Đến chập tối, Lý Đông Thanh đi gặp những gã sâu rượu trong phòng một lần, uống chút rượu.
Hắn có lẽ là có chút bình dị thường thấy, một thiếu niên có thể gặp được bất cứ nơi nào trên giang hồ mà thôi, thời điểm đi lên lầu, tất cả mọi người chỉ biết Văn Nhân Thiên, không ai nhận ra Lý Đông Thanh cả.
Có người chào hỏi với Văn Nhân Thiên: “Từ khuê phòng đi ra à?”
Văn Nhân Thiên cười lạnh một tiếng, không trả lời.
Lý Đông Thanh đi theo phía sau hắn, Văn Nhân Thiên xoay người lại, thuận miệng giới thiệu: “Vị này chính là Lưu Chuyết, hắn hiện tại tên là 'Lý Đông Thanh', nếu như không muốn bị ghi hận, sau này tốt nhất đừng tiếp tục gọi 'Lưu Chuyết', tỉnh rượu lại đi, nhớ kỹ cái này.”
Lý Đông Thanh nghe hắn kiêu ngạo như vậy, liếc mắt nhìn hắn, cũng ngại sửa lại lời hắn nói. Hắn thực ta không quá để ý cái này, chỉ là thuận miệng nói thôi.
Người phía dưới quan sát Lý Đông Thanh, trong lúc nhất thời trầm mặc, tầm mắt của bọn họ như dính chặt lên người của Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh để bọn họ nhìn, gật gật đầu.
Lý Đông Thanh từ nhỏ đã không phải đứa nhỏ có tướng mạo thành thục, kiểu mười mấy tuổi nhìn qua đã rất giống nam nhân, khí chất thiếu niên trên người hắn rất nặng, thon gầy, tứ chi lại dài, trên mặt còn trơn bóng láng mịn, ánh mắt vô cùng mềm mại. Hắn không đẹp đẽ đến đến mức khiến người ta tín phục như Ninh Hòa Trần, cũng không quá thành thục thận trọng như Hoắc Hoàng Hà. Hắn giống như Hỏa Tầm Sưởng Minh, chỉ là một người thiếu niên.
Ấn tượng đầu tiên của người ta về Lý Đông Thanh chính là không thể tin được, hắn y phục sạch sẽ, mặt mũi sáng sủa, không có bất kỳ khí thế nào, may là trên mặt còn có một vết sẹo, ít nhiều cũng vớt lại trút hình tượng cho hắn.
Bản thân Lý Đông Thanh cũng biết điều này, hắn tiện tay cầm lấy ly rượu ở trên bàn bên cạnh, nói: “Khiến các vị thất vọng rồi, ta là Lý Đông Thanh, các ngươi nếu như vì muốn theo ta mà đến, ta mời các ngươi một chén.”
Hắn uống một hơi cạn sạch, dốc ngược ly rượu, mọi người mới chậm rãi tỉnh lại, bắt đầu hoan hô, cũng uống cạn chén rượu trong tay.
Văn Nhân Thiên lại rót cho hắn một chén, Lý Đông Thanh nhận lấy, nói: “Các huynh đệ đều có tửu lượng giỏi nha.”
Đại hán kia hình như đã ngồi ở đây cả một ngày rồi, buổi chiều cởi hết ảo ra, để trần, trên bụng có nước chảy, trên râu mép thượng cũng chảy nước tí tách, nhìn có vẻ đã rất say rồi, còn cười ha ha.
Lý Đông Thanh nhìn ra bọn họ hơn nửa là không tin phục chính mình, chủ yếu là nhìn thấy dáng vẻ của mình, có thể là thất vọng rồi, bọn họ có lẽ hy vọng một nam nhân như Y Trĩ Tà hoặc là Hoắc Hoàng Hà tới lãnh đạo bọn họ.
“Các huynh đệ,“ Lý Đông Thanh chắp một tay sau lưng, một tay giơ ly rượu lên, nói, “Ngày hôm nay mọi người nhiều uống chút, không sao cả, từ mai, đừng tiếp tục như vậy, chúng ta còn có chuyện phải làm.”
Hắn đơn giản hàn huyên hai câu, sau đó đi thẳng vào vấn đề, nói: “Vừa nãy ta mới phát ra thông cáo về giang hồ thư, ba mươi con ngựa chạy về phía ba mươi môn phái trong đại địa Trung nguyên, cáo giang hồ thư sẽ giao cho tất cả người giàng hồ cùng chưởng môn nhân của bọn họ, ta cho bọn họ ba ngày, lựa chọn gia nhập với chúng ta, hoặc là...”
Hắn còn chưa có nói xong, một nam nhân đã nói: “Chết?”
Lý Đông Thanh có chút bất ngờ, liếc mắt nhìn hắn, nở nụ cười: “Không, sẽ không chết. Ít nhất sẽ không chết trong tay ta.”
