Tục Nhân Hồi Đáng

Chương 2: Chương 2: Kỳ thi tốt nghiệp chỉ còn 48 ngày




Dường như được ngủ một giấc sau nhiều ngày không ngủ, cảm giác quá tuyệt!

Cảm thấy ấm áp, đây là cảm giác ánh nắng chiếu lên người.

- Ánh mặt trời? Giờ là mấy giờ rồi?

Biên Học Đạo ý thức tỉnh táo nhưng kỳ quái chính là thân thể không nghe chỉ hủy. Đại não truyền lệnh lần đầu, lần thứ hai rồi phải rất nhiều lần tay và chân mới liên kết được với đại não. Cảm giác rất kỳ quái nhưng lại chân thật.

- Hả? Mình đang ngủ kiểu gì như này?

Mình ngủ thiếp trên ghế salon? Thượng Tú đỡ mình lên giường? Không đúng, sao mình có thể gục trên bàn.

Mở mắt! Mở mắt! Sao mắt không mở ra được.

Có tiếng nói.

Rất ồn ào, từ xa đến gần, tiếng một nhóm người lên cầu thang, tiếng mở cửa, tiếng bàn ghế va chạm, tiếng nói chuyện không nghe rõ… Sau một tiếng mở cửa, bỗng nhiên không gian yên tĩnh lại, giống như đã luyện tập nhiều lần.

Biên Học Đạo cố gắng khống chế thân thể mình, hắn rất tò mò rốt cục mình đang ở đâu.

Một giọng nói trung niên nữ truyền vào tai Biên Học Đạo.

- Các bạn học, vào học nào! Mọi người mở ra đề mẫu số 23…

Tiếng lật giấy xoàn xoạt vang lên, phía sau có người nhỏ giọng nói:

- Hả, sao mày biết? Tao chưa làm, tí nói cho tao nghe đáp an.

Bên phải có người vỗ bả vai Biên Học Đạo:

- Đừng ngủ, vào lớp rồi.

Giọng trung niên nữ vang lên:

- Bắt đầu từ bài đầu tiên, Từ Băng, em bắt đầu, sau đó luân phiên.

Dừng lại một chút, bà nâng cao giọng nói:

- Bạn học đang nằm sấp kia, nhanh lên nào.

Hắn như người được giải huyệt, đột nhiên ngồi dậy.

Phòng học vừa quen thuộc vừa xa lạ, người phụ nữ đứng trên buộc giảng hẳn là họ Trần dạy địa lý.

Vừa vỗ vai mình là Quách Đông!

Sao mình lại ở đây? Mình nằm mơ sao? Biên Học Đạo véo mạnh mình một cái! Đau!

Quách Đông dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Biên Học Đạo:

- Mày sao vậy? Tối qua lại tới quán mắt to sao?

Mắt to? Đây là một tiệm Internet mà lớp 12 Biên Học Đạo thường tới.

Đây là lớp học năm mình từng học năm lớp 12?

Biên Học Đạo đột nhiên chú ý tới góc trái trên tấm bảng đen viết mấy chữ, chữ nhỏ trong đó là “cách kỳ thi tốt nghiệp trung học” chữ lớn là “48 ngày”.

Bạn cùng lớp từng người đi lên, cầm lấy bài thi, gh nhớ đáp án cuối cùng, cái gì mà gió mùa, hải lưu, Bắc bán cầu…

Biên Học Đạo ngồi như mất hồn, trước mặt hắn vẫn là sách địa lý tùy ý mở ra, hắn ngồi lỳ như vậy cho tới tận giờ tan học buổi trưa.

Học sinh trong phòng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn một mình Biên Học Đạo. Hắn cầm lấy chiếc gương nhỏ mà một bạn gái tiện tay đặt trên bàn, trong gương đúng là mình, chỉ là trẻ tuổi hơn rất nhiều. Vén tay áo trái lên, cổ tay không thấy được vết sẹo do một lần nấu cơn sau khi kết hôn.

