Lý Đông Thanh không coi là chuyện to tát, nhảy xuống giường, dứt khoát nói: “Đi thôi, ngươi mặc y phục vào đi.”
Ninh Hòa Trần liền từ trong chăn đứng lên, mái tóc dài của y xõa ra, vừa dày vừa dài buông trên đầu vai, làn da trắng trẻo, ánh mắt long lanh, gương mặt dưới ánh chiều tà hiện lên vừa tuấn mỹ vừa dịu dàng, Lý Đông Thanh chăm chú nhìn thêm, sau đó đi vào ủng dê da, kéo màn cửa bông nói: “Nương, đôi ta đi ra ngoài một chuyến.”
“Đã trễ thế này rồi, “ Lâm Tuyết Nương đi xuống cản, hỏi, “Lại muốn đi chỗ nào?”
Lý Đông Thanh nói: “Đến đầu núi phía sau, săn được hươu bào hoặc nai sẽ trở lại.”
“Đừng đi nữa.” Lâm Tuyết Nương lại nói, “ Đừng đi nữa, muộn quá rồi.”
Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn sắc trời, có chút khó hiểu nói: “Trời vẫn còn sáng rõ, nếu như đi một canh giờ mà vẫn không đánh được ta sẽ trở lại, ngươi làm sao vậy?”
Lâm Tuyết Nương do dự một lúc lâu, không thể làm gì khác hơn đành nói: “Vậy được rồi, nhanh đi mau rồi trở về, ta ở nhà đun nước chờ ngươi.”
Lý Đông Thanh thuận miệng đáp một tiếng, sau đó liền trở lại tìm Ninh Hòa Trần, đã thấy Ninh Hòa Trần cởi y phục ra, đang cong người bôi thuốc trị thương cho sau lưng. Lý Đông Thanh đi đến ngồi ở mép giường, nhận lấy thuốc bột nói: “Để ta làm cho.”
Ninh Hòa Trần vắn tóc ra trước ngực, để lộ bóng lưng trắng như tuyết, lại che một tầng da thịt mỏng manh, trong mắt Lý Đông Thanh nhìn về hai vết thương sâu vào trong thịt kia, nói: “Đây là vết thương do đao chém sa?”
“Loan đao của người Hung nô,“ Ninh Hòa Trần nói, “Vết này, là do Lâu Phiền vương.”
Ninh Hòa Trần tiện tay nghịch tóc của chính mình, tóc của y thật dày, chồng lên trước ngực vừa đen vừa sáng, Lý Đông Thanh tự dưng nghĩ tới có người từng nói, Vệ mỹ nhân trong cung Vệ Tử Phu rất được hoàng đế yêu thích cũng là bởi vì một mái tóc đen nhánh.
Có đẹp bằng Ninh Hòa Trần không nhỉ? Trong lòng Lý Đông Thanh lặng lẽ nghĩ, lại bỗng nhiên tỉnh lại: “Nghĩ gì thế hả?”
Nghe thấy Ninh Hòa Trần còn đang đùa bỡn vết thương của chính mình, chỉ vào vài vết thương trên cánh tay mình, nói với hắn: “Cái này, là Đại sư huynh ta ở Bất Khả Đắc sơn, thiết trảo của hắn cào vào.”
Lý Đông Thanh nhanh chóng bôi thuốc cho y, Ninh Hòa Trần thế mà lại không nói tiếng nào, giống như bình thường mà lần lượt giới thiệu với hắn những vết thương này đến từ ai.
Lý Đông Thanh hỏi: “Ngươi đều nhớ sao?”
“Đương nhiên, “ Ninh Hòa Trần bình thản nói, “Ngươi không biết thế nhân nói ta thế nào sao?”
“Khiêm nhường công tử, “ Lý Đông Thanh ngoan ngoãn nói, “Đệ nhất du hiệp.”
“Đó là trước đây rồi,“ Ninh Hòa Trần lại tiện tay thả tóc về, tóc tai giống như vẩy mực đung đưa tản ra khoác lên tấm lưng. Ninh Hòa Trần mặc y phục vào, nói, “Hiện tại không phải đều nói ta là tiểu nhân có thù tất báo sao?”
Lý Đông Thanh nói: “Nói có đúng không?”
Ninh Hòa Trần cảm thấy thú vị, quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, cười nói: “Ngươi nói xem?”
Lý Đông Thanh: “Không biết.”
