CHƯƠNG 38
18 Votes
Lên năm thứ ba, ngoại trừ hai chuyên nghiệp bắt buộc, Tạ Mạnh còn đăng ký thêm kế toán ngân hàng. Có lần Hàn Đông từng cố ý gặp riêng hỏi Tạ Mạnh có phải nhắm vào xin việc ở ngân hàng sau khi tốt nghiệp không, Tạ Mạnh không phủ nhận.
“Làm ngân hàng mà không có chỗ dựa khổ lắm, phải kiên trì.” Hàn Đông bàn bạc trù tính với Tạ Mạnh “Hai người quyết định lưu lại Bắc Kinh rồi?”
Tạ Mạnh “Phải xem Quý Khâm Dương nữa, cậu ấy ở đâu tớ ở đó.”
Hàn Đông chậc một tiếng “Buồn nôn muốn chết.”
Tạ Mạnh chỉ cười không cãi lại, hai người tiếp tục tán gẫu một lát, đề tài chuyển sang Trương Giang Giang.
“Cậu ta với Nhu Nhu tới giờ vẫn chưa gặp nhau nữa sao?” Tạ Mạnh lo lắng “Sao vậy?”
Hàn Đông vẻ mặt phức tạp nhìn Tạ Mạnh, cuối cùng thở dài “Cậu còn chậm tiêu hơn tôi nghĩ nữa…”
Tạ Mạnh “??”
Hàn Đông “Chậc, chắc là Quý Khâm Dương vất vả lắm.”
Tạ Mạnh “…Liên quan gì đến cậu ấy?”
***
Dạo gần đây, Hùng Bảo Bảo hay đến tìm Tạ Mạnh chơi, lên tới năm thứ ba nên cậu ta cũng bắt đầu chạy chọt tới lui giữa các trường quay, mấy bữa trước vừa viết xong kịch bản tốt nghiệp, đang chuẩn bị đi xin tài trợ.
Tạ Mạnh hỏi sao không đi tìm Quý Khâm Dương, Hùng Bảo Bảo trả lời đại để là chưa tới lúc cần dùng tới anh hùng, cứ từ từ không cần gấp.
Từ sau sự kiện “bế cao lấy sách” lần đó, Hùng Bảo Bảo cũng không có mấy dịp tiếp xúc với Trịnh Minh, ảnh đế thôi, bận lắm, tháng nào cũng phải bay khắp nơi, dạo gần đây nghe bảo là sắp hợp tác với đạo diễn nước ngoài; trên weibo cũng đã có hơn một triệu fan.
Tạ Mạnh nhìn thấy cũng rất ngạc nhiên “Mấy này đều do công ty quản lý giúp anh ta lo nhỉ?”
Hùng Bảo Bảo bấm chuyển sang trang tiếp theo, nói “Nghe bảo anh ta tự mình làm hết, cơ mà rất ít khi update weibo.”
“Hai đứa tui lẫn nhau follow nè!” Hùng Bảo Bảo kiêu ngạo nói “Tui update weibo anh ta đều like hết!”
Tạ Mạnh nhìn cái status update mới nhất của Hùng Bảo Bảo “Hôm nay lại ăn năm bát cơm 【 Hình Ảnh 】”, không có bình luận nào, mỗi cái like duy nhất đúng là của Trịnh Minh.
“…” Tạ Mạnh “Rốt cuộc quan hệ của hai người là gì vậy?”
Hùng Bảo Bảo trầm tư hồi lâu, mới nói “Tui muốn mời anh ta làm nam vai chính trong phim của tui, nhưng mà giờ tui không đủ tiền trả catche cho anh ta… Quan hệ như vậy gọi là gì?”
Tạ Mạnh im lặng “…Cậu từng nhắc chuyện này trước mặt anh ta chưa?”
Hùng Bảo Bảo nghiêm túc nói “Giờ tui chưa có tiếng tăm gì, đợi khi nào tui nổi tui sẽ đi mời.”
Tạ Mạnh cúi đầu nhìn nhìn.
Hùng Bảo Bảo “?”
Tạ Mạnh duỗi tay xoa đầu cậu ta “Cố lên ha.”
***
Bên Ương Âm cũng lên năm ba, khoá chuyên ngành cũng ít đi hẳn, nhưng đám sinh viên lại bận rộn hơn so với những lúc có khoá học. Địch Lâm với Quách Lâm An bình thường rất hiếm khi có mặt ở ký túc xá, hoặc là đi nghe các buổi biểu diễn nhạc hội, hoặc là đi sảnh luyện thanh tập. Mà sảnh luyện thanh rất nhiều người muốn dùng, đến chậm còn phải xếp hàng, Địch Lâm cũng vì thế mà phát điên vô số lần, khắp hành lang cơ hồ đều bị giọng Tứ Xuyên của cậu chàng tạc bom.
