Tục Lạt Giang Hồ

Chương 89: Chương 89: Kiếm Khởi Giang Hồ (MƯỜI TÁM)




Đầy trời đều là khói đen, yên tĩnh đến hoảng hốt, tiếng vó ngựa cũng dáo dác.

Băng giáp như dòng nước giữa đêm đông, chậm chầm chảy xuôi, bắn giết vào trong sương mù tạo thành dòng suối bạc nho nhỏ.

Vương Tô Mẫn nuốt không trôi lương khô, đi được giữa đường thì phun hết ra ngoài, phun đến mức nửa đường sau Hoắc Hoàng Hà còn ngửi thấy được cả mùi máu trên y phục.

Hắn hơi quay đầu lại, Vương Tô Mẫn thở dài.

Hoắc Hoàng Hà: “Có thể kiên trì được hay không?”

“Có thể mà,“ cổ họng của Vương Tô Mẫn đã trở nên vô cùng khô khốc, “Có thể.”

Ninh Hòa Trần đứng ở trên chạc cây, quay đầu lại nói: “Lý Đông Thanh đang chờ ngươi.”

Vương Tô Mẫn nở nụ cười.

“Lúc ta đi hắn còn bị trọng thương,“ Ninh Hòa Trần nói, “Một mình hắn giết chết Sở Đoạn, còn có một thiếu niên không biết tên nữa, chỉ trong vòng mười chiêu.”

“Lợi hại,“ Vương Tô Mẫn vẫn cứ khàn khàn, “Lớn rồi.”

Ninh Hòa Trần: “Kiên trì.”

Vương Tô Mẫn: “Tiểu tử này không có ta thì không được.”

Ninh Hòa Trần khẽ nở nụ cười.

Cõng lấy Sở Phục tiếp tục đạp lên cành cây, xuyên qua rừng núi.

Bọn họ dần dần có thể cảm nhận được đúng là có người đang truy đuổi bọn họ, hơn nữa những người kia cách bọn họ không xa, năng lực cũng không yếu, giống như là chó săn cắn chặt lấy bọn họ, sớm muộn cũng sẽ đuổi kịp được, con sông nhỏ này đang đuổi theo cá bơi, không tiếng động mà chảy xuôi, không tiếng động mà nhấn chìm.

Sắc mặt của Ninh Hòa Trần âm trầm như nước, trong lòng y đã định, ngày hôm nay nhất định phải mang Vương Tô Mẫn đi, người cản thì giết người, phật chặn thì giết phật, cho dù một đường giết ra một biển máu, y cũng phải mang Vương Tô Mẫn tới trước mặt của Lý Đông Thanh, để Lý Đông Thanh nhìn thấy Vương Tô Mẫn, để hắn ôm lấy huynh đệ của chính mình vào lòng.

Ninh Hòa Trần bỗng nhiên dừng bước, thả Sở Phục xuống, nói với Hoắc Hoàng Hà: “Các ngươi đi trước.”

Hoắc Hoàng Hà không nói gì, chỉ dặn dò: “Chờ ngươi ở Hán Trung.”

Ninh Hòa Trần rút ra trường kiếm quấn trên eo, kiếm tuệ kia đã được đổi về, y nhảy xuống cành cây, quay người trở lại, đi vào trong núi rừng.

Người trên đời này có lẽ đã không còn nhớ tới, một năm trước khi Lý Đông Thanh còn chưa có tên tuổi, khiến cho người trên đời này nghe tiếng đã sợ mất mật chỉ có Ninh Hòa Trần, y là là nhi tử của thương ưng Chất Đô, là hậu thế của ác quan cũng là trung thần Chất Đô.

Ninh Hòa Trần đã rất lâu không nhớ tới quá khứ của mình, quên cũng hai ba năm rồi, sau khi biết Lý Đông Thanh lại càng không nhớ tới. Khí tức xơ xác tiêu điều kia cũng không tìm về được.

Ninh Hòa Trần ở một con đường bên rừng, chờ được hai nam nhân áo đen chạy tới.

Y không mang nón rộng vành, gương mặt trong bóng đêm tựa hồ càng khiến người kinh ngạc, như yêu như ma, hai người kia không nghe được khí tức, đột nhiên nhìn thấy y bỗng nhiên hít vào một hơi dừng lại.

“Ta là Ninh Hòa Trần,“ Ninh Hòa Trần lễ phép hỏi, “Còn đánh nữa không?”

Hai người kia liếc mắt nhìn nhau.

