Tuế Nguyệt Gian | Tháng Năm Qua

Chương 16: Chương 16




CHƯƠNG 16

 

 

 

 

 

 

12 Votes

Có một đoạn thời gian kể từ sau lần ấy, Tạ Mạnh luôn nằm mơ thấy bóng lưng cưỡi xe đạp rời đi của Quý Khâm Dương tối hôm đó…

Tạ Mạnh đứng dưới ánh đèn đường nhập nhoà, cố rướn cổ nhìn theo, nam sinh đạp xe rất chậm, chiếc bóng theo ánh đèn chớp sáng chớp tối, không hề quay đầu lại dù chỉ một lần, nhưng cảm giác lại giống như không nỡ rời đi…

Hôm sau Tạ Mạnh tỉnh dậy, mới phát hiện mình ngủ quên, rên rỉ một tiếng đầy phiền muộn, cậu nhỏm người chậm rãi ngồi dậy, đột nhiên phát hiện bên nách tay có cái gì đó rớt ra.

Tạ Mạnh có chút khó hiểu đưa tay cầm cái nhiệt kế lên.

“Dậy rồi?” Trương Tú Quyên đẩy cửa bước vào, một tay cầm theo kính lão, tay kia đưa ra nói “Đưa bà.”

“…” Tạ Mạnh ngoan ngoãn đưa nhiệt kế.

Cụ bà để kính lão lên sống mũi, cầm nhiệt kế cách có một khoảng xa, ánh mắt nheo nheo thông qua lớp kính cẩn thận nhìn “Gần 39°” vừa nói vừa lắc cổ tay “Có cần đi bệnh viện khám không?”

Tạ Mạnh lúc này mới cảm giác được đầu có hơi choáng váng, đưa tay vuốt vuốt tóc, ho khụ một cái, nói “Không cần, cháu uống thuốc được rồi.”

Trương Tú Quyên cũng không muốn nói nhiều, chỉ bảo “Bà giúp cháu xin nghỉ 3 giờ đầu rồi, ăn miếng cháo trước đi.”

Rửa mặt rồi thay quần áo, lại ăn xong hết bát cháo, Tạ Mạnh mới cảm thấy cả người thư thái hơn một chút, cậu lấy hai viên thuốc cảm uống vào, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi nhà mới phát hiện ngoài trời bắt đầu mưa.

Vừa mới mở ra cửa nhà, từng đợt mưa buốt cuộn mình trong gió rét đập vào mặt Tạ Mạnh, khiến cậu lạnh đến rùng cả mình, mới nhớ ra phải đi lấy ô che.

“Mưa thu vừa dứt trời liền rét.” Trương Tú Quyên đổi giày, đi theo sau lưng Tạ Mạnh “Bà đưa con đến trạm xe.”

Bà nội nhất quyết cầm bung dù che cho cháu mình, Tạ Mạnh khuyên mãi không được, chỉ đành phải rụt lưng lại đi dưới ô che, mỗi quãng đường từ nhà tới trạm xe thôi mà ướt cả lưng áo.

Trương Tú Quyên cầm khăn lau cho cháu mình, thở dài “Bà nội già thật rồi… Cháu giờ cao hơn bà quá chừng…”

Tạ Mạnh nắm tay bà nội mình, vừa há miệng liền ho khù khụ một trận.

“Bà mau về đi.” Tạ Mạnh khàn khàn nói “Bên ngoài lạnh lắm, trời mưa đường trơn, cẩn thận đừng để té.”

Trương Tú Quyên cười “Mấy lời này để bà nói với cháu mới đúng.” Vừa nói vừa đưa mắt nhìn xe đến trạm, đẩy đẩy cháu mình “Xe đến kìa, mau lên đi.”

Tạ Mạnh lên xe, đứng dựa cả người vào cửa xe nhìn ra ngoài cửa sổ, Trương Tú Quyên vẫn còn đứng ở dưới vẫy tay với cậu, mãi cho đến khi xe rời trạm thật xa rồi, vẫn còn có thể nhìn thấy thân ảnh nhỏ gầy còng của bà…

***

Tạ Mạnh đến lớp đúng lúc tiết học thứ hai vừa xong, cậu ở ngoài cửa lớp đụng phải Trác Tiểu Viễn, mất cả lúc vẫn không kịp phản ứng.

“Cậu sốt hơi bị nặng đấy?” Trác Tiểu Viễn nhăn mặt “Không phải xin nghỉ rồi sao?”