“Nói rất đúng, “ Ninh Hòa Trần rời giường, thật thà nói, “Mắt của những người trên đời này đều mù, mà chỉ có có chuyện này lại nhìn đúng thôi.”
Lý Đông Thanh không đáp lại, Ninh Hòa Trần lại có ý riêng nói: “Đi mau thôi, nếu không lại có người phải nhớ nhung đó.”
Lý Đông Thanh: “?”
Ninh Hòa Trần thế nhưng lại đi ra ngoài.
Lý Đông Thanh cầm cung tên, đuổi theo ra đi hỏi: “Lời ngươi nói vừa rồi là có ý gì?”
“Ta đang nói người trong lòng của ngươi đây, “Ninh Hòa Trần ôn hòa cười nói, “Săn thịt hươu đưa cho người trong lòng, nhận một trả mười, không phải đạo lý này sao?”
Lý Đông Thanh thế mới biết, Ninh Hòa Trần là đang nói đến bát thịt thỏ kia. Thế nhưng hắn quả thật có tâm tư này, không muốn trả cho người ta một cái bát không, Lý Đông Thanh thoáng chốc có chút tức giận, có chút giận dỗi nói: “Đây không phải là người trong lòng của ta! Ta cũng không phải là vì trả người khác nhân tình mới đi săn thú.”
Ninh Hòa Trần lại không cảm thấy hứng thú: “Ồ.”
Lý Đông Thanh liền không nói gì nữa, Ninh Hòa Trần nhìn hắn có chút tức giận, mới lại hỏi: “Thế kà người như thế nào?”
“Dù sao cũng không phải người trong lòng, ngươi quản ta làm gì.” Lý Đông Thanh nói.
Ninh Hòa Trần biết hắn vì sao tức giận, thế nhưng chỉ cảm thấy tiểu hài tử này buồn cười, không nghĩ tới Lý Đông Thanh lại đè nén lửa giận không bạo phát, nhịn xuống bực bội. Lý Đông Thanh hôm nay cố ý lại cưỡi Thiên Cơ về, hai người cưỡi chung một con ngựa. Sau khi Lý Đông Thanh lên ngựa liền đưa tay về phía Ninh Hòa Trần, muốn kéo y lên, Ninh Hòa Trần thoáng nhướn mi.
Lý Đông Thanh nói: “Ngươi không cưỡi được, ngươi vừa lên nó liền chạy mất.”
Ninh Hòa Trần nở nụ cười, cảm thấy chuyện này cũng không sao liền ngồi ở trước người hắn, hai tay Lý Đông Thanh vòng lại, giơ roi lên hô: “Đi!”
Thiên Cơ quả nhiên là một con ngựa tốt, triều đình thích chăn ngựa, nếu như bán thì ngựa này cũng có thể bán được mấy chục kim. Ninh Hòa Trần có chút bất ngờ, nơi này lại còn có ngựa tốt Lý Đông Thanh nói: “Ngựa này chỉ nhận ta, từ khi nó ra đời ta đã nuôi nó rồi.”
Ninh Hòa Trần cảm thấy hắn ấu trĩ, cười nói: “Lý đại hiệp đắc y thật nha.”
Lý Đông Thanh lại bị chặn họng, triệt để không còn gì để nói. Hắn cảm giác Ninh Hòa Trần không dễ trêu chọc, nói chuyện đều không có ý tứ gì khác, nhưng lại tựa như luôn mang theo chút trào phúng, liền không tự tìm khó chịu nữa.
Hai người chốc lát đã lên núi, Lý Đông Thanh nói với y: “Liền ở đây thôi, có thể nhìn thấy bên dưới ngọn núi, cũng có thể săn được hươu bào cùng lộc.”
Ninh Hòa Trần ngồi ở trên hòn đá, nói: “Ngươi săn đi.”
Y không dự định hỗ trợ, Lý Đông Thanh cũng không cần y, chính mình đi lên phía đỉnh núi, đào một khối đất tuyết, gắn thêm chút bã ngô cùng bọt xương tối hôm qua, Lý Đông Thanh hai lần leo lên cây, sau lưng đeo cung tên.
