Tức Phụ Ngận Hung Tàn

Chương 15: Chương 15




“Ta thì sợ cái gì, ngươi là một ca nhi còn không sợ, ta có gì phải sợ chứ. Ta chỉ là thích ngủ một mình, ta trước kia đều là một mình một giường, ngủ rất thoải mái. Ngươi nằm bên cạnh, ta sợ nửa đêm sẽ bị ta đá xuống giường, thời điểm ta cùng ca ta ngủ, ca ta nói ta ngủ cũng không tốt, hắn thường xuyên bị ta đá xuống giường ». Lâm Phàm nghe thấy lời nói của Triệu Hàm sau đó liền tức giận kêu lên, bộ dáng thở phì phò, trên mặt mang theo một chút ảo não, hắn kỳ thật có chút không quen khi ngủ cùng Triệu Hàm.

Nhất là hiện tại bọn họ càng quen thuộc, trước kia hắn có thể xem Triệu Hàm là bạn thân, cũng không nghĩ ca nhi cùng nam tử có gì khác nhau. Nhưng là từ khi vào trong thành, Lâm Phàm được nghe và nhìn nhiều hơn, càng thêm dung nhập vào thế giới này, điều này làm cho Lâm Phàm đối với Triệu Hàm luôn luôn có xấu hổ, hơn nữa hắn lại không thích nam nhân, hiện tại trong nhà lại có đủ phòng, tự nhiên nghĩ đến phải tách ra ngủ, như vậy Triệu Hàm tự tại hắn cũng tự tại, không phải so với trước đây rất tốt sao.

Triệu Hàm quay đầu hướng Lâm Phàm cười nói : « Được rồi được rồi, thẹn quá thành giận, đừng nóng giận, ta chỉ nói giỡn thôi, buổi tối ta cùng đứa nhỏ đi phòng bên cạnh ngủ. Kỳ thật ngươi ngủ vẫn tốt lắm, mấy ngày nay không có đá ta lần nào, nếu không ta làm sao dám để Tử An ngủ cùng ngươi, ta nghĩ chắc là đại ca ngươi ghét bỏ ngươi, cho nên lừa ngươi lúc ngủ ngươi sẽ đá người ». Triệu Hàm nói xong cầm quần áo đi tắm rửa, hắn biết phải từ từ, nếu không dọa Lâm Phàm sẽ không tốt, Lâm Phàm cùng đứa nhỏ ở chung tốt lắm, với tính tình của hắn, Triệu Hàm vẫn hy vọng ngày sau bọn họ cũng trải qua như vậy, cảm giác thực thoải mái.

Khi Triệu Hàm đi rồi, Tử An còn trên đầu giường lăn qua lăn lại, lưu luyến nha nha không biết là đang nói cái gì, Lâm Phàm ghẹo hắn hai câu tiểu tử kia liền cười. Lúc Lâm Phàm nhớ tới cuộc đối thoại vừa rồi của hắn và Triệu Hàm khiến hắn có chút bực dọc, lúc ấy không để ý đến tiểu tử này, tiểu tử này ở trên giường cũng tự mình chơi, tuyệt không làm ầm ĩ, đứa nhỏ nhu thuận đáng yêu chọc người yêu thích, Lâm Phàm không tự giác sẽ đi đùa đùa đứa nhỏ.

Triệu Hàm tắm xong liền mặc một cái quần dài đi ra, Ngô bá đã sớm ngủ trong viện đã sớm im ắng, khoác áo đến gần phòng Lâm Phàm liền nghe thấy tiếng đứa nhỏ cười khanh khách, Triệu Hàm biết Lâm Phàm đang đùa đùa đứa nhỏ, hắn đã sớm cùng Lâm Phàm nói qua, buổi tối đừng thường xuyên chọc đứa nhỏ, nếu không nửa đêm đứa nhỏ sẽ không chịu ngủ, thế nhưng Lâm Phàm hình như không có nghe vào.

« Lâm Phàm ta ôm đứa nhỏ qua bên kia ngủ, buổi tối ngươi nhớ đắm kín chăn, đừng để cảm lạnh, tuy rằng sẽ không đá chăn, nhưng là ngươi rất hay đá chăn ». Triệu Hàm đi đến bên giường nói.

