Túc Hạ Đích Luyến Nhân (Dưới Chân Người Yêu)

Chương 6: Chương 6: Thẩm vấn




Sắc trời vừa hửng, Lăng Đạo Hi đã vùi đầu giữa hai chân Kỳ Đông phun ra nuốt vào, từ khi Kỳ Đông khai thác được công năng khác của cái miệng Lăng Đạo Hi, hắn buổi sáng rời giường cũng không xài tới đồng hồ báo thức nữa.

Kỳ Đông cần tập luyện buổi sáng, mỗi ngày đều thức dậy rất sớm, Lăng Đạo Hi nhất thiết phải dậy sớm hơn cả hắn, đi mua điểm tâm sáng sớm một chút, dùng sức người gọi tỉnh Kỳ Đông, sau đó hầu hạ hắn rửa mặt dùng cơm, thẳng đến khi Kỳ Đông ra khỏi cửa đi tập, công tác buổi sáng của cậu mới tính là xong.

Kỳ Đông ngáp một cái, thò tay chặn lại cái đầu đang lên xuống giữa đùi, Lăng Đạo Hi biết hắn thế này là muốn bắn, tăng nhanh tốc độ vận động, ngay sau đó liền bị Kỳ Đông phun cho một mồm tinh hoa.

Cậu lập tức xuống giường, quỳ bên mép giường mở miệng, để cho Kỳ Đông kiểm tra dịch thể trắng ngà ngậm bên trong, có lẽ vì hôm nay là thứ hai, tâm tình Kỳ Đông không quá sảng khoái, chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, nhân tiện nói, “Phun ra.”

Trên mặt Lăng Đạo Hi lập tức lộ ra một tia ủy khuất, cậu khép miệng, không tình nguyện mà lắc lắc đầu.

Kỳ Đông không tức giận, ngược lại cười cười, cái gì cũng không nói.

Sáng sớm hôm sau, Lăng Đạo Hi như cũ phục vụ đánh thức Kỳ Đông, Kỳ Đông hưởng thụ xong, thậm chí phá lệ sờ sờ đầu đối phương, động tác Lăng Đạo Hi khựng lại, thụ sủng nhược kinh nâng mắt lên nhìn nhìn Kỳ Đông.

Kỳ Đông trả lại cậu một bộ mặt cười ý vị thâm trường, sau đó không hề báo trước một phen túm lấy tóc đối phương, thô bạo kéo cậu vào toilet.

Không đợi Lăng Đạo Hi kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, cậu đã bị Kỳ Đông đá một cái vào hõm gối, cả người bị bức quỳ rạp trước bồn cầu, trơ mắt nhìn Kỳ Đông ‘đánh máy bay’ ngay trước mặt mình, sau cùng đem tinh dịch một giọt không chừa bắn vào bồn cầu.

Kỳ Đông lạnh lùng nhìn xuống Lăng Đạo Hi trên mặt đất, vươn tay đè khóa xả nước, “Tôi cứ bắn vào bồn cầu cũng không cho cậu đó.”

Lăng Đạo Hi liếc mắt nhìn hắn một cái, sắc mặt tái nhợt.

Ngày thứ ba lại là như thế, quả nhiên Lăng Đạo Hi phủ phục bên chân Kỳ Đông khẩn cầu sự tha thứ của hắn.

Thanh âm Kỳ Đông tràn ngập uy nghiêm không cho phép nghi ngờ, “Tinh dịch của tôi là phần thưởng của cậu, tôi đồng ý thưởng cho cậu cậu mới có thể nuốt xuống, nếu không thì ngoan ngoãn mà phun ra cho tôi, nhớ chưa?”

Lăng Đạo Hi cứng ngắc gật đầu.

Kỳ Đông không để ý gì tới Lăng Đạo Hi gục ở đó nữa, thu dọn một chút liền xuất phát đi luyện tập buổi sáng.

Hắn vừa đến sân thể dục, đội hữu liền thần bí hề hề sáp lại, “Đông tử, cậu có phát hiện không…”

Kỳ Đông đợi nửa ngày không thấy cậu ta nói tiếp, “Úp úp mở mở cái gì, nói mau.”

“Hắc hắc,” đội hữu xấu xa cười hai tiếng, hất cằm về hướng khác, Kỳ Đông thuận thế nhìn lại, liền nhìn thấy một nữ sinh ngồi cách đó không xa đang ngắm mình.

Nữ sinh kia thấy Kỳ Đông chú ý tới cô, không chút thẹn thùng nào, trái lại thoải mái cười với hắn.

“Thế nào,” đội hữu cười meo meo, “Từ Lệ, đóa hoa khoa ngoại ngữ, không tệ đi.”