Đầu óc Tạ Mạnh giống như mớ tương hồ “…Sao cậu lại ở đây?”

Trác Tiểu Viễn “Chia lớp rồi, A3 với A6 tách ra mỗi lớp một nửa hợp thành lớp chuyên xã hội với chuyên tự nhiên, cậu không cần chuyển lớp, vị trí vẫn như cũ.”

“…” Vẻ mặt của Tạ Mạnh giật mình đầy ngạc nhiên, lát sau mới sực nhớ hỏi “Quý Khâm Dương đâu?”

“Qua A6 rồi, cậu ta theo mấy môn xã hội mà, Tề Phi với Trương Giang Giang cũng chuyển rồi, may là hai tiết đầu cậu không tới, nếu không chắc bị ép coi tuồng thiếp tiễn chàng đi tòng chinh ngàn dặm quá.” Trác Tiểu Viễn cầm túi sách giúp Tạ Mạnh “Muốn đi an ủi thì đợi tới hết giờ học buổi sáng đi, bên lớp tụi nó sáng nay có ba tiết chép chính tả cổ văn, nếu cậu mà qua đó, bảo đảm thằng Trương Giang Giang viết xuất sư biểu thay vì sử ký cho xem.”

Tạ Mạnh theo sau Trác Tiểu Viễn, cả người như có chút lơ lửng ngồi xuống chỗ của mình, trong đầu đầy ắp mớ tương hồ mang tên Quý Khâm Dương.

Trác Tiểu Viễn lo lắng nhìn Tạ Mạnh “Cậu thật sự không sao đấy chứ? Hay là xin nghỉ một bữa về nhà nghỉ ngơi đi.”

Tạ Mạnh lắc lắc tay, cổ họng đau rát đến nói không thành tiếng, đám bạn xung quanh đều bị thay thế, có quá nửa là học sinh lớp A6, toàn là những gương mặt xa lạ.

Trác Tiểu Viễn ngồi bên cạnh hỏi han “Ổn thật không đấy?”

“Không sao.” Tạ Mạnh khụ một tiếng, nhìn thấy phật di lặc ôm một đống tài liệu bước vào lớp, lúc này tiếng chuông báo bắt đầu tiết thứ ba cũng vang lên.

***

Bên này, Quý Khâm Dương đã chép xong chính tả cổ văn từ nửa tiếng trước, cậu chàng lén lút thò tay xuống ngăn bàn dùng di động gửi tin nhắn cho Tạ Mạnh, nhưng đợi mãi cũng không thấy đối phương trả lời.

Đa số các giáo viên bộ môn xã hội đều dung túng Quý Khâm Dương, chủ yếu là vì thành tích kiểm tra thi cử của cậu luôn rất tốt, cho nên Quý Khâm Dương muốn ở trong tiết học làm gì thì làm miễn là đừng ảnh hưởng tới các học sinh khác.

Vất vả chịu đựng cho đến tiếng chuông tan học vang lên, Quý Khâm Dương đi thẳng tới lớp A3, phát hiện cửa lớp đang đóng, mới đưa mắt nhìn qua cửa sổ một cái, sắc mặt liền trở nên khó coi.

Trương Giang Giang cũng đi theo về lớp cũ, lúc này úp người lên cửa sổ lén dòm vào “Ủa đang giờ kiểm tra? Ít nhất cũng phải hai tiết mới xong… Tạ Mạnh đến lớp kìa!?”

Quý Khâm Dương nhăn mặt, không trả lời Trương Giang Giang, ánh mắt chăm chú vào Tạ Mạnh đang cúi đầu làm bài, nam sinh đưa tay che miệng, giống như đang ho khan…

“Tớ đi lên giáo vụ cái.” Quý Khâm Dương đột nhiên nói “Ở đây nhìn Tạ Mạnh, có chuyện gọi di động cho tớ.”

Trương Giang Giang hoảng sợ “Ông muốn làm gì á… Ê ê khoan đi khoan đi!”

Tạ Mạnh che miệng, cố gắng đè ép tiếng ho khan trở vào cổ họng, bởi vì sốt cao nên tầm mắt trở nên mơ hồ, đề bài cũng nhìn không rõ, đầu óc lại hỗn loạn, dưới tay viết cái gì cũng không biết…

Đang làm dở đề hình học thì bị Trác Tiểu Viễn khều khều, Tạ Mạnh phản ứng chậm chạp ngẩng đầu, nhìn thấy Quý Khâm Dương đeo túi sách, vẻ mặt không có biểu tình đứng trước bàn học của mình.