Lâm Phàm thấy Triệu Hàm đi vào liền sửng sốt, Triệu Hàm lúc này chỉ mặc quần dài, đại khái là sau khi tắm rửa không có lau khô nước ở trên người, ngọn đèn loe loét chiếu sáng bọt nước chậm rãi chảy xuống từ trên cơ thể Triệu Hàm, cảm giác kia nếu Lâm Phàm là nữ nhân sẽ yêu thương Triệu Hàm, da thịt nhẵn nhụi vóc người lại đẹp, quả thực hoàn mỹ, Lâm Phàm hâm mộ đến chảy nước miếng, rất muốn tiến lên sờ một phen, có lẽ so với nữ nhân còn trơn nhẵn hơn.

Lâm Phàm lập tức lắc đâu muốn xua đuổi những ý tưởng loạn thất bát tao trong đầu, đi sờ một người nam nhân đầu óc hắn bị hư rồi sao. Triệu Hàm đi đến trước mặt Lâm Phàm đưa tay, Lâm Phàm ngẩn ngơ đưa đứa nhỏ qua, lại ngơ ngác gật đầu, kỳ thật vừa rồi Triều Hàm nói Lâm Phàm cho vào tai trái rồi đi ra tai phải luôn, căn bản là không nhớ kỹ.

Triệu Hàm nhìn nhìn Lâm Phàm hoàn toàn thất thần, bất đắc dĩ đi đến trước mặt Lâm Phàm quơ quơ tay nói : « Đừng ngẩn người, lời ta nói với ngươi vừa rồi nhớ kỹ chưa ? ».

« Nga, ngươi nói cái gì, ta vừa rồi không có nghe rõ ». Lâm Phàm rốt cục cũng được Triệu Hàm gọi hồn trở về, vì thế mở miệng dò hỏi. Hắn hiện tại đối mặt Triệu Hàm, trong lòng luôn luôn có chút cuống quýt, nhất là ý tưởng vừa rồi xuất hiện, làm cho Lâm Phàm không biết phải làm sao, như thế nào lại nghĩ như vậy, rõ ràng là hắn thích nữ nhân, chẳng lẽ ý thức của hắn đã bị cơ thể này ảnh hưởng. Nghĩ đến đây, tâm lý Lâm Phàm cảm thấy cực kỳ chính xác, khẳng định là như vậy, chính là nguyên nhân này.

Triệu Hàm ôm đứa nhỏ rời đi phòng ngủ của Lâm Phàm, ban đầu còn có chút huyên náo bây giờ thì có chút yên lặng dị thường, điều này làm cho Lâm Phàm phi thường không thích ứng. Lúc đầu là ở tại khách điếm, buổi tối luôn luôn có tiếng vang từ chợ đêm truyền tới. Mà bên này là ám hạng, buổi tối trừ bỏ người lén lút đi hoa phố, sẽ không có động tĩnh gì khác, bóng đêm yên ắng như nước, làm cho thói quen ban đêm ồn ào náo động của Lâm Phàm phi thường khó chịu, cứ cảm thấy là thiếu cái gì, lăn qua lộn lại không ngủ được.

Bên này Lâm Phàm ngủ không được, nhưng Triệu Hàm mang theo đứa nhỏ ngủ cũng rất tốt, so với hiện tại rất là tốt. Trước kia Triệu Hàm đối với cuộc sống không có chờ mong, sau đó Lâm Phàm lại làm được việc buôn bán kia, hắn kì thật có rất nhiều tâm sự, áp lực cùng rất nặng, nhất là Lâm Phàm buôn bán lời được một ngàn lượng, càng lo lắng Lâm Phàm sẽ rời đi, kết quả như vậy cũng không phải là hy vọng của hắn.

Hắn cùng Lâm Phàm đã sống cùng nhau một đoạn thời gian, cũng có hiểu biết về tính cách của Lâm Phàm, biết Lâm Phàm thực thích đứa nhỏ, đối xử với người khác cũng chân thành. Nếu có thể khiến Lâm Phàm lưu lại, thậm chí làm cho Lâm Phàm thích chính mình, vậy về sau bọn họ trải qua sẽ không tồi. Đến lúc đó sinh một hai đứa con trai, cuộc đời bọn họ sẽ không còn tiếc nuối, có năng lực cấp một tôn tử cho Ngô bá, tính ra là một chuyện vui mừng.

Sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng Triệu Hàm liền thức dậy, chỉ sợ đánh thức Ngô bá, đến lúc đó phải giải thích thì thật phiền toái, Triệu Hàm cũng không muốn khiến Lâm Phàm khó xử. Triệu Hàm dậy chưa bao lâu, Ngô bá cũng rời giường, tuổi cũng lớn, buổi tối ngủ sớm tỉnh dậy đương nhiên sớm.

Triệu Hàm ở trù phòng đã sớm nấu xong cháo cùng bánh ngô, ngày hôm qua quá muộn nên sữa dê vẫn còn chưa đưa tới, lúc này liền vang lên tiếng đập cửa cùng tiếng hét to, Triệu Hàm lập tức rời khỏi phòng bếp đi lấy sữa dê. Trước kia trong nhà tiền không nhiều lắm, hắn mỗi lần mua chỉ đủ đứa nhỏ ăn, nhưng hiện tại trong nhà cũng không thiếu tiền, Lâm Phàm đề cập qua vài lần muốn uống sữa, thế nhưng trâu bò ít, sữa liền càng thiếu, thế nhưng sữa dê mỗi ngày đều có, cho Lâm Phàm bồi bổ thân thể cũng không có vấn đề, cho nên Triệu Hàm liền mua một nửa, cũng đủ cho đứa nhỏ cùng Lâm Phàm uống.

Dại khái là tiếng đạp cửa hoặc là tiếng hét to rất lớn, trước đây Tử An phải ngủ đến khi ánh mặt trời chiếu vào phòng thì mới tỉnh, lúc này lại đột nhiên khóc to lên. Khiến cho Triệu Hàm trở tay không kịp, Ngô bá lúc này ngay tại sân mới vừa rửa mặt xong, nghe thấy tiêng đứa nhỏ khóc tự nhiên là đi qua, khi hắn đẩy cửa phòng ra chỉ thấy có mình Tử An ngủ ở trên giường, sắc mặt lập tức không bình tĩnh.

Ngô bá tuy rằng sắc mặt không vui nhưng vẫn ôm lấy đứa nhỏ, đưa nó đi tiểu xong lại mặc xong quẩn áo, lúc này mới ôm đứa nhỏ đi ra, hắn nhìn nhìn phòng ngủ, nhớ rõ là Lâm Phàm ngủ một mình một phòng, đây là có chuyện gì, Triệu Hàm cùng Lâm Phàm tuổi còn trẻ sao lại phân phòng ngủ, vậy tôn tử của hắn khi nào sẽ theo họ hắn, không được việc này phải mau chóng giải quyết, cũng sớm một chút giúp Ngô gia lưu lại hương hỏa.

Triệu Hàm thấy sắc mặt Ngô bá đen thui đi ra, hướng Ngô bá cười nói : « Tử An bình thường không có tỉnh sớm như vậy, hôm nay có thể là do thanh âm vừa rồi khiến nó tỉnh sớm như vậy ».

Ngô bá trừng mắt Triệu Hàm chuẩn bị ngơ ngẩn đừa lừa cho qua nói : « Đứa nhỏ tỉnh sớm như vậy khẳng định là không có ai ở cùng, vậy về sau đứa nhỏ cùng ta ngủ, vợ chồng son các người thừa dịp còn trẻ sinh thêm mấy đứa nhỏ, tuổi ta hiện tại cũng không vại là quá cao, tay chân vẫn còn nhanh nhẹn, đứa nhỏ ta giúp các ngươi chăm sóc, không cho phép các ngươi phân phòng ngủ.

« Ngô bá không phải như thế, ngươi hãy nghe ta nói, Lâm Phàm gần đây rất mệt, hơn nữa ta lúc sinh đứa nhỏ thân thể cũng không khỏe, cho nên chúng ta phân phòng ngủ. Dù sao Phàm tử cũng là tiểu tử huyết khi phương cương, thấy thuốc nói hiện tại hai chúng ta cùng phòng không hợp. Ta không thể trơ mặt nhìn Phàm tử chịu đựng, phân phòng giúp cho Phàm tử dễ chịu hơn một chút, chờ thân thể ta dưỡng tốt tự nhiên là sẽ không tách ra nữa ». Triệu Hàm vội vàng giải thích, trong lòng nghĩ phải mau chóng cùng Lâm Phàm nói lại chuyện này, nếu không lúc bị hỏi tới trả lời lại không khớp.

