Tục Lạt Giang Hồ

Chương 87: Chương 87: Kiếm Khởi Giang Hồ (MƯỜI SÁU)




Đây là thứ ngày thứ mấy rồi?

Vương Tô Mẫn bị ánh nắng chiếu tỉnh, ánh mặt trời rất tốt, ánh nắng của mùa hè phương Bắc vô cùng gay gắt, hắn nheo mắt lại, ngẩng đầu liếc mắt một cái.

Đây là ngày thứ mấy?

Vương Tô Mẫn không nhớ rõ lắm, có lẽ đã bảy, tám ngày.

Trên Hoàng Kim Đài có cắm một cột gỗ, bên trên trói một người, người kia tóc tai rối tung, sắc mặt đen sạm, môi đã bong da, lầm bầm ngẩng đầu nhìn trời.

Xung quanh Hoàng Kim Đài có khoảng mấy trăm người bao vây, trong vòng trăm mét, người bắn tên căng tên nhắm ngay hắn, Vương Tô Mẫn khẽ cau mày, bị cái vấn đề bây giờ là ngày thứ mấy làm khó.

Dưới đài có một nam nhân dần dần đi tới, mở nắp hồ lô, gội nước đầy mặt hắn, Vương Tô Mẫn rủ đầu xuống, liếc mắt nhìn hắn.

Quách Giải: “Lý Đông Thanh lúc nào sẽ đến?”

Vương Tô Mẫn: “Ngươi hỏi ta?”

Quách Giải: “Ài, còn có thể kiên trì mấy ngày?”

Vương Tô Mẫn lại hỏi: “Ngươi hỏi ta?”

Hắn cúi đầu nhìn Quách Giải, không có gì để nói, Quách Giải cũng đồng dạng không biết nói gì. Thế nhưng Quách Giải chính là đến nói chuyện, hắn phải nói.

Quách Giải: “Nếu như ngày mai vẫn không có người đến cứu ngươi, ngươi có lẽ sẽ phải chết, phơi nắng gắt như vậy, người không sống được hơn năm ngày.”

Cho nên hôm nay là ngày thứ tư? Vương Tô Mẫn ở trong lòng nghĩ.

Quách Giải nói: “Nay đã là ngày thứ bảy rồi.”

“Ngươi cảm thấy Lý Đông Thanh có đến không?” Quách Giải hỏi.

Trên mặt Vương Tô Mẫn có vết đỏ, làm cho hắn khi cau mày sẽ bị đau, hắn bèn không cau mày nữa, mà cũng lười mở miệng nói chuyện.

Quách Giải nói: “Ít nhiều gì cũng nói vài câu, ta trở về còn có thể báo cáo kết quả.”

Vương Tô Mẫn nói: “Viêm họng.”

Quách Giải liếc mắt nhìn hắn, rót cho hắn một hớp nước, sau đó lại lấy hồ lô ra.

Quách Giải lại hỏi: “Lý Đông Thanh đến cùng có đến hay không?”

Vương Tô Mẫn không cảm thấy dễ chịu hơn bao nhiêu, thuận miệng nhả một câu: “Không biết.”

Quách Giải quan sát thần sắc của hắn, không biết tại sao mà sau khi bắt đầu phơi nắng, Vương Tô Mẫn hai ngày nay không có biểu tình gì.

“Người nào cũng lẫm liệt khí khái,“ Quách Giải thích, “Có ý nghĩa gì sao?”

Vương Tô Mẫn không buồn để ý hắn, cho dù là cổ họng tốt rồi, thân thể thoải mái cũng lười phát biểu.

Quách Giải liếc mắt nhìn bốn phía, thấp giọng nói: “Nếu như hắn đến, vậy đó là một con đường chết, ngươi biết không, nhân lúc này nói gì đó, hoàng thượng có lẽ còn có thể tha cho ngươi một mạng.”

