Quách Giải lại hỏi: “Đệ đệ, ngươi trốn không kỹ à, sao bỗng dưng cả thiên hạ đều đang tìm ngươi rồi?”
“Bốn năm trước ta đã đáng chết rồi, khi đó liền có người biết ta đang ở chỗ nào,“ Lý Đông Thanh nói, “Không chết, ta cũng không chạy.”
Quách Giải hỏi: “Sao lại không chạy?”
“Làm sao chạy đây,“ Lý Đông Thanh ngẩng đầu hỏi hắn, “Ta mười một tuổi, cái gì cũng không có. Chạy cái gì, không muốn tham sống sợ chết.”
“À, “ Quách Giải minh bạch, “Ngươi chính là không muốn chạy.”
Lý Đông Thanh: “Đúng, không muốn.”
Lôi Bị nói: “Kỳ thực hình như mọi người đều biết đứa con còn sống của Lưu Vinh ở phụ cận Đại Quận, đây là giang hồ đồn đại, không nghĩ tới là thật.”
“Giang hồ đồn đại đều là không có lửa thì sao có khói,“ Lý Đông Thanh cười một tiếng, nói, “Nào có tùy tiện tới. Ta đoán năm đó là Vương hoàng hậu tìm được ta, giết cha nương ta, nàng không phải cố ý tha ta một mạng, thế nhưng cũng không đến nữa, có thể là cho ta một con đường sống.”
“Ngươi có thể lý giải sao?” Quách Giải hỏi Lôi Bị.
Lôi Bị nói: “Không thể, nếu như là ta, nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc, các nàng đến Lưu Vinh còn giết chết, sao lại tha cho một đứa bé?”
Quách Giải nói: “E rằng vậy thì không phải là Vương hoàng hậu.”
“Vậy các ngươi chi bằng hỏi Ninh Hòa Trần một chút xem làm sao mà biết được ta ở thôn Khất Lão.” Lý Đông Thanh nói.
Quách Giải: “?”
Ninh Hòa Trần người còn chưa tới, âm thanh đã đến trước, mang theo một thân mùi máu tanh tới, nói: “Ta không nợ ngươi.”
Lý Đông Thanh liếc y một cái, lại không nói gì nữa.
Diệp A Mai quay đầu lại: “Đều giải quyết rồi?”
“Không có, “ Ninh Hòa Trần nói, “Còn một chút, không muốn đánh nữa.”
Diệp A Mai: “Ngươi lạnh mặt cho ai xem hả?”
Ninh Hòa Trần: “Không cho ngươi, không muốn xem thì nhắm mắt lại.”
“Ta mẹ nó còn phải nhìn đường,“ Diệp A Mai nói, “Ngươi cho rằng Khai Vân có thể tự mình bay chắc?”
Ninh Hòa Trần: “Rất lợi hại à? Ta cũng có thể.”
Quách Giải hỏi: “Vật này còn có tên tuổi?”
“Khai Vân.” Hoắc Hoàng Hà đúng lúc mở miệng.
“Nghe chẳng hay gì cả, “ Quách Giải nói, “Có ý nghĩa gì không?”
Hoắc Hoàng Hà: “Khi bay có thể mở được tầng mây.”
“Không bay được cao như vậy.” Quách Giải nói.
“Một vừa hai phải thôi,“ Hoắc Hoàng Hà nói, “Không thì cút xuống.”
Quách Giải: “Ngươi không tiếp thu được phê bình nha.”
Ninh Hòa Trần là thật sự không thích Quách Giải, nói nhiều, miệng lưỡi trơn tru, chỉ có ba phải là giỏi, đi tới trước mặt Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh ngẩng đầu nhìn y, trong mắt hơi có chút tủi thân. Ninh Hòa Trần mím môi, nhấc ống tay áo của hắn lên, từ trong người lấy ra thuốc trị thương, chấm một chút. Trên người y còn đang mặc áo choàng Lý Đông Thanh may cho, kỳ thực hơi lớn, thời điểm Lý Đông Thanh may liền làm theo kích cỡ bờ vai của chính mình, nhưng khung xương của Ninh Hòa Trần nhỏ hơn hắn, mà áo choàng ngược lại là rộng hơn một chút mặc cũng đẹp.
