CHƯƠNG 31
14 Votes
Còn gần một tuần nữa là hết nghỉ đông, cả đám bắt đầu lục tục sửa soạn hành lý chuẩn bị trở lại trường.
Quý Khâm Dương với Tạ Mạnh vừa gọi điện thoại vừa xác định những thứ cần mang theo cùng với thời gian khởi hành, đang sửa soạn hành lý thì Mạc Tố Viện bước vào.
Quý Khâm Dương hơi cau mày, nói qua điện thoại “Để xếp hành lý cho xong đã, có gì gọi lại sau ha.”
“Xong hết rồi chưa?” Mạc Tố Viện ngồi xuống gấp quần áo phụ con trai.
Quý Khâm Dương cất di động, cười cười “Cũng gần xong rồi, tới đó là trời bắt đầu nóng, cũng không cần mang nhiều quần áo làm gì.”
“Nếu thiếu thì gọi về nhà,” Mạc Tố Viện nói “Mẹ ký gửi qua cho con.”
Quý Khâm Dương nói “Chà, ký gửi tính ra cũng tiện nhỉ, con tính nghỉ hè không về nhà, tới mùa đông có khi nhờ mẹ ký gửi một ít quần áo.”
Mạc Tố Viện dừng động tác trên tay lại, chậm rãi đứng dậy xoay lưng về phía con trai, lát sau mới hỏi “Tại sao không về nhà?”
Quý Khâm Dương hát khe khẽ cái gì đó, không để ý nói “Đang tính lập band nhạc với mấy người bạn, lần đó không phải con đã bảo là ra ngoài thuê nhà trọ ở riêng sao? Nên phải tự mình kiếm tiền thôi.”
“…Có chí khí vậy sao? Không cần vòi mẹ giúp à?” Mạc Tố Viện nhẹ nhàng nói, giọng điệu thoải mái như là đang nói đùa “Thật không phải là ở chung với con bé nào đấy chứ?”
“Đã bảo không phải cô nào rồi mà!” Quý Khâm Dương bật cười, giải thích “Con với Tạ Mạnh ở chung, nên tính thuê trọn căn, còn về phần tiền…” Nói tới đây, cậu cố ý biến đổi kiểu giọng điệu “Con lớn vậy rồi, tự mình kiếm tiền xài là chuyện đương nhiên, nếu thật sự không đủ thì… mẫu hậu cứu tế thần nhi một ít nhờ?”
Mạc Tố Viện không nói lời nào, vẫn quay lưng về phía con trai mình, sống lưng thẳng tắp, bả vai lại gầy yếu mảnh khảnh.
Lúc này Quý Khâm Dương mới phát giác ra có gì đó không đúng, đứng dậy hô một tiếng “Mẹ?”
Mạc Tố Viên lau mặt, xoay người lại, hai hốc mắt có hơi ửng hồng, bà cười “Không có gì đâu, chỉ là tự dưng cảm thấy con trai mẹ trưởng thành rồi…”
Quý Khâm Dương cau mày “Vậy mẹ khóc cái gì… Xảy ra chuyện gì?”
Mạc Tố Viện khẽ lắc đầu, không nói nửa lời, chỉ chăm chú nhìn gương mặt của con trai mình.
Quý Khâm Dương “?”
Mạc Tố Viện vươn tay, dùng đầu ngón tay dịu dàng vuốt đường nét gương mặt của Quý Khâm Dương, bà hít sâu một hơi, tự nhiên nói “Con lo sửa soạn quần áo đi, mẹ ra ngoài gọi xe cho con, lát nữa nhớ gọi Tạ Mạnh sang dùng cơm.”
***
Bởi vì phải đến Bắc Kinh trước vài ngày để lo chuyện thuê nhà trọ, Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh đặt vé máy bay sớm hai ngày, cũng làm xong thủ tục gửi hành lý. Tạ Mạnh mua thức uống nóng trở về, thấy Quý Khâm Dương cau mày bấm di động.
“Sao thế?” Tạ Mạnh đưa cafe cho Quý Khâm Dương, vừa nói.
“Không có gì.” Quý Khâm Dương nắm tay cậu kéo ngồi xuống “Đang bàn với Tiền Mạch về chuyên band nhạc, bọn họ đề nghị anh viết nhạc dưới danh nghĩa band của bọn họ, anh còn đang suy xét.”
Tạ Mạnh nghĩ nghĩ nói “Mấy chuyện này em không hiểu lắm, lấy danh nghĩa band của họ viết nhạc tức là người soạn sẽ dùng tên band chứ không phải tên anh?”
