những sở thích kỳ lạ của Cung Tuấn, chỉ là mỗi lần anh nóng đến đầu óc choáng váng, nhìn thấy bộ tóc giả đen nhánh của mình lắc lư ở trước mắt, thời điểm mồ hôi tích tắc từ sau gáy rơi xuống đất, những thứ cậu ngẫu nhiên bừa bãi kêu ra miệng cũng không phải là từ đứng đắn gì, hoàn toàn quên mất bản thân phối hợp với đối phương kêu một tiếng Lão Ôn cho xong chuyện. Cung Tuấn ngược lại rất vui vẻ, luôn trêu chọc anh, trong nụ hôn lười biếng sau khi kết thúc luôn thì thầm tên anh, Triết Hạn.
Không giống như đang nhập vai, ngược lại có chút triền miên.
Quan hệ giữa anh và Cung Tuấn vẫn có chút biến hóa, không chỉ là trên giường.
Cung Tuấn sẽ cùng anh đến phòng tập thể dục những lúc rảnh rỗi, thay vì cùng đám bạn nhỏ kia tụ tập chơi game. Cung Tuấn sẽ ở trong RV của mình nấu đồ ăn cho anh, chẳng hạn mì xào bún xào, tay nghề không thay đổi. Ngoài ra còn những thứ vụn vặt linh tinh cùng mập mờ tiếp xúc, Trương Triết Hạn chưa bao giờ cảm thấy mình là người dễ dàng thỏa mãn, nhưng gần đây hình như nhiễm một ít tật xấu.
Cứ như vậy cũng không tệ, bọn họ không nói chuyện tình cảm, không nói đến tương lai. Chuyện bạn gái Cung Tuấn không nhắc tới nữa, anh tự nhiên cũng sẽ không nhắc lại, mà gần đây cuộc sống trôi qua càng thêm thoải mái, anh cũng ít khi tập trung vào chuyện “nhớ” hay “không nhớ“.
Có một lần anh gửi tin nhắn cho Trương Tô, đột nhiên hỏi một câu, mày cảm thấy thứ đàn ông sau ba mươi dễ dàng buông tha nhất là gì?
Trương Tô tỏ ra rất cẩn thận, mày muốn nói gì?
Mấy đứa nhỏ này của anh luôn coi anh như ma đầu, giống như mỗi một câu anh nói đều là dẫn người ta xuống hố.
Anh nói, chính là chuyện mà trước đây tao rất cố chấp, có phải qua ba mươi sẽ trở nên không quan trọng hay không?
Trương Tô do dự trả lời một câu, ý của mày không phải chỉ tóc chứ?
Trương Triết Hạn suy nghĩ một lúc liền trả lời y, đúng vậy, mày nên chú ý bảo dưỡng chút đi.
Trương tô bại trận.
Anh biết cuộc sống thế này một ngày nào đó sẽ kết thúc, bộ phim sẽ quay xong, đoàn làm phim sẽ giải tán. Cuộc sống của anh và Cung Tuấn không có bất kỳ giao điểm gì, cũng không nghĩ ra cái cớ thuận lý thành chương nào để sau khi đóng máy tiếp tục duy trì quan hệ như vậy.
Cung Tuấn có nghĩ tới không? Anh không rõ ràng lắm, cũng không tiện mở miệng hỏi.
Bất quá Cung Tuấn hẳn là thích cùng anh lên giường, điểm tự tin này anh vẫn có. Cung Tuấn ở phương diện kia quấn lấy anh so với năm năm trước chỉ có hơn chứ không kém, nhưng thích lên giường và thích anh không phải là hai chuyện khác nhau sao?
Đúng không?
Quên đi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, được ngày nào hay ngày nấy không tốt sao?
Rất tốt.