Ninh Hòa Trần xé ra một đoạn ống tay áo, bó vết thương lại cho hắn, nói: “Xoay qua chỗ khác.”
Sau lưng Lý Đông Thanh bị chém một vết đỏ sậm, may mà ăn mặc dày, bằng không tuyệt đối sẽ nhìn thấy xương cốt. Ninh Hòa Trần vẫn mặt lạnh như cũ, tựa hồ nhớ lại cảnh tượng lúc đó, vết thương này hoàn toàn là tự tìm, đáng đời.
Ninh Hòa Trần bôi thuốc cho hắn, cởi áo choàng xuống vứt lên người hắn, quay người đi. Bị Lý Đông Thanh kéo lại, Lý Đông Thanh chân thành nhìn y, nói: “Xin lỗi.”
“Không sao cả,“ Ninh Hòa Trần nói, “Là ta tự tìm.”
Lý Đông Thanh khổ sở nói: “Vậy ngươi nói cho ta, ta còn có thể làm thế nào?!”
Hắn nếu không giấu, lại nên làm như thế nào? Nếu giang hồ, triều đình, người Hung Nô biết hắn thân mang võ nghệ, lại hiểu tiếng Hung Nô, ai sẽ tha cho hắn? Ai sẽ!?
Lý Đông Thanh nói: “Một hạng bản lĩnh, nếu như ta vĩnh viễn không dùng, đó chính là không biết, ta không lừa ngươi.”
“Ngươi ngày ấy nói, lấy tên “Chuyết” đặt cho ta rất hay, thế nhưng đây không phải là ý tứ dốt nát, cha ta sinh ra ta, chính là hi vọng ta cả đời có thể thật thà lương thiện, tài nghệ có thể biết, mà không nên dùng, ta càng mạnh thì người ta sẽ càng tới giết ta, ca ca, ngươi thông minh như vậy, ngươi cũng hiểu ta một chút chứ.”
“Bé con,“ Quách Giải nói, “Nếu y không hiểu ngươi, tại sao lại bôi thuốc cho ngươi?”
Trong mắt Lý Đông Thanh thoáng chốc có ánh sáng lóe lên, kéo tay Ninh Hòa Trần, thay đổi tư thế sang hơi quỳ một chút, nhìn y, Ninh Hòa Trần lại quay đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn Quách Giải.
“Ngươi giống như một chú vịt con, khi vịt con sinh ra liền đi theo con vịt đầu tiên mà nó nhìn thấy,“ Quách Giải lại làm bộ không nhìn ra, cười nói, “Ninh Hòa Trần phải đi giết chính là ngươi, ngươi lại chạy theo cái mông y, chỉ lo y không thương ngươi.”
Lý Đông Thanh nghe vậy, liền buông tay Ninh Hòa Trần ra, ngồi xổm trở lại, nói: “Cũng không phải là như vậy.”
“Quách Giải, “ Ninh Hòa Trần nói, “Muốn đánh nhau không?”
Quách Giải dừng một chút, Ninh Hòa Trần nói: “Hai ta để người khác so sánh cũng không phải ngày một ngày hai rồi, chi bằng hôm nay phân thắng bại đi?”
Quách Giải: “... Cũng được, hiện tại sao? Ta còn chưa chuẩn bị xong, không bằng về Trường An đi, cũng tiện chữa thương nữa.”
“Hoặc là tìm một cái Hoàng Kim Đài tử chiến,“ Ninh Hòa Trần nói, “Vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn.”
Quách Giải lúc này nói: “Thôi! Ta không nói nữa, ta chính là làm người ta ghét chứ gì!”
