Tuế Nguyệt Gian | Tháng Năm Qua

Chương 19: Chương 19




CHƯƠNG 20

 

 

 

 

 

 

9 Votes

Quý Khâm Dương ngồi trên ghế nghịch điện thoại, Mạc Tố Viện bước ra từ phòng thử đồ, trên người là quần áo mặc thử, đứng trước gương xoay trái xoay phải nhìn.

“Thấy đẹp không?” Mạc Tố Viện xoay lại hỏi con trai, Quý Khâm Dương nhìn một cái, cười nói “Mẹ mặc cái gì mà không đẹp?”

Mạc Tố Viện lườm nguýt “Con tưởng mẹ là con gái mười tám chắc, nói ngọt như vậy làm gì.”

Quý Khâm Dương hơi nhíu mày, không trả lời lại, đợi đến khi Mạc Tố Viện lựa xong quần áo bảo người bán hàng gói lại tính tiền, mới chậm rãi nói “Chừng nào chúng ta về?”

“Hôm trước không phải bảo rồi sao.” Mạc Tố Viện lấy ví tiền ra, vừa đáp “Ở chơi thêm một tuần nữa… sẵn ghé ký túc xá bên Trung Âm của con thăm một cái, nếu thấy thiếu cái gì thì về chuẩn bị trước.”

Quý Khâm Dương “Không ở ký túc xá được không?”

Mạc Tố Viện ngẩn ra “Không được.”

“Chỗ ở rất chật chội, chẳng có chỗ trống để mà chứa nhạc cụ nữa,” Quý Khâm Dương giải thích “Thuê một cái phòng trọ bên ngoài ở một mình không phải thoải mái hơn sao.”

Mạc Tố Viện liếc con trai mình một cái “Chứ không phải muốn ở chung với con bé nào đó hả?”

Quý Khâm Dương vô tội muốn chết “Mẹ nói gì vậy, con ở chung với con nhỏ nào đâu?”

Mạc Tố Viện hừ hừ “Tự mình biết lấy đi.” Bà giảo hoạt liếc con mình một cái “Muốn ở phòng trọ cũng được thôi, con tự nghĩ cách đi, mẹ không giúp đâu.”

***

Buổi sáng lên lớp, Trác Tiểu Viễn không thấy Tạ Mạnh đến, gửi tin nhắn hỏi cũng không thấy đối phương trả lời.

Tiết học toán đầu tiên kết thúc, phật di lặc gọi cậu đến văn phòng giúp mình mang bài thi về.

“Em đem mấy cái này phát cho các bạn.” Phật di lặc cầm mấy chồng bài đã được chấm điểm phê bình đặt lên tay Trác Tiểu Viễn, vừa lúc thầy giáo ngồi bên cạnh mới trở về, đi ngang thì thuận miệng chào hỏi phật di lặc “Bài thi khải đông lần này khó hơn mọi lần nhỉ, thành tích mấy đứa bên lớp thầy thế nào?”

Phật di lặc nhún vai “Như cũ thôi.”

Thầy kia nở nụ cười “Hạng nhất vẫn là Tạ Mạnh hả?”

“Có lần nào thằng bé không đứng nhất đâu.” Phật di lặc thở dài “Cũng tội thằng bé, số khổ gì đâu… Ai, sắp sửa thi đại học rồi mà trong nhà lại xảy ra chuyện như vậy, không biết lần này thằng bé có vượt qua được không nữa…”

Vài bộ bài thi chất trên tay Trác Tiểu Viễn đột nhiên rớt xuống đất, phật di lặc nhìn thấy mới oai oái la to “Em coi chừng chứ!”

“Bà nội của Tạ Mạnh làm sao vậy thầy?” Trác Tiểu Viễn nhìn chằm chằm phật di lặc, hai đầu lông mày nhíu chặt thành chữ xuyên “Trong nhà cậu ấy xảy ra chuyện gì?”