Triệu Hàm có chút ảo não, hắn đêm qua nên cùng Lâm Phàm thương lượng tốt, hiện tại đã thất bại, ngày đầu tiên đã bị Ngô bá bắt được, nếu mà bị lộ, cũng không phải là muốn Ngô bá sinh khí. Triệu Hàm là thật tâm tôn kính Ngô bá, cũng không muốn làm tổn thương tấm lòng của lão nhân gia, cho nên hiện tại có thể hy vọng gạt được Ngô bá, dù sao chuyện của Lâm Phàm cũng không thể giải thích cùng Ngô bá, đợi sau khi hắn có được tình cảm của Lâm Phàm sẽ không có vấn đề như thế nữa.

Ngô bá nghe Triệu Hàm giải thích xong, nửa tin nửa ngờ, hắn cảm thấy vợ chồng sơn ở chung với nhau rất kỳ quái, đặc biệt Tử An còn là hài tử của Lâm Phàm, thế nhưng khi hắn nhắc tới vấn đề của đứa nhỏ với Lâm Phàm, Lâm Phàm liền lập tức đồng ý, điều này rất khác thường, người bình thường như thế nào lại đồng ý đưa đứa con cả của chính mình cho làm con thừa tự của người khác, nhất là khác họ.

Vừa mới bắt đầu Ngô bá cũng không nghĩ nhiều, nhưng chỉ thấy có chút kỳ quái, hiện tại hắn không thể không nghĩ nhiều, vợ chồng son này ở chung phi thường quỷ dị. Triệu Hàm chắc là có chuyện gì gạt hắn, nhưng thật ra Lâm Phàm đối với hắn cũng rất tôn kính, đối với Triệu Hàm cũng không tồi, không đúng, Lâm Phàm đối với Triệu Hàm quả thật không tồi, nhưng ánh mắt kia nhìn như thế nào cũng giống như là đối với huynh đệ, mà không phải là cảm tình vợ chồng son nên có, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Ngô bá đã bị tình huống trong đầu khiến cho sắp hôn mê, hắn nghĩ vẫn không thông, vì vậy dự định sẽ không để ý đến cái suy nghĩ quỷ dị này, chỉ cần hắn khiến cho vợ chồng son cùng phòng, còn sợ hai người huyết khí phương cương còn có thể nhẫn nhịn, chỉ cần không nhẫn nhịn được, hắn không phải sẽ có tôn tử sao. Ngô bá cảm thấy ý tưởng này không tồi, cho nên liền chuẩn bị làm như vậy, rượu thuốc của hắn ủ có chút tráng dương, vậy rót hết cho xú tiểu tử Lâm Phàm, hắn cũng không tin là tiểu tử kia có thể nhẫn nhịn được.

Thế nhưng điều kiện trước tiên là Triệu Hàm phải dưỡng tốt thân thể, nghĩ vậy đầu óc Ngô bá liền xoay chuyển, nghĩ ra loại rượu thuốc nào thích hợp giúp Triệu Hàm bổ khí huyết, có lẽ nên đi tìm thấy thuốc bốc cho Triệu Hàm một chút thuốc bổ khí huyết. Tuy rằng Ngô bá cảm thấy khí huyết của Triệu Hàm cũng không bị hao tổn, ngược lại bộ dạng tiểu tử Lâm Phàm mới cần bồi bổ hơn.

Ngô bá tuy rằng nghi hoặc, nhưng nghĩ đến tôn tử, trong lòng hắn liền tràn ngập động lực, mặc kệ là Triệu Hàm hay là Lâm Phàm phải bổ, nói chung là hắn sẽ bồi bổ cho cả Triệu Hàm cùng Lâm Phàm, như vậy tôn tử chắc chắn sẽ có. Nghĩ đến đây tâm tình Ngô bá tốt lên nhiều lắm, nhưng cũng không thể hiện trước mặt Triệu Hàm.