Lý Đông Thanh thật sự là trong lòng khó chịu, cảm thấy tất cả thống khổ đang đè lên mình, lúc này còn có chút hoảng hốt, không lại vì mình mà giải thích thêm gì nữa.
“Đi ra năm mươi dặm,“ Diệp A Mai nói, “Khai Vân không thể bay nữa, cơ quan cứu ngươi liền đặt ở đây, có thể đi ra Hà Sóc, đến Bắc Địa.”
Ninh Hòa Trần nói: “Bắc Địa cách Trường An rất gần.”
Lý Đông Thanh ngẩng đầu nhìn y, Ninh Hòa Trần hỏi: “Hỏi ngươi một câu, nói thật với ta, muốn đến Trường An không?”
“Không muốn.” Lý Đông Thanh nói.
Ninh Hòa Trần hỏi: “Ngươi muốn đi đâu? Ta không nuốt lời, thả ngươi đi.”
Lý Đông Thanh lại không biết, hắn làm gì có nơi nào để đi? Có thể đi chỗ nào đây?
“... Đều được, “ Lý Đông Thanh nói, “Các ngươi thấy nơi nào thuận tiện, cho ta xuống đi.”
Ninh Hòa Trần không chịu được, nói: “Có người đuổi ngươi à?”
Lý Đông Thanh: “Không có, xin lỗi.”
Ninh Hòa Trần lại hỏi Hoắc Hoàng Hà: “Hai người này lại là chuyện gì?”
Hoắc Hoàng Hà nói: “Đi tới trước thì thả xuống là được, mỗi người đi một ngả.”
Quách Giải dùng tay ra hiệu với hắn, ra hiệu năm mươi kim kia, Hoắc Hoàng Hà chỉ làm như không nhìn thấy, dưới tình huống này, Quách Giải lại không dám ở trước mặt Ninh Hòa Trần đòi tiền Hoắc Hoàng Hà, trong lúc nhất thời vô cùng uất ức.
Đây chính là vô lại gặp được vô lại, không có cách nào cả.
Lý Đông Thanh nếu là muốn về Trường An, vẫn là đi theo bên cạnh Quách Giải sẽ tốt hơn. Quách Giải xem như là người của Đậu Anh, có lẽ còn có thể được bảo vệ, mà Lý Đông Thanh không muốn trở về, Ninh Hòa Trần liếc mắt nhìn Lý Đông Thanh một cái, trong chốc lát trầm mặc.
Lý Đông Thanh nói: “Làm sao vậy?”
“Quách Giải, Lôi Bị” Ninh Hòa Trần bỗng nhiên nói, “Không bằng chúng ta liền như vậy tách ra đi.”
“Phía dưới có rất nhiều truy binh.” Lôi Bị nói.
Ninh Hòa Trần nói: “Không có bao nhiêu.”
“Này rất không hợp lý, “ Lôi Bị nói, “Chúng ta giúp các ngươi một cái, ngươi lại qua cầu rút ván.”
“Lần sau gặp mặt, ta trả cho các ngươi.” Ninh Hòa Trần nói.
Lý Đông Thanh nói: “... Không cần, ta đi xuống đi.”
Diệp A Mai nói: “Van xin ngươi, đừng có chọc y được không?”
Hơi lạnh của Ninh Hòa Trần đã tỏa ra đến chín tầng mây, Lý Đông Thanh lúc này biết mình lại làm sai, nói: “Đợi thêm một phút chốc cũng được, ngươi đừng nóng giận.”
Lý Đông Thanh biết Ninh Hòa Trần vì sao phải đuổi hai người này. Một lát nữa ba nhóm người mỗi người đi một ngả, Lôi Bị cùng Quách Giải lại là hướng về hắn mà đến, nhóm người Ninh Hòa Trần vừa đi, nếu là Quách Giải bọn họ thất ước, lại làm khó dễ Lý Đông Thanh, vậy liền gay go rồi.
