Về phía Bắc kinh thành có một nơi hẻo lánh, có một căn nhà lá đã cũ kỹ, trong nhà treo rất nhiều bức họa. Tuy hoang vu nhưng rất uy nghiêm.
Bên trong, một lão nhân ngồi trên chiếc ghế tre, gương mặt hiền từ, đôi mắt sáng chói, rất có vẻ là một hiệp khách giang hồ.
Lão nhân này chính là Âu Dương Bát Không, một nhân vật nổi tiếng trước đây trong giới võ lâm, và cũng chính là người rèn luyện võ công cho Tiểu Tà ở hồ Một Tháp trong thời gian mười năm.
Tiểu Linh đang đứng bên cạnh ông ta, đôi má ửng hồng như hai quả đào tơ, xinh đẹp như một tiên nữ.
Qua một lúc, Bắc Kinh Cái bang thọ chủ Ngưu Song Ngư đã dẫn A Tam, A Tứ và Tiểu Tà bước vào.
Tiểu Tà gặp được Âu Dương Bát Không rất mừng rỡ reo lên :
- A! Lão đầu, chia tay đã lâu, phong thái vẫn như xưa, không chút gì thay đổi. Thật là vui quá à!
Âu Dương Bát Không vui vẻ :
- So với ngươi, Bang chủ bang Thông Thực thì ta kém xa rồi. Hiện tại, trên giang hồ chỉ có tên Tiểu Tà, không còn có Âu Dương Bát Không nữa.
Tiểu Tà nói :
- Vậy thì ớt hiểm mới cay à!
Qua một lúc đúng lễ nghi tiếp chuyện Âu Dương Bát Không, Tiểu Tà mới quay sang chọc ghẹo Tiểu Linh :
- Tiếng kêu của em thật đặc biệt!
Tiểu Linh mắc cỡ :
- Lão gia muốn em đến gọi các người về đây.
Tiểu Tà hỏi :
- Lúc em đang kêu có ai trông thấy không?
Tiểu Linh lắc đầu :
- Không! Cũng may là không có.
Tiểu Tà cười :
- Nếu mà có người thấy thì hậu quả thật khó lường rồi.
Tiểu Linh dậm chân :
- Tiểu Tà! Anh thật kỳ quái! Người ta đã mắc cỡ muốn chết, anh còn chọc ghẹo nữa sao?
Mọi người đều cười.
Tiểu Tà vẫn không tha :
- Sau này em muốn kêu, phải để ý coi chừng con chó đen nó cắn đó.
Tiểu Linh tức giận đấm Tiểu Tà thùm thụp.
Âu Dương Bát không hỏi :
- Gần đây có tin tức gì không?
Tiểu Tà chạy đến bưng chén trà uông một hớp, nói :
- Bắt đầu từ ngày xa cách ông, tôi không có một ngày nào an ổn.
Âu Dương Bát Không nói :
- Ngươi là thiên hạ đệ nhất thì phải khổ như vậy, còn than thở cái gì?
Tiểu Tà khua tay :
- Hiện nay tặc tử quá nhiều, mấy mươi năm giết cũng không sạch.
Âu Dương Bát Không cười :
- Cho nên chúng ta cùng nhau sống chết. Sau này có thất thế, ta dùng môn thủy công của ngươi trốn thoát là yên.
Tiểu Tà vui vẻ nói :
- Thôi! Bỏ qua những chuyện đó đi! Hôm nay không dùng những chiêu lỗi thời nữa.
Âu Dương Bát Không nói :
- Ngươi hãy nói cho ta biết những chiêu mới được không?
Tiểu Tà nói :
- Một số người có thiên tài nhưng trí tuệ không tốt, không khéo tập luyện, e tẩu hỏa nhập ma. Hãy nghe lão đầu chỉ bảo! Ông từ xa đến đây chúng tôi dù sao cũng phải nể mặt.
Âu Dương Bát Không lúc này trở lại nghiêm túc :
- Vừa rồi ta đến Trường Bạch sơn, nghe nói có “Hắc Huyết thần trâm” xuất hiện, nên ta vội đến đây. Bây giờ ta hỏi ngươi, việc gì đã xảy ra?