Mạch cảm xúc và suy nghĩ rất mạch lạc, Biên Học Đạo xác định mình không phải nằm mơ. Nếu như không phải mơ vậy điều có thể giải thích chuyện trước mắt chính là linh hồn mình trở lại năm 2001, lúc mình học lớp 12, khoảng cách thi tốt nghiệp trung học chỉ còn 48 ngày.

Chết rồi! Còn 48 ngày nữa sẽ thi tốt nghiệp trung học, sớm hai tháng hay muộn hai tháng đều tốt, hiện giờ mình như vậy thì thi thế nào? Lấy gì để thi? Thi không tốt thì như nào.

Vẫn là về nhà ăn cơm đã.

Đi tới khu để xe, Biên Học Đạo bỗng gặp khó khăn. Hắn lục trong túi đã tìm thấy chìa khóa nhưng hắn lại không nhớ được xe mình như nào. May mà không ít học sinh lấy xe rời khỏi, dựa vào trí nhớ mơ hồ, thứ đến chiếc xe thứ 4 thì Biên Học Đạo đã tìm được xe của mình.

Nhà Biên Học Đạo là một căn nhà trệ một cửa một viện, phòng rộng khoảng 140 mét vuông, phía trước có một vườn rau không lớn không nhỏ. Do kinh tế nên mấy tháng sau khi hắn vào đại học, cha mẹ bán căn nhà này, đổi lấy một căn phòng ở rộng chừng 40 mét vuông, dùng tiền đó để cung cấp cho mình học đại học.

Khi đó Biên Học Đạo năm nhất nhận được tin này cũng không trở về đây nữa, có nhiều lần say rượu hắn cũng cảm thấy hoài niệm cuộc sống ở nơi này.

Đẩy cửa, cất xe đạp, trong lòng Biên Học Đạo dâng lên cảm xúc sợ hãi.

- Cha mẹ, con về rồi.

Cha mẹ cũng không phát hiện ra Biên Học Đạo có gì khác thường. Nhìn cha mẹ trẻ hơn nhiều, Biên Học Đạo không dám nói nhiều, chỉ vùi đầu ăn cơm, sợ nói chuyện có sai lầm.

Ăn cơm trưa xong, Biên Học Đạo dựa vào thói quen năm mình học lớp 12, về phòng nằm 30 phút. Nằm trên chiếc giường đơn, nhìn áp phích minh tinh dán xung quanh tường, hắn bắt đầu suy nghĩ xem tiếp theo mình cần phải làm gì.

Biên Học Đạo đã thử mấy lần, hắn phát hiện trí nhớ của mình là toàn bộ trí nhớ trước khi sống lại. Nói cách khác kí ức của hắn là ngày hôm qua trực ca đêm duyệt bản thảo, lái xe về nhà gặp tai nạn mà không phải là ngày hôm qua của ngày hôm nay. Hắn nhớ được những tiêu đề của nhật báo Tùng Giang nhưng lại không nhớ gì về kiến thức mà thầy cô dạy ngày hôm qua.

Ngữ văn, số học, tiếng Anh, chính trị, lịch sử, địa lý. Kiến thức cần cho kỳ thi sắp tới hoàn toàn trống rỗng trong đầu!

Toi rồi!

Bình tĩnh, bình tĩnh, không thể rối loạn, mình có ưu thế.

Biên Học Đạo ngồi dậy, tìm một quyển vở, bắt đầu ghi chép những ưu thế của mình.

Đầu tiên, mình biết điểm thi

Thứ hai, mình biết vị trí ngồi thi tốt nghiệp của mình, là phòng ngoài cùng phía trái, ngồi sát tường bàn thứ tư, hơn nữa ngồi phía trước chính là Chu Hàng đứng top 3 trong lớp.

Còn gì nữa? Đề thi… đề thi như nào?

Năm 2001 là năm đầu tiên “3+x”. Biên Học Đạo nhớ sau kỳ thi tốt nghiệp trung học, rất nhiều người chết ở bài thi tổng hợp x này.