“Sao cậu biết?”

“Giỡn sao, khắp Yên Đại có ai không biết a,“ đội hữu hạ thấp giọng, “Người ta chính là tới thăm cậu mấy ngày liên tục, buổi sáng ở chỗ này, buổi chiều ở bên hồ, cậu còn không chú ý đến.”

“Vậy sao,” Kỳ Đông lại cao thấp đánh giá, “Dáng người cũng không tệ.”

“Hắc, tiểu tử cậu đúng là mắt nhìn cao, bất quá đáng tiếc cậu đã có chị dâu … Ai, cậu nói coi tớ lên làm quen có bao nhiêu phần thắng?”

“Cậu?” Kỳ Đông tà nghễ nhìn cậu ta, “Lúc huấn luyện cậu không soi mình thử trong hồ sao?”

“Thực sự kém vậy sao ta?” Buổi chiều lúc huấn luyện đội hữu dòm ảnh ngược của mình trong hồ xót xa nói.

Lần này Kỳ Đông liếc mắt một cái liền thấy Từ Lệ, cô ta ngồi trên băng ghế dài bên hồ, trên đầu gối bày một quyển sách, trên danh nghĩa là đọc sách, thực tế tầm mắt luôn không chút che giấu đuổi theo mình.

“Nữ sinh bây giờ thật chủ động,” đồng đội rốt cục đã phát hiện chênh lệch giữa lý tưởng và sự thật, tiếc nuối thở dài, “Đông tử cậu thấy thế nào?”

Kỳ Đông bất động thanh sắc liếc Từ Lệ một cái.

“Tớ nói chứ, người ta đến đây nhiều ngày như vậy, cậu tốt xấu gì cũng phải có chút biểu hiện đi a, nếu không thích, thì dứt khoát một chút cự tuyệt người ta, còn nếu cảm thấy hứng thú á, …”

“Thì thế nào?”

“Thì theo đuổi đi chớ sao,” Đội hữu không chút tiết tháo nhún vai, đã sớm quẳng chuyện Kỳ Đông có bạn gái ra sau đầu, “Nga đúng rồi, cậu đừng có tới đó nói ‘anh muốn ngủ với cưng’ nha, ít nhất phải có chút biểu hiện lãng mạn.”

Kỳ Đông vui vẻ, “Biểu hiện lãng mạn gì?”

“Tỉ dụ như…” Đồng đội bắt đầu vắt hết óc suy nghĩ.

“Tỉ dụ như vầy?” Kỳ Đông điều khiển thuyền đến trước mặt Từ Lệ, tay chèo nhẹ nhàng khuấy động trong nước, vẽ ra hình một đóa hoa sen.

Khóe miệng hắn khẽ câu lên, “Đây là hoa em đánh rơi sao?”

Từ Lệ nở nụ cười, đội hữu choáng váng, này mẹ nó cũng quá hủ bại đi!

Khi Kỳ Đông mang theo Từ Lệ trở lại phòng ngủ, Lăng Đạo Hi không biểu hiện ra chút kinh ngạc nào, cậu thấy Kỳ Đông mang con gái về liền đứng dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

“Hai chai Pocari*,” Kỳ Đông chỉ đạo.

*Pocari Sweat: Một loại nước uống bổ sung ion của Nhật dùng sau khi vận động hay chơi thể thao…

“Ừm.” Lăng Đạo Hi đáp một tiếng liền đi ra.

Trần Tĩnh nổi giận đùng đùng vừa đến dưới lầu ký túc xá Kỳ Đông, thình lình cổ tay bị bắt lại, cô vừa định la lên ‘lưu manh’, vừa quay đầu lại liền thấy Lăng Đạo Hi, trong tay còn mang theo hai chai thức uống vận động loại Kỳ Đông thường hay uống.

“Có việc?” Lăng Đạo Hi hỏi.

Trần Tĩnh thấy là cậu, thoáng thu liễm cơn giận lại, “Tôi tới tìm Kỳ Đông.”

“Cô tìm cậu ấy có chuyện gì?”

“Đây là chuyện riêng của chúng tôi,” Trần Tĩnh có chút không vui, tuy đúng là Lăng Đạo Hi từng giúp cô, nhưng giờ phút này cô đang nổi nóng, chỉ muốn tìm Kỳ Đông giáp mặt nói cho rõ một phen.

“Cậu ấy bây giờ không tiện gặp cô.”

“Cậu nói gì?” Trần Tĩnh triệt để nổi điên, “Mấy ngày nay tôi gọi điện anh ấy không tiếp cũng không gọi lại, hôm nay lại đột nhiên nhắn tin tới nói muốn chia tay, chỉ vì hôm đó tôi không tới? Anh ấy rốt cuộc có ý tứ gì?”