Nhìn thấy biểu tình trên mặt Ngô bá, trong lòng Triệu Hàm cuối cùng cũng thở ra, xem ra là Ngô bá đã tin tưởng lời nói của hắn, may mắn cách nói của hắn cũng kéo dài một chút thời gian, chỉ cần cho hắn nửa năm, hắn tin tưởng có thể tóm được tâm của Lâm Phàm. Tối hôm qua biểu hiện của Lâm Phàm khiến cho Triệu Hàm vui sướng, tiểu tử này không phải là không có cảm giác với hắn, chính là bây giờ vẫn còn chưa nhận ra, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa là Lâm Phàm cũng sẽ nhận ra, nơi này không có nữ nhân Lâm Phàm thích.

Một khi Lâm Phàm nhận rõ sự thật, gần quan được ban lộc, khi đứa nhỏ là người nhà của Ngô bá, Lâm Phàm như thế nào có thể thoát khỏi bàn tay hắn.

Lâm Phàm vẫn ngủ đến khi thái dương phơi tới mông thì mới tỉnh, hắn mở mắt liền nhảy dựng lên từ trên giường, tối hôm qua vẫn lăn lộn tới khuya mới ngủ. Kết quả buổi sáng liền dậy muộn, ban đầu ngày hôm qua còn quyết định hôm nay sẽ đi lò gốm ở trấn Lạng Phượng, hiện tại thời gian có chút vội, Lâm Phàm có chút bối rối. Tâm tư hắn vẫn cứ đảo quanh trong phòng, lúc này nghĩ đến ngày cửa hàng khai trương, mà hắn vẫn còn chưa chuẩn bị tốt bình sứ đựng rượu, quả nhiên là tay mơ, kinh nghiệm không đủ không thể khống chế hoàn toàn được.

Ngay khi Lâm Phàm vội vã rời giường, vội vã rửa mặt, Ngô bá ôm Tử An nhìn chằm chằm Lâm Phàm, nhìn đến Lâm Phàm thấy sợ hãi, cả người lạnh lẽo, cảm thấy giống như là Ngô bá đang chọn miếng thịt vừa lòng để nhưỡng rượu.

Lâm Phàm cầm bố khăn xoa xoa mặt mở miệng nói : « Ngô bá ngài có việc gì sao ? ».

Ngô bá nghe lời nói của Lâm Phàm liền sửng sốt một chút sau đó mở miệng nói : « Cũng không có chuyện gì, chuyện ngươi cùng Triệu Hàm phân phòng ngủ ta đã biết, không cần lo lắng, hết thảy để Ngô bá lo, Ngô bá sẽ đem thân thể ngươi bồi bổ một chút, đến lúc đó có thể sinh cho Ngô bá một tiểu tôn tử ».

Ngô bá nói xong vừa lòng tiêu sái đi, hắn sau khi cẩn thân nhìn khí sắc của Lâm Phàm, quả nhiên cảm thấy ý tưởng của hắn không tồi, Triệu Hàm sinh đứa nhỏ bị tổn thưng khí huyết, nhưng thân thể của Lâm Phàm cũng không phải cường tráng. Cũng may tuổi hai người không lớn, một nguyên khí bị tổn thương còn một thì nguyên khí căn bản đã rất yếu, nếu hiện tại bắt đầu bổ, vẫn có thể giúp cho cơ thể khôi phục được.

Việc này may mắn hắn phát hiện sớm, nếu không để tiểu tử Triệu Hàm tiếp tục trì hoãn, Ngô bá đối với ý nghĩ này rất vừa lòng, tin tưởng nửa năm có thể bồi bổ tốt cho hai vợ chồng son, đến lúc đó hắn cũng không đoạt đứa con trưởng của Lâm Phàm, thế nhưng đứa con thứ hai vẫn nên theo họ hắn.

Lâm Phàm còn chưa suy nghĩ cẩn thận ý tứ của Ngô bá, chợt nghe Triệu Hàm ở phòng bếp gọi hắn, bọn họ ngày hôm qua thượng lượng ngày hôm nay sẽ đi trấn Lạc Phượng xem lò gốm, hôm nay hắn dậy trễ, Triệu Hàm cũng không biết đánh thức hắn. Thế nhưng ngày hôm qua hắn cũng không nhắc nhở Triệu Hàm, việc này cũng không phải là do Triệu Hàm, cho nên Lâm Phàm thở dài ngoan ngoãn đi vào phòng bếp ăn cơm, có ai làm cho hắn dậy trễ đâu.

