Tục Lạt Giang Hồ

Chương 80: Chương 80: Kiếm Khởi Giang Hồ (CHÍN)




Lệ Hán Tâm: “Nếu như ta muốn làm thì sao? Thật sự để ta làm?”

Lý Đông Thanh: “Có thể.”

“Vẫn là thôi đi,“ Lệ Hán Tâm nói, “Không gánh vác nổi trách nhiệm.”

Lý Đông Thanh đưa tay: “Mời ngồi.”

Lệ Hán Tâm đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Các ngươi có bao nhiêu người?”

“Toàn bộ Tán Tiên thành,“ Lý Đông Thanh nói, “Có lẽ có khoảng mấy trăm, hơn một nghìn đi, cụ thể không rõ lắm.”

Lệ Hán Tâm: “Ngươi định làm gì?”

Lý Đông Thanh hiện tại cũng không biết bọn họ rốt cuộc là nghĩ như thế nào, cuối cùng thương lượng ra quyết sách gì, chỉ có thể nói: “Hiện tại không có tính toán gì.”

Lệ Hán Tâm nhíu mày một cái. Lý Đông Thanh giải thích: “Sợ trúng kế, hiện tại không dám hành động, đang chờ.”

“Chờ cái gì?” Lệ Hán Tâm hỏi.

Lý Đông Thanh nói: “Chờ cái gì, ta cũng rất muốn nói cho ngươi, thế nhưng hiện tại ta cũng không biết.”

Lệ Hán Tâm nghe thấy thế không hiểu ra sao.

Lý Đông Thanh suy nghĩ một chút, nói: “Hẳn là chờ một bước ngoặt, ép người giang hồ đi lên tuyệt lộ, bọn họ mới có thể nguyện ý tìm kiếm chỗ dựa. Ta đến quá sớm, ngươi đến cũng thật sớm.”

Lệ Hán Tâm: “Thời cơ từ đâu tới, Lưu Triệt đưa tới tay ngươi sao?”

“Chỉ có thể là hắn đưa,“ Lý Đông Thanh cười nói, “Lẽ nào ta còn có thể giành được từ trên tay hắn sao?”

Lý Đông Thanh nói chuyện không thích lòng vòng, có gì nói đấy: “Ta cảm giác, không tới mười ngày, thế cuộc có thể bị phá vỡ. Nếu như ngươi không vội, có thể chờ ở đây một quãng trước, đến lúc đó xem xét thế cuộc rồi lại ra quyết định, hiện tại mọi người đều rất loạn, không có ý gì.”

Lệ Hán Tâm: “Nhìn ra rồi, ngươi là thủ lĩnh.”

Lý Đông Thanh nở nụ cười, đứng dậy: “Để Văn Nhân Thiên tìm nơi ở cho ngươi đi, nghỉ ngơi cho tốt, Châu Nhai cách nơi này không gần...”

“Chờ một chút,“ Lệ Hán Tâm cũng cùng đứng lên, “Ta không phải từ Châu Nhai tới, ta là du hiệp, còn có một chuyện chưa giải quyết.”

Lý Đông Thanh xoay đầu lại nhìn hắn.

Lệ Hán Tâm nói: “Ngươi giết đệ đệ của ta.”

Lý Đông Thanh: “...”

“Lệ Hán Thành, tự Đoạn Hành, mười lăm tuổi,“ Lệ Hán Tâm nói, “Tiểu thiếu gia của Lệ gia, đệ đệ ruột của ta. Xác nhận không có hiểu lầm gì đi?”

Lý Đông Thanh: “Ta không có hỏi tên của hắn, hắn mới mười lăm tuổi sao?”

“Trưởng thành có hơi nhanh, mười tuổi đã cao tám thước,“ Lệ Hán Tâm nói, “Thiếu niên thiên tài, trụ cột của Lệ gia.”