Vương Tô Mẫn nâng mí mắt, rất tùy ý liếc mắt nhìn hắn.

Quách Giải đời này đã qua lại với rất nhiều người, hoàng đế, công chúa, tể tướng, thái úy, ngay cả những người đảo lộn trời đất, gây xôn xáo dư luận như Lý Đông Thanh cùng Ninh Hòa Trần, hắn đều biết, thời điểm hắn nhận thức Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh còn là một thiếu niên đến đao pháp cơ bản cũng không biết dùng, thời điểm nhận thức Ninh Hòa Trần, Ninh Hòa Trần cũng chỉ là đứa nhỏ chỉ biết ẩn nhẫn.

Sau đó rất nhiều người chết đi, rất nhiều người thay đổi, chỉ có hắn vẫn sống thật tốt. Không có ai dùng ánh mắt này nhìn hắn, một nam nhân bình thường, nho nhỏ, thậm chí không có bất kỳ danh hào nào trên giang hồ lại dùng ánh mắt nhìn con kiến này mà nhìn hắn.

Quách Giải vẫn đứng tại chỗ cũ, trố mắt một lát.

Hắn lại liếc nhìn Vương Tô Mẫn.

Nam nhân này là Kim Phụ Linh bắt được, ở Vũ Đô giết hơn tám mươi người giang hồ mới miễn cưỡng khống chế nổi, Kim Phụ Linh lông tóc vô thương, áp giải hắn về Trường An, đưa đến tay Võ đế, Võ đế đại hỉ.

Trên người Vương Tô Mẫn chẳng có gì cả, không có tiền, không tín vật, khắp toàn thân chỉ có một con ngựa, mấy khối lương khô, một tảng đá. Thời điểm hắn bị tóm về Trường An, Võ đế hỏi tên của hắn, hắn nói xong, Võ đế thậm chí không nhớ rõ người này.

Quách Giải còn đang suy nghĩ, người như vậy, đến cùng tại sao lại xem thường chính mình?

Hắn cũng đã hỏi như vậy.

Vương Tô Mẫn cổ họng khàn khàn: “Không có chuyện này, đừng nhạy cảm như thế.”

Quách Giải nở nụ cười, nói: “Ta đoán cũng đúng, dù sao hiện tại bị trói ở đây chính là ngươi, đứng ở chỗ này chính là ta.”

Vương Tô Mẫn chậm rãi dùng cuống họng khô khốc nói: “Trời nóng, quay về nghỉ ngời đi.”

Quách Giải: “Ở cùng ngươi, nhận thức một vị bằng hữu không dễ dàng, thuận tiện che ánh mặt trời cho ngươi.”

Hắn tiến lên một bước, che lại gần một nửa ánh mặt trời ban trưa, nửa người trên của Vương Tô Mẫn vẫn còn bị phơi dưới ánh mặt trời.

Quách Giải nói: “Ta vẫn luôn nghĩ, nếu như người bị tóm là Ninh Hòa Trần, ngươi cảm thấy Lý Đông Thanh trong vòng mấy ngày sẽ đến cứu y?”

Vương Tô Mẫn không nhìn hắn.

“Hẳn là không tới ba ngày đi?” Quách Giải nói, “Thế nhưng bảy ngày rồi, hắn còn chưa tới. Ngươi thực sự là bạn của hắn?”

Vương Tô Mẫn: “Giả đấy.”

Quách Giải nở nụ cười.

“Đây là anh hùng hảo hán gì chứ?” Quách Giải nói, “Hắn chẳng lẽ không biết mỗi ngày ngươi phải trải qua như thế nào? Hay là nói đã biết rồi, thế nhưng chính là không đến?”

Vương Tô Mẫn hất cằm lên, liếc nhìn hồ lô trong tay hắn: “Đến, uống ngụm nước.”