Tiểu Tà nói :
- Thần trâm tôi đã gặp qua, tuyệt đối không giả. Nếu Phiêu Hoa cung không thất thoát thì thật khó suy đoán rồi.
Âu Dương Bát Không nói :
- Trước khi đi ta đã kiểm tra qua, trong Phiêu Hoa cung, Thần trâm vẫn còn đủ.
Tiểu Tà nói :
- Như vậy phải điều tra bọn Thiên Linh giáo rồi.
Hắn lấy “Hắc Huyết thần trâm” Thiên Linh giáo đã sử dụng đưa cho Âu Dương Bát Không xem và kể lại tình hình.
Âu Dương Bát Không gật đầu :
- Thiên Linh giáo rất có thể lợi dụng Hắc y sát thủ, sai khiến phá rối võ lâm, nhưng không biết chúng nó có bao nhiêu nhân số.
Tiểu Tà suy đoán :
- Có lẽ không nhiều vì chúng nó ai cũng có võ công cao cường, nếu rèn luyện trở lại không phải dễ.
Âu Dương Bát Không nói :
- Chính vì vậy ta mới đến đây tìm ngươi. Lúc nãy ta có truy đuổi một tên Hắc y, võ công không kém ta, thật làm cho ta lo lắng.
Tiểu Tà hỏi :
- Có phải người đó kẹp theo một trung niên áo vàng không?
- Đúng vậy!
Tiểu Linh xen vào :
- Cái bang đệ tử bao vây bên ngoài cũng không làm sao cản được tên Hắc y đó.
Tiểu Tà cau mày :
- Hắn là ai đây? Lão đầu! Theo ông thì thân pháp của hắn thuộc công phu Trung Nguyên hay ngoại bang?
Âu Dương Bát Không nói :
- Món tuyệt đỉnh khinh công này phải thuộc về võ công Trung Nguyên.
Tiểu Tà nói :
- Vậy thì càng phức tạp rồi. Nếu là võ công nước ngoài thì còn có thể nghi là bọn Thiên Linh giáo chủ, đằng này...
A Tam hỏi :
- Tại sao hắn lại cứu Dương Sơn Kiệt?
Tiểu Tà nói :
- Có thể hắn là người đã cứu Dương Sơn Kiệt một lần tại quán Thông Thực. Chúng ta thật khó đoán, chỉ khi gặp mặt mới xác định được.
Âu Dương Bát Không nói :
- Lúc này quan trọng là trong thời gian ngắn ngươi phải tìm ra “Hắc Huyết thần trâm”. Nếu tìm được thì việc gì cung có thể giải quyết được.
Tiểu Tà trợn mắt :
- Mọi chuyện đều do nơi tôi? Vậy thì tôi còn tìm lão đầu làm chi?
Âu Dương Bát Không cười :
- Cần chứ! Ta thế ngươi canh giữ kinh thành. Hai đầu bỏ trống, địch quân lấy mất thành còn gì?
- Bỏ đi! Đã lên được tặc thuyền thì cuộc đời không thoát khỏi hành hạ.
Âu Dương Bát Không nói :
- Ngươi bắt đầu ra tay từ nơi nào?
Tiểu Tà suy nghĩ :
- Còn nơi nào mà không ra tay? Trở về chiến trường đánh trận lấy lại uy danh của bổn Bang.
Âu Dương Bát Không nói :
- Ngươi không tiếp tục điều tra tin tức “Hắc Huyết thần trâm” sao?
Tiểu Tà nói :
- Đương nhiên phải truy tìm. Bắt đầu từ tên Vệ Tiên, có lẽ có hiệu quả.
Âu Dương Bát Không có vẻ không hiểu, mà mọi người cũng không ai hiểu câu nói đó.
Tiểu Tà giải thích :
- Dương Sơn Kiệt thông đồng với Vệ Tiên tạo phản, còn liên kết với Thiên Linh giáo nữa. Vấn đề ở chỗ Vệ Tiên với Thiên Linh giáo có liên hệ gì? Bây giờ đánh rốc vào Vệ Tiên, Thiên Linh giáo nhất định sẽ ra mặt. Tôi thiết tưởng ông cũng chẳng còn cách nào nhanh hơn.
Âu Dương Bát không gật đầu :
- Ta đã già, tuổi trẻ các ngươi giỏi hơn.