Quý Khâm Dương gật đầu “Đại khái là như vậy.”
Tạ Mạnh nhíu mày “Nhưng anh đâu có gia nhập vào band của họ, chỉ là viết nhạc cho họ thôi mà.”
“Nếu như hợp tác ăn ý thì gia nhập cũng không có gì, một band nhạc muốn phát triển lớn mạnh cũng cần ít nhất có người quản lý chuyện hậu trường.” Quý Khâm Dương uống một ngụm cafe, bình thản nói “Bởi vì anh muốn đầu to trong vấn đề chia phần, cho nên phải cho người ta thấy một chút thành ý mới được.”
Tạ Mạnh nghe vậy liền trầm mặc, sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi, Quý Khâm Dương duỗi tay nhéo nhéo cổ đối phương như muốn trấn an.
“Anh nhờ Quách Lâm An để ý tìm giúp phòng trọ, tốt nhất là cách Nhân Đại gần, hai buồng một sảnh em thấy thế nào?” Quý Khâm Dương chuyển đề tài, trong sân bay lúc này cũng vang lên tiếng radio thông báo chuẩn bị đăng ký, Tạ Mạnh còn chưa kịp nói gì thì lại nghe thấy di động của Quý Khâm Dương vang lên.
Quý Khâm Dương cứ tưởng là Tiền Mạch nhắn tới, dùng răng cắn ly cafe, đưa tay lấy di động ra nhìn một cái.
Là thông báo giao dịch ngân hàng…
Tạ Mạnh thấy Quý Khâm Dương sững sờ đứng đó hồi lâu, mới hỏi “Chuyện gì vậy?”
“…” Quý Khâm Dương mấp máy môi “Mới nãy mẹ vừa chuyển cho anh ba mươi ngàn tệ…”
Tạ Mạnh “???”
Quý Khâm Dương “Lúc ở nhà anh có nhắc tới chuyện muốn thuê nhà riêng, tự dưng…”
Tạ Mạnh cũng không biết phải làm sao “Nên, nên gọi cảm ơn dì không?”
Tiếng radio thông báo đăng ký vẫn tiếp tục vang lên, Quý Khâm Dương lục số của Mạc Tố Viện ra gọi đi, nhưng gọi vài lần cũng không ai đón nghe máy, thanh âm ngày càng thúc giục, Quý Khâm Dương ngẩng đầu ý bảo Tạ Mạnh đi trước.
Mãi cho đến lúc phi cơ cất cánh phải tắt di động, Quý Khâm Dương cũng không gọi được cho Mạc Tố Viện.
“Xuống máy bay rồi gọi lại.” Quý Khâm Dương dụi đầu Tạ Mạnh lên vai mình, nói “Ngủ một lát đi.”
Tạ Mạnh vẫn cứ luôn canh cánh chuyện phải gọi điện cảm ơn Mạc Tố Viện trong lòng, đợi đến Bắc Kinh, Quý Khâm Dương gọi lại lần nữa, lần này có người nghe, nhưng nói chuyện chưa được bao lâu thì đã thấy cúp máy.
Mạc Tố Viện còn nhắn tin bảo bọn họ thuê nhà thì chọn căn nào khá một chút, thiếu tiền cứ gọi về nhà xin.
Quý Khâm Dương cúp điện thoại, ngơ ngác mãi một lúc lâu cũng chưa hồi thần.
“Tin vui đến rất đột ngột…”
Tạ Mạnh dở khóc dở cười “Nói gì đấy?”
Quý Khâm Dương cười ha ha, ôm chầm lấy Tạ Mạnh xoay một vòng “Anh gọi cho Quách Lâm An, chúng ta đi xem nhà ngay bây giờ luôn.”
Tạ Mạnh “…”
***
Quách Lâm An đến rất nhanh, lấp ló nửa ngày tìm tới tìm lui “Bạn gái ông đâu? Sao bảo thuê phòng ra ở riêng với bạn gái mà? Sao không thấy cô ấy đâu?”
Quý Khâm Dương đẩy cậu ta một cái “Tôi với Tạ Mạnh thuê nhà ở cùng, cậu nghĩ vớ vẩn gì đấy.”
“Moá!” Quách Lâm An ngu người “Nói cho đã rốt cuộc không phải là xây dựng ổ uyên ương với bồ hả?”
Quý Khâm Dương “Ổ gì ai cần cậu lo, đi đi, mau dẫn tụi này đi xem nhà.”
Quách Lâm An không hổ là người địa phương, tìm được một căn hộ khá lý tưởng, cách Nhân Đại không tới 500 mét, cả khu cũng khá là yên tĩnh, cho nên giá thuê cũng không rẻ.