Quách Giải liếc mắt nhìn hắn, do dự một chút, giãy giụa một phút, mở miệng hồ lô ra, rót cho hắn hai hớp, Vương Tô Mẫn ừng ực nuốt hai hớp lớn, mà tiến vào trong cổ họng lại lập tức bốc hơi, giống như chưa từng được uống.

Vương Tô Mẫn uống nước xong, ra hiệu ngươi có thể hỏi.

Quách Giải nói: “Lý Đông Thanh đến cùng muốn làm gì?”

Vương Tô Mẫn: “Thiên hạ thái bình.”

Quách Giải bật cười một tiếng, hỏi: “Cái gì xem như là thiên hạ thái bình?”

“Hoàng đế sẽ không buộc người giang hồ vào Hoàng Kim Đài.” Vương Tô Mẫn ngẩng đầu liếc mắt nhìn mặt trời trên cao, hơi hơi híp lại mắt.

Mặc dù hắn đang phải chịu khổ dưới mặt trời, hắn cũng không căm hận mặt trời.

Đường đời đi đến một bước này, Vương Tô Mẫn cũng không thể nói gì được, hắn cúi đầu liếc mắt nhìn Quách Giải, xác thực cảm thấy người thật đáng thương.

Hắn thấp giọng nói: “Chiến thành Nam, tử quách Bắc, tử dã bất táng ô khả thực —— Vị ngã vị ô: Thả vị khách hào...

Dần dần, hắn hát lên: “Dã tử lượng bất táng, hủ nhục an năng khứ tử đào?”

Quách Giải ngửa đầu nhìn hắn: “Có ý gì?”

Vương Tô Mẫn dừng lại, cúi đầu nhìn hắn: “Chưa từng nghe sao?”

Quách Giải: “Không có.”

“Có thể nghe một chút,“ Vương Tô Mẫn nói, “Quách Giải, đừng để ý ta xem thường ngươi, lại như ta cũng không để ý ngươi xem thường ta.”

Vương Tô Mẫn nói: “Ngươi cũng không có người vào lúc này sẽ đến cứu ngươi, ta cũng không có.”

Quách Giải trầm mặc.

Hắn muốn nghe có lẽ cũng không phải cái này, hắn đánh giá Vương Tô Mẫn, giống như một lần nữa nhận thức nam nhân ít nói này.

Hắn e rằng muốn nghe Vương Tô Mẫn mắng hắn, muốn nghe Vương Tô Mẫn nhục nhã hắn, mắng hắn là chó săn, là cặn bã không cần mặt mũi, là một con chó quỳ gối dưới quyền quý, hắn muốn nghe có lẽ là câu nói như thế này. Giống như là những lời mà người giang hồ đã mắng hắn.

Thế nhưng Vương Tô Mẫn không nói gì, Vương Tô Mẫn cái gì cũng không nói.

Vương Tô Mẫn nếu như mắng hắn, hắn có thể vì chính mình mà nói gì đó, nói người đều có đường đi của chính mình, nói trên đời này chung quy phải có người đi làm chó săn, hắn thông minh thấy rõ thế cuộc, muốn ở lại Trường An, vì mạng sống mà bôn ba cũng không đáng thẹn. Thế nhưng Vương Tô Mẫn không nói, những lời hắn đã chuẩn bị kỹ càng bỗng chốc như biến thành độc dược, ục ục vang vọng trong bụng hắn.

Những bằng hữu bên cạnh Lý Đông Thanh, mỗi một người đều có phương diện cao thâm khó dò, hình như ai cũng không sợ chết, hình như ai cũng lập tức hùng hồn hi sinh. Thế nhưng Quách Giải đoán, không ai là không sợ chết, kẻ càng làm bộ không sợ chết, trong lòng càng sợ.

Hắn bình tĩnh nhìn Vương Tô Mẫn: “Ngươi có di ngôn gì không?”

Trên mặt Vương Tô Mẫn rốt cuộc cũng xuất hiện biểu tình, ngắn ngủi mà nở nụ cười, hắn lắc lắc đầu.