Tiểu Tà khoe khoang :
- Lão đầu tử! Ông trở lại giang hồ là có ý muốn giúp tôi chiến đấu với thiên hạ. Ông muốn thay tôi giữ thành thì cứ giữ. Giang sơn là thuộc về tôi, nếu có gì sai trái, tôi sẽ lấy quốc pháp ra mà xử đấy.
Âu Dương Bát Không nhíu mày :
- Giang sơn thuộc về ngươi?
Tiểu Tà nói :
- Trước đây, Hoàng thượng đã đem giang sơn đánh xí ngầu. Tôi đã ăn rồi chẳng lẽ nhà vua đùa giỡn hay sao? Tôi có trách nhiệm phải bảo vệ nó, và trao quyền quản lý giang sơn cho Hoàng thượng.
Âu Dương Bát Không nói :
- Tánh tình ngươi hay đùa giỡn không ngờ lại làm được nhiều việc đáng khen.
Tiểu Tà hướng về Tiểu Linh nói :
- Em đi tìm thuốc giải độc cho thân vương, sau đó trở về bên cạnh lão đầu để phụng dưỡng. Ông tuổi già đơn độc, không có em chăm sóc thì biết sống làm sao đây?
Tiểu Linh hỏi vội :
- Còn anh thì sao?
Tiểu Tà ưỡn ngực :
- Ta chuẩn bị trở lại chiến trường, xong việc mới sum họp.
Tiểu Linh buồn bã :
- Như vậy chờ em giải độc cho thân vương xong cùng đi với anh có được không?
Tiểu Tà nói :
- Em là con gái, làm sao chịu nổi cam khổ? Trách nhiệm của anh là phải trừ gian diệt bạo, cứu giúp mọi người.
Tiểu Linh thở dài :
- Quen anh đã lâu, hôm nay mới thấy anh đàng hoàng, tề chỉnh, có ý giúp đỡ người già.
Tiểu Tà nói :
- Muốn trách thì trách lão đầu này. Từ lúc nhỏ ông ta đã dạy cho anh tập thói quen chịu đòn, rồi ném ra giang hồ để chịu đựng gian khổ. Nhưng thôi! Em chớ đau buồn, ta phải cho Vệ Tiên một bài học mới được.
Tiểu Linh vẫn u sầu :
- Anh hãy bảo trọng!
Tiểu Tà ranh mãnh :
- Cứ yên tâm! Chừng nào em giả tiếng sói kêu, anh sẽ đến ngay.
Tiểu Tà bật cười ha hả. Ai nấy cũng cười theo khiến Tiểu Linh đỏ mặt.
* * * * *
Tại ải Đại Đồng, tống binh Lưu An được tin Tiểu Tà đến vội ra lệnh cho bộ hạ nghên đón.
Chỉ hai ngày sau, Tiểu Tà đã đến.
Sau một tiệc mừng, Lưu Anh dẫn Tiểu Tà đến một kỳ thất.
Lưu Anh ngồi tại góc bàn dài. A Tam, A Tứ và Siêu Vô Hạn cùng với Quốc Tân ngồi theo chiều dài để đàm luận.
Lưu An nói :
- Hôm trước, quân của Vệ Tiên tấn công quấy rối thành Môn Phủ, bây giờ lại hướng về thanh Đại Đồng, đòi hỏi nhiều tiền bạc, đổi lấy lương thảo mới chịu rút quân ra quan ải.
Tiểu Tà nói :
- Phải rồi! Đó chỉ là một cách đánh bình thường. Vấn đề cốt lõi là có xâm chiếm hay không mà thôi.
Lưu An nói :
- Nếu đem lương cho giặc khác nào khuyến khích chúng tiếp tục phá rối biên cương. Còn nếu không làm như vậy, Hoàng thượng hiện đang bị chúng cầm giữ, e rằng có nhiều bất lợi.
Tiểu Tà khóat tay :
- Được! Cứ giúp lương cho nó, không sao.
Siêu Vô Hạn nói :
- Đương thiếu hiệp thấy thế nào?