Lý Đông Thanh suy nghĩ một chút, tài bắn cung của người kia, trong ấn tượng của hắn là rất tốt, nhưng nếu như nói là trụ cột của một môn phái thì lại cảm thấy chỉ có chút tạm được, nhưng hắn cũng không nói gì, người đã giết, ngày tháng Lý Đông Thanh hối hận đến cả đêm ngủ không yên cũng đã qua hai năm, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Giải quyết riêng,“ Lệ Hán Tâm tháo xuống cung tên từ phía sau lưng mình, “Thắng ta, ta sẽ nhập bọn, thua thì thôi, thế nào?”

Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn cây cung bóng loáng của hắn, nhìn qua hẳn là thường xuyên bảo dưỡng, vừa nhìn đã biết là một cây cung vô cùng lợi hại, hẳn là đã giết qua không ít người. Rất nhiều vũ khí liếc mắt một cái đã có thể cảm nhận được sát khí, cũng tỷ như cây đao kia của Vương Tô Mẫn. Trường thương của Hỏa Tầm Sưởng Minh thì vừa nhìn đã biết là giết người còn chưa đủ nhiều. Lý Đông Thanh từng nhìn thấy vũ khí của không ít người, sạch sẽ nhất chính là Ninh Hòa Trần, kiếm rút ra chỉ nhìn thấy có hàn quang, nhưng số người y đã giết so với bất kỳ ai đều nhiều hơn. Ninh Hòa Trần lãnh tâm lãnh tình, kiếm của y cũng là như thế, giết người mà lòng không hổ thẹn.

Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn hắn, cười nói: “Ngươi không hẳn có thể giải quyết riêng chuyện này đi?”

Lệ Hán Tâm: “Người giang hồ, có người tới báo thù, ngươi cứ tiếp là được rồi, còn phải suy nghĩ là ai tới tìm, có thể chấm dứt hay không sao?”

Lý Đông Thanh có chút nghẹn lời, quy củ giang hồ có hết điều này tới điều khác, Lý Đông Thanh học nửa năm nay cũng chưa học được bao nhiêu. Ngày hôm nay giải quyết xong với Lệ Hán Tâm, ngày mai gặp được người nhà họ Lệ, có lẽ còn phải giải quyết một lần nữa. Quy củ giang hồ quả thực không nói lý.

Hắn chỉ đành nói: “Ta vừa vặn luyện công, thôi, đến đi. Ngươi muốn so cung tên? So như thế nào.”

Lệ Hán Tâm lại hỏi: “Sợ chết không?”

“Sợ.” Lý Đông Thanh thản nhiên nói, “Có tức phụ, thật ngại quá.”

Lệ Hán Tâm liếc mắt nhìn hắn, giống như là đang xác nhận hắn thực sự mười bảy tuổi.

Lý Đông Thanh thuận miệng hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hai mươi bốn.” Lệ Hán Tâm cùng hắn đi ra ngoài.

Lý Đông Thanh nói: “Thành thân chưa?”

Lệ Hán Tâm lắc lắc đầu, Lý Đông Thanh lại hỏi: “Có người mình thích không?”

“Không có.”

Lý Đông Thanh thấy không có cách nào khơi dậy đồng tình, không thể làm gì khác hơn là nói: “... Ta có, cho nên không thể không tiếc mệnh như ngươi.”

“Không đánh bia sống không có gì hay,“ Lệ Hán Tâm nói, “Ta có thể nhường ngươi một mũi tên, giang hồ nhi nữ, muốn tức phụ gì chứ?”

Lý Đông Thanh: “Không phải vấn đề có nhường hay không...”

Hai người đi tới đi tới, vừa rẽ đã đi tới sân tập, nơi này bốn phía bị tường bao lại, là sân huấn luyện dã ngoại của Văn Nhân gia.

Ninh Hòa Trần vừa hay chờ hắn đến phát chán, cầm một cây cung thử một chút, mũi tên phá rách trời không, mạnh mẽ đóng trên mặt bia, chỉ lệch hồng tâm khoảng nửa tấc.

Trong lòng Lý Đông Thanh vang lên một tiếng: Tiêu rồi.

Ninh Hòa Trần im lặng không nói gì, lại kéo một mũi tên, im lặng phóng ra, lại im lặng bắn trúng hồng tâm.

Lý Đông Thanh thở phào nhẹ nhõm, xoay đầu lại nói với Lệ Hán Tâm: “Nếu như ngươi không cần mạng của ta, ta trở lại cũng sẽ chết.”

