Lý Đông Thanh khó hiểu cảm thấy tâm tình rất tốt, Hoắc Hoàng Hà là bạn của Ninh Hòa Trần, hắn cũng thật lòng coi Hoắc Hoàng Hà là bạn, muốn cùng hắn thân cận hơn một chút, nói: “Chúng ta đi dạo phố đi, nơi này có không ít thứ Trung nguyên không có.”
Mùa đông trong cung mở tiệc tối rất sớm, Lý Đông Thanh rất muốn cùng Hoắc Hoàng Hà đồng thời ăn bữa cơm, hắn liếc mắt nhìn sắc trời, kỳ thực đã có chút không muốn vào vương cung, nhưng mà đã đáp ứng Hỏa Tầm Sưởng Minh rồi lại không thể nuốt lời. Cho nên một đường đi tới, trong lòng cảm thấy có chút nôn nóng.
Đường phố của Đông Âu quốc đến mùa đông liền ít bày sạp hơn trước, mà xe mì vằn thắn vẫn thường gặp trong góc phố nào đó, ba người nâng bát mì vằn thắn nóng hổi, Hoắc Hoàng Hà nhìn hạt vừng trên mặt, rất mới mẻ, cắn một miếng, nhân bánh thế mà lại làm từ thịt cá, lại càng kinh ngạc hơn. Lý Đông Thanh nói: “Lúc trước ta cũng chưa từng ăn mì vằn thắn nhân thịt cá, ta cảm thấy nhà khác ăn ngon hơn.”
Ninh Hòa Trần rất xoi mói, không thích ăn thịt gia súc hay thú săn, chỉ có thịt cá còn có thể lọt vào mắt y, Lý Đông Thanh mỗi sáng dậy sớm đều chuẩn bị cơm của hai người, nếu là thức dậy sớm, có thể đứng xếp hàng đến mua mì vằn thắn, nếu có thêm chút công phu, hắn còn có thể tự mình làm, trứng gà luộc, quẩy chiên, trộn đĩa dưa muối, sau đó lên lầu đánh thức Ninh Hòa Trần, Ninh Hòa Trần tỉnh táo một lát sẽ mặc áo lông cừu rời giường, hai người yên tĩnh ăn cơm. Sau đó hắn lại phải vội vội vàng vàng đi làm bài tập, luyện công. Buổi trưa sẽ ở trường luyện hoặc là trong thư viện ăn cơm, Hỏa Tầm Lệ thuê trù sư, làm cơm trưa cùng cơm tối, thiếu niên đang lớn ăn rất nhiều, hai người Lý Đông Thanh cùng Hỏa Tầm Sưởng Minh có thể ăn một chậu cơm tẻ, có lúc còn ngại không đủ sẽ ra ngoài ăn gà hấp lá sen, đến mùa hè còn có thêm một bát lương cao. Lý Đông Thanh là ăn bao nhiêu cũng đều mang cho Ninh Hòa Trần bấy nhiêu. Chính hắn có tiền, túi tiền lúc nào cũng đầy ắp. Hỏa Tầm Lệ tuy rằng không hạn chế tiền của hắn, thế nhưng cũng sẽ không cho nhiều, chi phí ăn mặc đều dùng loại tốt nhất, nhưng tiền thì lại có mức độ, tóm lại vẫn là sợ tiền trong tay quá nhiều sẽ lầm đường lạc lối. Mà Ninh Hòa Trần lại không để ý chuyện này, chưa bao giờ phải để Lý Đông Thanh hỏi xin, thấy túi tiền của hắn xẹp, liền làm đầy cho hắn.
Hoắc Hoàng Hà hỏi Ninh Hòa Trần: “Ngươi phải ở lại chỗ này sao?”
Lý Đông Thanh vểnh tai lên nghe, Ninh Hòa Trần nói: “Ngươi biết mình sau này sẽ ở chỗ nào sao?”
“Không biết.” Hoắc Hoàng Hà liền minh bạch, hắn nói, “Trên đời này không có nhà cho người giang hồ, một khắc bước lên Hoàng Kim Đài kia đã không có. Bây giờ triều đình chèn ép giang hồ, cuộc sống sau này trải qua như thế nào cũng chưa chắc chắn.”