“Tối thiểu cũng 5200 tệ một tháng.” Quách Lâm An dẫn hai người đi xem căn nhà “Phí môi giới có thẻ bớt số lẻ, trả trước ba tháng kèm theo tiền cọc một tháng, tiền điện nước tính riêng, có thể thuê lâu dài, thế nào?”
Quý Khâm Dương xem xét phòng riêng “Cách âm hơi kém, phải gắn thêm vách ngăn.”
Quách Lâm An “Đừng phá kiến trúc là được, ê khoan… hai người tính ngủ chung một phòng?”
“Chứ sao nữa?” Quý Khâm Dương vẻ mặt đương nhiên là thế “Không thì lấy đâu ra phòng nhạc đây?”
Quách Lâm An “Có cần vậy không? Huynh đệ thân cũng đâu tới mức như vậy đâu pa!?”
Quý Khâm Dương mặc kệ không muốn giải thích nhiều.
Nhìn hết một lượt phòng bếp lẫn phòng vệ sinh, nội thất trọn gói, phòng cũng rất sạch sẽ, nhìn xem cũng có thể thấy chủ nhà có thường xuyên quét dọn, Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh không do dự liền quyết định.
“Bao giờ ký hợp đồng?” Quý Khâm Dương bộ dạng giống như là muốn vác hành lý vào ở ngay lập tức.
Quách Lâm An cười mắng “Gấp cái gì mà gấp, ngày mai hẹn chủ nhà ra ký hợp đồng, Địch Lâm với Bạch Tín Thiên đều trở lại, cậu lại muốn dọn ra ngoài, cả đám ít nhất cũng gặp mặt tiệc tùng một bữa đã chứ.”
Quý Khâm Dương không có ý kiến, quay lại hỏi Tạ Mạnh “Đi chung luôn?”
Tạ Mạnh “Còn hành lý thì làm sao?”
“Để ở phòng tụi này đại đi.” Quách Lâm An thoải mái nói “Bạn gái Bạch Tín Thiên tính làm party, thiếu mỗi mấy anh đẹp trai, càng nhiều càng tốt.”
***
Cất xong hành lý, Quách Lâm An gọi xe chở cả bọn chạy thẳng đến hội quán mà Bạch Tín Thiên đặt chỗ, tới nơi rồi mới phát hiện, hoàn toàn chẳng phải là party gì cả, mà là tiệc hữu nghị thì đúng hơn.
Bên phía con gái đều là mấy cô nàng xinh đẹp học bên Trung Diễn do bạn gái Bạch Tín Thiên là Lâm Miêu Miêu mời đến, bên đám con trai toàn là dân Ương Âm, có Địch Lâm, Quách Lâm An, Bạch Tín Thiên cùng với Quý Khâm Dương, kéo theo Tạ Mạnh.
“Này không phải là dân độc thân đâu ha.” Bạch Tín Thiên chỉ Quý Khâm Dương nói “Biết là trai đẹp nhưng đừng phí công vô ích nghen mấy cô nương.”
Lâm Miêu Miêu “Bên cạnh còn một người thôi.”, cô nàng nhìn Tạ Mạnh ngạc nhiên a một tiếng “Í, bạn này phong cách nhìn không giống dân Ương Âm nha.”
Tạ Mạnh chào hỏi “Tớ học Nhân Đại.”
“Nhân Đại nha.” mấy cô nàng khác cũng tíu tít “Là cao tài sinh đó.”
Địch Lâm hôm nay ăn mặc theo phong cách hiphop, áo len dài tay có in cái đầu lâu to đùng, quần bò harlan, trên đầu còn đội cái mũ có hình đầu lâu, cậu chàng giơ tay chào Tạ Mạnh “Hi”
Quách Lâm An trêu ghẹo “Hôm nay Tiểu Lâm Nhi nhà ta suốt hành trình đều là dùng tiếng phổ thông cực tiêu chuẩn, cực chú ý hình tượng luôn.”
Địch Lâm tức tối “Ông đây cưa gái thì sao, ai mượn mi lắm mồm hả?”
Cậu chàng vừa xổ giọng Tứ Xuyên ra, cả đám lập tức cười bò, Lâm Miêu Miêu vừa cười vừa nói “Đừng tưởng bên mấy người nhiều trai đẹp nha, lát nữa bên tụi này cũng có trai tới, trai Trung Diễn kool không kém đâu!”
Bạch Tín Thiên không tin “Đẹp hơn Quý Khâm Dương không?”
Lâm Miêu Miêu đánh giá Quý Khâm Dương một hồi, có chút không phục nói “Biết Trịnh Minh không?”