***

Tang lễ của Trương Tú Quyên được tổ chức rất đơn sơ, một phần nhờ vào hàng xóm chung quanh đến giúp đỡ, bày linh đường, mời hoà thượng đến làm pháp sự. Bởi vì cụ bà tuổi tác đã cao, ra đi cũng không phải vì đau bệnh, thuộc loại hỉ tang, cho nên đa số người đến phúng viếng cũng không bày ra quá nhiều bi thương.

Tạ Mạnh một mình ở phòng bếp chưng nấu màn thầu, cầm ***g bánh ra chia bánh cho mọi người.

Sư phụ Kim ở võ quán vỗ vỗ vai cậu “Tiểu Tạ, vất vả.”

Tạ Mạnh sắc mặt rất kém, dưới đáy mắt rõ ràng hai vầng thâm mệt mỏi “Không có gì.”

Sư phụ Kim gật đầu, rút ra một điếu thuốc châm lửa đốt lên, hút vài cái rồi đặt lên bàn thờ Trương Tú Quyên “Sau này cậu dự định như thế nào?”

Tạ Mạnh suy nghĩ “Thi đại học, tiếp tục học cho xong.”

“Thi đại học mới có tương lai.” Sư phụ Kim cười, xoay người nhìn mấy vòng hoa đặt trong sân “Bà nội của cậu luôn hi vọng cậu sống được thật tốt.”

Tạ Mạnh không nói gì, hồi lâu mới khẽ ừ một tiếng đáp lại.

Hai người lại tán gẫu thêm một lát.

Bầu trời chập tối, khách đến thăm mới lục tục cáo từ rời đi. Tạ Mạnh đứng dậy đưa khách ra ngoài cửa, lúc trở vào thì sư phụ Kim cũng đã đi rồi, trên bàn lưu lại một gói giấy trắng, Tạ Mạnh mở ra thấy, bên trong là 5000 nhân dân tệ.

Trên bàn thờ, điếu thuốc đã cháy đến gần đầu lọc, Tạ Mạnh dọn dẹp sạch sẽ, trở vào đốt nén nhan rồi quỳ gối dập đầu ba cái trước di ảnh Trương Tú Quyên.

Nén nhan chậm rãi lụi tàn, hương tro quá nửa rơi vào lư hương, Tạ Mạnh đứng dậy, mắt nhìn tấm ảnh đen trắng của bà mình.

Trương Tú Quyên dù là ở tuổi nào, từ hình dáng mặt mày cũng có thể tưởng tượ ra lúc còn trẻ đã từng là một mỹ nhân, đôi mắt như biết cười, dịu dàng đến đa tình, diện mạo như khói như nước, điển hình của nữ tử vùng Giang Nam.

Tựa hồ như năm tháng không đành lòng để nàng trở nên già cỗi, vì thế mới lẳng lặng vô thanh vô tức, nhẹ nhàng đặt xuống dấu chấm kết thúc.

***

Quý Khâm Dương nhận được điện thoại của Tạ Mạnh lúc giữa khuya, có chút không tin vào mắt mình, nhìn kỹ màn hình điện thoại như muốn xác nhận, mới rời khỏi giường đi đến ban công.

“Sao giờ này còn chưa ngủ?” Phòng khách sạn mà Quý Khâm Dương ở trên cao tầng, chỉ cần cúi đầu liền có thể thấy được cảnh đêm phồn hoa của Bắc Kinh, khác hẳn với Tô Châu, nơi này dù đã hơn 10 giờ đêm vẫn như cũ đông đúc tấp nập, rực rỡ muôn màu…

Giọng nói của Tạ Mạnh rất khẽ “Chuẩn bị ngủ… Cậu ngủ rồi à?”

Quý Khâm Dương nói xạo “Tất nhiên chưa ngủ rồi, chờ điện thoại của cậu nãy giờ.”