Ninh Hòa Trần giống như vô ý, liếc nhìn hai lần, thị lực của Lý Đông Thanh rất tốt, không quá chốc lát đã nhìn thấy gì đó, đôi môi mím thật chặt, hơi hơi căng thẳng, đột nhiên giương cung dẫn tiễn, sức lực lớn vô cùng, “Xèo” một tiếng bắn ra, thật sâu xuyên vào mặt đất. Không ra ba mũi tên, Ninh Hòa Trần lại nghe thấy tiếng thỏ kêu, Lý Đông Thanh bắn trúng chân trước của một con thỏ, nhảy xuống cây đuổi theo.
“Thỏ!” Lý Đông Thanh đã quên đi không vui vừa nãy, xách tai thỏ trở về, cao hứng giơ lên trước mặt Ninh Hòa Trần.
Ninh Hòa Trần liên tiếp lui về phía sau, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là vươn một tay nhận lấy con vật đang máu me giãy giụa kia, để cách xa y phục của chính mình, hơi có chút bất lực: “Để chỗ nào?”
“Đi thôi.” Lý Đông Thanh nói, “Chúng ta có người, ăn không hết một con nai. Nếu như núi đã cho con thỏ, vậy không thể lại săn con khác được.”
“Đây là đạo lí gì vậy?”
“Mọi người đều như thế, “ Lý Đông Thanh nói, “Chúng ta dựa vào núi ăn núi, một nhà có mấy miệng ăn liền săn ngần ấy miệng ăn cơm, đánh quá nhiều chính là tru diệt.”
Ninh Hòa Trần xòe hai tay ra hỏi: “Thế thịt gà nướng của ta đâu?”
Lý Đông Thanh: “?”
Ninh Hòa Trần nói: “Ngươi nói có thịt hươu nên ta mới không mua mà.”
Lý Đông Thanh sửng sốt một chút, nói: “Là đạo lý này, vậy ta đi, ngươi chờ ở đây thôi!”
Ninh Hòa Trần nhìn Lý Đông Thanh lại bay lên cây.
Thân thủ của Lý Đông Thanh xác thực nhanh nhẹn, nếu như con mồi đã bị nhìn thấy liền khó thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, mà Lý Đông Thanh muốn săn chính là nai, liền thả chạy một con thỏ cùng một chú hươu bào. Nguyên lai là hai người bọn họ vận khí tốt, đợi thêm gần một canh giờ mới nhìn thấy cái bóng của con nai.
Ninh Hòa Trần thấy Lý Đông Thanh qua lại trong rừng, tuy rằng so với người thường thì nhanh nhẹn hơn, nhưng cước bộ quá nặng, tựa như thật sự không biết võ công. Lý Đông Thanh lại không chút nào đề phòng, cưỡi Thiên Cơ rong ruổi trên đất tuyết, Ninh Hòa Trần lên cao mới có thể trông thấy một cái chấm đen nho nhỏ, chấm đen này từ từ chạy về phía y, cách thật xa mới thấy răng ngựa trắng lộ ra, sau mông ngựa kéo theo một con nai sắp chết.
Lý Đông Thanh ngẩng đầu nhìn y: “Nai!”
“Được.” Ninh Hòa Trần biểu dương nói, “Đứa trẻ ngoan.”
Tuyết này thật sự là trắng đến mức quá đẹp, Ninh Hòa Trần hôm nay mặc một cái áo khoác lông thỏ, da trắng hơn tuyết, Lý Đông Thanh ở trên ngựa nhìn xuống một cái, cảm thấy cả đời này mình cũng không quên được cái nhìn này.
Ninh Hòa Trần đưa tay ra, nói: “Kéo ta một cái.”
Lý Đông Thanh kéo y lên ngựa, Ninh Hòa Trần hơi dịch dịch mông, nói: “Há, đi thôi.”
Trên đường trở về Ninh Hòa Trần một câu cũng không nói. Lý Đông Thanh cảm thấy, y tựa hồ vẫn luôn không mở lòng, chung đụng càng lâu, cảm giác này lại càng mãnh liệt.
Kết quả lúc trở về, vừa tới giao lộ đã nhìn thấy tuyết trên mặt đường bị móng ngựa đạp nát, Lý Đông Thanh sửng sốt một chút, điều khiển Thiên Cơ phi nhanh trở lại, lại thấy một đám người đang hành động, mấy chục quan binh vây quanh hai nhà bọn họ.
Trong lòng Lý Đông Thanh có suy nghĩ, nhưng cũng không dám nghĩ nhiều, tung người xuống ngựa khiến đoàn người tách ra, đi tới trước mặt quan sai, đang muốn hỏi đã nghe thấy nha đầu ở trong viện hô to lên: “Ca ca!”