“Cái tên dạo trước vừa đoạt được giải thưởng quốc tế đấy hả?” Quách Lâm An giống như rất rành mấy vụ này “Tui biết nè, hình như cũng là tân sinh năm nay của Trung Diễn, vẻ ngoài khỏi chê.”
Quý Khâm Dương không quan tâm đến mấy việc này cho lắm, bận rộn gọi thức ăn cho mình và Tạ Mạnh, chuẩn bị lấp đầy bụng trước.
Bạch Tín Thiên cũng cảm thấy rất hứng thú hỏi “Hôm nay gọi tên đó nữa hả?”
Lâm Miêu Miêu “Nghĩ sao mà gọi được người ta tới? Ảnh đế đó, lại còn trẻ như vậy nữa.”
Cô nàng vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, phục vụ mang theo ba nam sinh tiến vào, cô gái ngồi cạnh Lâm Miêu Miêu trước hết lên tiếng gọi “Tới rồi tới rồi, Bảo Bảo! Bên này nè!”
Một tiếng Bảo Bảo tựa như tiếng sấm kéo dài bên tai, đùng đùng vang lên không dứt, Quách Lâm An vẻ mặt tràn đầy khó tin, đau lòng nói “…Hoá ra mấy bạn cũng không phải đều là độc thân?”
Cô bạn kia trợn trắng mắt “Tui gọi tên của cậu ấy mà, ông tào lao cái gì á?”
Địch Lâm vẻ mặt cũng đầy hoang mang, Tạ Mạnh đang ăn cơm, ngước đầu lên liền nhìn thấy một nam sinh dáng người thấp bé đứng trước mặt mình.
“Thịt kho tiêu, cơm chan sốt, tui mà đói bụng một lần ăn được năm chén luôn.” Đối phương đột nhiên nói một câu chả đâu vào đâu, rồi mới vươn tay với Tạ Mạnh “Chào bạn, tui tên là Hùng Bảo Bảo.”
“…” Tạ Mạnh yên lặng nuốt xuống miếng thịt kho to đùng.
Khoan hãy bàn tới cái tên Hùng Bảo Bảo này có cỡ nào kì cục, trong nửa tiếng lẫn nhau trao đổi tiếp theo đó, Quý Khâm Dương mới biết vị này là tân sinh năm nay của Trung Diễn, theo học hệ đạo diễn, tuy bộ dạng nhỏ thó như vậy nhưng sức ăn lại cực kỳ kinh khủng.
Ví dụ cái đi, người ta đang lo ca hát chuyện trò, cậu ta ngồi bên cạnh tập trung ăn cơm chan sốt.
Đám con gái bắt đầu nhảy múa, cậu ta ngồi nhai hoa quả.
Đám nam sinh bắt đầu quen dần, ngồi tụ tập uống rượu hút thuốc, hoặc là đổ xí ngầu chơi đoán số, cậu ta ngồi mò toàn bộ thức uống trong menu kêu lên nếm thử một lần.
Tạ Mạnh nhịn lại nhịn, rốt cuộc nhịn không được hỏi “…Hùng Bảo Bảo, cậu không tính đi WC hả?”
Hùng Bảo Bảo nhìn sang, vừa há miệng liền “ợ” một cái rõ to.
Quý Khâm Dương gác tay lên ghế sofa, bất đắc dĩ hỏi “Rốt cuộc cậu tới đây làm gì?”
Hùng Bảo Bảo lại ợ một cái “Tới chọn cảnh, dạo gần đây chuẩn bị chụp một bộ điện ảnh với đề tài vườn trường, miêu tả cuộc sống của các học sinh sau giờ học.” Nói xong lại liếc qua Quý Khâm Dương “Muốn đóng vai nam chính hông?”
Quý Khâm Dương lập tức nói “Tôi học nhạc, không học diễn.”
“Âm nhạc à?” Hùng Bảo Bảo suy tư “Phim cũng cần có nhạc, cậu có hứng thú không?”
Quý Khâm Dương có điều quan tâm đến vấn đề khác “Có tiền không?”
Hùng Bảo Bảo “Không có tiền, công ích mà.”
Tạ Mạnh “Vậy cậu đã tìm được diễn viên chính chưa?”
“Tui tính mời Trịnh Minh.” Hùng Bảo Bảo nói, cố ý giải thích “Trịnh Minh đó biết hông? Cái tên vừa đoạt giải thưởng quốc tế đợt rồi ấy, tui nghĩ có thể sẽ mời được cậu ta.”
Tạ Mạnh “…”
__________________