Mặt mũi khí phách của người giang hồ còn lớn hơn trời, Lý Đông Thanh bảo bọn họ đứng ra, bọn họ lập tức đứng ra, không ai trốn tránh.
Lý Đông Thanh còn nói: “Hỏa Tầm Sưởng Minh, xuống dưới.”
Hỏa Tầm Sưởng Minh ở trước mặt mọi người bị điểm tên, chỉ đành ôm thương đi xuống, có chút bất lực, đứng ở bên cạnh hắn.
Lý Đông Thanh xoay chuyển phương hướng của thanh kiếm, đưa cán kiếm cho hắn, nói: “Ngươi tới.”
Hỏa Tầm Sưởng Minh không muốn nhận, rất là không muốn, thế nhưng hết cách rồi, do dự một chút, nhận lấy.
Lý Đông Thanh nói với người giang hồ: “Ta lặp lại lần nữa, các ngươi do hắn quản.”
“Ta không hiểu quy củ của các ngươi,“ Lý Đông Thanh nói, “Các ngươi sống thế nào, ta không biết, nhưng các ngươi không sống tốt, giang hồ bị các ngươi giày xéo đến sụp đổ, suýt nữa mất đi, vậy thì quy củ của các ngươi không tốt.”
Lý Đông Thanh: “Hôm nay sẽ dùng hình thức của giang hồ lệnh phân phát quy củ mới ra toàn quốc, trong đó có một điều, là người giang hồ nghiêm cấm tự tập nội đấu, nội đấu bị thương thì phạt, nội đấu chết người thì giết. Không có quy củ, không thành quy tắc, các ngươi là người đầu tiên thực hành quy củ này, hôm nay do Hỏa Tầm Sưởng Minh chấp pháp, ngày khác cũng là hắn làm.”
“Có nghi vấn gì không? Nói chuyện.”
Mọi người nói: “Không.”
Lý Đông Thanh gật đầu, lui về phía sau một bước, nhường sân bãi cho Hỏa Tầm, Hỏa Tầm rất ít khi dùng kiếm, nhưng vẫn biết dùng, quăng hai lần, nói: “Ai đi tới?”
Lý Đông Thanh đã không quản, trực tiếp đi xuống khỏi sân, thấy mấy người Diệp A Mai đang đứng ở trên đó, đi tới hỏi: “Thân thể thế nào?”
Diệp A Mai: “Không ra sao, buồn nôn, muốn ói, bức bối bất an. Hoắc Hoàng Hà thế nào rồi, có tin tức gì không?”
“Không có,“ Lý Đông Thanh lạnh nhạt nói, “Không có tin tức cũng là tin tốt.”
Diệp A Mai: “Thật sao?”
Lý Đông Thanh: “Hẳn là vậy đi.”
Văn Nhân Thiên nói: “Ngươi có lo lắng cũng không giải quyết được vấn đề gì, còn không bằng thành thật dưỡng thai, uống hết thuốc đi.”
Lý Đông Thanh buồn bực: “Thuốc gì?”
“Dùng để an thai dưỡng thần,“ Diệp A Mai mặt mày buồn rầu, thuận miệng nói, “Không nói nữa, ta đi đây.”
Văn Nhân Thiên liếc mắt nhìn, lại liếc nhìn Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh nói: “Ngươi chăm sóc tốt nàng đi.”
Văn Nhân Thiên gật gật đầu, quay người đuổi theo.
Phương Thanh Trạc hỏi: “Ngươi thật muốn dùng Hỏa Tầm Sưởng Minh? Hắn không thích làm cái này.”
“Vậy hắn yêu thích làm gì?” Lý Đông Thanh nói, “Hắn chỉ yêu thích chơi.”
Phương Thanh Trạc: “Thiếu niên mà, bình thường.”
“Mười tám rồi,“ Lý Đông Thanh nói, “Lại không làm việc lấy cái gì theo đuổi tiểu cô nương? Không thể tùy theo hắn, qua một đoạn thời gian ngươi tìm thêm chút chuyện cho hắn làm.”
“Hắn không thích làm, Văn Nhân Thiên còn nhìn không lọt hắn, luôn tìm hắn gây sự, “ Phương Thanh Trạc nói, “Hắn còn nhịn nữa không chừng phải xảy ra chuyện.”
Lý Đông Thanh: “Để bản thân hắn xử lý, ta không quản.”
Phương Thanh Trạc: “...”
Phương Thanh Trạc cũng không biết nói thế nào mới tốt, Hỏa Tầm Sưởng Minh chờ Lý Đông Thanh xử lý, Lý Đông Thanh chờ hắn tự xử lý, hai người cũng thực sự là huynh đệ tốt, toàn chĩa vào đối phương.
Trên người Hỏa Tầm Sưởng Minh có hai vết máu của người khác, đi tới nói: “Nói chuyện gì thế?”