Không có di ngôn, không có.

Trường An, Trường An, hắn ở trong lòng yên lặng mà nhắc tới, Trường An là có ý gì? Trong tiếng Hán, là vẫn luôn có nghĩa là bình an. Trong mắt người Hán, đây là địa phương may mắn, phồn hoa, cao quý.

Vương Tô Mẫn đến nơi này hai lần, đều là chịu tội. Vương Tô Mẫn năm nay hai mươi bảy tuổi, lần đầu tiên đi vào Trường An là mười sáu tuổi.

Vương Tô Mẫn là Tiên Bi tộc, hắn từ nhỏ đã biết hắn là Tiên Bi tộc, hơn nữa còn là quý tộc trong Tiên Bi tộc, hắn ở trong thiên vu đình lớn lên, cha mẹ chết sớm, hắn vừa gầy vừa nhỏ, bẩn giống như con ve sầu, trầm mặc ít nói, không thích nói chuyện, cũng không được người yêu thích.

Trong đình thiền vu đi hai bước còn có thể đụng, hắn vẫn luôn không thể hòa nhập với đám trẻ con ở đó. Những đứa trẻ kia đều không thích hắn. Hưu Tà vương có hai nhi tử, con lớn nhất tên là Kim Phụ Linh, độ tuổi xấp xỉ hắn, Vương Tô Mẫn cũng không còn nhớ chính mình rốt cuộc là bắt đầu chơi với Kim Phụ Linh như thế nào nữa, Kim Phụ Linh vô cùng thích tìm hắn chơi, nửa đêm cũng không trở về nhà, luôn ở lại trướng chơi cùng hắn, khi đó hình như cũng không giống như những nam hài tử yêu thích đồ chơi, Kim Phụ Linh thích đóng vai nương của hắn, yêu thích làm bộ là vị hôn thê của hắn, có lúc cũng là bạn tốt của hắn, cũng sẽ cùng hắn múa kiếm.

Vương Tô Mẫn khi đó cũng cảm nhận được, Kim Phụ Linh hình như có hơi không giống nhữn nam hài khác. Hắn không thích loan đao, yêu thích kiếm, không thích buông tóc chạy loạn trên thảo nguyên, giày của hắn lúc nào cũng rất sạch sẽ.

Vương Tô Mẫn không có bằng hữu khác, hắn chỉ có thể quý trọng Kim Phụ Linh, hắn trầm mặc ít nói, cho nên cũng sẽ không nói ra bí mật của Kim Phụ Linh. Đây có lẽ cũng là nguyên nhân Kim Phụ Linh cùng hắn làm bằng hữu.

Vương Tô Mẫn vào năm mười tuổi săn được con sói đầu tiên, ngày đó toàn bộ đội ngũ có tổng cộng hai mươi sáu người, Vương Tô Mẫn nhớ rất rõ ràng, chỉ có hai người săn được sói, Vương Tô Mẫn ở trong ổ tuyết suýt chút nữa bị nanh sói cắn đứt cổ, hắn xé nát miệng của con sói kia, lật người dùng thân thể gầy yếu đè lên mình sói, thanh đao thuận hốc mắt của con sói cắm vào, chạm tới tận xương, hắn hai tay ôm đao, tàn nhẫn đè lên thân đao, trước khi cây đao đâm vào đầu sói đã nghe thấy một tiếng “răng rắc” vang giòn.

Hắn chở con sói này cùng đội ngũ trở về bộ lạc, từng người về nhà của mình, Kim Phụ Linh còn là một thiếu niên, đứng ở trong tuyết nhìn Vương Tô Mẫn nở nụ cười.

Kim Phụ Linh đặt tay lên thân kiếm bên hông, nói: “Phụ vương nói, chỉ có ngươi và hắn săn được sói tuyết.”

Lần đầu tiên có người đón hắn về nhà, Vương Tô Mẫn xuống ngựa, nói: “Tặng cho ngươi.”