“…” Tạ Mạnh “?”

Quý Khâm Dương đưa tay sờ sờ trán cậu, giọng nói cường ngạnh ra lệnh “Đứng dậy.”

Tạ Mạnh phản ứng chậm nửa nhịp, “A” một tiếng.

Quý Khâm Dương rút cây bút cùng với đề bài kiểm tra trong tay nam sinh, cũng thu dọn sách trong hộc bàn nhét vào túi sách cho cậu, quay đầu lại thấy Tạ Mạnh đang ngoan ngoãn mặc áo khoác vào.

“Bệnh mà sao ăn mặc ít như vậy?” Quý Khâm Dương trách cứ, vươn tay cởi áo khoác ngoài của mình ra khoác lên người Tạ Mạnh, dùng sức kéo ngay ngắn rồi cài cúc áo lại.

Tạ Mạnh sụt sịt hút mũi, lí nhí nói “Cảm ơn…”

Quý Khâm Dương sờ tóc cậu, mỉm cười.

Phật di lặc đứng ở cửa lớp, tay cầm hai tờ giấy xin phép lắc lư qua lại “Em giỏi ghê ha, giấy xin phép của mình mà để thầy lấy dùm.”

“Sao thầy không đưa cho Trương Giang Giang?” Quý Khâm Dương một tay xách hai cái túi sách, một tay khoác vai Tạ Mạnh, quay sang nói với Trương Giang Giang một tiếng “Đi trước ha.”

Trương Giang Giang vội vàng gật đầu “Ừa ừa, hai người đi cẩn thận ha, tụi này tan học đi thăm!”

“Thăm cái con khỉ.” Quý Khâm Dương không khách khí nói “Bệnh viện làm như công viên không bằng, tớ chăm cậu ấy là được rồi.”

“…” Trương Giang Giang vô cùng bi thương, hai mắt chăm chăm nhìn Tạ Mạnh.

Tạ Mạnh khụ một tiếng, gắng gượng xua xua tay “Không cần đến đâu… Tớ không sao.”

“Trở về lớp đi.” Quý Khâm Dương mất kiên nhẫn “Cũng không phải sinh ly tử biệt, nhăn nhó khó coi quá.”

Trương Giang Giang “…”

***

Bệnh viện đang lúc đông người, Quý Khâm Dương mua cho Tạ Mạnh một cái khẩu trang, nam sinh đeo khẩu trang vào che lại hết cả gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt đen nhánh hơi ướt ướt…

Quý Khâm Dương đứng đăng ký khám mà cứ ngoái đầu nhìn lại, cuối cùng thực sự nhịn hết nổi thừa lúc không ai chú ý ôm chầm lấy Tạ Mạnh, cách lớp khẩu trang hôn lên môi đối phương.

Tạ Mạnh “…”

Quý Khâm Dương bật cười “Nhìn cậu y hệt con cún.”

Tạ Mạnh liếc đối phương một cái, ủ rũ nói “…Cậu mới là con cún ấy.”

Quý Khâm Dương cười phá lên thành tiếng, cọ cọ mũi với Tạ Mạnh một lát, đưa tay ôm lấy cả người đối phương vào lòng.

Đăng ký, lấy số, khám bệnh, xét nghiệm máu xong, Tạ Mạnh ngồi chờ Quý Khâm Dương chạy lên chạy xuống lấy thuốc cho mình uống, bác sĩ nhìn bảng xét nghiệm đề nghị Tạ Mạnh truyền nước biển. Cả hai người tìm ghế trống ngồi chờ y tá lại châm bình, Quý Khâm Dương lại chạy đi mượn tấm nệm cho Tạ Mạnh lót ngồi.

“Muốn ăn chút gì không?” Quý Khâm Dương nhìn chằm chằm cô bé y tá đang ghim kim, lại nhìn đối phương cười cười, làm cô nàng đỏ bừng cả mặt.

Tạ Mạnh đắp trên người áo khoác của Quý Khâm Dương, vẻ mặt mệt mỏi ngước nhìn đồng hồ trên tường “Hơn 12 giờ rồi… cậu đói không?”

Quý Khâm Dương kéo áo khoác đắp kín lên người Tạ Mạnh “Tớ đi mua cháo, cậu ngủ một lát đi.”