Lý Đông Thanh sợ hết hồn: “Nha đầu!”
Nha đầu khóc sắp ngất rồi, lập tức nhào tới: “Ngươi giúp ta một chút, ngươi giúp ta một chút, bọn họ bắt cha ta đi rồi!”
Trong lòng Lý Đông Thanh chìm xuống, thầm nghĩ: “Quả nhiên là thế!”
Lâm Tuyết Nương cũng đi ra, đỡ tường nghe động tĩnh bên này, không dám mở miệng.
Hoàng thúc lúc này mới bị hai quan sai hồng y kéo đi ra, tay bị trói tại trước ngực, nha đầu đi lên liền muốn phát điên, Lý Đông Thanh vội vàng ngăn nàng lại, nha đầu gào khóc nói: “Cha ơi —— “
Lý Đông Thanh cản nàng lại ở phía sau, nói: “Quan gia, quan gia, các ngươi làm cái gì vậy?”
Quan sai kia liếc mắt nhìn Lý Đông Thanh một cái, hỏi người khác: “Đây là ai vậy?”
“Không quen biết.”
Lý Đông Thanh cung kính nói: “Ta là Lý Đông Thanh, là hàng xóm của người này, muốn hỏi người nọ là bởi vì —— “
“Lý Đông Thanh,“ quan sai kia thế mà lại biết hắn, quan sát trên dưới một chút, nói “Ngươi chính là Lý Đông Thanh? Hắn chính là Lý Đông Thanh?”
Lý Đông Thanh: “?”
“Vậy lại càng tốt “ quan sai cũng cung kính mà nói với hắn, “Trong danh sách của chúng ta chính là thiếu ngươi. Tội danh ấy à, buôn lậu, có dị nghị gì không?”
“Cái gì?” Lý Đông Thanh bỗng nhiên bối rối, hỏi liên tiếp hai câu, “Cái gì?”
Quan sai từ trước ngực lấy ra sách thẻ tre, đặt xa một chút nhìn lại, xác nhận không có sai sót, sau đó đưa cho hắn, nói rằng: “Cái này là ngươi?”
Lý Đông Thanh nhìn thấy, ở trên danh sách kia viết tên của chính mình, thoáng chốc sắc mặt trắng bệch.
Quan sai nhìn thần sắc hắn trong lòng cũng nắm chắc rồi, nói: “Xác nhận không có sai sót, chính là ngươi đấy, đi theo chúng ta một chuyến đi, hôm qua đại quận bắt được một tên buôn lậu, khai ra mấy chục người, hai người các ngươi đều ở trong danh sách, nếu như muốn đối chất, vậy cũng được, chúng ta cứ trở về trước rồi hãy nói.”
Nha đầu triệt để điên rồi, giống như mất hồn nói: “Sao có khả năng?”
Cha nàng từ đại quận buôn lậu cho người Hung Nô gạo ngon cùng ngựa tốt, việc này nàng có biết đến, thế nhưng Lý Đông Thanh làm sao có khả năng? Lý Đông Thanh xưa nay chưa từng làm.
Lý Đông Thanh cũng đồng dạng mờ mịt, quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Tuyết Nương.
Lâm Tuyết Nương lúc này rốt cuộc nghe đã nghe ra vấn đề, thế nhưng cũng chỉ là theo bản năng mà bước về trước một bước, sau đó không nói gì cả. Chậm rãi rơi lệ.
Lý Đông Thanh thì thào nói: “Ta không có, ta không có.”
Ninh Hòa Trần dắt dây cương của Thiên Cơ, lui về sau một bước, sau mông Thiên Cơ vẫn còn dắt theo một con nai cùng một chú thỏ, Lý Đông Thanh bị áp lên ngựa. Quan sai liếc mắt nhìn Ninh Hòa Trần cùng nha đầu, dáng vẻ có chút cao cao tại thượng mà quay người đi.
Nha đầu khóc thất thanh, phảng phất như trời đất sụp xuống, nhưng đối với nàng mà nói, trời quả thật cũng đã sụp xuống rồi. Tàn sát dân lành kinh khủng nhất không phải một mạng, khủng bố là người nhà chưa chết đằng sau đó.
Ninh Hòa Trần vỗ Thiên Cơ một cái, để nó tự đi vào, Lâm Tuyết Nương cũng ngồi ở trên mặt tuyết. Ninh Hòa Trần đi tới, nàng cũng không có động tĩnh, tựa như là tảng đá vậy.