Kim Phụ Linh vui vẻ nói: “Thật sao?”

Vương Tô Mẫn gật gật đầu, kéo sói xuống dưới, ném vào bên chân của hắn, đây là một con lang cái, vô cùng to mọng. Nam nhi của thảo nguyên chính là muốn săn sói, nam nhân chân chính đều có một tấm da sói của riêng mình, là chính bọn hắn săn, Vương Tô Mẫn vẫn luôn không có, hắn tặng da cho người khác rồi, chính mình sau đó cũng không đi săn nữa.

Kim Phụ Linh dùng da sói làm khăn quàng cổ, dày nặng ấm áp, lông sói xám trắng che đi nửa khuôn mặt hắn, lộ ra một đôi mắt linh động. Hắn là một cậu nhóc trắng nõn xinh đẹp.

Sau khi đủ mười tuổi, Vương Tô Mẫn bắt đầu làm việc, bôn ba trên thảo nguyên, có lúc đi ra ngoài chở hàng, có lúc chỉ là đi dò xét, đi một lần đại khái là một hai tháng. Mỗi lần trở lại, Kim Phụ Linh sẽ ở trước đình thiền vu chờ hắn, cứ như thế cũng từ một thiếu niên nho nhỏ, trưởng thành đến mười bảy tuổi.

Khoảng thời gian Vương Tô Mẫn muốn thành thân, trên thảo nguyên có cô nương yêu thích hắn, cũng có cô nương mà hắn yêu thích. Lúc đó có một cô nương tên là Tang Lan yêu thích Vương Tô Mẫn, sau hai tháng hắn trở về, Tang Lan bám vào xe của hắn, hỏi có mua gì cho nàng hay không. Vương Tô Mẫn cười tặng cho nàng một đôi trâm gài tóc nho nhỏ hình mặt trời. Ở ngay trước mặt Kim Phụ Linh.

Kim Phụ Linh cả ngày đều không có biểu hiện dị thường gì, lúc buổi tối, vừa tiến vào lều vải đã ngẩng mặt xối cho hắn một cái bạt tai.

Vương Tô Mẫn cái gì cũng không thể nói ra, không có cách nào giải thích, cũng không có cách nào cầu xin hắn buông tha chính mình, không có cách nào nói mình không yêu hắn. Thời thiếu niên hắn so với Lý Đông Thanh nhu nhược hơn rất nhiều, không dám đắc tội Kim Phụ Linh, hơn nữa dưới ánh đèn lờ mờ, Kim Phụ Linh mặt đỏ bừng, cũng rất xinh đẹp, không hề kém cạnh cô nương ban ngày, hắn vươn tay cởi y phục của Kim Phụ Linh.

Cũng vào năm đó, Hưu Tà vương đột nhiên làm phản, không hề báo trước mà phản. Dưới mắt đại thiền vu không có bí mật, toàn bộ thảo nguyên đều là địa bàn của hắn, hắn biết tất cả mọi chuyện, Vương Tô Mẫn mỗi ngày đều ở trên thảo nguyên, đội ngũ của bọn họ giao tin tức của mỗi một thị tộc cho đại thiền vu, trong đó cũng bao gồm chuyện Hưu Tà vương cử binh tạo phản.

Vương Tô Mẫn biết được chuyện này có người làm rồi sẽ truyền tới tai của đại thiền vu, nhưng không phải hắn đi, hắn còn đang trong đội ngũ, ở đây chạy trốn là tử tội, đời này không có cách nào trở lại đình thiền vu. Hắn muốn sau khi trở về mới nói cho Kim Phụ Linh, mà vừa đi chính là hai tháng.

Có lẽ là bởi vì cho rằng Kim Phụ Linh không quan trọng, cha hắn cũng không quan trọng. Lúc còn nhỏ cũng không quá giống người, quá mức ích kỉ.