Hắn có chút tiếc nuối, cũng có chút bất đắc dĩ, nói: “Triều đình sẽ xử trí bọn họ như thế nào, ta không quyền quản, sống chết có số.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, còn đang tiêu hóa câu nói này.
Lý Đông Thanh hơi có tật xấu của người đọc sách, hắn nói chuyện sẽ không thẳng toẹt ra như bọn họ, sẽ giữ lại mấy phần mặt mũi. Mà hình như lại càng đáng sợ hơn một chút.
Lý Đông Thanh giơ ly rượu lên: “Ta rất vinh hạnh, các ngươi tin tưởng ta, tập trung lại nơi này. Các vị anh hùng, bất luận ngươi là người vô danh hay là chưởng môn nhân, ta cảm tạ các ngươi, lại như cảm tạ các huynh đệ của ta. Thế nhưng, ta cũng có một việc phải nói cho các ngươi.”
“Giang hồ mới sẽ có một vài thay đổi” Lý Đông Thanh nói, “Ta cho phép các ngươi sau khi nghe xong, tự do lựa chọn có muốn ở lại hay không.”
Hắn đi tới giữa bàn tiệc, quay đầu lại, nhìn mọi người xung quanh, nói: “Ngày mai, ta sẽ cho người phá hủy một phần Hoàng Kim Đài, Hoàng Kim Đài là di tích mà năm đó Cao Tổ lưu xuống, đại biểu tán thành của triều đình đối với giang hồ, nếu triều đình đã bội ước, vậy Hoàng Kim Đài cũng không cần phải tồn tại.”
Đại hán cất giọng thật lớn, liếc nhìn người bên cạnh, nói: “Hoàng Kim Đài không còn, làm sao đi vào giang hồ?”
Lý Đông Thanh nói: “Anh hùng, năm đó khi ngươi từ trên Hoàng Kim Đài đi xuống, đánh bại mấy vị hảo hán?”
Đại hán kia dùng hai bàn tay chìa ra bảy ngón, nói: “Tám người.”
Lý Đông Thanh gật gật đầu, nói: “Hoàng kim lệnh của ngươi có đang đeo trên người không?”
“Đương nhiên,“ đại hán từ đũng quần móc ra một tấm vải đã biến thành màu đen, nói, “Hoàng kim lệnh là giấy tờ qua cửa.”
Lý Đông Thanh nói: “Ngươi mở ra, nhìn xem ở bên trên viết cái gì?”
Đại hán cười to nói: “Không nhận ra được, không biết chữ!”
Lý Đông Thanh nở nụ cười, gọi cậu nhóc kia đến, nói: “Ngươi tới đọc.”
Cậu nhóc từ trên ghế nhảy xuống, có chút buồn nôn mà cầm lên hoàng kim lệnh, mở ra, đọc lên từng chữ từng câu: “Chiếu lệnh Hoàng Kim Đài, đao sắc bén... Khải, không phải, lưỡi đao trắng muốt, theo ngươi mà mở. Thất đức phạm lệnh, giết. Gian dâm trục lợi, giết. Bịa đặt lừa người, giết. Dưới có hiệu hình, thần dân cũng vậy. Trên có công hình, quân vương cũng tỏ. Không gây ra đại họa, không nhân loạn trục lợi, không gia tăng thù hận, không thay đổi hiệu lệnh, bất luận lớn nhỏ, thuận quân tử đạo, thiên hạ thái bình.”*
*Thật sự chỗ này raw rất khó hiểu, tác giả viết theo cụm bốn chữ. Mình đã cố gắng chuyển ngữ sao cho phù hợp rồi nhưng cũng chỉ truyền đạt được vài phần dụng ý của tác giả thôi. Mình năng lực không đủ, nếu bạn nào đọc raw mà hiểu được hết thì góp ý cho mình với. Mình xin cảm ơn ạ.
Hắn nhìn xuống phía dưới, lại đọc: “Miễn xá Bạch Niên Sinh.”
Đại hán giơ ngón tay cái lên: “Chính là tại hạ.”
Lý Đông Thanh cười hỏi: “Ngươi có biết những lời viết trên này có nghĩa là gì không?”
Cậu nhóc thành thật nói: “Không biết.”
Lý Đông Thanh nở nụ cười, vỗ vỗ đầu của hắn, nói: “Quay về đi.”
“Phía trên có hành tỉ của Võ đế,“ Lý Đông Thanh nói, “Đây là xá lệnh. Chiếu cáo võ sĩ trong thiên hạ, lưỡi đao trắng muốt, thế nhưng không phải thứ thuộc về ngươi, trông chặt đao của ngươi, quản tốt cái miệng của ngươi, triều đình mới có thể xá tội cho ngươi. Trăm năm qua, người giang hồ đều đội lấy cái tội sách này, coi nó là thứ tốt.”
Bạch Niên Sinh cầm lấy tờ giấy kia, tỉ mỉ quan sát, kinh ngạc nói: “Ta có tội tình gì?”