Ninh Hòa Trần vẩy vẩy thanh kiếm, tạo ra một tiếng vút lên trong không trung, hai người nhìn thấy thanh kiếm kia, lại nhìn thấy gương mặt của y, sau lại nghe thấy được khí tức gần như không có của Ninh Hòa Trần, hai người liếc mắt nhìn nhau, hơi khom người, đồng loạt ném thanh kiếm xuống đất.

Ninh Hòa Trần gật gật đầu, lại nghiêng đầu ra hiệu cút đi được rồi: “Chạy dọc theo hướng Bắc, đừng để ta gặp lại các ngươi.”

Hai người vừa xoay người lại đã chạy đi, chạy được hai bước chợt ngừng lại, giơ tay từ từ lui về phía sau, Quách Giải một tay bưng kiếm, từ phía sau bọn họ nhô đầu ra, nói với Ninh Hòa Trần: “Sao ngươi lại bỗng nhiên ăn chay thế?”

“Tha cho người khác một mạng,“ Ninh Hòa Trần căn bản không bất ngờ, thuận miệng nói, “Ta có lúc cũng muốn tích chút âm đức đây.”

Quách Giải giống như nghe thấy được chuyện cười cất tiếng cười to, cười được một lát lại xoa xoa nước mắt, nói: “Ài, cánh rừng lớn hơn, chim chóc gì cũng có. Ninh Hòa Trần lại muốn tích âm đức.”

“Những người ngươi đã giết trên đời này, ngay cả địa ngục cũng không chứa hết,“ Quách Giải bình tĩnh lại, nhìn hắn nói, “Ta ở địa ngục chờ ngươi.”

Ninh Hòa Trần nhàn nhạt nở nụ cười, ôn nhu như nước.

Hai nam nhân kia sợ đến run rẩy, không nhịn được mà run cầm cập, Quách Giải chỉ kiếm vào hai người bọn họ, hắn nhìn hai người này, nhưng lại nhàm chán mà nói chuyện với Ninh Hòa Trần: “Các ngươi đến cùng đốt mấy ngọn núi?”

“Khó nói,“ Ninh Hòa Trần nói, “E rằng quyết định bởi các ngươi muốn đuổi theo bao lâu.”

Quách Giải: “À.”

Hắn liếc nhìn hai người kia, lại nghiêng đầu, hỏi: “Nghe thấy không?”

“... Gì cơ?”

Quách Giải nói: “Đây là kẻ cầm đầu phóng hỏa đốt núi, các ngươi cứ như vậy mà thả đi à. Rộng lượng biết bao?”

Hai nam nhân kia lại lặng lẽ nhìn nhau một cái, Quách Giải nói: “Nhìn cái gì hả, hai ngươi có thể thương lượng được cái gì sao?”

Hắn phục rồi, vẩy kiếm một cái, hai đường máu từ hai cái cổ khác nhau chảy ra, hai người kia lập tức trợn mắt lên quỳ ngã xuống. Tựa hồ là còn không có phản ứng lại, đúng là chỉ trong chớp mắt.

Quách Giải lại coi như không có chuyện gì, lướt qua hai người bọn họ, xoa kiếm lên hai thi thể mới ngã xuống, nói: “Hừ, lười đánh nhau.”

Ninh Hòa Trần cười nói: “Cũng đúng, ta nhớ là ngươi không thích động thủ.”

“Bởi vì thường xuyên đánh không lại,“ Quách Giải ngồi ở trên tảng đá lớn, nhìn bốn phía chung quanh một cái, lại nhìn về phía Ninh Hòa Trần, buông tay nói, “Không phải tất cả mọi người đều giống như ngươi, chỉ cần đánh là có thể thắng.”

“Sao lại thế được?” Ninh Hòa Trần nói, “Cũng từng thua. Ta chợt nhớ tới, trước đây thật lâu sư phụ ta Lý Ẩm Phong đã từng cười nhạo ta, nói bạc tình như ta cũng bị người khác lừa dối, ngươi đoán xem ta đã nói gì?”

“Nói gì cơ?”

“Là người thì có tình, có tình sẽ bị lừa gạt,“ Ninh Hòa Trần nói, “Thua mới biết được như thế nào có thể thắng, bị gạt mới có thể học được làm sao thông minh, người sống phải học.”

Quách Giải lắc đầu nở nụ cười.

Ninh Hòa Trần cũng cười.