Ninh Hòa Trần hỏi: “Hối hận sao?”
Lâm Tuyết Nương lại không phát ra tiếng.
Ninh Hòa Trần hạ mình cao quý mà ngồi xổm ở trước mặt nàng, nói: “Cho ta đi. Ngươi không cho ta, còn muốn cho ai? Cho ai, có thể bảo đảm hắn một mạng đây?”
“Ninh thiếu gia, “ Âm thanh già nua của Lâm Tuyết Nương vang lên, “Đôi mắt ta đã già hơn mười năm rồi.”
Ninh Hòa Trần không biết nàng muốn nói gì, liền chờ.
Lâm Tuyết Nương nói: “Nhưng tâm ta lại không mù.”
Ninh Hòa Trần cười lạnh một tiếng, lúc này đã hiểu, gật gật đầu, nói: “Ò, biết rồi.”
Lâm Tuyết Nương chảy xuống nước mắt mênh mang: “Buông tha hắn đi, buông tha hắn đi... Ngươi tại sao muốn tới đây? Ngươi không đến, hai mẹ con chúng ta...”
“Ta năm nay mới vừa nhược quán, “ Ninh Hòa Trần suy nghĩ một chút, nói, “Ta thế nhưng vẫn còn là con nít đây, ngươi nói xem, ta làm sao lại không có cha mẹ che chở đây?”
Lâm Tuyết Nương nghe vậy thần sắc chấn động, đỡ tường đứng lên, bước chân phù phiếm, lảo đảo một chút mà bước chân cũng không dừng lại, nàng hơi quay đầu lại, nói: “Thiếu gia mời trở về đi, hàn xá chiêu đãi không nổi.”
Ninh Hòa Trần vẫn cười, rốt cuộc cũng vui vẻ.
Khi Ninh Hòa Trần đi ra, nha đầu còn ở bên ngoài khóc, cũng có người xem chưa đi, nhìn ra chưa hết thòm thèm. Nha đầu liếc mắt nhìn y, bỗng nhiên nói: “Ngươi là từ Trường An tới, ngươi có thể cứu bọn họ ra sao?”
Ninh Hòa Trần ác ý mà nói: “Cô nương, có tội thì phải chịu vào đại lao, còn nói gì tới 'Cứu' đây?”
“Ồ.” Nha đầu nói, “Ồ.”
Nha đầu: “Vậy Lý Đông Thanh thì sao? Hắn là bị oan uổng.”
“Có thể, “ Ninh Hòa Trần suy nghĩ một chút, liền quay ngược lại, nói “Vậy ngươi lấy cái gì cầu ta?”
Nha đầu dùng đôi mắt trống rỗng nhìn y.
Ninh Hòa Trần ôn nhu hỏi: “Ngươi biết ta là ai không?”
“Không biết.” Nha đầu nhẹ giọng nói.
“Ta là Ninh Hòa Trần, “ y nói, “Thời điểm ta xuống núi thế nhưng đã thề độc, đời này không làm việc thiện. Ngươi đến cho ta chút gì, ta mới có thể giúp ngươi.”
Nha đầu nói: “Ta không có gì có thể đưa cho ngươi.”
“Có.” Ninh Hòa Trần nói.
Theo như luật Hán, buôn lậu đáng chém.
Tân hoàng đế ghét nhất chính là người Hung nô, buôn lậu là tội lớn, Lý Đông Thanh bị áp giải vào đại lao, bên cạnh còn có mấy tù nhân cùng hắn giam chung một chỗ, tất cả mọi người co rúm lại, không biết vì trời lạnh hay là trong lòng phát lạnh nữa.
Lúc này trời đã tối hẳn rồi, Lý Đông Thanh xuyên qua cửa sổ nhỏ hẹp nhìn thấy một mảng trời, trong lòng nghĩ chính là: “Có lẽ sẽ không chết.”
Hắn có biết một chút công phu quyền cước, chạy trốn nhanh, nhưng là chạy nữa, lại có thể chạy đến chỗ nào đây? Thiên hạ to lớn, không phải đều là của hoàng đế sao? Huống hồ trong nhà hắn còn có mẹ già, buông không được. Lại nghĩ: “Rõ ràng là một con đường chết.”
Hoàng thúc dịch qua đây, đến gần hắn một chút. Lý Đông Thanh không lên tiếng.