Bên kia đầu dây điện thoại vang lên tiếng hô hấp nhè nhẹ của Tạ Mạnh, cậu trầm mặc một lúc mới nói “Tối nay ở Tô Châu… trời đổ mưa giông…”

“Vậy sao?” Quý Khâm Dương đưa mắt nhìn đủ sắc đèn màu lấp lánh trên các nhà cao tầng “Đêm nay Bắc Kinh trời rất đẹp, có gió nhưng lại không ẩm ướt…”

“Quý Khâm Dương.” Tạ Mạnh đột nhiên ngắt lời.

“Hửm?”

“…Chừng nào cậu mới trở về?”

Quý Khâm Dương ngẩn ra, lập tức bật cười “Hiếm thấy cậu nói lời như vậy ghê… Nhớ tớ hả?”

Tiếng sấm chớp từ bên kia điện thoại vọng sang, khiến cho thanh âm của Tạ Mạnh như bị bọc trong một tầng hơi nước.

Nam sinh thở dài, giống như có chút bất đắc dĩ “Ngoài cậu ra tớ còn ai khác để nhớ chứ.” Cậu dừng lại một chút, mới nhỏ giọng nói “Mau mau trở về đi.”

“…” Quý Khâm Dương đưa tay che mặt lại, hồi lâu mới có hơi buồn bực nói “Muốn nhìn biểu tình hiện tại của cậu quá, làm sao đây…”

Tạ Mạnh xấu hổ “…Thôi đi, rất khó coi.”

“Khó coi cái gì? Cậu khóc sao?” Quý Khâm Dương nói giỡn.

Tạ Mạnh không trả lời.

Quý Khâm Dương nghĩ nghĩ “Dù cậu khóc cũng sẽ rất đẹp.”

Giọng nói của Tạ Mạnh có hơi khàn khàn “Tớ chưa từng khóc trước mặt cậu lần nào, làm sao cậu biết.”

Quý Khâm Dương im lặng hồi lâu, mới khẽ cười nói “Về sau sẽ có cơ hội mà.”

Cúp điện thoại với Tạ Mạnh rồi, Quý Khâm Dương cũng không lập tức trở về phòng. Cậu nhăn mặt mở danh bạ điện thoại ra lục lọi một lát, bấm số của Trác Tiểu Viễn, tựa ban công đứng nghe.

Điện thoại rất nhanh liền được đón, thanh âm của Trác Tiểu Viễn vô cùng tỉnh táo, có đôi chút lạnh “Đợi tao một lát.” Cậu nói với Quý Khâm Dương như vậy, sau đó mới quay sang thấp giọng ôn nhu nói gì đó, giống như đang an ủi người bên cạnh “Chích xong mũi này chúng ta về nhà ha, mệt thì ngủ một lát, anh hai sẽ ở cạnh em.”

Quý Khâm Dương chờ đợi Trác Tiểu Viễn lo xong bên mình mới hỏi “Cận Cận làm sao vậy?”

“Bệnh cũ thôi, không có gì.” Trác Tiểu Viễn bình tĩnh nói “Đang định liên lạc với mày đây, mấy hôm nay tao không gọi được cho Tạ Mạnh, gửi tin nhắn cũng không thấy trả lời…”

Quý Khâm Dương nhíu mày “Mới nãy tao còn buôn điện thoại với cậu ấy.”

“…” Trác Tiểu Viễn bị nghẹn họng, cắn răng nói “Để con cẩu này nói cho xong lời được không vậy?”

Quý Khâm Dương “…”

“Bỏ đi.” Trác Tiểu Viễn thở ra một cái, nghi hoặc “Vậy mày nói gì với cậu ấy?”

Quý Khâm Dương đang định há miệng kể lại, đã nghe thấy giọng nói u ám của Trác Tiểu Viễn vang lên trước “Nếu là nói về ba cái chuyện nhớ không yêu không thì mày câm miệng đi… Tao cáo mày đêm hôm khuya khoắc hành hạ chó đấy!”

Quý Khâm Dương cười xấu xa “Thế tao im vậy.”