Hai người giống như nhẹ nhàng ôn lại chuyện cũ, Quách Giải giương tay một cái, thanh kiếm cắm ở trong đất, nói: “Ngươi so với lúc trước đã cởi mở hơn nhiều, Tuyết Mãn, hai ta đã lâu rồi không nói chuyện như thế này, ngươi vẫn luôn xem thường nói chuyện cùng ta.”

Ninh Hòa Trần: “Trước đây ngươi cũng không lấy hai vạn tinh binh đuổi sát phía sau ta.”

Quách Giải cất tiếng cười to nói: “Ngược lại cũng đúng.”

“Co được dãn được,“ Quách Giải chỉ vào y, nói, “Ta không nhìn thấu được ngươi.”

Quách Giải liếc nhìn bốn phía, lại liếc nhìn sắc trời: “Tuyết Mãn này, ngươi có từng nghĩ tới sẽ có một ngày ngươi đi đến bước này không?”

Ninh Hòa Trần: “Có ý gì?”

Quách Giải ở trong bóng tối nhìn chăm chú vào y, bình tĩnh nói: “Vừa bắt đầu, tất cả mọi người đều cảm thấy chính mình là anh hùng: Núi xanh chôn vùi hài cốt của trung thần nghĩa sĩ, một kiếm khơi dậy giang hồ. Chẳng qua sau đó ai cũng không lên làm anh hùng, kỳ thực ngay cả sống sót cũng khó. Ngươi bảy tuổi đi vào giang hồ, ngươi khi đó có từng nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày trở thành đệ nhất thiên hạ, rồi lại đối địch với toàn bộ triều đình cùng thiên hạ không?”

“Chưa từng nghĩ tới.”

Quách Giải vỗ tay một cái, nói: “Ta cũng không nghĩ tới.”

“Đời này ta không muốn đánh với người khác,“ Quách Giải nói, “Ai có thể nghĩ tới cuối cùng lại vẫn đụng phải ngươi?”

Ninh Hòa Trần nói: “Ngươi e rằng không chết được.”

Quách Giải: “Ngươi muốn tha ta một mạng?”

Ninh Hòa Trần “Xuỵt” một tiếng, nhẹ giọng nói: “Quân đội của ngươi đến rồi.”

“Há,“ Quách Giải nói, “Ngươi nhìn ra rồi à.”

Quách Giải cười to, dẫn đường cho truy binh. Ninh Hòa Trần nhìn về phía sau hắn, quân giáp bạc trắng như dòng suối nhỏ chảy vào núi rừng.

Quách Giải muốn kéo tiếp viện tới, Ninh Hòa Trần muốn kéo dài thời gian, hai người cũng coi như là ăn y với nhau, vô cùng phối hợp.

Ninh Hòa Trần quay trở lại vẻ mặt lạnh nhạt.

Quách Giải nói: “Đúng, đây mới là ngươi chứ.”

“Quách Giải,“ Ninh Hòa Trần nói, “Không muốn chết thì nhanh chóng chạy đi.”

“Ngươi còn tích âm đức nữa không?” Quách Giải lười biếng hỏi.

Ninh Hòa Trần chỉ liếc hắn một cái, không nói chuyện nữa.

Kim Phụ Linh cưỡi ngựa trắng xông đến, áo giáp màu bạc cùng da dẻ trắng nõn, kết hợp với ngựa trắng như tuyết khiến toàn bộ rừng cây đều bị phản chiếu sáng lên, hắn ngồi ở trên ngựa, nhìn Ninh Hòa Trần, lại nhìn thấy kiếm tuệ trên chuôi kiếm của y.

Ninh Hòa Trần đơn giản văng hai đường kiếm, trường kiếm ở trong hư không lấp loé lên hai đường ảnh, lại bị y thu về trong tay áo. Múa kiếm vô cùng xinh đẹp, nhưng cũng rất đáng sợ. “Ngân xà” của Ninh Hòa Trần không biết đã liếm qua cuống họng của bao nhiêu người, y vừa mới cầm lấy kiếm cũng đã làm người ta muốn quỳ xuống.

Y nhìn xuyên qua phía sau Quách Giải cùng Kim Phụ Linh, muốn biết đến cùng có bao nhiêu người, mà phỏng chừng cũng chỉ có không tới một ngàn, người này thật sự là quá ít, Ninh Hòa Trần nói: “Cùng tiến lên đi.”

Quách Giải không có lập tức nhúc nhích, mọi người cũng không nhúc nhích, mãi đến khi Kim Phụ Linh đưa tay ra, vung tay nói: “Giết!”