“Tìm chút chuyện ho ngươi làm,“ Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn hắn, “Đi theo ta một chuyến.”
Hỏa Tầm Sưởng Minh: “Ngươi còn chưa ngủ.”
“Trở về nhà,“ Lý Đông Thanh nói, “Chính là đi về ngủ.”
Phương Thanh Trạc vốn là ôm vai xem trò vui, kết quả hai người đều đi, Văn Nhân Thiên cũng đi, hắn chỉ chỉ phía dưới hỗn loạn, nói: “Những người này... Xin hỏi, ai xử lý đống hỗn loạn này vậy?”
Hỏa Tầm Sưởng Minh cùng Lý Đông Thanh đồng loạt nhìn về phía hắn. Ánh mắt đang nói: “Trừ ngươi ra còn có ai?”
Phương Thanh Trạc hết chỗ nói rồi, chỉ đành nói: “Cút, đều cút nhanh lên.”
Lý Đông Thanh quay người đi, nói với Hỏa Tầm Sưởng Minh: “Ngươi còn nhớ những người vừa nãy đi.”
“Nhớ rồi.”
“Ngươi mang theo những người này cùng một vài người nữa, ta sẽ tìm thêm cho ngươi,“ Lý Đông Thanh nói, “Đi Trường An một chuyến, bây giờ xuất phát luôn.”
Hỏa Tầm Sưởng Minh ngây ngẩn cả người.
Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn hắn, thấp giọng nói: “Tối hôm qua truyền đến tuyến báo, phạm vi trăm dặm phụ cận thành Trường An, mấy chục ngọn núi bị đốt. Núi bị đốt cháy suýt nữa diệt cả thành.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Có thể là mấy người Hoắc Hoàng Hà làm,“ Lý Đông Thanh nói, “Hai quân giao chiến còn không chém sứ giả... Ta cũng không hiểu, bọn họ làm sao có thể làm ra chuyện đốt núi như vậy được, mùa này mà đốt núi, có thể đốt luôn cả Trường An.”
Lý Đông Thanh vừa đoán cũng đã biết là bọn họ làm, mà suy nghĩ cẩn thận thêm, hắn cảm thấy thậm chí là chủ ý của Ninh Hòa Trần. Ninh Hòa Trần vì muốn cứu người ra mới sẽ không quản chết sống của dân chúng, Lý Đông Thanh một mặt cảm thấy làm như vậy thật sự là hành vi thổ phỉ, mặt khác lại nghĩ: Chẳng lẽ bọn họ cùng đường mạt lộ rồi?
Lý Đông Thanh nói: “Hoàng đế nhất định rất giận dữ, nhưng bây giờ tức giận nhất không phải hoàng thượng, hẳn là bách tính, nếu như bọn họ biết là người của chúng ta đốt núi, bọn họ nhất định...”
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: “Hận chết người giang hồ.”
Lý Đông Thanh hít sâu một hơi.
“Ngươi đi giúp ta khống chế thế cuộc,“ Lý Đông Thanh nói, “Ta chỉ có thể tìm ngươi, mang theo ba ngàn người, vòng qua Ba quận, đi đường núi, đừng để bị người khác nhìn thấy tung tích, đến Trường An xem xét tình hình.”
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: “Ngươi đùa ta à, ba ngàn người, làm sao có thể không lọt vết tích?”
“Tự nghĩ biện pháp,“ Lý Đông Thanh chỉ nói, “Ta tin tưởng ngươi.”
Hỏa Tầm Sưởng Minh: “...”
Hỏa Tầm Sưởng Minh chưa từng dẫn binh, hắn vẫn luôn nghe theo Lý Đông Thanh, cho dù là Đại ca nữ đánh trận thì hắn cũng phải nghe Lý Đông Thanh nói cho hắn phải làm gì, như vậy hắn mới có thể an tâm lại, hiện tại để bản thân hắn mang binh đánh giặc, lại còn phải tiến lên khó như thế, hắn có chút mờ mịt, có chút luống cuống.
Lý Đông Thanh: “Ta chỉ có thể cho ngươi ba ngàn, thật sự là khó điều binh quá rồi, hiện tại trong tay chỉ có những người này, là toàn bộ tài sản của ta, nếu như ngươi thua, ta cũng xong đời.”
Hỏa Tầm Sưởng Minh: “...”
“Ngươi bị điên à!” Hỏa Tầm Sưởng Minh cả giận nói, “Ngươi bây giờ làm ta sợ như thế hay lắm chắc!!”
Lý Đông Thanh cười vỗ vai hắn: “Đành nhờ vào ngươi.”
Hỏa Tầm Sưởng Minh còn chưa điên lên, mà ở trong gió thổi loạn như này cũng đã có chút điên cuồng.