Trác Tiểu Viễn “…”

“Hai đứa mày thiệt tình…” Trác Tiểu Viễn nhức đầu chậc một tiếng “Thật không biết nên nói tình cảm giữa tụi bây tốt quá hay không nữa, Tạ Mạnh không nói với tụi tao thì thôi đi, ngay cả mày cũng gạt… Mà cũng phải, mày đang ở Bắc Kinh thi cử mà, chắc cậu ấy không muốn tạo thêm phiền toái cho mày…”

Quý Khâm Dương thu lại nụ cười “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Trác Tiểu Viễn trù trừ một lát, mới nói “Bà nội Trương qua đời, thứ sáu tuần trước. Tạ Mạnh xin nghỉ đến đầu thất, hôm nay tao tính đi thăm viếng, nhưng Cận Cận lại xảy ra vấn đề nên… Nghe nói Trương Giang Giang với Tề Phi tính ngày mai sang nhà cậu ấy, mày tính chừng nào mới chịu về?”

Quý Khâm Dương nắm chặt di động.

Trác Tiểu Viễn nói cả buổi thấy bên kia không có phản ứng gì, hơi nghi hoặc alo mấy cái “Này, có nghe không đấy? Nói chung là nếu sớm được bữa nào thì về ngay đi, Tạ Mạnh cái gì cũng giấu trong lòng, không khóc cũng không phản ứng gì, tao sợ cậu ấy nhịn riết rồi sinh bệnh nữa…”

“Không đâu.” Quý Khâm Dương chắc chắn nói “Có tao rồi, sẽ không có chuyện đó đâu.”

Trác Tiểu Viễn thanh âm đầy ghét bỏ “…Mày lấy đâu ra tự tin đó vậy, người ta có thèm nói với mày cái gì đâu.”

Quý Khâm Dương cười “Không cần nói, tao đều biết mà.”

Nam sinh ngước đầu lên, bóng sáng đèn màu trên khách sạn mái nhà chiếu lên gương mặt cậu, biểu tình của nam sinh trầm tĩnh đầy ôn nhu “Tạ Mạnh suy nghĩ cái gì, tao đều hiểu…”

***

Từ khi Trương Tú Quyên qua đời, sinh hoạt hàng ngày của Tạ Mạnh bắt đầu trở nên mất quy luật. Ngày đầu tiên thức trông cả đêm khiến cho mấy hôm tiếp theo không điều chỉnh lại được, đã mấy đêm liên tục cậu đều mất ngủ.

Buổi sáng mỏi mệt vô cùng, nhưng tối lại ngủ không được, điều duy nhất Tạ Mạnh có thể làm là ép bản thân ăn nhiều một chút, để tránh bản thân chịu không nổi mà đổ gục.

Đêm hôm đó, sau khi trò chuyện điện thoại với Quý Khâm Dương, Tạ Mạnh ôm di động mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi được một lúc, thức dậy thì trời đã sáng.

Tạ Mạnh rửa sạch tro lư hương, lại ôm khung hình lau chùi.

Vừa dứt tháng mười, cảm giác cuối thu càng lúc càng nồng.

Ngoài trời gió nhẹ thổi, mây lững lờ trên cao, mùi hoa quế nở rộ sâu bên trong hẻm nhỏ bay mãi đến tận ngoài sân nhà, Tạ Mạnh ngẫm nghĩ một lát, đứng dậy ra ngoài mở cổng, tính đi bộ hóng gió một lát, kết quả vừa kéo chốt ra, liền đối mặt với người đứng ngoài cửa.

Quý Khâm Dương đứng bên ngoài, một tay giơ cao, tư thế tựa hồ như đang muốn gõ cửa, một tay ở sau kéo hành lý, mái tóc trên đầu lộn xộn rối bù.

Tạ Mạnh “…”

Quý Khâm Dương cũng sửng sốt một lúc, mới nở nụ cười “Buổi sáng an lành.”