Tiểu Tà nói :
- Chuyện đó rất dễ! Vệ Tiến tham lam, muốn đoạt nhiều tiền bạc. Nếu nơi này không có thì hắn sẽ quấy rối nơi khác. Chúng ta ngược lại dùng tiền bạc bắt nó phải đáp ứng đòi hỏi của chúng ta.
Siêu Vô Hạn mơ hồ :
- Ý thiếu hiệp muốn dùng kim ngân đổi lấy Hoàng thượng?
Tiểu Tà lắc đầu :
- Hắn muốn dùng Hoàng thượng làm con tin để sách nhiễu, đem vàng bạc đổi lấy Hoàng thượng không phải là dễ, không khéo lại sa vào âm mưu của hắn.
Lưu An nóng nảy :
- Như vậy chúng ta chịu mãi sức ép này sao?
Siêu Vô hạn thở dài :
- Thiệt thòi rốt cuộc vẫn thuộc về chúng ta.
Tiểu Tà nói :
- Thiệt thòi vẫn là phương tiện đấu tranh. Trước hết chúng ta cứ chiều theo để hắn ung dung tự đắc hoãn binh, không hành động. Sau đó mới ra tay tìm chỗ bất ngờ.
Lưu An hỏi :
- Có phải Dương tướng quân tính dùng kế nghi binh không?
Tiểu Tà cười :
- Không sai! Trước mắt cứ làm vui lòng hắn, sau này đổi lại, khó gì.
Lưu Anh cười :
- Có ai không biết Dương tướng quân đa mưu túc trí, chuyện gì mà không thành.
Siêu Vô Hạnnói :
- Tiểu Tà bang chủ! Chúng ta cứ thử biện pháp này xem sao?
A Tam đắc ý :
- Không cần thử! Biện pháp của Dương tướng quân tuyệt đối không sai đâu!
A Tứ hùa theo :
- Nói về Bang chủ thì rất có kinh nghiệm.
Mọi người đều tán thành.
Tiểu Tà khó trốn trách nhiệm, bất đắc dĩ nói :
- Muốn đoạt người thì đoạt, song ta không bảo đảm.
Lưu An không hiểu được ý nghĩa câu nói của Tiểu Tà, nên hỏi :
- Dám hỏi Dương tướng quân chúng ta cần phải hành động cách nào?
Tiểu Tà nói :
- Đương nhiên phải cố giữ thành cho vững chắc. Vệ Tiên tâm ý xảo quyệt, mưu kế khôn lường. Kẻ ham lợi thì hay dùng cái lợi làm mồi chiêu dụng.
Lưu An nói :
- Trước tiên chúng ta đem hết tiền bạc hiến cho chúng, sau đó đột kích bất ngờ có được không?
Tiểu Tà gật đầu :
- Phần thắng không lớn, bất cứ dùng biện pháp nào cũng phải cân nhắc cho kỹ.
Siêu Vô Hạn nói :
- Cứ thế mà làm! Trước tiên chúng ta hiến hết vàng bạc cho chúng nó, sau đó Dương thiếu hiệp và ta sẽ chia quân đột kích hai đường vào trung quân.
A Tứ hăng hái :
- Tôi phụ trách hỏa pháo, môn đó tôi càng ngày càng có nhiều kinh nghiệm.
Lưu An gật đầu :
- Cũng được! Chỉ cần tác chiến cho đúng mục tiêu, đúng lúc.
Mọi người tiếp tục thảo luận thêm một số chi tiết, sau đó tản ra, ai lo phần nấy.
A Tam, A Tứ vừa ra đến góc thành, chạy vội đến hỏi Tiểu Tà :
- Tiểu Tà bang chủ! Kế hoạch của ta lần này có chắc cứu được Hoàng thượng không?
Tiểu Tà nhướng mày :
- Các ngươi muốn đem về một ông vua yếu kém như vậy sao? Nếu mà Kỳ Chánh còn chưa đủ bản lãnh trị nước thì sớm muộn gì giang sơn cũng bị mất.
A Tam suy nghĩ :
- Anh thiệt tình không muốn cứu Hoàng thượng sao?
Tiểu Tà nói :
- Không phải không muốn cứu nhưng thuận lợi chưa tới. Kỳ Ngọc đã từng nói phải qua một tháng, nếu hấp tấp, kế hoạch của ta sẽ hỏng mất.