Cô thấy Lăng Đạo Hi không nói lời nào, giật mình, “Có phải có con hồ ly tinh nào trên đó không? Tôi biết ngay mà!”

Trần Tĩnh tức giận đến mức xoay người muốn lên lầu, cổ tay lại bị đối phương chế trụ, cô dùng sức giãy vài cái không rút ra được, tức giận nói, “Buông!”

Lăng Đạo Hi bất vi sở động, “Tôi nói cậu ấy bây giờ không tiện gặp cô, cô nên về đi.”

“Cậu…” Trần Tĩnh tức giận đến nói không ra lời, “Cậu làm gì mà cứ giúp anh ta thế? Cậu với anh ta rốt cuộc có quan hệ gì?”

Lăng Đạo Hi không trả lời, ngược lại nhìn lướt xung quanh.

Động tác này nhắc nhở Trần Tĩnh, cô nhìn sang bên cạnh, mới phát hiện trận xôn xao vừa rồi đã khiến những sinh viên gần đó như có như không quan sát, ngay cả người đi đường cũng thi thoảng liếc nhìn về bên này.

Trần Tĩnh cả đời trọng mặt mũi nhất, làm sao chịu được chật vật như vậy, biết nếu tiếp tục nữa chỉ càng dẫn đến nhiều người vây xem, đành phải căm giận giật tay đối phương ra, hất đầu rời khỏi.

Từ Lệ không lưu lại quá muộn, lúc Lăng Đạo Hi bị Kỳ Đông một cái tin nhắn triệu hồi về, cô ta đã không còn trong phòng.

Kỳ Đông lười nhác tựa vào đầu giường, ngắm Lăng Đạo Hi quỳ cắt móng tay cho mình.

“Nghe nói hôm nay cậu gặp Trần Tĩnh?” Kỳ Đông phun ra một hơi khói thuốc, hồi chiều động tĩnh dưới lầu rất lớn, hắn nghe được một hai phần từ các bạn học.

“Cô ấy đến tìm chủ nhân, tôi khuyên cô ấy về.”

“Nga? Vì sao?”

“Tôi đoán ngài lúc ấy không muốn bị người khác quấy rầy.”

Kỳ Đông cười hít một hơi vào, “Tôi nhớ hồi đầu cậu đối Trần Tĩnh cũng rất tốt, sao mới chớp mắt liền hướng về Từ Lệ rồi?”

Lăng Đạo Hi khó hiểu nhìn hắn một cái, như thể câu này hỏi rất dư thừa, “Ngài thích ai, tôi dĩ nhiên hướng về người đó.”

Kỳ Đông vừa lòng đứng dậy vỗ vỗ mặt cậu, “Không tệ, thật là một chú chó ngoan biết nghe lời, hôm nay tâm tình tốt, tôi thưởng cậu.”

Lăng Đạo Hi lại một lần nữa lột mình trần trụi bày trước mắt Kỳ Đông, Kỳ Đông cầm cây viết marker màu đen viết viết vẽ vẽ trước ngực Lăng Đạo Hi, “Bút này viết lên khó tẩy lắm nha.”

Lăng Đạo Hi quỳ không nhúc nhích, chẳng biết đối phương viết những thứ gì trên người mình.

“Xong rồi.” Kỳ Đông quẳng bút đi, “Tự coi đi.”

Lăng Đạo Hi bò đến trước gương, vừa nhìn mặt liền đỏ.

Kỳ Đông vẽ trên cổ cậu một cái thẻ tên cho cún, trên ngực còn viết bốn chữ ‘Chó của Kỳ Đông.’

“Thích không?”

Lăng Đạo Hi nhỏ giọng nói, “Thích.”

“Cậu chưa ăn cơm sao?”

“Thích.”

“Thích thì nên nói cái gì?”

“Cám ơn chủ nhân ban chữ.”

Kỳ Đông vui vẻ, “Chó còn biết nói tiếng người a.”

Lăng Đạo Hi mặt càng đỏ hơn, “Gâu gâu.”

“Đến,” Kỳ Đông vứt cho cậu một chiếc vớ, “Cậu bình thường trộm vớ của tôi làm gì, biểu diễn cho tôi xem nào.”

Lăng Đạo Hi nhìn chiếc vớ trên sàn, không động đậy.

“Thế nào? Còn ngượng ngùng nữa sao?” Kỳ Đông cười lạnh, “Cậu đừng tưởng tôi không biết cậu cả ngày lén làm gì sau lưng tôi, trên vớ tôi ướt nhẹp toàn là nước miếng của cậu.”