Toàn bộ Đại Hán, Lý Đông Thanh nếu như là người thứ hai sợ vợ, vậy sẽ không ai là người thứ nhất. Hắn đã không tính là sợ, hắn là thực sự không trêu chọc nổi Ninh Hòa Trần, trước đây chưa từng cược mệnh với người khác, nhưng hắn để Y Trĩ Tà xáng một bạt tai, Ninh Hòa Trần mặt nặng mày nhẹ mất hai ngày. Lý Đông Thanh cuối cùng trả lại món nợ này, chuyện này mới xem như là xong, là xong trong lòng Ninh Hòa Trần thôi. Mà xong ở trong lòng y không bao gồm thỉnh thoảng châm chọc mấy năm về sau nữa.

Hắn đối với Ninh Hòa Trần thật sự không biết làm sao, hắn chính là tiểu tử ngốc đi ra từ thôn Khất Lão, chưa từng ăn thịt thiên nga, cũng chưa từng thấy thiên nga chạy, Ninh Hòa Trần đau lòng khóc lên, hắn không chịu được, Ninh Hòa Trần tức giận mắng hắn, hắn cũng khó chịu, chuyện này không có cách nào giải quyết, Lý Đông Thanh đời này có lẽ chỉ có thể như vậy.

Lệ Hán Tâm nói: “Vậy ngươi nói, làm sao so?”

Lý Đông Thanh: “Ngoại trừ liều mạng, còn lại đều được.”

“Không liều mạng sao có thể coi là báo thù?” Lệ Hán Tâm kịp phản ứng, hỏi cũng rất hợp lý.

Lý Đông Thanh trầm mặc trong chốc lát, cảm giác vậy cũng xem như là quy củ giang hồ, hắn cũng khuyên rồi, chuyện này thực sự là không tránh khỏi.

Lý Đông Thanh nói: “Vậy thì đến đi.”

Lý Đông Thanh đi tới, Ninh Hòa Trần cảm nhận được, thả xuống sơn cung xuống, quay đầu nhìn thấy bọn họ, tầm mắt quét đến Lệ Hán Tâm phía sau hắn.

Lệ Hán Tâm: “Ngươi...”

Ninh Hòa Trần quá nổi bật, kỳ thực cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

“Hẳn là Ninh Hòa Trần đi “ Lệ Hán Tâm nói, “Lưu Chuyết cùng Ninh Hòa Trần, xem ra giang hồ đồn đại cũng không phải toàn là giả.”

Ninh Hòa Trần lạnh nhạt gật gật đầu.

Lý Đông Thanh giới thiệu: “Đây là người của Châu Nhai Lệ gia.”

Ninh Hòa Trần nghe thấy cái tên này, lúc này nhìn lướt qua Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Tìm ta tới báo thù.”

Ninh Hòa Trần trực tiếp hỏi: “So như nào?”

“Hắn bắn ta ba mũi tên, ta bắn hắn ba mũi tên, ai sống sót thì người đó thắng, đều sống sót coi như ta thua.” Lệ Hán Tâm nói, “Chỉ có ba mũi tên.”

Ninh Hòa Trần nhìn Lệ Hán Tâm, cứ nhìn như vậy một lúc, cũng không nói gì, Lệ Hán Tâm bị y nhìn mà bất giác cảm thấy chột dạ, không tự chủ sờ cây cung của chính mình.

Ninh Hòa Trần giao cung trong tay cho Lý Đông Thanh, liếc mắt nhìn Lý Đông Thanh một cái, trong mắt hiển nhiên có chứa tâm tình. Lý Đông Thanh không dám đối diện, tiếp nhận cây cung, nói với Lệ Hán Tâm: “Đến đi.”

Ninh Hòa Trần xuống dưới sân, nhường địa phương lại cho bọn họ, vừa vặn lúc này Hoắc Hoàng Hà cũng tới, ngồi xuống bên cạnh Ninh Hòa Trần, liếc mắt nhìn, hỏi: “Chuyện thế nào đây.”

Ninh Hòa Trần nói: “Quyết đấu, không nhìn thấy được à?”