Có hai nguyên nhân, thứ nhất, năm đầu tiên tổ chức thi như vậy khiến thầy và trò đều không có kinh nghiệm. Thứ hai, trong đề thi tổng hợp xã hội và tự nhiên của năm 2001, phần lớn câu hỏi là rõ ràng phần được loại bỏ trong cuốn “ Hướng dẫn kiểm tra” được phát ra trước kỳ thi, dẫn đến việc xuất hiện rất nhiều nội dung kiểm tra mà học sinh trực tiếp bỏ qua khi ôn tập, đặc biệt là câu hỏi 30 điểm cuối cùng.

Biên Học Đạo là người may mắn!

Trong giá sách nhà Biên Học Đạo năm 2014 còn giữ sách giáo khoa mà Từ Thượng Tú đã dùng hồi trung học. Khi thi tốt nghiệp kết thúc, Từ Thượng Tú đã đánh dấu những chỗ đề thi rơi vào, cũng đều giải xong. Một buổi tối chủ nhật mấy tháng trước, hai người thu dọn kệ sách, cùng nhau lật xem những quyển sách giáo khoa kia, nhớ lại ký ức những năm tháng mình học trung học.

Làm học sinh lớp 12, có gì hạnh phúc hơn so với việc biết trước đề thi?

Còn chuyện gì hạnh phúc hơn khi biết trước điểm vào trường trước khi đăng ký nguyện vọng?

Thân là người Trung Quốc, chuyện gì hạnh phúc hơn khi biết giá phòng thấp năm 2001 sẽ tăng mạnh?

Ặc… suy nghĩ quá xa rồi!

Biên Học Đạo phục hồi tinh thần, cố gắng nhớ lại những chỗ Từ Thượng Tú đánh dấu trên sách giáo khoa. Chính trị… Lịch sử… Địa lý… Hắn nhớ được mấy câu hỏi cuối cùng, là câu ba môn kết hợp… Dân tộc châu Phi độc lập, đất màu bị trôi, nông thôn và nông nghiệp, còn cái gì mà kết hợp sản xuất với cách mạng khoa học kỹ thuật…

Biên Học Đạo còn biết đề văn viết môn ngữ văn, chủ đề về “Thành tín”, phần viết môn tiếng Anh là viết một bức thư cho người bạn nước ngoài.

Biên Học Đạo ghi qua loa mấy dòng chữ, nhanh chóng tìm đống sách giáo khoa trên bàn, sau đó hô một tiếng “Đi học thôi”, đẩy xe phóng ra khỏi nhà.

Suốt buổi chiều, Biên Học Đạo giống như gặp ma, lật sách soàn xoạt, hết quyển này lại tới quyển lọ, thỉnh thoảng lại đánh dấu một chút. Ra chơi không ra ngoài, vào lớp không ngẩng đầu, bất luận giáo viên nói gì ở trên hắn cũng mặc kệ, làm việc của mình. Có một lần giáo viên số học gọi tên Biên Học Đạo, bảo hắn trả lời một câu hỏi trắc nghiệm trong tập đề, Quách Đông thấy Biên Học Đạo đang lật sách lịch sử mặt không đỏ, chân không run đứng dậy trả lời mạch lạc: Chọn A.

Tiểu tử này từ lúc nào lại sắc bén như vậy?

Mấy lần Quách Đông hỏi Biên Học Đạo đang bận làm gì? Biên Học Đạo cũng chỉ ậm ừ mấy tiếng, ý bảo hắn nghe thầy gióng giảng bài đi, đang trong lớp đừng có nói gì.

Quách Đông có chút không vui, bíu môi, trong lòng thầm oán: lật gì mà lật chứ, giống như mày biết trước đề thi tốt nghiệp trung học vậy. Hắn vĩnh viễn không biết những chỗ Biên Học Đạo đánh dấu chính là đề thi tốt nghiệp trung học dùng trên cả nước mà gần 40 ngày nữa sẽ tới.