“Nhiều năm như vậy, những chuyện ngươi nhờ ta, ta xưa nay chưa từng cự tuyệt,“ Hỏa Tầm Sưởng Minh chỉ vào lồng ngực của hắn, cả giận nói, “Ngươi chính là nhìn ra được ta dễ bắt nạt, Lý Đông Thanh ngươi thật sự chẳng ra gì.”
Lý Đông Thanh cười ha ha.
Hỏa Tầm Sưởng Minh giận thật, nổi giận đùng đùng quay người đi.
Lý Đông Thanh nhìn chung quanh một chút, không có người nào, ở phía sau hô: “Xử lý cho tốt, ngươi đừng nghe Ninh Hòa Trần!”
Hỏa Tầm Sưởng Minh cả giận nói: “Cút!”
Lý Đông Thanh ở chỗ này không có ai có thể dựa vào, những thứ mà hắn có thể dựa vào vẫn rất ít, Lý Đông Thanh lúc nhỏ luôn cực lực hy vọng có thể có người đồng hành cùng mình, bảo vệ mình, mà vẫn luôn không đợi đến ngày đó, hắn không phải một người trời sinh đã thích hợp làm kẻ bề trên, không dã tâm, cũng không đủ nhẫn tâm, không học nổi khẩu phật tâm xà, tiếu lý tàng đao. Lý Đông Thanh học người khác những gì, nhìn mèo vẽ hổ, học được có chút giống, mà bản tính lại khó sửa đổi. Hỏa Tầm Sưởng Minh cũng có lúc tội nghiệp Lý Đông Thanh, bởi vì Lý Đông Thanh từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ một chút chút thiên phú ra thì cái gì cũng không có. Thời điểm hắn tóm chặt lấy thiên phú của chính mình, Hỏa Tầm Sưởng Minh cảm giác Lý Đông Thanh rất bi ai.
Hỏa Tầm Sưởng Minh lần này cũng không thể cự tuyệt Lý Đông Thanh, cho dù không muốn đi, cảm thấy chính mình không làm được, mà vẫn cứ xuất phát.
Lý Đông Thanh ngủ một giấc, đại khái tầm hai canh giờ, sau đó dậy đưa tiễn, nói với Hỏa Tầm Sưởng Minh: “Mang bọn họ trở về cho ta.”
Hỏa Tầm Sưởng Minh: “Biết rồi.”
Trước mắt Lý Đông Thanh một màu đen kịt, sắc mặt khá khó coi, Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: “Trở về ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon.”
Lý Đông Thanh nở nụ cười.
Hỏa Tầm Sưởng Minh đánh ngựa xoay người lại, mà lại nghĩ tới gì đó, nói: “Ngựa tặng cho ngươi, ngươi từng cho nó ăn sao?”
Lý Đông Thanh sửng sốt một chút, đang muốn nói chuyện, Hỏa Tầm Sưởng Minh đã cưỡi ngựa, dẫn đi trước, phía sau theo ba ngàn người.
Lý Đông Thanh đứng tại chỗ, tỉ mỉ suy nghĩ một chút lời hắn vừa hỏi, hơi nhíu lông mày. Xác thực chưa từng cho ăn, kỳ thực từ khi dắt trở về, Lý Đông Thanh còn chưa đến xem nó.
Hắn suy nghĩ một chút, đi một chuyến tới chuồng, nhìn thấy bên trong chuồng ngựa đều là gạo trắng.
Lúc này chưa đến giữa trưa, mã quan còn chưa tới, Thiên Cơ đang ăn gạo, đó chính là Hỏa Tầm Sưởng Minh cho ăn.
Lý Đông Thanh thả con ngựa này vào chuồng, để nó ở cùng những con ngựa khác, sau đó liền đi, mã quan theo lý hẳn là sẽ chăm sóc con ngựa này thật tốt, mà Lý Đông Thanh không cố ý dặn dò, cũng không trở về xem qua. Hắn thực sự rất khó để tâm đến nhiều chuyện, sẽ có lúc quên mất một vài chuyện mà trước đây không thể nào không chú ý tới.
Hỏa Tầm Sưởng Minh dắt ngựa tới, đơn độc dựng một cái lều, đút chút gạo ngon. Con ngựa này đối với Hỏa Tầm Sưởng Minh mà nói rất quan trọng, đây là lễ vật hắn mang đến tặng Lý Đông Thanh, có lẽ là tốn nhiều tiền mua được, có lẽ là giành được, từ Nguyệt Chi ngàn dặm mang đến đây, ngựa còn rất có tinh thần, nói rõ hắn một đường đều rất chú ý con ngựa này. Lý Đông Thanh lại không coi trọng nó.
Lý Đông Thanh nhìn gạo ngon trong máng ăn, có chút trầm mặc.