Triệu Hàm nhìn thấy Ngô bá ôm Tử An về phòng, hẳn là Tử An buồn ngủ, Triệu Hàm nhìn thấy Lâm Phàm ăn lang thôn hổ yết vội vàng nói : « Ngươi chậm một chút không có ai dành với ngươi, cũng không có việc gì gấp ». Tiếp theo là nói chuyện buổi sáng mới xảy ra, cùng Lâm Phàm nói chuyện mình nói với Ngô bá một chút, miễn cho Lâm Phàm làm lộ.

Kết quả có thể nghĩ, làm kinh động đến Lâm Phàm đang ăn uống, thiếu chút nữa là nước mắt cũng chảy ra. Triệu Hàm cũng rất bất đắc dĩ, Lâm Phàm lúc này đã hiểu được ánh mắt quỷ dị của Ngô bá lúc nãy nhìn mình, lại còn nói với hắn vài lời kỳ quái, thì ra ngọn nguồn tất cả đều ở Triệu Hàm, thế nhưng Triệu Hàm lấy cớ vô cùng tốt, thân thể bị tổn thương chỉ cần không bổ tốt thì bọn họ sẽ không cần chung phòng, sự tình từ nay về sau cũng không có gì, Lâm Phàm cũng không phiền não, hiện tại quan trọng là khiến có ngày sau được sống tốt.

Ăn nốt cái bánh ngô cuối cùng, Lâm Phàm thực thỏa mãn ợ một cái, xoa xoa chiếc bụng Lâm Phàm chuẩn bị cùng Triệu Hàm ra cửa. Lâm Phàm đi lấy bạc, nếu có thể ở trấn Phượng Lạc tìm được bình sứ thích hợp, hắn sẽ không lấy ở địa phương khác.

Triệu Hàm đi phòng Ngô bá, Tử An lúc này đang buồn ngủ ở trên giường, Triệu Hàm vỗ vỗ vài cái, tiểu tử kia liền nhắm lại ngoan ngoãn ngủ. Triệu Hàm nói Ngô bá nhìn đứa nhỏ, hắn cùng Lâm Phàm đi lò gốm, đồng thời cũng sẽ đi nhìn xem mấy hộ bắt rắn ở trấn trên nhìn xem, nếu có rắn độc thì sẽ thu mua.

Ngô bá đương nhiên sẽ không ngăn cản Triệu Hàm, gật đầu để cho hai người nhanh đi nhanh về, hắn sẽ để ý Tử An. Dồng thời trong lòng cũng muốn đi hiệu thuốc bắc bộc trước một chút thuốc bổ, thế nhưng ca nhi cùng tiểu tử không giống nhau, vì có thể điều trị tốt thân thể của hai người, chờ hai người sau khi trở về, Ngô bá sẽ chuẩn bị thuốc cho hai vợ chồng son.

Hai vợ chồng son đi ra khỏi viện lúc này không hề biết tâm tư của Ngô bá, còn vì giấu diếm được Ngô bá mà cao hứng, Lâm Phàm thởi dài nói với Triệu Hàm : « Cho dù hôm nay không thể tìm được bình sứ thích hợp, chúng ta đi đặt cũng không kịp rồi, có lẽ ta nên tìm biện pháp để bán rượu thuốc, tiên sinh nói ngày mai khai trương là tốt nhất, tuy rằng ta không tin những thứ này, nhưng là vẫn nên nhập gia tùy tục ».

Triệu Hàm nghe được Lâm Phàm thở dài mở miệng an ủi : « Ngươi cũng đừng lo lắng, chúng ta khẳng định không lo không bán được, cho dù không có bình sứ vẫn có thể khai trương cửa hàng, bán muộn vài ngày cũng không có việc gì ».

Nghe xong lời của Triệu Hàm, Lâm Phàm liền gật gật đầu, trong lòng cuối cùng cũng không quá mất mát, nếu không phải do hắn nghĩ không chu toàn, cẩn thận một chút sẽ không phát sinh chuyện này. Nói đến đây nguyên nhân cũng là kinh nghiệm không đủ, Lâm Phàm nghĩ về sau hắn làm việc cần phải tính toán kỹ mới được, lại không nghĩ đến còn có chuyện lớn hơn đang chờ hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.