“Nghèo?” Lý Đông Thanh nhìn mọi người, “Có lẽ là giết người, có lẽ là con riêng, có người quả thật có tội, có người không có.”
Có mấy người cũng móc ra hoàng kim lệnh của chính mình nhìn một chút, Lý Đông Thanh nói: “Ta nghĩ về sau không cần thứ này để chứng minh chúng ta là người giang hồ nữa. Ai có thể đi vào giang hồ, nên do người giang hồ định đoạt. Đây là quy định thứ nhất của ta.”
Quy định thứ nhất, mọi người không có ý kiến. Đại hán tiện tay ném hoàng kim lệnh vào hũ rượu, chìm xuống rồi. Nhìn một lát lại phá lên cười ha ha.
Lý Đông Thanh nói: “Điều thứ hai, muốn để mọi người an tâm, nên là chưởng môn nhân, hay là chưởng môn nhân, sẽ không động đến quyền lợi của ngươi. Các ngươi cũng biết thị tộc Hung Nô chung sống như thế nào rồi, trăm việc tư cũng có thể giải quyết riêng, nhưng phàm là có chuyện lớn, nhất định phải tới hỏi ta. Ta đảm bảo an toàn cho các ngươi, ngươi tuân thủ quy củ cho ta.”
Hắn tiếp tục nói điều thứ ba: “Từ đây về sau không có chuyện báo thù rửa hận này nữa. Trên giang hồ vô luận muốn giết bất cứ người nào, đều do ta tự mình động thủ. Ngươi có cừu oán, tới tìm ta, ta giúp ngươi báo. Người giết người đền mạng.”
Lý Đông Thanh nâng cốc uống, đặt lên bàn, tạm thời không nói gì.
Phía dưới người hỗn loạn, ồn ào không thôi, muốn lật tung cả phòng rồi.
Một nam nhân gầy yếu dẫn đầu, nói: “Mẹ nó, thế này thì khác gì làm chó săn cho triều đình, khác nhau ở chỗ nào?!”
Mọi người phụ họa không thôi, đại hán nhìn hoàng kim lệnh của mình đã chìm xuống, chép chép miệng.
“Cho ngươi lựa chọn,“ Lý Đông Thanh ngồi xuống, tay chống lên trán, thuận miệng nói, “Tự do của ngươi.”
Văn Nhân Thiên không nhìn nổi, đứng ra nói: “Ngươi có lựa chọn, mà ngày sau con cháu của ngươi, ngày sau đời đời kiếp kiếp, bất kể là khi nào bọn họ vào đời đều sẽ không có lựa chọn khác. Đạo lý trong đời, có bỏ có được. Các ngươi có lẽ cảm thấy đây là làm chó săn, không có tự do. Mà có quy củ rồi, mới coi như tự do. Giang hồ còn một ngày phân tán, sớm muộn gì cũng sẽ chết, không chết trong tay Võ đế, cũng sẽ chết trong tay hoàng đế khác, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.”
Lý Đông Thanh không khéo nói, không muốn nói thêm gì nữa, cầm chén lên lại rót cho mình, một hơi uống cạn, sau đó nói: “Các vị chậm rãi trò chuyện.”
Sau đó vỗ vai Văn Nhân Thiên rời đi. Văn Nhân Thiên có chút bất đắc dĩ, để lại hỗn loạn cho hắn giải quyết.
Lý Đông Thanh đi xuống, cảm giác đau đầu đã đỡ hơn nhiều rồi, hắn hình như còn chưa hết sốt hoàn toàn, bước chân ít nhiều vẫn còn chút phù phiếm, lúc đi ra ngoài lại thở một hơi thật dài, Lệ Hán Tâm nói: “Cảm thấy tốt hơn chưa?”
Lý Đông Thanh sợ hết hồn, nhìn thấy hắn đang dựa vào đầu tường.
Lệ Hán Tâm đi tới, liếc mắt nhìn lên trên lầu: “Rất náo nhiệt đúng không?”
“Quá náo nhiệt,“ Lý Đông Thanh nói, “Ngươi sao lại không đi lên?”
Lệ Hán Tâm: “Không có gì để nói, ngoại trừ cô nương chính là võ công, ta không cảm thấy hứng thú lắm, ta cũng không thích uống rượu.”
Lý Đông Thanh hỏi: “Tìm ta có việc?”
“Không có,“ Lệ Hán Tâm nói, “Trùng hợp gặp được.”
Lý Đông Thanh quay người muốn đi, Lệ Hán Tâm đuổi theo, nói: “Huynh đệ, ngươi là bị thương cho nên mới bế quan ba ngày đúng không?”
“Chuyện này cũng bị ngươi nhìn ra rồi,“ Lý Đông Thanh nói, “Khá lắm.”
Lệ Hán Tâm nói: “Ngươi quá nóng lòng, hiện tại đã lập ra quy củ cho bọn họ, không sợ bọn họ chạy mất sao?”