“Nhao nhao lên làm gì.” Quách Lâm An khuyên “Chúng ta đi qua chỗ đẹp trai ké đi?”
Địch Lâm “Mi nghĩ người ta không cần dùng tới nhể? Sớm biết như vậy ông đây cũng thuê nhà!”
Quách Lâm An “Hiếm khi mới tới xài ké một bữa mà, mấy hôm trước band của Tiền Nhạc mới xong một hồi biểu diễn, bảo đảm Quý đại nhân chưa kịp hồi phục lại đâu.”
Địch Lâm cau mày, có chút do dự. Theo lý mà nói nếu như mình với Quách Lâm An đến mượn, Quý Khâm Dương kiểu gì cũng sẽ không cự tuyệt… Nhưng mà cũng như lời Quách Lâm An nói đó, người ta mới xong nhạc hội hôm trước, đang trong thời kì nghỉ ngơi lấy lại sức. Trước biểu diễn khẳng định là bận rộn muốn chết, không có thời gian cái gì đó đó với Tạ Mạnh, lúc này lại chạy đi phá thế giới hai người của người ta…
“Đi thôi đi thôi.” Quách Lâm An túm lấy tấm thân gầy gò của Địch Lâm lôi đi “Đàn ông gì đâu mà lề mề quá sức.”
***
Lúc Tạ Mạnh trở về, Quý Khâm Dương vẫn còn đang ngủ, trên người không kịp mặc quần áo, vùi mình vào trong ổ chăn, tóc giống như lại dài, mái trước rối bù xoà trước trán.
Tạ Mạnh khom người nhặt lên quần áo dơ vươn vãi dưới đất, cầm đi phân loại rồi bỏ vào máy giặt, sau đó đi thu dọn phòng nhạc. Vỏ bao cà phê uống liền cùng lon bia rỗng nhét vào túi rác cột lại, nhặt mấy tờ nhạc phổ chưa hoàn chỉnh xếp ngay ngắn lại thành chồng rồi đặt ở chỗ dễ thấy được. Cuối cùng lại vào phòng bếp nấu cháo, làm dưa leo ngâm… Xong xuôi hết thảy trở lại phòng ngủ, thấy Quý Khâm Dương đã tỉnh dậy, trên đầu tóc rối bù xù, vẻ mặt lờ đờ buồn ngủ ngồi trên giường.
“Sao không ngủ thêm lát nữa đi.” Tạ Mạnh ngồi xuống cạnh giường, đưa quần áo qua.
Quý Khâm Dương mặc quần áo vào, nhìn Tạ Mạnh nói “Hiếm khi mới được một buổi ở cùng nhau như vậy.. Ngủ nữa ông trời sẽ không tha…”
Tạ Mạnh buồn cười, đưa tay vò mái đầu tối bù của Quý Khâm Dương, lại cầm vớ đeo vào cho đối phương “Rửa mặt đánh răng đi, em giúp anh cạo râu, trưa nay uống cháo, tối ăn thịt.”
Lông tóc của Quý Khâm Dương không quá rậm rạp, nhưng nửa tháng đóng cửa tu luyện như vậy, dưới cằm cũng “xanh tươi” không ít, Tạ Mạnh bảo Quý Khâm Dương ngồi vào ghế trong phòng tắm, ngẩng đầu ngước cằm, còn mình thì xịt gel cạo râu giúp đối phương.
“…” Tạ Mạnh cúi đầu nhìn bàn tay của ai đó đang lén lút mò mẫm chui vào quần áo của mình, lắc lắc dao cạo râu nói “Đang làm gì đấy?”
Đối phương trên miệng dính đầy bọt cạo râu trông rất buồn cười, rì rầm nói “Chỉ sờ sờ thôi mờ.”
Tạ Mạnh mặc kệ, tiếp tục cẩn thận cạo râu dưới cằm, mặt của hai người kề rất gần nhau, Quý Khâm Dương đột nhiên vươn người về phía trước, hôn một cái chụt lên miệng Tạ Mạnh.
“Phụt…” Quanh miệng Tạ Mạnh lúc này cũng dính đầy bọt trắng.
Quý Khâm Dương phá lên cười ha ha, nói “Hai ông lão râu trắng.”