“Tức ta làm gì?” Hoắc Hoàng Hà có chút không hiểu ra sao, “Đang yên đang lành, quyết đấu gì cơ? Đây là ai vậy.”

“Châu Nhai Lệ gia.”

“Há,“ Hoắc Hoàng Hà cũng nghĩ tới, “Tới báo thù.”

Ninh Hòa Trần cau mày nói: “Ngươi cũng biết?”

“Hắn đã nói với ta,“ Hoắc Hoàng Hà nói, “Thật lâu trước kia, ta ở trên Hoàng Kim Đài gặp được hắn, khi Lý Đông Thanh tiến lên Hoàng Kim Đài, ta là người thủ đài. Hắn có lẽ chưa từng nói với ngươi. Khi đó hắn nói cho ta là đã giết một người, Lệ gia.”

Ninh Hòa Trần đúng là không biết chuyện này, Lý Đông Thanh chưa từng nói với y. Thế nhưng chuyện của Lệ gia, Lý Đông Thanh ngược lại cũng nói, trong lòng hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn hổ thẹn vì lần đầu tiên giết người, có lẽ đây là chuyện cả đời hắn đều không quên được, Lý Đông Thanh cuối cùng đã không nhớ rõ ngày đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn chỉ nhớ chính mình kỳ thực vốn có thể không giết người này, thế nhưng hắn giết rồi. Cho nên hắn nhiều lần cùng Ninh Hòa Trần nghiền ngẫm chuyện ngày đó, nghiền ngẫm người đầu tiên hắn đã giết, cho nên Ninh Hòa Trần nhìn thấy người của Lệ gia, ngay lập tức cũng nhớ tới.

Mà nếu như Lý Đông Thanh cùng những người khác, Hỏa Tầm Sưởng Minh, Vương Tô Mẫn, thậm chí là Hoắc Hoàng Hà chưa gặp được mấy lần đều nói chuyện này, thế thì lại không giống như vậy. Ninh Hòa Trần lập tức bốc hỏa. Thêm vào chuyện tốt ngày hôm nay Lý Đông Thanh quyết đấu với người ta, giống như thêm củi vào đống lửa, lửa này hẳn là cháy to lắm đây.

Hoắc Hoàng Hà căn bản không phát giác, chỉ hỏi: “Nhìn làm gì, sợ hắn thua?”

Ninh Hòa Trần đứng dậy, quay người rời đi.

Hoắc Hoàng Hà: “?”

Hắn vẫn luôn không quá hiểu rõ Ninh Hòa Trần, trước khi Ninh Hòa Trần rơi vào lưới tình, hắn còn có thể hơi hơi hiểu một chút, mà sau khi hoàn toàn bị lưới tình trói buộc thì hắn hoàn toàn không hiểu gì rồi. Hắn không quản Ninh Hòa Trần, quay đầu đến xem trận chiến, Lý Đông Thanh cùng Lệ Hán Tâm từ hai bên xông về phía đối phương, Lý Đông Thanh căng cung dẫn tiễn, dễ dàng bắn ra một mũi tên, “xèo” một tiếng cọ qua da đầu của Lệ Hán Tâm mà phi ra ngoài, phi lên giữa không trung thì không thấy nữa.

Hoắc Hoàng Hà tùy ý quan sát, Diệp A Mai cũng tới đây, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Hoắc Hoàng Hà: “Quyết đấu.”

“Ai vậy.”

“Lệ gia.”

Diệp A Mai “Ồ” một tiếng, nói: “Báo thù sao?”

Hoắc Hoàng Hà quay đầu nhìn nàng một cái: “Làm sao ngươi biết?”

Diệp A Mai: “Giang hồ đồn đãi, người giang hồ đều biết.”

Hoắc Hoàng Hà không nói gì nữa, đi xem chiến cuộc dưới sân, Lệ Hán Tâm cũng bắn ra một mũi tên, bị Lý Đông Thanh dễ dàng tránh được. Hắn kỳ thực rất lâu rồi cũng không thấy thân thủ của Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh lớn rồi, tâm tư thâm trầm hơn, cũng tỷ như nói hắn sẽ không bày ra toàn bộ bản lĩnh, vĩnh viễn giữ lại hậu chiêu, hắn có lúc cũng khoa tay múa chân với Lý Đông Thanh hai cái, Lý Đông Thanh cũng nhường hắn.