Nhưng hắn từ khi mười một tuổi đã suy nghĩ đến chuyện này: Nếu thật sự phải đi lên con đường lưu vong, vậy chung quy chỉ có thể tránh được nhất thời, không tránh được cả đời. Ngay đêm nay rơi vào tay địch cùng ngày nào đó của sau này rơi vào tay địch, có gì khác nhau đâu? Lẽ nào tâm tình thời khắc đều lo lắng một giây sau sẽ bị bắt hay không có thể thoải mái hơn thật sự bị tóm lấy hay sao? Đều là dằn vặt mà thôi.
Quách Giải đứng lên, phủi mông một cái, nói: “Tuyết Mãn, kỳ thực ngươi còn là hậu bối của ta đấy, thời điểm ngươi lên Hoàng Kim Đài mới bảy tuổi, khi đó ta cũng đã lập chí lưu lại Trường An.”
“Ta nếu là nói ta khẳng định không động đến Lý Đông Thanh, ta chính mình cũng không tin. Vậy ta liền nhường vãn bối một đường.” Quách Giải nói, “Ta người này, liền khảng khái như vậy.”
Lý Đông Thanh nói: “Tiền bối dừng chân!”
“Ta cảm động và nhớ nhung Đậu Thái phó, “ Lý Đông Thanh nói, “Cha ta, nhờ có hắn...”
Lý Đông Thanh hai tay giơ qua đỉnh đầu, trịnh trọng rập đầu một cái, nói: “Không thể trở về Trường An trực tiếp gặp, Đậu Thái phó nhất định có thể hiểu được, Lưu Chuyết ở đây rập đầu với Thái phó, nguyện đường làm quan của Thái phó rộng mở!”
Năm đó Ngụy Kỳ Hậu Đậu Anh là Thái phó của Thái tử Lưu Vinh, dạy Lưu Vinh nhiều năm, thầy trò tình thâm. Trước khi Lưu Vinh ở trong ngục bị Chất Đô bức tử, đã từng hỏi Chất Đô phải viết đơn kiện trần tình với Hoàng thượng, thái hậu, Chất Đô không cho, là Đậu Anh lấy hoàng kim hối lộ ngục tốt mới đưa được đơn kiện. Lưu Vinh viết xong thư tuyệt bút liền tự sát. Lúc này Lý Đông Thanh gọi Đậu Anh là “Thái phó” mà không phải “Thừa tướng”, thật sự rất cảm động.
Quách Giải nói: “Được, đã biết. Ta sẽ truyền lời cho ngươi.”
Lôi Bị hỏi: “Có cần ta nói hộ cho không? Nha đúng rồi, Hoài Nam vương ngươi không quen.”
“Không có.” Lý Đông Thanh tựa như không nghe ra hắn châm chọc.
Lôi Bị đứng dậy chắp tay, nói: “Ninh Hòa Trần, ngươi muốn đi con đường trái ngược chết không chỗ chôn, không ai cản ngươi, vậy ngươi có biết, sở dĩ đi ngược đường đều chết không chỗ chôn là vì sao không?”
Tóc Ninh Hòa Trần bị gió thổi loạn, quay đầu liếc mắt nhìn hắn, Lôi Bị nói: “Nghe nói ngươi học rộng hiểu sâu, cũng biết Bá Nhân vì sao mà chết chứ?”
Ninh Hòa Trần âm trầm, cười lạnh một tiếng: “Cút.”
Lôi Bị đã nói xong, quay người liền nhảy vào trong bầu trời đêm, Quách Giải quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói với Hoắc Hoàng Hà: “Nợ ta năm mươi kim, ta thế nhưng nhớ kỹ ngươi đó!” Sau đó cũng nhảy ra ngoài.
Lôi Bị dùng một câu như vậy nguyền rủa Ninh Hòa Trần, trong lúc nhất thời còn lại bốn người, ai cũng không nói chuyện.
Khai Vân chưa đi tới một canh giờ đã ra khỏi Hà Sóc, Diệp A Mai nói: “Nơi này không bố trí trận, Khai Vân sắp rớt xuống rồi, nhảy đi.”