Tạ Mạnh kềm mặt của đối phương lại, bình tĩnh nói “Đừng nghịch nữa ông nó à.”
Cạo xong râu rồi, Quý Khâm Dương lại đòi gội đầu, nguyên một đầu ướt nhẹp nước vùi lên người Tạ Mạnh, cậu dùng răng cắn cởi cúc quần áo của đối phương, liếm hôn từ bụng dần dần lên tới ngực.
Tạ Mạnh bị ôm nhấc lên đặt ngồi trên bồn rửa mặt, Quý Khâm Dương vừa hôn vừa vói tay lấy dầu bôi trơn trong ngăn kéo, thủ thỉ “Quên cầm áo mưa rồi…”
Mười đầu ngón tay của Tạ Mạnh khẽ luồn vào tóc của Quý Khâm Dương, hai chân mở rộng quấn lấy thắt lưng đối phương, giống như ngầm phát ra lời mời, Quý Khâm Dương hôn cậu một lát, cảm giác mở rộng đủ rồi mới chậm rãi tiến vào.
“Anh sợ nhịn không được bắn bên trong.” Quý Khâm Dương làm đến nửa đường đột nhiên dừng lại.
“?” Tạ Mạnh có chút cáu gắt “Dừng lại làm gì… Tiếp tục đi…”
Quý Khâm Dương xoay cả người cậu lại, ngồi đối diện với tấm kính làm cậu từ sau lưng, đưa tay ý bảo Tạ Mạnh nâng hai chân lên, trong gương phản chiếu rõ ràng chỗ hai người kết hợp.
Hai gò má của Tạ Mạnh dần đỏ ửng lên, cậu nhắm mắt, lại bị Quý Khâm Dương níu cầm xoay lại hôn lên môi.
Tới lúc Quý Khâm Dương bắn xong rồi, cũng không lưu lại trong cơ thể Tạ Mạnh lâu lắm, tính khí còn hơi cương cứng bị rút ra ngoài, hỗn hợp dầu trơn cùng dịch thể cũng chậm rãi trượt xuống giữa hai chân Tạ Mạnh.
Tạ Mạnh cũng bắn, hai tay ghì lấy đài rửa mặt thất thần một lúc, đột nhiên sực nhớ tới “Tiêu rồi… đang nấu cháo…”
Quý Khâm Dương đang cầm khăn giúp cậu lau, Tạ Mạnh không kịp mặc vào quần áo đã nhảy xuống chạy vào phòng bếp.
***
May là lúc nấu cho nước hơi nhiều, cháo mới không bị khét. Tạ Mạnh đang múc ra thử thì nghe tiếng gõ cửa.
Quý Khâm Dương cầm quần áo theo sau, hơi khom lưng khoát lên người Tạ Mạnh “Mặc vào, mau mặc vào.”
Tạ Mạnh luống cuống tay chân cài cúc áo, cúi đầu nhìn thấy nửa người dưới của Quý Khâm Dương vẫn còn đang trần truồng “Đừng lo cho em… Quần đâu?”
Quý Khâm Dương thấy Tạ Mạnh mặc đồ vào rồi mới trở về phòng lấy quần sạch thay, xong trở ra ngoài đúng lúc Tạ Mạnh mở cửa, Địch Lâm với Quách Lâm An lần lượt vào nhà.
“Hai người đang làm gì đấy?” Quách Lâm An nhìn thoáng một vòng quanh nhà “Sao lâu vậy mới ra mở cửa?”
Địch Lâm có mắt nhìn hơn nhiều lắm, nhìn lướt qua cổ Tạ Mạnh một cái liền không dám nhìn nữa, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim cả cười nói “Đẹp trai phiền ông quá… Tính mượn phòng nhạc của ông chút…”
Quý Khâm Dương cười cười, cởi áo len mỏng mới mặc vào ra trùm lên đầu Tạ Mạnh, trên người mặc độc mỗi cái ba lỗi “Chuyện nhỏ mà… Tạ Mạnh, vào giặt giúp cái áo đi.”
Tạ Mạnh đang tính nói áo này vẫn còn sạch thì liếc mắt thấy Địch Lâm đứng bên kia lắc tay lắc chân chỉ chỉ.
“…!!” Cậu vội vàng cầm áo của Quý Khâm Dương che lại cổ.
Chỉ có Quách Lâm An thô thần kinh đứng đó hâm mộ nói “Quý đại nhân sướng ghê, tui cũng muốn có người giặt quần áo giúp…”
***
Trương Giang Giang đang đứng trong phòng tối rửa mớ ảnh chụp band nhạc mấy hôm trước, cậu xếp ảnh của Quý Khâm Dương với Tạ Mạnh sang riêng một bên, còn lại dùng kẹp dính lên móc phơi khô.