Tạ Mạnh mơ mơ màng màng, lúc sắp chìm vào giấc ngủ đột nhiên cảm giác có người nhét thứ gì đó rất ấm vào tay mình, mới mở choàng mắt ra, thấy Quý Khâm Dương đang xắn tay áo dùng nước sôi tráng bát đũa.

“Tỉnh rồi?” Quý Khâm Dương nhìn Tạ Mạnh, đưa tay ấp lên trán thử độ ấm của cậu “Sao vẫn chưa hạ nhiệt nữa ta?”

Tạ Mạnh nghiêng đầu, nhìn xuống lòng bàn tay mình, vừa mới bị nhét vào một chiếc túi điện chườm nóng hình bọt biển Sponge.

“Cảm thấy ấm áp hơn chút nào không?” Quý Khâm Dương rót cháo trắng vào bát, khuấy vài cái rồi múc ra đưa đến bên miệng Tạ Mạnh.

“Cậu ăn chưa…?” Tạ Mạnh miệng ngậm cháo, hàm hồ không rõ hỏi.

Quý Khâm Dương “Đợi cậu ăn xong tớ ăn phần còn lại.”

Tạ Mạnh nghe vậy nhanh chóng nuốt thêm vài muỗng cháo, rồi lắc đầu nói “Không ăn nữa, cậu ăn đi.”

Quý Khâm Dương hỏi lại hai ba lần, xác nhận Tạ Mạnh ăn không vô nữa mới bưng bát húp sạch phần cháo còn lại, sau đó đứng dậy rót nước cho Tạ Mạnh, nhìn cậu uống thuốc xong rồi mới dẹp ly, cầm bát đũa đi tẩy rửa.

“Ngủ thêm chút nữa đi.” Quý Khâm Dương rửa bát xong liền trở lại, dùng khăn lau bọt nước trên tay, vô ý thức đưa tay tính đo nhiệt độ cơ thể Tạ Mạnh, sực nhớ mình vừa rửa tay còn ướt liền rụt trở về.

Tạ Mạnh giữ chặt đối phương lại “Đừng chạy tới lui nữa, nghỉ ngơi lát đi.”

Quý Khâm Dương ừ một tiếng, cũng không rút tay về, liền như vậy ngồi xuống cạnh Tạ Mạnh.

Nước biển truyền vào rất chậm, Quý Khâm Dương ngước lên xem một cái, đưa tay chậm chậm vuốt ve mu bàn tay bị ghim kim của Tạ Mạnh.

“Ấm áp ghê ha…” Tạ Mạnh hai mắt nhắm nghiền, đột nhiên nói.

Quý Khâm Dương hơi nhíu mày “Cậu nói nước biển hả?”

“Ừm, tay cậu bao lấy thật là ấm áp.” Tạ Mạnh nhìn đối phương, nở nụ cười “Tĩnh mạch, mạch máu, cơ thể…” nam sinh đưa tay chỉ vào ngực mình “Cả nơi này nữa, đều rất ấm áp.”

Quý Khâm Dương buồn cười “Nói nghe buồn nôn muốn chết.”

Tạ Mạnh bất đắc dĩ “Tớ cũng là nam, cũng phải biết lời ngon tiếng ngọt chứ.”

Quý Khâm Dương nói giỡn “Nếu cảm động như vậy, theo tớ đi Bắc Kinh đi?”

Tạ Mạnh im lặng không nói chuyện.

Quý Khâm Dương nắm lấy cổ tay còn lại của Tạ Mạnh, nói “Vậy đi, chúng ta thi gồng tay, nếu như tớ thua liền theo cậu đi Thượng Hải, nếu tớ thắng chúng ta cùng đi Bắc Kinh, cậu thấy thế nào?”

Tạ Mạnh cau mày “…Vậy là ăn hiếp người bệnh.”

Quý Khâm Dương vô lại nói “Chịu thôi, cậu lợi hại như vậy, tớ không nhân lúc cậu ốm yếu thừa cơ thì làm sao có cơ hội thắng?”

Tạ Mạnh mím môi, đưa mắt nhìn Quý Khâm Dương, trên mặt của đối phương hiếm thấy không hề mỉm cười, biểu tình vô cùng nghiêm túc.

“Tớ đếm 123.” Quý Khâm Dương chăm chú nhìn nam sinh “Không được phép nhường đấy.”