“…” Tạ Mạnh mở to mắt nhìn “Cậu, không phải…”

Quý Khâm Dương “Tớ mua vé máy bay chuyến sớm, ở nhà ga chờ cả đêm, may là sáng sớm có chuyến xe lửa Thượng Hải đi Tô Châu.”

Tạ Mạnh ngơ ngác cả buổi, không nói được nên lời.

Ánh mắt Quý Khâm Dương lưu luyến trên gương mặt Tạ Mạnh, nhìn thật lâu mới dang hai tay ra, cười nói “Lại ôm một cái nào.”

***

Sau khi lấp đầy bụng, chuyện đầu tiên mà Quý Khâm Dương muốn làm chính là nhanh chóng gội đầu. Vì chưa kịp mở máy nước nóng, nên Tạ Mạnh chỉ có thể đun nước sôi cho Quý Khâm Dương dùng.

Tạ Mạnh chuẩn bị bồn nước cho đối phương, nam sinh nhúng đầu vào bồn làm ướt tóc, sẵn tiện rửa mặt. Tạ Mạnh cầm ca đứng sau lưng, chầm chậm xối nước lên đầu đối phương.

“Có nóng lắm không?” Tạ Mạnh dùng ngón tay những lọn tóc mềm mại của nam sinh.

Quý Khâm Dương lắc đầu, hàm hồ nói “Không nóng… Đưa dầu gội cho tớ.”

Tạ Mạnh xắn tay áo lên “Để tớ giúp cậu gội.”

Quý Khâm Dương ừ một tiếng.

Tạ Mạnh đổ dầu gội lên tóc đối phương, dùng tay đánh thành bọt, ấn chà mấy lượt mới dùng nước rửa trôi bọt xà bông.

“Ngồi im.” Tạ Mạnh căn dặn một câu, lấy khăn lau đưa cho Quý Khâm Dương, sau đó đứng dậy về phòng lấy máy sấy, lúc trở ra đã thấy nam sinh dùng khăn tự mình lau tóc.

Quý Khâm Dương vắt khăn lên vai, đưa tay giữ chặt Tạ Mạnh, kéo cậu tới dùng hai chân giữ chặt.

Tạ Mạnh cúi đầu nhìn đối phương.

Quý Khâm Dương vươn tay sờ lên tóc của cậu, từ từ trượt xuống gò má, cuối cùng khẽ đặt trên môi, rồi lại vòng tay níu đối phương. Tạ Mạnh khom người cúi xuống, cả hai trao nhau nụ hôn…

“…Thổi cho tóc khô trước đi đã.” Tạ Mạnh hôn lên trán Quý Khâm Dương.

Quý Khâm Dương đốt nhang vái đầu trước linh vị Trương Tú Quyên xong, xoay người thấy Tạ Mạnh đang nói điện thoại trong sân, chờ đối phương cúp máy mới hỏi một câu “Trương Giang Giang?”

Tạ Mạnh gật đầu “Ừ, bảo chiều nay sẽ cùng Tề Phi ghé qua đây.”

Quý Khâm Dương nhướng mày “Tới chiều lận…”

Tạ Mạnh “?”

Quý Khâm Dương bước tới phía trước vài bước, đến trước mặt Tạ Mạnh, hơi khom người vươn tay kéo nam sinh nhấc lên ôm ngang.

“!” Cơ thể Tạ Mạnh theo bản năng giãy dụa, Quý Khâm Dương ôm chặt không buông tay, còn xốc xốc cả người cậu vài cái giống như đang ước chừng phân lượng.

“Lại nhẹ đi.” Nam sinh nghiêng nửa mặt, cúi đầu nhìn Tạ Mạnh “Chúng ta đi ngủ một giấc trước chịu không?”

Tạ Mạnh lúng túng nói “Ngủ cái gì… Không ngủ được…”

Quý Khâm Dương ôm cậu đi về phía phòng ngủ, thản nhiên nói “Yên tâm, tớ sẽ giúp cậu ngủ.”

__________________

;_; Chiều nay ở Xì Gòn mưa to, lạnh vật vã ra…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.