Lúc trở về Hưu Tà vương đã bị Hồn Tà vương giết chết, để lại hai nhi tử, Kim Phụ Linh từ nhỏ chưa từng chịu khổ, hắn lúc đó đã không còn con đường nào khác, chịu khổ hai tháng, Kim Phụ Linh chờ đến khi hắn trở về, khả năng lúc đó hắn đã biết, Vương Tô Mẫn không coi trọng hắn, vào thời điểm hắn khó khăn nhất không có chọn hắn. Hắn lúc đó còn hi vọng Vương Tô Mẫn ít nhiều gì cũng có thể bảo vệ hắn một chút, hắn muốn rời khỏi thảo nguyên, hỏi Vương Tô Mẫn có thể tiễn hắn một đoạn hay không.

Vương Tô Mẫn không đồng ý. Hắn là có rất nhiều lý do, Kim Phụ Linh không cần nhất định phải rời khỏi nơi này, đại thiền vu không có ý định giết huynh đệ bọn họ; hắn không thể đi, đi tiễn Kim Phụ Linh, hắn cũng không có cách nào ở lại thảo nguyên được nữa, hắn lại vừa mới có chút thành tựu; hơn nữa cũng trốn không ra. Nói tóm lại, rất nhiều lý do, hắn cảm thấy đây là quyết định ngu xuẩn.

Kim Phụ Linh ngay đêm đó liếc mắt nhìn hắn, si ngốc nở nụ cười, quay người đi ra ngoài. Vương Tô Mẫn kéo hắn một cái, Kim Phụ Linh quay đầu, kéo da sói trên cổ hắn xuống, ném xuống đất.

Hắn nhớ khi đó Kim Phụ Linh nói ra một câu, thế nhưng nói cái gì thì lại không nhớ rõ lắm, hình như là nói “Hi vọng ngươi một bước lên mây”, cũng hình như là nói “Coi như ta mắt mù“. Có lẽ là đều đã nói.

Kim Phụ Linh một mình mang theo đệ đệ bỏ chạy, nghe nói đi đến Trường An, quy thuận với hoàng đế, được phong quan lớn, sống rất tốt.

Nhưng những lời này đều là sau đó, còn phiên bản mà Vương Tô Mẫn nghe được lại là Kim Phụ Linh chết rồi, bị sói ăn thịt.

Sau chuyện đó, đến mùa hè, hắn hẹn hò với một cô nương, suýt nữa cưới cô nương kia, những lúc ở cùng nàng, nữ hài giống như không có yêu thích hắn lắm, hắn biết cảm giác được yêu thích là gì, có lẽ chỉ có Kim Phụ Linh từng thích hắn, thật lòng mà yêu thích hắn.

Sang mùa đông, hắn thừa dịp một lần xuất phát đi ngang qua Vân Trung, trốn khỏi đội ngũ, lần đầu tiên bước vào Trung nguyên. Hắn không biết tiếng Hán, cũng không hiểu người Hán, một đường đi vào Trường An, mấy lần thiếu chút nữa đã mất mạng, trên đường đi mới nghĩ, Kim Phụ Linh đến Trường An như thế nào? Cả đường đi chịu bao nhiêu khổ?

Kỳ thực trong lòng hắn lúc đó không có mấy phần tơ tưởng, chỉ là muốn hỏi thăm một chút, xem hắn rốt cuộc có còn sống hay không, tháo gỡ khúc mắc trong lòng. Hắn biết Kim Phụ Linh hẳn là chán ghét hắn, cho nên không có ý định ở lại Trường An, thế nhưng không nghĩ tới Kim Phụ Linh căn bản không phải chán ghét hắn, mà là hận hắn. Hắn gặp Vương Tô Mẫn hai lần, lần đầu tiên là ở quý phủ, hắn hạ triều về nhà, lần thứ hai là ở trong ngục, hắn bảo Vương Tô Mẫn đi chết đi.