Trương Giang Giang chụp không nhiều lắm, nhưng lại thường xuyên xách máy đi chụp, kỹ thuật từ ban đầu còn non nớt cũng bắt đầu dần thành thục hơn, mỗi tấm ảnh đều có thể nhìn ra được dụng tâm cùng tiến bộ của cậu
Sư tỷ đứng bên ngoài phòng tối gọi vọng vào, Trương Giang Giang ơi một tiếng đáp lại.
“Sắp lên năm thứ tư rồi, đã có kế hoạch chưa?” Sư tỷ đảo mắt nhìn mấy tấm ảnh Trương Giang Giang mới rửa ra, trong trường hay tổ chức thi chụp ảnh, lần nào Trương Giang Giang tham gia cũng đoạt được giải.
“Còn chưa nghĩ ra nữa.” Trương Giang Giang ngốc ngốc nở nụ cười “Sư tỷ có đề nghị gì không?”
Sư tỷ nói “Chỗ tôi có vài phần tài liệu về thực tập, cậu xem thử xem?”
Trương Giang Giang nhận lấy, nhìn thấy trên cùng là một phần báo cáo thực tiễn của phóng viên vùng chiến tranh.
“Cái này…” Cậu chỉ vào tiêu đề.
Sư tỷ kề sát nhìn một cai “À, cái này dạo gần đây khá hot… Nhưng thực tế thì không nhiều người hưởng ứng lắm, chung quy cũng là chỗ nguy hiểm, cậu thử nhìn mấy cái khác xem.”
Trương Giang Giang không nói gì, cầm mấy phần tài liệu thực tập nhét vào túi sách, mỉm cười nói cảm ơn sư tỷ.
***
Nhu Nhu cơ hồ lúc nào cũng ở trên mạng, Trương Giang Giang vừa trở về liền gửi tin nhắn sang “Có đó không?”, thấy đối phương chưa trả lời, liền quay qua làm chuyện của mình.
Cái laptop mua hồi năm đầu đại học đến giờ vẫn còn dùng, trong ổ C có một folder đặc biệt tên là “Tình yêu Nhu Nhu của ta”, bên trong bao gồm hơn mười ngàn tấm ảnh chụp screenshot lưu lại những lần tán gẫu giữa hai người, có cả những mẩu tin nhắn từ hồi trung học mà Trương Giang Giang cố ý copy từ di động vào.
Một nam sinh mà làm như vậy cảm giác có hơi uỷ mị, nhưng mỗi lần Trương Giang Giang gặp được chuyện gì khó khăn liền theo thói quen mở ra xem lại những dòng chữ đã gần như thuộc nằm lòng này.
“Có đây.” Nhu Nhu rung cửa sổ tán gẫu một cái “Không phải bảo đi rửa ảnh sao? Trở lại sớm vậy.”
Trương Giang Giang tắt đi folder ảnh, nhìn thấy những lời trên khung tán gẫu liền bất giác nhoẻn cười.
“Dạo này có gì bận không?” Trương Giang Giang nói “Có thể ra ngoài chơi không?”
Nhu Nhu “Xin lỗi… Dạo gần đây đang chuẩn bị đi thực tập, nên có hơi bận chút.”
Trương Giang Giang đặt tay trên bàn phím, trầm mặc hồi lâu mới tiếp tục gõ chữ “Vậy chừng nào chúng ta mới có thể gặp nhau?”
Nhu Nhu “Tốt nghiệp đi… Mình cũng rất muốn gặp cậu, rất nhớ cậu.”
Trương Giang Giang mím môi, ánh sáng mờ nhạt hắt ra từ màn hình máy tính chiếu sáng gương mặt sữa, cậu đánh rất nhiều chữ, lại xoá lại đánh, tới cuối cùng chỉ nói “Ừm.”
__________________
-_- Chả hiểu sao, có lúc cảm giác tội Hàn Đông, lúc thì tội bạn Giang… Hi vọng tới cuối cùng đừng chơi cái trò thiên lý tìm nhau nữa, thấy cái kiểu bạn Giang giống như có ý muốn đi thực tập ở vùng ct quá…
P/S: Hôm nay chỉ có 02 chương này thôi, sáng tớ đi khám bệnh tới tận chiều mới về nên chỉ gõ được có 02 chương
;__; khổ quá lại bắt đầu chuỗi ngày uống thuốc…