Hoàng thúc nói: “Bỏ ra năm mươi kim, có thể mua một mạng.”
“Không có tiền, “ Lý Đông Thanh nói, “Ngươi có sao?”
Hoàng thúc: “Có thể để cho người Hung nô đến đưa, lại nói chúng ta còn có tơ lụa cùng vải bông, lại có ngựa lớn, sẽ có người tới bỏ tiền.”
Lý Đông Thanh không muốn nói thêm.
Hoàng thúc nói: “Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Không lẽ chúng ta chờ chết sao?”
“Ngươi lừa gạt người Hung nô, cũng là một con đường chết, “ Lý Đông Thanh nói, “Trên thảo nguyên đồn đại, Mạo Đốn thiền vu ngay cả mình thê tử của chính mình cũng giết, huống chi là một người Hán, năm mươi kim, nhiều tiền như vậy, ngươi cả đời đã nhìn thấy qua nhiều tiền như vậy sao? Làm sao có thể bỏ qua cho ngươi.”
Hoàng thúc im lặng.
Lý Đông Thanh càng nói càng cảm thấy chính mình bi thương vô cùng, hóa ra cái mạng này bất cứ lúc nào cũng bị người khác nắm trong tay, tất cả không khỏi chính mình, quả nhiên là mệnh tiện!
Nhưng vào lúc này, cửa thấp phía sau đại lao đột nhiên truyền đến một động tĩnh nhỏ, lỗ tai Lý Đông Thanh hơi động, cửa bỗng “Ầm” một tiếng bay ra ngoài, ánh sáng hôn ám từ bên ngoài chiếu vào, Ninh Hòa Trần cúi đầu đi tới, vỗ tay một cái, đường hoàng đi lần lượt từng cái tìm đến, ở trong góc nhìn thấy Lý Đông Thanh.
Lý Đông Thanh nhìn y, không thể tự đè xuống mà dấy lên chút hi vọng “Có lẽ còn có đường sống“.
Ninh Hòa Trần nói: “Ăn chưa?”
“... Ăn rồi.” Lý Đông Thanh nói.
Ninh Hòa Trần một kiếm chém đứt xích sắt, hướng hắn xua xua tay: “Đi ra.”
Lý Đông Thanh cùng y nhìn nhau mấy giây, Ninh Hòa Trần vui vẻ, hỏi: “Muốn ta đi vào mời ngươi hả?”
Lý Đông Thanh chưa đi ra, đã có phạm nhân phủi mông một cái liền đứng lên chạy, Ninh Hòa Trần quăng một kiếm tới, lạnh nhạt nói: “Quay lại.”
Nói xong liền một tay đỡ lấy chuôi kiếm, nắm lấy cổ áo người kia, vung ra hai lòng bàn tay trong trẻo, sau đó một quyền đánh trở lại.
Lý Đông Thanh không biết chân phải đặt ở đó, có chút ngu xuẩn mà đi ra, thời điểm Ninh Hòa Trần muốn khóa lại một lần nữa mới nhớ tới, khóa đã bị y đánh nát rồi.
Hoàng thúc mấy lần bò tới, nắm lấy cây gỗ, khẩn thiết nói: “Đông Thanh, Đông Thanh, hài tử, ta... Ngươi nể mặt nha đầu.”
“Cầu hắn làm gì?” Ninh Hòa Trần kinh ngạc nói, “Ngươi thấy hắn nói là được à?”
Lý Đông Thanh: “Ta...”
Hoàng thúc quỳ rạp xuống dưới chân Ninh Hòa Trần: “Đại hiệp!”
“Ngươi cái gì?” Ninh Hòa Trần lại hỏi Lý Đông Thanh, “Nếu không ngươi cũng quay lại đi?”
“Vậy ta vẫn nên quay lại đi thôi.” Lý Đông Thanh làm bộ thật sự muốn quay trở lại, Ninh Hòa Trần nhẹ giọng nói: “Ngươi dám.”
“Ngươi không phạm pháp, tại sao muốn trở lại?” Ninh Hòa Trần kiềm chế lại tức giận, đàng hoàng nói chuyện cùng hắn. Y trước đây vẫn luôn giả bộ dịu dàng nhã nhặn cũng không cảm khó lắm, mà từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu thành nghèo lại khó, hiện tại còn nhịn nữa, liền có chút nhịn không được, giả bộ không nổi nữa rồi.