Đúng là nói như vậy “Ngươi tại sao không đi chết đi?“. Nguyên văn một câu như thế.

Vương Tô Mẫn vẫn nhớ rất rõ chuyện này.

Dù sao nếu như con người ích kỷ, đều sẽ làm ra rất nhiều chuyện buồn nôn, những việc này cũng luôn có thể tìm được vài cái cớ dễ nghe, nếu như còn có chút lương tri, chính mình cũng sẽ cảm thấy gượng ép. Hắn vốn có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu mà sống hết đời, nhưng đời này đã bị hủy ở tuổi mười sáu, mười sáu tuổi phạm phải sai lầm, cô phụ tấm chân tình của người khác, cả đời không ngẩng đầu lên nổi.

Thời điểm hắn từ Nguyệt Chi quay về Trung nguyên, thậm chí không dám vào Trường An, đi vòng qua Vũ Đô, nhưng vẫn đụng phải Kim Phụ Linh. Rất nhiều năm qua đi, Vương Tô Mẫn càng sống càng không giống người, mà hắn càng sống lại càng tốt, xinh đẹp tinh tế, giống như một quý tộc người Hán.

Trong lòng Vương Tô Mẫn là cao hứng, là thoải mái, đây là hướng đi bình thường của vận mệnh, hắn nên rơi vào kết cục như thế, làm cho trong lòng mọi người cũng thoải mái, ác có ác báo, lẽ ra nên là như vậy. Đã giết không ít người, vốn không đến nỗi bị bắt được, mà vừa ngẩng đầu nhìn thấy người đang ngồi là cố nhân, lập tức tiện tay ném đao xuống. Dù sao cũng là nợ hắn, chỉ có thể lấy mệnh đến trả lại.

Đây đã là ngày thứ bảy rồi, Vương Tô Mẫn nghĩ, phỏng chừng hẳn là đã hả giận.

Vương Tô Mẫn không hi vọng ai tới cứu hắn, hắn còn dự định dừng lại một quãng thời gian, để hắn hết tức rồi lại chết.

Quách Giải hỏi: “Ngươi có di ngôn gì không?”

Vương Tô Mẫn không có chuyện gì cần giao phó, người đi đến một bước này, thật sự chính là không có người nào có thể giao phó, không có chuyện gì có thể giao phó, đời này quả thực sống cũng không tốt lắm.

“Chiến thành Nam, tử quách Bắc, tử dã bất táng ô khả thực —— Vị ngã vị ô: Thả vị khách hào!

Dã tử bao dung không táng, thịt thối an ổn có thể đi tử trốn?

Thủy thâm khích khích, bồ vi minh minh -- Kiêu kỵ chiến đấu tử, nô mã bồi hồi minh.

Bi ca khả dĩ đương khấp, viễn vọng khả dĩ đương quy.

Tư niệm cố hương, uất uất lụy lụy.

Dục quy gia vô nhân, dục độ hà vô thuyền.

Tâm tư bất năng ngôn, trường trung xa luân chuyển*.”

*Đây là bài thơ Bi Ca – một bài nhạc phủ đời Hán, bài thơ là nỗi nhớ của một nam nhi với quê nhà

Bản dịch nghĩa

Bài hát buồn thương rơi nước mắt, ngóng trông phương xa muốn về nhà.

Thương nhớ quê nhà, day dứt, não nề

Muốn về nhà mà không còn ai, muốn qua sông nhưng không có thuyền.

Tâm tư không thể nói ra, trong lòng bồn chồn như có bánh xe luân chuyển

- ----------------------------

Ninh Hòa Trần ngồi chờ ở trong phòng. Hoắc Hoàng Hà bỗng nhiên đi tới, nói: “Tìm được rồi.”

Ninh Hòa Trần quay đầu lại, nhìn thấy Sở Chung Kỳ đi tới, Sở Phục đi theo phía sau.

Sở Chung Kỳ khó hiểu hỏi: “Tìm ta làm gì thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.