Tiết trời tháng sáu tháng bảy đã rất oi bức, hắn ngẩng đầu nhìn trời một cái, cảm giác quả thực rất nóng. Thiêu đốt lòng người đến sốt ruột khó nhịn.
Văn Nhân Thiên tìm tới, nhìn thấy hắn ở chỗ này, nói: “Chạy đi tìm ngươi, ngươi tới đây làm gì?”
Lý Đông Thanh nói: “Kêu người xây cái chuồng đi, cứ như thế này không phải là phơi nắng hỏng luôn sao?” . truyện tiên hiệp hay
Văn Nhân Thiên liếc mắt nhìn, hỏi: “Đây là ngựa của ngươi à?”
“Đúng,“ Lý Đông Thanh nói, “Thế nào?”
Văn Nhân Thiên: “Thích như thế nào thì như thế đó, ai quản ngươi, ngươi muốn xây cũng để người ta xây đi, giang hồ lệnh được chỉnh lý đã có rồi, muốn để ngươi xem một lần cuối cùng, sau đó sẽ đưa đến các khu vực trong nước.”
“Đưa tới xem xem.” Lý Đông Thanh vươn tay.
Văn Nhân Thiên lại nói: “Có những ba quyển, không mang tới được, ngươi tự đến xem thôi.”
Lý Đông Thanh có chút bất đắc dĩ, chỉ đành nói: “Ta đi xem giang hồ lệnh, ngươi tìm người xây chuồng cho ta.”
Văn Nhân Thiên: “Ta nợ ngươi chắc? Có xem không thì bảo.”
“Ta thấy ngươi thực sự là muốn ăn đòn rồi,“ Lý Đông Thanh liếc liếc hắn, “Ngươi tìm Hỏa Tầm gây sự ta còn chưa xử lý ngươi đâu, ngươi chờ đi, chờ ta hết bận.”
“Ờ,“ Văn Nhân Thiên, “Tìm hắn gây sự cũng không phải chỉ có ta, ta chỉ xếp hàng trước thôi.”
Lý Đông Thanh cùng hắn đi ra ngoài, hỏi: “Còn có ai?”
Văn Nhân Thiên: “Ai lại thích người lai lịch không rõ đây?”
“Chờ Hỏa Tầm trở về, ta muốn ở ngay trước mặt hắn đánh ngươi, “ Lý Đông Thanh nói, “Báo thù cho huynh đệ của ta.”
Văn Nhân Thiên cười nói: “Vậy ngươi làm trái với quy củ giang hồ.”
Lý Đông Thanh lại hỏi: “Quy củ nào cơ? Ta không biết.”
Hai người nở nụ cười, trong lòng mỗi người lại có suy nghĩ riêng.
Giang hồ lệnh mới được thiết lập rất đặc biệt, Lý Đông Thanh nói ra một vài ý nghĩ cùng nguyên tắc của chính mình, còn lại do mọi người cùng nhau bàn luận, bàn đến cuối cùng, Lý Đông Thanh cảm giác là người giang hồ càng hận người giang hồ hơn, rất nhiều người đã sớm thống hận cuộc sống không có quy củ, thống hận tự do tản mạn cùng tự phụ mà dẫn tới tai hoạ, chỉ cần đốt một cây đuốc, chính bọn họ cũng có thể thiêu cháy.
Bên trong thiết lập quy củ của giang hồ lệnh, điều thứ mười tám nói: Lê dân phú, muôn dân sống, giang hồ ẩn; lê dân nguy, muôn dân chết, giang hồ xuất.
Lý Đông Thanh rất yêu thích điều này. Hắn lúc đó bổ sung: “Thiên địa bồi dưỡng giang hồ nhi nữ, giang hồ nhi nữ phụng dưỡng thiên hạ.”
Nhưng lời này mới vừa mới vừa nói ra khỏi miệng, mấy người Ninh Hòa Trần phóng hỏa đốt núi, hắn cũng cảm thấy thật sự là không nói nên lời.
Hắn cũng không có cách nào trách Ninh Hòa Trần, đây chính là thói quen có trong suy nghĩ của người giang hồ, chỉ giải quyết vấn đề, không bàn trả giá, hơn nữa đối với bọn họ mà nói, bách tính cũng không xem như là tổn thất.
Lý Đông Thanh nói: “Cứ như thế này đi, sao chép vào quyển da dê, phát xuống đi thôi.”
Văn Nhân Thiên đem ra một tấm da dê, nói: “Đây là giấy tờ qua cửa mới, sau khi Hoàng Kim Đài được xây dựng lại, người đi vào giang hồ sẽ có được một tấm da dê như vậy.”
Lý Đông Thanh cầm lên liếc mắt nhìn, nói: “Vật này hiện tại không có tác dụng gì, Lưu Triệt không thừa nhận, không có ý nghĩa gì.”