Lúc mới bắt đầu, hai người tựa như lần đầu tiên gồng tay ngang tài ngang sức, Tạ Mạnh chăm chú nhìn cổ tay của đối phương, cố gắng hết sức gồng lên để không bị đè xuống. Đang lúc giằng co thì, Quý Khâm Dương đột nhiên lên tiếng hỏi “Cậu không chịu đi Bắc Kinh, có phải là vì không nỡ bỏ lại bà nội của mình không?”

Tạ Mạnh kinh ngạc ngẩng đầu, cảm giác sức nặng dưới tay đột nhiên thả lỏng, mu bàn tay của Quý Khâm Dương đã dán sát vào tay vịn ghế dựa.

“…” Tạ Mạnh “Cậu…”

Quý Khâm Dương ão nảo chậc một tiếng “Biết vậy đã không nói chuyện, sơ sẩy không chú ý cái liền thua.”

Trong nhất thời, Tạ Mạnh không biết mình nên bày ra biểu tình nào.

Quý Khâm Dương một tay chống đầu, chăm chú nhìn vào mắt Tạ Mạnh, cười nói “Coi bộ chỉ có thể thi vào Thượng Âm.”

Tạ Mạnh “…”

Quý Khâm Dương cầm túi sách lấy ra tai nghe vòng qua đầu Tạ Mạnh.

“Ngủ đi.” Cậu hôn khẽ lên trán nam sinh “Tớ ở bên cạnh cậu.”

***

Lúc y tá đến rút kim thì sắc trời đã muốn nhá nhem tối. Tạ Mạnh gọi điện thoại cho Trương Tú Quyên, cũng sẵn tiện gọi cho phật di lặc xin phép nghỉ buổi chiều.

Trên người Tạ Mạnh vẫn khoác áo của Quý Khâm Dương, đối phương đứng cắm hai tay vào túi, hơi cúi đầu nhìn cậu.

“Chiều mai tớ sang tìm cậu.” Quý Khâm Dương sờ sờ gò má Tạ Mạnh “Sao cảm giác như cậu gầy đi hẳn nhỉ?”

Tạ Mạnh đưa tay cầm lấy tay đối phương “Làm gì khoa trương tới như vậy… Tớ khoẻ hơn rồi.”

Quý Khâm Dương dang hai tay ôm lấy cậu.

Tạ Mạnh gác cằm lên hõm vai của đối phương, bởi vì trên người khoác rất nhiều thứ, hai tay nặng trĩu không nâng lên được “…Thư đề cử của Trung Âm tính sao?”

“Chỉ là thư đề cử mà thôi, phải chờ đến học kỳ hai của lớp 12 họ mới trả lời chính thức, với lại ít nhất sau kỳ nghỉ hè 11 phải thi qua môn nhạc lý nữa.” Quý Khâm Dương kề sát bên tai Tạ Mạnh, nhỏ giọng nói “Tớ cũng có gửi thư cho Thượng Âm, coi như thêm một cơ hội lựa chọn, càng tốt hơn chứ sao.”

Tạ Mạnh không nói gì, Quý Khâm Dương liềm ôm cậu như vậy đứng ven đường chờ xe tới, xung quanh người đến người đi đều đưa mắt nhìn về phía họ, nhưng trên mặt nam sinh vẫn luôn tỏ ra không thèm bận tâm, vẫn ôm thật chặt Tạ Mạnh, hé miệng ngân nga hát.

Cả người Tạ Mạnh đều vùi vào lòng nam sinh, đột nhiên nghe thấy cậu nói cái gì đó, đối phương hơi giật mình cười phá lên. Nam sinh gác cằm lên đỉnh đầu Tạ Mạnh, dỗ ngọt “Nói nhỏ như vậy làm sao tớ nghe rõ được.”

Tạ Mạnh “…Không nghe thì thôi.”

“Nhỏ mọn quá đi.” Quý Khâm Dương tươi cười ra vẻ oán giận, dùng tay nâng mặt Tạ Mạnh, trán của hai người khẽ chạm vào nhau, trong đáy mắt phản chiếu bóng dáng nho nhỏ của đối phương.

__________________

Chân thành cảm ơn bạn Yu đã giúp check chính tả!

Tuần sau tớ sẽ đẩy nhanh bộ này một chút, nên có lẽ update mỗi ngày (TCNT giảm xuống 1 chương).

Xong bộ này đặng tớ còn hóng bộ khác-c-c-c-c

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.