Lăng Đạo Hi cúi gục đầu không nói lời nào, giống như con chó nhỏ phạm vào sai lầm bị chủ nhân phát hiện.

“Sao hả, còn đợi tôi mời?” thanh âm Kỳ Đông lạnh lẽo, Lăng Đạo Hi lập tức sợ run cả người.

Cậu cẩn thận đưa mắt nhìn Kỳ Đông, thấy đối phương không có dấu hiệu thu hồi mệnh lệnh đã ban, đành phải rề rề nhặt vớ lên, nhận mệnh bao lấy dương vật của mình, cao thấp khuấy động.

Kỳ Đông rất hứng thú nhìn Lăng Đạo Hi biểu diễn thủ dâm trước mặt mình, vẻ mặt rõ ràng thực hưởng thụ lại kiềm nén đến mức thống khổ này của đối phương thực khiến hắn nhìn mãi không chán, hơn nữa Lăng Đạo Hi không hổ là người thuận tay trái, ngay cả quay tay mà cũng dùng tay trái.

“Thắt lưng ưỡn lên, chân rẽ ra thêm một chút.”

Lăng Đạo Hi tách hai chân ra rộng thêm, cả người đều không còn gì tư mật bày trước mặt Kỳ Đông, nhất thời xấu hổ đến không còn mặt mũi.

“Ngón giữa tay phải đặt vào miệng.”

Tuy Lăng Đạo Hi không biết mục đích của Kỳ Đông, nhưng vẫn y lời làm theo.

“Tốt, giờ cắm vào phía sau đi.”

Động tác Lăng Đạo Hi khựng lại, chậm chạp không đáp ứng.

“Đừng để tôi nói lần thứ hai.”

Lăng Đạo Hi thống khổ nhắm nghiền hai mắt, bàn tay di động xuống dưới chậm đến không thể chậm hơn, sau cùng còn mang theo run rẩy nhè nhẹ.

Tư thế quỳ trở ngại động tác của cậu, cậu không thể không thay đổi một tư thế càng nhục nhã hơn, ngồi dưới đất, tận khả năng nhếch mông lên cao, cứ như vậy, cậu càng bại lộ hơn trước mắt Kỳ Đông.

Ngón giữa mang theo nước bọt tiến vào hậu huyệt, phối hợp tiết tấu đằng trước một rút một đẩy, cúc hoa cũng theo đó khẽ trương khẽ hợp.

Kỳ Đông rốt cục hài lòng, “Tốt lắm.”

Lăng Đạo Hi hô hấp rối loạn, sắc mặt ửng hồng, “Chủ nhân, tôi muốn bắn.”

“Nhịn đi.”

Cậu lại kiên trì chốc lát, “Chủ nhân, tôi nhịn không được.”

“Nhịn,” Kỳ Đông lập lại.

Lăng Đạo Hi cảm giác mình cận kề cực hạn, “Chủ nhân, tôi thật sự không được, van xin ngài cho tôi bắn.”

Kỳ Đông trêu tức, “Cậu muốn bắn thế nào?”

Lăng Đạo Hi chìm đắm trong tình dục bất chấp nhục nhã quỳ lết tới, không thể nhịn nổi cầu xin, “Giẫm giẫm tôi, giẫm tôi.”

Kỳ Đông khóe miệng nhếch lên, nhắm thẳng hạ thể đối phương một cước đạp xuống, Lăng Đạo Hi kinh hô một tiếng, dưới chân Kỳ Đông đạt đến cao trào.

“Tôi lần đầu phát hiện không thấy vớ mình đâu đó, có phải cậu đang làm chuyện này không?” Kỳ Đông theo thường lệ vào lúc tinh thần Lăng Đạo Hi yếu ớt nhất thẩm vấn cậu.

Lăng Đạo Hi hữu khí vô lực gật đầu.

“Lúc tôi vào phòng, cái vớ còn bọc trên dương vật cậu chớ gì?”

Lăng Đạo Hi không muốn gật, nhưng cậu cũng chỉ có thể gật đầu.

Kỳ Đông đầy mặt cười nhạo, “Thật là nhìn người không thể nhìn bề ngoài.”

Lăng Đạo Hi lại cúi thấp đầu xuống hơn.

“Cậu đã thích như vậy,” Kỳ Đông cúi mình lấy chiếc vớ dính đầy tinh dịch xuống, nhét vào miệng đối phương, “Đêm nay cứ ngậm nó mà ngủ đi.”

Lăng Đạo Hi nói không được, liền ô ô hai tiếng.

“Đi đi, “ Kỳ Đông khoát tay, nhìn đối phương lễ độ cung kính lui ra, đột nhiên cảm thấy nuôi một chú chó thích trộm đồ như vậy kỳ thật thú vị vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.