A Tam, A Tứ hiểu rõ, nói :
- Thì ra chuyện này! Chúng em thiếu chút nữa quên mất. Thật đáng trách.
* * * * *
Vào một buổi trưa...
Vệ Tiên lo lắng phái quân thám thính thành Đại Đồng xem quân Minh động tĩnh như thế nào, nếu không chuẩn bị cuộc trao đổi vàng bạc để đưa Kỳ Chánh về nước thì sẽ xua binh đi quấy phá.
Bọn do thám vừa đến nơi đã thấy trên thành bụi bay ngất trời, người đông như kiến. Vệ binh thổi tù và liên tục làm rung chuyển cả một góc trời.
Quân thám thính trở về báo lại.
Vệ Tiên nghĩ thầm :
- Như vậy là đối phương đã chuẩn bị thi hành lời hứa.
Lập tức ra lệnh xuất quân, dùng một chiếc xe ngựa chở theo Kỳ Chánh để trao đổi vàng bạc.
Khi đã đến trước cổng thành Đại Đồng, cách chừng vài dặm, Vệ Tiên cho quân dừng lại, bước xuống xe, hai bên có vệ sĩ theo hầu.
Một viên tùy cận hô lớn :
- Lưu An! Mau đem vàng bạc ra đây đổi, nếu không sanh mạng Kỳ Chánh sẽ không còn!
Bên kia, Lưu An cùng các tướng lãnh cũng đã chuẩn bị cuộc trao đổi này.
Nơi đầu ffưởng, Lưu An cho dừng quân lại, bước tới nói :
- Trước khi chưa gặp Hoàng thượng chúng ta chưa vội đàm phán.
Vệ Tiên nghe nói liền bảo thị vệ mở cửa xe cho Kỳ Chánh bước ra ngoài.
Kỳ Cháng tuy vẫn khỏe mạnh nhưng mặt buồn xo hướng về phía Lưu An nói :
- Lưu tổng binh! Ngươi nên đáp ứng yêu cầu của Phiên quốc! Trẫm không muốn tiếp tục bị cầm giữ mãi nơi đây.
Lưu An nói :
- Xin Hoàng thượng yên tâm! Mạc tướng lập tức thi hành.
Vệ Tiên đề phòng hỏi :
- Các người đã chuẩn bị đầy đủ kim ngân rồi chứ?
Lưu An nói :
- Không sai! Chỉ chờ ngươi đến lấy.
Vệ Tiên có ý nghi ngờ, đưa mắt nhìn xung quanh, nói :
- Một tay giao người, một tay giao hàng, tuyệt đối không được dùng mưu kế.
Lưu An mai mỉa :
- Hy vọng ngươi sẽ giữ lời!
Vệ Tiên nói :
- Bổn vương gia xuất ngôn như cửu đỉnh. Hãy mau xuất vạn kim ngân đi!
Lưu An hướng về phía Kỳ Chánh nói :
- Mạc tướng xin cáo biệt! Chút nữa sẽ quay lại..
Dứt lời, quay về thành chuẩn bị vàng bạc.
Vệ Tiên đưa mắt nhìn theo, ra mật hiệu cho vệ binh chuẩn bị phản kích.
Cổng thành mở, Lưu An cho đẩy ra mười xe vàng bạc, hai tay nắm chặt, có ý khẩn trương chiến đấu.
Cách đối phương chừng vài trượng, Lưu An dừng lại, nói :
- Hãy mau đưa Hoàng thượng đến đây!
Vệ Tiên nói :
- Ta phải kiểm tra xem các ngươi đựng gì trong thùng cái đã.
Lưu An nói :
- Ngươi cứ cử người sang đây mà kiểm.
Vệ Tiên cử người đến khám xét mười thùng kim ngân.
Nắp vừa mở ra, kim ngân chóe sáng đến lóa mắt. Bọn tùy tùng trở về báo với Vệ Tiên.
Vệ Tiên ngửa đầu cười ha... ha... nói :
- Các ngươi là những bại tướng mà cũng muốn cùng ta trao đổi sao?
Lưu An nổi giận :
- Vệ Tiên! Ngươi muốn nuốt lời sao?
- Bổn vương gia chỉ biêt, mạnh được, yếu thua.