Hoắc Hoàng Hà xoa xoa y phục, đốt lên một đám lửa, vứt lên trên tấm gỗ Khai Vân, quay người nhảy xuống, trên trời từng trận khói đặc chậm rãi tỏa ra, ánh lửa bị nuốt chửng trong khói đặc mù mịt. Lý Đông Thanh hơi hơi nheo mắt ngẩng đầu nhìn lại, nói: “Thế mà chỉ có thể dùng một lần sao?”
Hoắc Hoàng Hà nói: “Làm vật này mất ba năm, bày trận cần mười một ngày, tài học Kinh Dịch vô cùng cao thâm, có thể được thấy cũng không có gì tiếc nuối.”
Lý Đông Thanh lại cảm động nói: “Ngươi đối với Ninh Hòa Trần thật tốt.”
Hoắc Hoàng Hà gật gật đầu, nói: “Đúng thế.”
Ninh Hòa Trần đương nhiên nghe thấy, đại hỏa ở trên cao khiến cho giữa trời đông giá rét lại có gió ấm kéo tới, chiếu lên gương mặt xinh đẹp đến khó bề phân biệt của y, Lý Đông Thanh nhìn thấy y đi tới, sau đó hỏi mình: “Muốn đi đâu?”
Lý Đông Thanh thật ra là không muốn cùng y tách ra, giữa thiên hạ to lớn này, chuyện Ninh Hòa Trần cần làm lại trái ngược với hắn, nếu như tách ra, có lẽ sẽ khó gặp lại, hoặc là lần sau gặp lại liền trở thành địch nhân. Tình cảm giữa người và người có thể sâu đậm bao nhiêu? Một khi tách ra, có thể sẽ là cắt đứt.
Thế nhưng lại không thể lựa chọn, Lý Đông Thanh nói: “Ngươi có thể là từ thôn Khất Lão lấy được một phần thư tay của cha ta, nếu là lấy được, cũng có thể là giả, không có cái vật kia.”
Ninh Hòa Trần nói: “Đến ngươi ta còn thả đi, ta cần thư tay làm gì?”
“Là như vậy à,“ Lý Đông Thanh nói, “Ta muốn đi về phía Nam.”
“Nơi nào của phía Nam?” Ninh Hòa Trần hỏi.
Lý Đông Thanh nói: “Tùy tiện đi một chút, kỳ thực đi đâu đều được, chưa từng đi qua, muốn đi xem xem.”
“Được.” Ninh Hòa Trần nhìn hắn, đây cũng là tiễn biệt, Lý Đông Thanh quay người muốn đi, lại nghĩ tới gì đó, đem áo khoác cởi cho y, nói: “Đây là của ngươi.”
Ninh Hòa Trần hỏi: “Có tiền?”
Lý Đông Thanh nở nụ cười, lại không biết là có hay là không có, nói chung cũng sẽ không hỏi Ninh Hòa Trần. Cười rộ lên khiến cho Ninh Hòa Trần nhớ tới thiếu niên phóng ngựa giơ roi ở thôn Khất Lão ngày ấy, còn là một tiểu thiếu niên.
Hai người liền như vậy tách ra, Lý Đông Thanh đi về phía Nam, Ninh Hòa Trần muốn đi về phía Bắc, Diệp A Mai cùng Hoắc Hoàng Hà chờ ở phía trước, Diệp A Mai hỏi: “Trường Giang, Bá Nhân là bởi vì cái gì mà chết?”
“Bởi vì một người tên là Vương Đạo, “ Hoắc Hoàng Hà nói, “Bá Nhân cứu hắn, thế nhưng không nói cho hắn biết, còn ở ngoài mặt đối xử lạnh nhạt với Vương Đạo, đợi đến khi Vương Đạo đắc chí, lại ngầm cho phép hoàng đế giết chết Bá Nhân, cho nên mới có câu “Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết”, trên thực tế, Vương Đạo chính là giết chết Bá Nhân.”