Ninh Hòa Trần cũng không phải nói cái này, y nói: “Bất kể là người giang hồ hay là bách tính, ai biết chính mình sẽ trôi về nơi nào đâu?”
Lý Đông Thanh biết Ninh Hòa Trần đang nói gì, những người như Ninh Hòa Trần cùng Hoắc Hoàng Hà, sẽ không vì cùng bằng hữu chia xa mà rơi nước mắt, cũng sẽ không cảm thấy không thể tham gia hôn lễ của bằng hữu, muội muội mà có bao nhiêu tiếc nuối, dòng máu bên trong bọn họ chính là lạnh lùng, xa cách, cô độc. Bọn họ không giống những người từ nhỏ chỉ muốn ở lại thôn Khất Lão sinh sống cả đời như Lý Đông Thanh, là không an định ở một nơi rồi chết già. Nhưng thương ưng trên bầu trời bay lượn cũng chưa chắc sẽ không cảm thấy cô đơn cùng mờ mịt đi. Bởi vì không thể trở về, cũng không biết sẽ chết ở đâu, vì chính mình đã lựa chọn con đường như vậy, cho nên chỉ có thể mò mẫm tiếp tục đi.
Ninh Hòa Trần hiện tại cài bản thân lên người Lý Đông Thanh, nhưng y vẫn luôn là thương ưng. Nếu là treo ở đây, vậy thì sớm muộn cũng có một ngày muốn bay đi.
Hoắc Hoàng Hà ăn xong mì vằn thắn, lau lau miệng, cầm bát đặt lên xe mì vằn thắn, nói: “Vô duyên vô cớ, tự dưng nghĩ cái này làm gì.”
Hắn mới là thật tiêu sái, nếu là nói Ninh Hòa Trần còn có thể tình cờ dừng lại chần chờ một lát, thì Hoắc Hoàng Hà thật sự không hề có thời khắc do dự. Chuyện này có lẽ liên quan đến tính cách con người.
Lý Đông Thanh nói: “Ngươi một năm này, lại đi đến nơi nào thú vị sao?”
“Chỗ nào cũng không đi,“ Hoắc Hoàng Hà nói, “Không đi qua Trường Giang. Người thủ đài phía Nam các ngươi không thích gọi chúng ta, ta vẫn luôn ở biên quan làm việc. Sau đó sẽ hỏi thăm tung tích của các ngươi một chút.”
“Phía Nam chúng ta,“ Lý Đông Thanh cười nói, “Ta sinh ra ở phương Bắc, ngươi mới sinh ở phía Nam. Thật là trở mặt không nhận người.”
Hoắc Hoàng Hà hé miệng cười, nói: “Nhiều năm chưa trở lại, đã có chút không quen rồi.”
Ninh Hòa Trần hôm nay không nói nhiều lắm, tiện tay vứt trở lại bát cơm, xoa xoa tay, nói: “Ngày hôm nay có chút lạnh.”
Lý Đông Thanh cầm tay y, đặt vào trong lòng bàn tay mình xoa xoa, nói: “Vậy liền trở về?”
Hoắc Hoàng Hà có cũng được mà không có cũng được, cũng không phải là rất muốn đi dạo, thế nhưng lúc này Vương Tô Mẫn trên vai vác thanh đao, nghênh ngang từ đầu đường đi tới, nhìn thấy Lý Đông Thanh ở đây, sững sờ nói: “Ngươi sao lại ở đây?”
“Người của Đông Hải vương đang ở dưới lầu chờ ngươi,“ Vương Tô Mẫn nói, “Đã chờ một canh giờ rồi.”
Lý Đông Thanh: “...”
Ninh Hòa Trần nói: “Chờ hắn làm gì?”
Vương Tô Mẫn: “Ta có biết đâu, ta tưởng là các ngươi đã nói trước buổi tối vào vương cung dùng cơm.”
Ninh Hòa Trần liếc mắt nhìn Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh chỉ đành kiên trì nói: “Là nói trước rồi. Ta sợ...”