“Tuy là nói như vậy,“ Văn Nhân Thiên vươn tay nhận lấy, “Mà bọn họ đều cảm thấy ngươi viết rất khá, hiện tại đã làm một phần truyền đọc, tất cả mọi người rất yêu thích.”
Đoạn thoại này là Lý Đông Thanh viết vào tối hôm qua, hắn đưa cho người giang hồ trong thiên hạ một đoạn khuyến cáo, Văn Nhân Thiên nói, người giang hồ cũng nên có gia huấn thống nhất của riêng mình, khắc vào trong xương của bọn họ, làm dây cương trói buộc bọn họ. Lý Đông Thanh đốt đèn lên, suy nghĩ rất lâu, viết xuống đoạn thoại này.
Lý Đông Thanh nói: “Nếu có cơ hội, hy vọng có thể dùng được.”
“Đương nhiên dùng được,“ Văn Nhân Thiên tự tin hơn hắn nhiều lắm, hắn nói, “Ta chưa bao giờ làm chuyện vô ích.”
Lý Đông Thanh cười cười, không nói gì.
“Ta đối với bầu trời vạn cổ, đối với thương ưng dưới ánh mặt trời chói chang tuyên thề, ta thề sống chết bảo vệ lê dân bá tánh, bách tính uống máu của ta, súc vật ăn thịt của ta, ta dùng tính mạng bảo vệ sinh mệnh, dùng tử vong đối kháng tử vong. Trường thành không đổ, chí này không đổi, Hoàng Hà không cạn, lòng này bất diệt.”
Phía Nam trường thành, phía Bắc Hoàng Hà, Hán Trung.
Thời điểm trời mới vừa tờ mờ sáng, máu của những người bị Ninh Hòa Trần giết chết đã thuận đường mòn trong rừng chảy xuống, vết máu ngấm vào trong đất, biến mất không còn tung tích. Ninh Hòa Trần đạp lá cây hành tẩu, tránh khỏi một màn lửa tiễn, xoay người, chỉ còn dư lại Kim Phụ Linh cùng Quách Giải ở phía sau đuổi theo y.
Ninh Hòa Trần đứng trên ngọn cây, trong núi rừng gió thổi lất phất, cây cối hơi run run, y đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy đỉnh đầu của tất cả cây cối, sóng xanh lướt qua hàng cây, gió nhẹ này, ngươi thổi đi.
Kim Phụ Linh cùng Quách Giải từ hai bên đuổi theo, trên thân thể hai người cũng đã xuất hiện vết thương, trên mặt Kim Phụ Linh có một vệt máu, giống như khối ngọc hoàn mỹ bị nứt một đường, thế nhưng lại vô cùng mỹ lệ.
Ninh Hòa Trần đạp trên ngọn cây, y phục cùng mái tóc bị gió thổi hơi hơi rung động, y nhìn hai người này, nói: “Đuổi một đêm rồi, đuổi đến nghiện sao?”
Quách Giải vẩy vết máu trên thân kiếm, quật vào không khí gào thét một tiếng, hắn nói: “Cũng là vì mạng sống, ngươi cũng biết.”
“Vậy các ngươi--” Ninh Hòa Trần nói, “Có lẽ không thể như ý nguyện rồi.”
Ninh Hòa Trần hoàn toàn tiếc nuối, y nhìn hai người này, mặc dù không có tình cảm, nhưng cũng là bất đắc dĩ, nói: “Ta vốn cũng muốn cho các ngươi mạng sống.”
Quách Giải đứng ở bên cạnh y, còn đang thở hồng hộc, hắn đại khái hiểu chỗ khủng bố của Ninh Hòa Trần rồi, y giết người nguyên nửa đêm, từ đêm đen giết tới bình minh, dưới tay Lưu Triệt có một cao thủ hiện thân, nhưng cũng bỏ mạng trong tay Ninh Hòa Trần, Ninh Hòa Trần lại còn có thể hoàn chỉnh, kiện toàn mà đứng trước mặt bọn họ, xử bọn họ tử hình.
Nhưng sự tình đã tới mức độ này, quay về là một con đường chết, ở chỗ này cũng là cái chết, tử chiến chính là ý tứ này.
Tiến lui cũng không có đường nào, chỉ có một con đường chết. Quách Giải rốt cuộc chờ đến ngày đó, hắn phát hiện mình kỳ thực cũng không sao cả. Chết hay sống, đều không sao cả.
“Ta biết các ngươi ở đây hội hợp,“ Quách Giải nói, “Cho nên ngươi một đường dẫn chúng ta tới nơi này, Ninh Hòa Trần, ngươi cũng không xong, có đúng không?”
Máu trên người Ninh Hòa Trần tí tách tí tách chảy xuống, trên lá cây nhỏ xuống một vài giọt máu, y tiếc nuối cười nói: “Không, đây đều là một vài vết thương nhẹ.”