Tức thì, tay phải Vệ Tiên phất lên :
- Tiến!
Mấy mươi tên vệ binh xông vào đoàn xe chở vàng.
Lưu An cũng chẳng chịu thua, hét lên :
- Xung phong!
Đại quân buông xe kim ngân, xông về phía Hoàng thượng Kỳ Chánh.
Vệ Tiên cười lớn :
- Hạ thủ! Mau chuyển số xe này về thành cho ta.
Mười xe vàng bạc lần lượt bị Phiên quốc chiếm mất.
Kỳ Chánh gấp rút nhảy xuống xe ngựa vừa lăn vừa bò, hướng về phía Lưu An kêu lớn :
- Lưu tướng quân! Trẫm ở đây!
Vệ Tiên thấy vậy lập tức cỡi ngựa bay tới, hướng về phía Kỳ Chánh, muốn bắt Kỳ Chánh, ôm lên lưng ngựa.
Bỗng nhiên nổi lên một tiếng hú kinh hoàng. Vệ Tiên giật mình sắp rơi xuống ngựa, nói :
- Là Dương Tiểu Tà?
Tiểu Tà hướng bên trái phóng phi đao về phía vệ binh Phiên quốc, thế như chẻ tre.
Vệ Tiên thấy tình huống cấp bách, khó kháng cự, vội ra lệnh :
- Cấp tốc rút lui!
A Tam, A Tứ thấy quân hai bên rối loạn, không biết bắn vào đâu, kêu to :
- Lần này sai lầm không thể tha thứ rồi!
Hai người ráng căng mắt nhận rõ mục tiêu để bắn nhưng càng nhìn càng thấy rối thêm.
Tiểu Tà thấy Vệ Tiên đã bắt Kỳ Chánh trở lại thì tức A Tam, A Tứ vô cùng, bất đắc dĩ dựng đứng chiếc dao trủy thủ, hét :
- Làm cái gì mà không bắn hỏa pháo?
A Tứ rốt cuộc cũng chọn ra mục tiêu, bắn mấy phát, miệng nói :
- Có bắn còn hơn không.
Giờ này Siêu Vô Hạn đã chạy đến, một kiếm chém chết ba tên vệ binh, kêu lên :
- Tiểu Tà! Mau qua đây! Hoàng thượng đang ở đây!
Tiểu Tà làm bộ không nghe, cứ xông vào địch quân mà đánh :
- Vệ Tiên ngu ngốc! Có gan thì đừng chạy trốn!
Quân Phiên nghe tiếng, cười nói :
- Trời giúp chúng ta rồi!
Vệ Tiên hét to :
- Xông!
Đại quân Vệ Tiên cấp tốc tấn công Siêu Vô Hạn.
Vệ Tiên phi nước đại, trường kiếm không chém người mà chém vào chân ngựa. Bóng kiếm lóe sáng ngựa bị gãy chân, Kỳ Chánh và Siêu Vô Hạn té lăn xuống ngựa.
Vệ Tiên cười lớn, bắt được Kỳ Cháng vội ra lệnh rút quân.
Kỳ Chánh rơi nước mắt, vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát khỏi lực lượng của Vệ Tiên, chỉ còn có cách ngoan ngoãn làm theo ý hắn.
Địch quân đã chạy xa cùng với mười thùng bạc, Vệ Tiên lại bắt được Kỳ Chánh, giết không it quân Minh.
Đó là một điều thảm bại đối với triều đình Đại Minh. Điều chủ yếu kết quả là do một tay Tiểu Tà làm ra.
Siêu Vô Hạn cười đau khổ :
- Hoàng thượng vẫn còn nằm trong tay chúng.
Tiểu Tà nói :
- Tôi trước đây cũng muốn các người chuẩm bị tâm lý và cũng đã dự đoán không cứu được Hoàng thượng. Nhưng đáng lý phải vui mừng, Vệ Tiên sẽ vì trận này mà tự cao tự đại. Chúng ta phải nhìn xa một chút! Ta không phải không có ý muốn giải thoát Hoàng thượng nhưng chỉ thắng trong một cuộc trao đổi, như vậy có vinh quang gì?