Ninh Hòa Trần trầm mặt xuống rồi , Lý Đông Thanh càng sợ sệt, giải thích: “Ta là không muốn... Thôi, ta không nói.”
“Không biết nặng nhẹ.” Ninh Hòa Trần rút tay ra, nói, “Nhanh đi về.”
Lý Đông Thanh chỉ đành cúi đầu trở về, Ninh Hòa Trần còn nói: “Chờ một chút.”
“Xin lỗi đàng hoàng,“ Ninh Hòa Trần nói, “Nói rõ ràng, không thể nói dối.”
Lý Đông Thanh thấp giọng nói: “Biết rồi.”
Trên vai Vương Tô Mẫn vẫn còn đang vác đại đao, cánh tay khoát lên trên đao, xem xét ngắm kỹ mắt bóng lưng của Lý Đông Thanh một cái, lại liếc nhìn Hoắc Hoàng Hà, hỏi: “Đây là?”
Hoắc Hoàng Hà nói: “Bỉ nhân hiệu là Trường Giang.”
“Ồ!” Vương Tô Mẫn chợt nhớ tới, “Ta đã gặp ngươi. Lúc ở trong vương trướng của Y Trĩ Tà ngày ấy.”
Hoắc Hoàng Hà lại không nhớ rõ hắn, có chút mờ mịt.
Vương Tô Mẫn nói: “Các ngươi ai ai cũng là người mù sao?”
Hoắc Hoàng Hà nói: “Không phải.”
Vương Tô Mẫn: “...”
“Hắn là Vương Tô Mẫn, là người Tiên Bi,“ Ninh Hòa Trần nói, “Vừa đi vừa nói đi, cùng ăn cái gì một chút. Ngươi lấy chuôi đao này ở đâu thế?”
Vương Tô Mẫn lấy thanh đao xuống, một tay lắc lắc, sau đó ném cho y, Ninh Hòa Trần đón lấy, rất nặng. Vương Tô Mẫn nói: “Chính là năm ngoái dùng bột tinh thiết đưa cho thợ rèn đúc, mới vừa đúc xong.”
Lý Đông Thanh tới đây tháng thứ hai, người Nguyệt Chi đã lấy ra bột tinh thiết, muốn làm cho Lý Đông Thanh một loại vũ khí thuận tay. Hỏi tới hỏi lui, Lý Đông Thanh thế mà nhất định phải dùng đao, thời điểm đi theo nói với thợ rèn, thợ rèn kia còn hỏi lại một lần: “Xác định sao?”
Lý Đông Thanh muốn còn không là loan đao, chính là loại dao bổ củi kia cơ, Ninh Hòa Trần vốn là muốn tùy theo ý của hắn, mà thấy bộ dạng của Lý Đông Thanh, rõ ràng không coi là chuyện to tát gì, liền lệnh cưỡng chế bắt hắn thay đổi, Ninh Hòa Trần vẽ ra bản vẽ của đầu đao, bảo Lý Đông Thanh đưa đến chỗ thợ rèn.
Ba năm luyện đao, mười năm luyện kiếm. Ninh Hòa Trần kỳ thực trong lòng rõ ràng, Lý Đông Thanh là bởi vì chưa từng theo người khác học công phu mới yêu thích dùng đao, cảm thấy như vậy nhanh nhất, dễ dàng nhất, nhưng nếu đã nhập môn, hơn nửa vẫn phải dùng kiếm mới tiện tay. Mà đến cùng vẫn không bắt hắn đổi. Hôm nay nhìn thấy, tuy rằng bản vẽ cùng dáng vẻ của đao này không có gì không khớp, nhưng Ninh Hòa Trần cũng không nhận ra, đây chính dáng vẻ y vẽ, đúng là một tay vũ khí sắc bén. Trên chuôi đao có khắc tên của cây đao này: “Hải Đông Thanh“.
Hoắc Hoàng Hà nóng lòng muốn thử nói: “Nhìn không tệ, hai ta thử xem?”
“Không phải của ta,“ Ninh Hòa Trần nói, “Đông Thanh.”