Dòng sông màu bạc mãnh liệt xông lên, như muốn đổ ập vào Ninh Hòa Trần, trong nháy mắt nhấn chìm y vào trong đám người mặc áo giáp, cùng nhau chen lấn giữa một ngọn núi vắng lặng.

Bên ngoài ngàn dặm, Tán Tiên thành.

Hỏa Tầm Sưởng Minh sắp mệt chết rồi, nằm ở trên giường giả chết.

Phương Thanh Trạc ở bên cạnh, cầm sách thẻ tre, hỏi: “Núi Bất Khả Đắc xử lý như thế nào?”

“Ta làm sao biết được?! Ta làm sao biết đây!” Hỏa Tầm Sưởng Minh suy sụp nói, “Đi hỏi Lý Đông Thanh ý, chuyện như vậy ta có thể làm chủ sao?”

Phương Thanh Trạc: “Minh chủ nói những việc này đều hỏi ngươi.”

Hỏa Tầm Sưởng Minh: “Vậy ta nói ta không quản.”

Phương Thanh Trạc thả sách thẻ tre xuống, bình tĩnh nhìn hắn.

Hỏa Tầm Sưởng Minh vốn muốn tiếp tục giả chết, nhưng Phương Thanh Trạc không buông tha, Hỏa Tầm dưới ánh nhìn chằm chằm của hắn, trong lòng cũng bắt đầu tan vỡ, xoay người nằm ở trên giường, nhìn trần nhà: “Sơn chủ hiện tại là ai?”

“Ta xem một chút,“ Phương Thanh Trạc tìm tìm, “Trong này không có viết, chắc là đại đệ tử đi.”

Hỏa Tầm Sưởng Minh: “Đại đệ tử của núi Bất Khả Đắc sớm đã bị Ninh Hòa Trần giết, chuyện mấy năm về trước rồi.”

Phương Thanh Trạc: “Vậy thì nhị đệ tử.”

“Ừm,“ Hỏa Tầm Sưởng Minh nói, “Cũng bị giết, nửa năm trước, hơn hai mươi đệ tử, một người cũng không tha.”

Phương Thanh Trạc: “Ác như vậy à, vậy núi Bất Khả Đắc còn có ai?”

Hỏa Tầm Sưởng Minh: “Để sơn chủ hiện tại đến đây một chuyến đi, xem lúc đó Tuyết Mãn trở về chưa, trở lại rồi thì y quyết định, chưa trở lại thì đi tìm Lý Đông Thanh.”

Phương Thanh Trạc: “Nếu như Lý Đông Thanh không quản...”

“Thì lại tới tìm ta,“ Hỏa Tầm Sưởng Minh nói, “Còn có chuyện gì nữa không hả?”

Phương Thanh Trạc lật qua lật lại sách thẻ tre, ngón tay chỉ vào từng hàng từng hàng, cuối cùng thu sách thẻ tre lại, nói: “Còn có một chuyện.”

“Nói.”

“Lệ Hán Nam của Châu Nhai Lệ gia cùng Diệp A Mai của Thôn Bắc Hải lại đánh nhau, Văn Nhân Thiên không công tâm, thiên vị Diệp A Mai, cũng bị Lệ Hán Nam đánh luôn rồi, hiện tại đệ tử của Văn Nhân gia đang đánh nhau với đệ tử của Lệ gia.”

Hỏa Tầm Sưởng Minh mở mắt ra, liếc nhìn sắc trời bên ngoài, một mảnh đen nhánh, hắn mờ mịt nói: “Chuyện khi nào?”

Phương Thanh Trạc cũng cùng liếc nhìn sắc trời bên ngoài, nói: “Có lẽ khoảng ba canh giờ.”

Hỏa Tầm Sưởng Minh ngồi dậy, hỏi: “Vẫn còn đang đánh?”

“Khi ta tới vẫn còn đang đánh,“ Phương Thanh Trạc nói, “Hiện tại không rõ lắm. Không ai ngăn thì chắc vẫn còn đang đánh đi?”

Hỏa Tầm Sưởng Minh triệt để phản ứng lại, vội vàng từ trên giường bò dậy, xuống đất đi giày: “Trong bụng Diệp A Mai có bé con đó!”

“Thế nhưng Diệp A Mai không sao cả,“ Phương Thanh Trạc nói, “Là Lệ Hán Nam đang bị đánh.”

“Ồ.” Hỏa Tầm Sưởng Minh thở phào nhẹ nhõm.

Hỏa TầmSưởng Minh không quá hào hứng nói: “Vậy đi xem xem thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.