Lý Đông Thanh khó khăn: “Ta không có cách nào giải thích với nha đầu. Ta... Cũng không trốn được cả đời.”
Ninh Hòa Trần nhíu chặt mày, một mặt mặc kệ hắn, nói: “Cút sang một bên chờ đi, không khóa nữa, khóa hỏng rồi.”
“... Vậy đây?”
“Không sao, “ Ninh Hòa Trần nói một câu như vậy, “Không cần mạng thì chạy đi.”
Lý Đông Thanh lúc đó là không rõ ràng câu nói này, cho là Ninh Hòa Trần chỉ thuận miệng hù dọa những người này, không muốn tiện tay cứu người, sau đó hắn mới biết, người như Ninh Hòa Trần, y luôn nói những lời giả ý, thế nhưng sẽ không nói nhảm.
Thời điểm hai người đi ra, trận thế bên ngoài giống như ngày Ninh Hòa Trần bị vây khốn trong thôn Khất Lão vậy.
Trên nóc nhà, trên rìa đường, đến cả trên bàn gỗ trong quán nhỏ, đều đứng từng người từng người nhìn qua liền rất cao thủ. Tối om om mà đứng đầy đếm không hết người.
Ninh Hòa Trần một tay ngăn lại Lý Đông Thanh ở phía sau, nhưng người từ trong phòng giam trốn ra được lại không biết, liều mạng chạy vội ra, một lão hán sợ là ánh mắt không tốt, thời điểm từ trong tù đi ra, vọt thẳng lên đường cái, lồng ngực đụng phải loan đao của một cái đại hán đang ở trần, một tiếng chưa ra khỏi cổ đã ngã xuống.
Lý Đông Thanh kinh ngạc thốt lên một tiếng, lại bị Ninh Hòa Trần gắt gao nắm lấy, không cho hắn tiến lên một bước.
Bầu không khí căng thẳng đặc sệt, phảng phất siết người đến nghẹt thở. Lý Đông Thanh cảm thấy sát khí này so với ngày đó còn nồng đậm hơn, ngực hắn đều bị đè ép, tựa hồ thở không ra hơi. Nguyên lai đây chính là sát khí.
Ninh Hòa Trần thấy đại hán kia khá quen mắt, nói: “Người Hung nô? A Hồ Nhi?”
“Là ngươi muốn giết ta, hay là lão tổ tông của Đông cung muốn giết ta?” Ninh Hòa Trần hiếu kỳ nói.
A Hồ Nhi nói: “Có gì khác nhau sao?”
Ninh Hòa Trần không thể làm gì khác hơn đành nói: “Được thôi. Các ngươi vẫn luôn yêu thích giả bộ như này, ta liền quên mất.”
“Mấy ngày trước, “ A Hồ Nhi nói, “Ngươi cũng là dáng dấp này. Ngươi quên nhanh thật đấy.”
Tiếng Hán của A Hồ Nhi rất ngấp ngứ, không dễ nghe. Lý Đông Thanh luôn cảm thấy hắn đã nghe qua cái tên A Hồ Nhi này rồi, nửa ngày sau chợt nhớ tới, A Hồ Nhi! Là người Hung nô quy hàng Hán triều kia! Cha hắn chết rồi, Quân Thần thiền vu chiếm đoạt mẫu thân của hắn, A Hồ Nhi căm hận Quân Thần thiền vu, vì vậy quy hàng hán.
Nói cách khác, hiện tại A Hồ Nhi, đại biểu nhưng thật ra là triều đình nhà Hán.
Lý Đông Thanh cũng không phải là không biết gì về triều đình cùng chiến sự. Hắn nhìn lướt qua người nơi này, bỗng nhiên liền hiểu lập trường lúc này của Ninh Hòa Trần, không chỉ có người giang hồ đang truy kích và tiêu diệt Ninh Hòa Trần, còn có người của triều đình nữa.
Thật sự là người trong cả thiên hạ đều muốn giết Ninh Hòa Trần!
Tác giả có lời muốn nói:
Cuốicùng chúng ta cũng dính đến tuyến thời gian, lịch sử tiến hóa của Hung Nô lànhư vậy: Đầu Mạn thiền vu — Mạo Đốn thiền vu — Lão Thượng thiền vu — Quân Thầnthiền vu — Y Trĩ Tà thiền vu. Thời đại lúc này là Quân Thần thiền vu, hắn là cháutrai của Mạo Đốn, cha của Y Trĩ Tà.