Y cười rộ lên, có loại xinh đẹp của tàn bại huyết tinh, lại vô cùng kinh tâm động phách, y so với rất nhiều năm trước còn đẹp hơn, giống như những máu tanh này trở thành thực phẩm tẩm bổ cho thân thể y, ông trời thật sự là quá không công bằng, Ninh Hòa Trần coi thường sinh mệnh, ông trời lại không đòi y bồi thường cái gì, trái lại còn để y trở nên càng thêm khỏe mạnh.
Quách Giải nghĩ mãi cũng không hiểu thế giới này, tại sao có người cẩn thận chặt chẽ, tâm hồn táng đảm mà sống sót, thế nhưng vẫn là thương tích chất chồng, bị thói đời ép lên tử lộ, mà có mấy người lại không kiêng kị gì mà sống sót, thế nhưng còn có thể sống tận hứng như vậy?
Lẽ nào người quá ác, ông trời cũng sợ sao? Hay cho ông trời chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.
Quách Giải bừng bừng phun ra nộ khí, thoáng chốc tinh lực dâng trào, hỏa từ tâm nổi lên, giận không nhịn nổi. Ông trời, ngươi thật không biết xấu hổ!
Kim Phụ Linh nhận ra được dị thường của hắn đầu tiên, quay đầu nhìn lại, Quách Giải đã nhấc lòng bàn chân lên rồi, nhẹ nhàng mượn lực của lá cây, tay nhấc trường kiếm giết tới!
Quách Giải cả giận hét lên: “A!”
Ninh Hòa Trần nhẹ nhàng vẩy một cái, tứ lạng bạt thiên cân, đẩy kiếm sang bên cạnh, y mượn lực đi nằm xuống dưới, rơi vào trong rừng. Tiêu thất thân ảnh.
Quách Giải: “?”
Hắn đáp xuống chạc cây, nhìn quanh bốn phía cũng không nhìn thấy người, Kim Phụ Linh nói: “Quách Giải, rút lui thôi.”
Quách Giải giống như không nghe thấy, trực tiếp rơi trên mặt đất, hét lớn một tiếng: “Ninh Hòa Trần! Có khí phách thì đi ra!”
Âm thanh cự đại, đinh tai nhức óc, chấn động đến mức chim chóc cũng ồ ạt bay ra khỏi rừng, xoay quanh giữa không trung.
Quách Giải đỏ cả mắt, quát: “Ninh Hòa Trần!”
Kim Phụ Linh đã nhìn ra không đúng, lui về phía sau một bước, lặng lẽ quan sát động tĩnh bốn phía.
Quách Giải ngửa mặt lên trời gào to: “A!”
Thân ảnh Ninh Hòa Trần rốt cuộc loáng một cái, Quách Giải trong nháy mắt quay đầu lại, Ninh Hòa Trần vỗ vai hắn, một tay cầm kiếm kề trên cổ hắn. Thuận tiện cũng khoát cánh tay lên trên bả vai hắn, Quách Giải vẫn cứ kiên trì quay đầu, thanh kiếm miễn cưỡng đi vào cổ mình một đoạn, Ninh Hòa Trần không hề thay đổi thần sắc, y nhìn ra Quách Giải đã nhập ma.
Ninh Hòa Trần hỏi mình: “Tức thành như vậy sao?”
Quách Giải dùng đôi mắt đỏ tươi nhìn y chằm chằm, đỉnh kiếm trên cổ, một kiếm đâm về phía bụng dưới của y, Ninh Hòa Trần bị bức ép lui về phía sau một bước, Quách Giải lại hét to một tiếng, vọt lên, Ninh Hòa Trần gần như không lộ vẻ gì, y chỉ tiếp hai chiêu, sau đó đột ngột cuộn lại trường kiếm, quấn cánh tay của Quách Giải vào thân kiếm, rung cổ tay, cánh tay của Quách Giải rời ra.
Kim Phụ Linh hít vào một ngụm khí lạnh.
Kiếm của Quách Giải bị cuốn lấy đứt thành từng đoạn ngắn ngủi, rơi trên mặt đất, còn bị phần còn lại của cánh tay đã cụt nắm thật chặt, Ninh Hòa Trần đá lên một cước, nắm chặt cái tay còn ấm áp của hắn, lấy đoạn kiếm của hắn đâm vào bụng của chính hắn.
Quách Giải trong nháy mắt tuôn ra máu đen.
Ninh Hòa Trần lui về phía sau một bước, vẩy máu trên thân kiếm.
Quách Giải trợn mắt lên, nhìn y, nói: “Ta ở... Địa ngục chờ ngươi.”
Ninh Hòa Trần: “Được.”