Hoắc Hoàng Hà liếc mắt nhìn đao kia, lại nhìn Ninh Hòa Trần nói: “Ngươi thật là đang nuôi nhi tử sao?”
Ninh Hòa Trần ném thanh đao cho Vương Tô Mẫn, nói: “Ngươi cầm đi, phối cho hắn cái bông.” Quay đầu hướng Hoắc Hoàng Hà nói: “Gì cơ?”
“Đồ vật đều là Nguyệt Chi cho,“ Ninh Hòa Trần qua một khắc liền hiểu rõ hắn hỏi cái gì, nói, “Mỗi ngày đưa tiền đưa vật, là Nguyệt Chi đang nuôi.”
Lúc trước cũng vì Lý Đông Thanh ở cùng ai còn giằng co một phen. Lý Đông Thanh mới vừa tới bên này, đối với Nguyệt Chi thật sự là không có cảm tình gì, cũng càng không muốn bị người trông giữ, Hỏa Tầm Lệ trong lòng muốn hòa hoãn quan hệ với Lý Đông Thanh, liền nhượng bộ một bước, để bản thân hắn chọn. Lý Đông Thanh đương nhiên muốn ở cùng với Ninh Hòa Trần rồi, mấy ngày vừa tới kia, hắn đều là cùng Ninh Hòa Trần ngủ chung một cái giường, bởi vì luôn cảm thấy tâm thần không yên. Chính mình khi còn sống cảm giác cái gì cũng có thể gánh vác, nhưng nếu như bên cạnh có người có thể ỷ lại, liền yếu ớt hơn rất nhiều. Nguyệt Chi đương nhiên sợ vương tử sống dưới tay y sẽ bị ngược đãi, thế là ba ngày hai buổi lại chạy qua tặng đồ. Tất nhiên, cũng có mấy phần nguyên nhân là muốn chặn miệng Ninh Hòa Trần, coi như là ngày sau cũng không thể xem như Ninh Hòa Trần có ân với Nguyệt Chi.
Hoắc Hoàng Hà nói: “Vậy cũng quá khó rồi đi. Còn có thể làm được đến mức độ nào?”
Ninh Hòa Trần lại có chút trầm mặc, ba người đi trên phố, nhất thời không nói gì, Vương Tô Mẫn tự cảm thấy dư thừa, hỏi: “Nếu không, ngươi cầm đao, ta về nhà?”
“Cầm đi,“ Ninh Hòa Trần liếc mắt nhìn hắn, “Nhìn ngươi cầm thích hợp nhất.”
Ba người đi tới trước một quán ăn nhỏ, cũng không muốn lại tìm nữa, liền đi vào ngồi xuống, Vương Tô Mẫn buồn tiểu, đi ra ngoài giải quyết. Chỉ còn lại hai người bọn họ, Ninh Hòa Trần nói: “Lúc đó là muốn trả nhân tình, hắn liều chết cứu ta, ta liền nói muốn bảo vệ hắn lớn lên. Sợ để hắn lại Nguyệt Chi sẽ gặp nguy hiểm.”
Hoắc Hoàng Hà tiếp lời, nói: “Kết quả người ta sống rất tốt.”
“Đúng,“ Ninh Hòa Trần cười nói, “Người Nguyệt Chi thật lòng đối tốt với hắn, ta ngược lại thật ra không nghĩ đến.”
Hoắc Hoàng Hà nhắc nhở: “Ngươi cần phải đi.”
Ninh Hòa Trần không lên tiếng, một hồi lâu sau tiếng bước chân lên lầu của Vương Tô Mẫn vang lên, Hoắc Hoàng Hà nói: “Dính vào tranh đấu giữa Nguyệt Chi cùng người Hung Nô đối với ngươi mà nói không có bất kỳ chỗ nào tốt. Hiện tại tất cả mọi người đều nghĩ ngươi chết rồi, chính là thời cơ tốt nhất để ngươi thoát thân.”
“Nói cái gì đó?” Vương Tô Mẫn xoa xoa tay lên quần, ngồi qua đây uống cạn một chén trà, nói: “Ài, tiểu tử Lý Đông Thanh kia đi ăn đồ ngon, chúng ta cũng uống một chung?”