Lần này trận chiến vô cùng thảm bại nhưng Lưu An đúng là một lão tướng sa trường, vuốt râu nói :
- Chúng ta trở về thành đi! Trận sau hẳn sẽ khả quan hơn.
Mọi người rút về bàn đối sách, quân cơ phá giặc.
Tiểu Tà nói :
- Tôi tưởng rằng phải đổi thế bị động sang thế chủ động để khống chế hành động của địch quân.
Lưu Anh hỏi :
- Ngươi muốn công kích Vệ Tiên sao?
Tiểu Tà đáp :
- Không sai! Chúng ta cứ thử chết tại đây, không lẽ chống không lại địch?
Lưu An nói :
- Ta biết đến phút cuối cùng cũng phải đánh nhưng tình thế của ta so với địch khác nhau xa. Nếu bỗng nhiên tấn công thì rất bất lợi cho ta.
Tiểu Tà nói :
- Nếu ít người thi dùng chiến thuật du kích. Được ăn thì cứ ăn, việc gì mà phải trốn? Trêu ghẹo hắn hoài cũng có lúc hắn tức ói máu mà chết.
Lưu An từng nghe qua Tiểu Tà dùng ba mươi kỵ binh tiêu diệt mấy chục vạn quân của Vệ Tiên, mở đường cứu thoát Siêu Vô Hạn, vì vậy không phản đối đề nghị của Tiểu Tà, chỉ nói :
- Dương tướng quân! Theo ngươi thì thời điểm nào là thích hợp nhất?
Tiểu Tà cười :
- Phải xem Vệ Tiên cư ngụ nơi nào, sau đó mới có cách giết hắn.
Lưu An hỏi :
- Theo ý ngươi phải dẫn theo bao nhiêu binh sĩ?
- Ba trăm tên tráng hán cùng với chiến mã là đủ. Đánh du kích phải lấy nhanh, gọn làm đích.
Lưu An hỏi tiếp :
- Người và ngựa không thành vấn đề. Không biết Dương thiếu hiệp sẽ cùng đi với tướng nào?
Tiểu Tà nói :
- Tiểu Thất không có ở đây. Giờ chỉ còn A Tam và A Tứ thôi.
Siêu Vô Hạn nói :
- Tôi có thể đi thay Tiểu Thất.
Tiểu Tà lắc đầu :
- Không được! Ngươi là trụ cột của đại quân ta. Nếu chúng ta bị bao vây chắc phải cầu đến Siêu tiểu vương gia rồi.
Tiểu Tà quay lại hỏi Lưu An :
- Hiện tại trong thành còn bao nhiêu quân binh?
Lưu An nói :
- Số bị thương không tính, còn lại độ tám vạn quân, số ngựa cũng tương đương.
Tiểu Tà hơi suy nghĩ nhìn vào bản đồ nói :
- Tiểu vương gia! Ngài dẫn theo một ngàn kỵ binh, ba ngàn bộ binh thiết lập phòn vệ tuyến để ngăn trở binh của Vệ Tiên công kích. Sau đó từng bước cẩn thận áp vệ binh của Vệ Tiên ra ngoài. Hãy chừa một ngàn binh sĩ chuẩn bị chi viện cho ta.
Tiểu Tà chỉ ngay vào bản đồ, dấu hiệu hình tam giác, hình thể núi non, nói :
- Thiết lập phòng vệ tuyến tốt hơn không nên xa thành Đại Đồng để cùng nhau chi viện. Một trăm dặm ngoài thì giao cho Thần Tiên phủ phụ trách, đặng tránh quân địch phân tán phản công.
Lưu An đồi với Tiểu Tà trong kế sách chi viện rất tâm đắc. Vì kế của Tiểu Tà vạch ra rất đúng binh pháp, người không có khả năng cầm quân không thể nào hiểu nổi cái lợi hại của nó.
Con người của Tiểu Tà quả là thần kỳ.
Sự thật, từ lúc ở với Âu Dương Bát Không hắn đã học được nhiều kiến thức, cộng với thiên tài nên ít người sánh kịp. Vả lại đối với hắn, cái thắng bại không phải vay mượn ở bề ngoài mà cốt lõi ở cái tâm. Bên trong bị chế phục hoàn toàn thì hắn mới cảm thấy thỏa mãn rằng mình đã chiến thắng.