Quách Giải bị câu này của y lấy lòng, hắn hình như chính là đang đợi câu nói này, hắn và Ninh Hòa Trần sẽ gặp lại ở địa ngục, thời điểm đó tất cả ưu khuyết điểm đều tính lại, hắn sẽ không lại dễ dàng quỳ gối, hắn ở địa ngục chờ Ninh Hòa Trần.
Hắn sẽ chờ rất nhiều người, ở địa ngục nghênh đón rất nhiều anh hùng ra vẻ đạo mạo, chết đi rồi mọi người trăm sông đều đổ về một biển.
Quách Giải yên lặng, không nói gì chỉ cười ha hả, dựa vào thân cây, từ từ ngồi xuống đất, trừng lớn hai mắt chết đi.
Ninh Hòa Trần quay đầu lại, nhìn về phía Kim Phụ Linh.
Kim Phụ Linh nói: “Mạng người, thực sự khó nói. Quách Giải cả đời sợ chết, thế nhưng lại là kết cục này.”
“Giang hồ muốn thoát khỏi khống chế của hoàng đế rồi, địa vị của Quách Giải cũng không an toàn, kỳ thực ta cũng không khác lắm, ta không phải người Trung nguyên, cũng không phải người Hung Nô, hai bên đều là kẻ phản bội,“ Kim Phụ Linh nói, “Hắn có thể là không chịu được thôi.”
Ninh Hòa Trần: “Ngươi cũng muốn chết phải không?”
“Không,“ Kim Phụ Linh nói, “Còn chưa có sống đủ đây, chờ một chút thôi.”
Ninh Hòa Trần bất động thanh sắc nhìn lướt qua bụi cỏ bên cạnh, nơi đó có tiếng người đang thở dốc, Kim Phụ Linh cách khá xa, không nghe thấy được.
Kim Phụ Linh nói: “Làm giao dịch đi, ta tha cho ngươi một mạng, ngươi tha ta một mạng, có được không?”
Ninh Hòa Trần nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm tới gần, y theo bản năng nhanh chóng liếc mắt sang bên phải, Kim Phụ Linh khẽ cười, vừa lúc đó, đột nhiên ánh nắng tỏa ra, chiếu khắp núi rừng, trong rừng cây mờ mờ ảo ảo biến ánh nắng thành cái sàng, một thanh kiếm từ trong bụi cỏ phản chiếu ra ánh bạc, Ninh Hòa Trần đột nhiên quay đầu lại, người nằm trong bụi cỏ từ từ đứng lên, nàng cúi người xuống, chân dẫm trên lưng Hoắc Hoàng Hà, kiếm nhắm ngay hắn cổ.
Thích khách này là một nữ nhân, Ninh Hòa Trần xông lên, đây là cao thủ cuối cùng rồi. Nữ du hiệp, Lưu Viễn Phương.
Phía sau nàng, mới là Sở Chung Kỳ, Vương Tô Mẫn cùng Sở Phục đang bó tay toàn tập.
Ninh Hòa Trần chỉ liếc mắt nhìn, lại xoay đầu lại, hỏi: “Ngươi muốn gì?”
“Ta đương nhiên là muốn thứ có thể bảo vệ tính mạng của ta,“ Kim Phụ Linh cười nói, “Ta tha cho ngươi một mạng, vậy bây giờ, ngươi trả lại cho ta, thế nào? Lưu Triệt yêu thích ngươi, nếu như mang ngươi về Trường An, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ, hoàng thượng vui vẻ, chính là đám chó săn chúng ta vui vẻ.”
Ninh Hòa Trần liếc nhìn nữ nhân kia, thậm chí không có cò kè mặc cả, trực tiếp ném kiếm, mở tay ra, ra hiệu thành giao.
Kim Phụ Linh nói: “Tuyết Mãn, cho dù ngươi không có kiếm, ta cũng không dám đến gần ngươi.”
Hắn ngạo mạn nói: “Ngươi tự bẻ gãy cánh tay của mình đi.”
“Có thể,“ Ninh Hòa Trần nói, “Mà nếu như ngươi không thả người thì thế nào?”
Kim Phụ Linh: “Ta cũng không thương lượng với ngươi, ngươi chỉ có thể làm như thế.”
Ninh Hòa Trần liếc mắt nhìn Lưu Viễn Phương, không có lập tức hành động.
Theo như lời đồn đại, Lưu Viễn Phương đã thành thân sinh con, cũng sớm đã không quản chuyện thiên hạ, mà nữ nhân trước mắt này chỉ là một vị phụ nhân bình thường không có gì lạ, vóc người cao thẳng, tứ chi thô to, sắc mặt ố vàng, quai hàm phình to, tay nàng rất lớn, nhìn qua chính là bàn tay phải làm việc, vô cùng có lực. Trong đầu Ninh Hòa Trần nhận ra được nguy hiểm, y lâm vào tình huống hoàn toàn bị động.