5h10’ chiều, lại tan học. Học sinh trong phòng thưa thớt dần, Biên Học Đạo đứng lên duỗi lưng, nhìn xung quanh, phòng học lớp 12 vừa hỗn loạn lại ấm áp, sau đó tựa vào ghế, nhìn qua cửa sổ tầng ba ngắm nhìn ngọn cây xa xa cùng chân trời đỏ, xuất thần.

Điều khác với các tiểu thuyết trên mạng vài năm sau là năm 2001 Biên Học Đạo cả năm lớp 12 cũng không có bạn gái, thậm chí đối tượng thầm mến cũng không. Lúc hắn sửa sang lại ký ức cũng rất tò mò khi đó trừ thời gian lên lớp thì mình suy nghĩ cái gì.

Biên Học Đạo bây giờ không thể nói là khó nhìn, cũng không coi là đẹp trai, thành tích học tập có thể coi là trung bình khá, trừ vóc người không tệ thì chả có cái gì để hấp dẫn con gái cả. Lại nói nữ sinh trung học năm 2001 ở phương Bắc có mấy người hiểu được việc nhìn vóc người con trai chứ.

Cũng không biết bây giờ cơ thể đang dùng đồng hồ sinh học của Biên Học Đạo “nào” nữa, dù sao cũng rất có tinh thần. Buổi tối việc thường thấy nhất là tự học, có nhiều người thì liều mạng làm đề, có người không thích đọc sách, hai ba người một nhóm ngồi tán chuyện.

Những đề thi hắn nhớ được đã đánh dấu xong, nhưng phần lớn nhằm vào phần x trong 3+x của khoa xã hội.

Số học, tiếng anh, ngữ văn, chỗ đánh dấu của ba môn này rất ít. Điều này cũng không thể trách Từ Thượng Tú, cho dù đã tham gia thi tốt nghiệp trung học thì cũng không ai đánh dấu được, bởi vì ba môn này đều thuộc dạng học thì sống, không học thì cóng!

Ngữ văn còn dễ, dù sao Biên Học Đạo cũng tốt nghiệp đại học, sau đó lại vào tòa soạn báo làm bạn với con chữ.

Tiếng Anh cũng miễn cưỡng, những năm đi làm, thời gian rảnh rỗi Biên Học Đạo nghe và xem rất nhiều phim Mỹ. Từ Friend đến House, 24, Prison Break, The Big Bang Theory, Lost, The Walking Dead… Biên Học Đạo đều đã xem qua, trình độnghe tiếng Anh chỉ có vượt thời học lớp 12 chứ không chút kém hơn. Hiện giờ chỉ cần bổ sung những chỗ bẫy ngữ pháp thường gặp trong cuộc thi.

PS: Bên trên đều là các chương trình truyền hình nổi tiếng của Mỹ, em đặt tên gốc cho bác nào có hứng thú thì tìm nhá.

Chỗ khó nhất là số học, thứ đồ chơi này Biên Học Đạo đã vứt đi tận 13, 14 năm rồi, công thức quên không còn một mống, giờ chỉ còn chưa đầy 40 ngày muốn học được tầng tầng công thức đó cho dù là thiên tài cũng phải đái ra máu. Đối với hạng người chỉ biết cộng trừ nhân chia như Biên Học Đạo thì đây quả thực là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Biết rõ thời gian có hạn, biết phạm vi năng lực của mình, Biên Học Đạo trong thời gian ngắn khoanh vùng phạm vi học tập: Bắt lớn bỏ nhỏ, học văn bỏ toán.

Làm một người trung niên 33 tuổi, làm một người đã công tác xã hội gần 10 năm, Biên Học Đạo tự nói với lòng mình, không thể câu nệ, không thể chờ chết, gan lớn ăn no gan nhỏ chết đói, nhất định phải nghĩ biện pháp.

Ánh mắt Biên Học Đạo nhìn quanh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Chu Hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.