Diệp A Mai nhẹ nhàng nói: “Lý Đông Thanh có chết, nhất định cũng là chết vì hắn mềm lòng.”

Hoắc Hoàng Hà nhìn một chút, nói: “Sẽ chết sao?”

“Ta nói nếu như,“ Diệp A Mai nói, “Cho dù không chết, hắn cũng nhất định sẽ bởi vì mềm lòng mà ăn thiệt.”

“Đã ăn qua không ít.” Hoắc Hoàng Hà thuận miệng nói.

Văn Nhân Thiên cũng tới, đứng ở phía trên nhìn xuống, hỏi: “Ta còn tưởng rằng cười một cái là quên hết thù oán rồi đó, vẫn là muốn báo nha.”

Diệp A Mai: “Ngươi cũng biết?”

“Khắp thiên hạ đều nhìn Lưu Chuyết lớn lên,“ Văn Nhân Thiên nhẹ nhàng nói tiếp, “Ai lại không biết đây?”

Dưới đài, Lý Đông Thanh thắng Lệ Hán Tâm, ngay cả một giọt mồ hôi cũng không rơi, đỡ Lệ Hán Tâm một cái, chân của Lệ Hán Tâm bị thương, chỉ là bị mũi tên cọ qua rách ra một vết.

Hắn vừa ngẩng đầu, không nhìn thấy Ninh Hòa Trần, hỏi: “Sư phụ ta đâu?”

Văn Nhân Thiên đỡ lấy Lệ Hán Tâm, nói: “Như thế nào, huynh đệ, là tìm cho ngươi nơi ở hay là ném ngươi đi đây?”

“Tìm cho hắn nơi ở,“ Lý Đông Thanh phân tâm nói một câu, “Đừng trêu hắn.”

Lệ Hán Tâm nói: “Nguyện ý cược, thua cũng phục, ta mặc cho các ngươi sai phái.”

“Sai phái cái gì? Không có chuyện gì cần làm,“ Văn Nhân Thiên nói, “Mọi người đều đang nhàn rỗi đây, quay về tắm rửa rồi ngủ đi.”

Lý Đông Thanh: “Sư phụ ta đâu?”

Hoắc Hoàng Hà tùy ý chỉ một hướng, Lý Đông Thanh muốn đi, Hoắc Hoàng Hà hỏi: “Hỏi ngươi một chuyện.”

Lý Đông Thanh dừng lại, cười nói: “Làm sao vậy? Trịnh trọng như thế.”

Hoắc Hoàng Hà: “Công lực của ngươi có phải là đã sớm vượt qua Ninh Hòa Trần rồi không.”

Bốn phía lúc này, người người mở to mắt chờ đáp án của Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh cười nói: “Thúc thúc, sư phụ ta là đệ nhất thiên hạ.”

“Đệ nhất thiên hạ, có thể dạy ra đồ đệ mạnh hơn chính mình không?” Hoắc Hoàng Hà thay đổi cách hỏi.

“Ta không biết đâu,“ Lý Đông Thanh nói, “Ta chưa từng nghiêm túc đánh với y.”

Hoắc Hoàng Hà hiểu ra, nói: “Cho dù có, y cũng không biết.”

Lý Đông Thanh lại không có ý này, hắn lắc lắc đầu, cười nói: “Không phải ý này.”

Nói xong thì không tiếp tục chuyện này nữa, nói với mọi người: “Đi đây!”

Văn Nhân Thiên liếc mắt nhìn, chờ hắn đi rồi mới nói với Lệ Hán Tâm: “Ngươi biết hắn tha cho ngươi mấy lần không?”

“Ba lần?” Lệ Hán Tâm nói, “Không phải tổng cộng là ba mũi tên sao?”

Văn Nhân Thiên: “Ngươi biết hả.”

Lệ HánTâm: “Ta không thử xem, làm sao biết?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.