Hoắc Hoàng Hà bị giẫm trên đất, ngẩng đầu lên, trong sắc cỏ nhẹ nhàng, đối diện với tầm mắt của Ninh Hòa Trần, thần sắc hắn rất bình tĩnh.
Ninh Hòa Trần kỳ thực không quá hiểu ý hắn. Y hiện tại đang nghĩ, nếu như là Lý Đông Thanh, hắn sẽ làm thế nào?
Tỉnh táo lại, không nên vọng động. Ninh Hòa Trần xoay đầu lại, nói: “Ngươi thả Hoắc Hoàng Hà ra trước.”
Kim Phụ Linh: “Ta không cùng ngươi làm giao dịch.”
“Ta cũng không có,“ Ninh Hòa Trần nói, “Nếu như ngươi bây giờ giết Hoắc Hoàng Hà, vậy chết sẽ là hai người các ngươi, cùng Hoắc Hoàng Hà. Nếu như ngươi bây giờ thả hắn, vậy ta sẽ bẻ gãy cánh tay của chính mình, mặc ngươi xử trí. “
Ninh Hòa Trần làm động tác “mời”: “Tùy ngươi.”
Kim Phụ Linh không lập tức trả lời. Hai người đều đang chìm vào suy nghĩ của chính mình, ngắn ngủi trong chốc lát, hai người nhìn vào nhau, mấy chiêu vô hình cũng đã âm thầm giao phong trong không trung rồi.
Kim Phụ Linh tin Ninh Hòa Trần đủ nhẫn tâm, nếu như khăng khăng ép y, y thật sự sẽ từ bỏ tính mạng của Hoắc Hoàng Hà, dù sao thời điểm y giết Quách Giải, thần sắc cũng chưa từng thay đổi. Quách Giải cùng Ninh Hòa Trần từng có một đoạn thời gian tiếp xúc, không thể nói là một chút giao tình cũng không có.
Kim Phụ Linh giống như rất nhiều người trên đời này, hắn tin là Ninh Hòa Trần không có tình cảm.
Thế nhưng nếu như vậy, quan hệ công thủ đột nhiên nghịch chuyển.
Kim Phụ Linh trầm mặc, Ninh Hòa Trần nhìn hắn.
Tướng mạo của hai người đều vô cùng xuất chúng, bọn họ đứng đối diện nhau, xa xa mà nhìn vào đối phương, mà đối với người đứng xem mà nói, cũng có loại tâm tình kiều diễm không nên có thời khắc nguy cấp này, mỹ nhân cùng mỹ nhân, hai người tâm tư gian xảo, mỹ nhân tàn nhẫn. Là thứ nguy hiểm nhất trên đời này.
Sở Chung Kỳ thậm chí cảm giác chính mình nhìn xem cũng thấy thú vị, nảy sinh tâm tình có lẽ là chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu đi. Chết ở trong tay ai, kỳ thực đều được.
Một lát sau, Kim Phụ Linh nắm chặt nắm đấm, giơ cánh tay lên, đây là một tín hiệu, đại biểu Lưu Viễn Phương lúc nào cũng có thể thả ra Hoắc Hoàng Hà.
Kim Phụ Linh nói: “Ta có thể hi vọng ngươi giữ lời hứa sao?”
Ninh Hòa Trần mở ra hai tay vốn đang để ở sau lưng, bày ra trước mặt hắn, nói: “Ta một hơi có thể làm đứt đoạn hai cánh tay của mình, nhưng ngươi cũng có thể không tin.”
Kim Phụ Linh rất khó làm ra quyết định này, nếu như Ninh Hòa Trần đột nhiên bội ước, vậy hắn sẽ là công dã tràng, rất có thể vừa chết ở chỗ này, vừa không mang được tính mệnh của bất cứ ai rời đi. Nhưng nếu như không buông tay, hắn cũng chỉ có thể bảo đảm Hoắc Hoàng Hà sẽ chết.
Ninh Hòa Trần chỉ cần còn hơi thở cuối cùng, y nhất định còn có thể chiến đấu, Lưu Viễn Phương nếu như áp chế lại Ninh Hòa Trần, vậy hắn còn có cơ hội. Kim Phụ Linh liếc mắt nhìn mấy người phía sau Hoắc Hoàng Hà, không cẩn thận nhìn thấy Vương Tô Mẫn, hắn di chuyển tầm mắt, quan sát tỉ mỉ Ninh Hòa Trần.
Kim Phụ Linh bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác khó hiểu, hắn và Ninh Hòa Trần căn bản không có khả năng đạt thành bất kỳ thỏa thuận nào, Ninh Hòa Trần bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị giết hắn.
Kim Phụ Linh bỗng nhiên hạ tay xuống, lạnh nhạt nói: “Giết.”