CHƯƠNG 40
19 Votes
Sau một năm, rốt cuộc Hùng Bảo Bảo cũng được thăng chức trở thành phó đạo diễn của đoàn phim, Trương đạo diễn cơ hồ là dốc lòng bồi dưỡng cậu ta, cơ hồ là đi đâu quay cái gì đều mang theo Hùng Bảo Bảo.
Để ăn mừng mình “level up”, Hùng Bảo Bảo cố ý dành thời gian mời Tạ Mạnh với Quý Khâm Dương dùng cơm.
“Thứ năm không được, có buổi xã giao với bên công ty khai phá.” Tạ Mạnh sau kỳ thực tập thuận lợi chuyển thành nhân viên chính thức, cũng vừa vặn công tác ở bên bộ phận vay vàng gần tròn một năm “Thứ sáu ok.”
Hùng Bảo Bảo nghe vậy liền đồng ý “Không thành vấn đề, còn Quý Khâm Dương?”
Tạ Mạnh cười “Thứ bảy mới diễn, hôm nay chắc là có thể xuất quan.”
Mỗi lần làm xong việc cho một hồi biểu diễn, Quý Khâm Dương tựa như niết bàn trùng sinh, không ngủ một trận ba ngày hai đêm không sống lại nổi. Band nhạc quy mô ngày càng lớn nên công việc cũng ngày càng nhiều hơn, tâm huyết bỏ ra nhiều nên mỗi lần đưa ra quyết định gì cũng không thể hời hợt được.
Lúc trước Hùng Bảo Bảo cũng từng thảo luận với cậu về vấn đề phát triển trong tương lai của band nhạc, ý tứ đại khái là không nên đặt trứng gà vào cùng một cái rổ, nếu đã muốn lập studio riêng cho mình thì nên suy xét về nhiều mặt phương diện.
“Nếu như cậu muốn trở thành kẻ có tên có tuổi,” Hùng Bảo Bảo đốt cho mình điếu thuốc “Vậy cậu không thể chỉ câu nệ mình ở một band nhạc được.” Cậu ta đề ra một cái ví dụ “Giả như ca sĩ chính của band tách ra solo, hay là trong band có kẻ đem band nhạc bán cho công ty giải trí, bọn họ chê cậu không có danh tiếng, không muốn đi theo cách của cậu đề ra, vậy chẳng phải cậu xong rồi sao?”
Quý Khâm Dương giúp Tạ Mạnh tráng sôi đũa, cũng bảo bà chủ mang rượu lên “Một người phụ trách hậu mạc như tôi nếu quả nổi, vậy làm còn có ý nghĩa gì nữa?”
Hùng Bảo Bảo chậc một tiếng “Cái đó lại khác, tôi bảo nổi là chỉ về thực lực kìa, rượu thơm sợ gì ngõ sâu, cậu rõ ràng có đủ khả năng, lại bởi vì thực lực của band nhạc có giới hạn mà không cách nào phát huy được, rất đáng tiếc.”
Quý Khâm Dương uống rượu, không nói lời nào. Vị trí của cậu cùng Hùng Bảo Bảo có thể nói là tương tự nhau, đều làm những công việc phía sau cánh gà, đều thuộc loại sáng tác, mục đích chính là muốn sáng tạo ra những thứ vĩnh hằng, bất hủ cùng kinh điển, cho nên những gì đối phương nói, cậu hoàn toàn có thể hiểu được.
Tạ Mạnh gọi món xong mới xoay qua hỏi Hùng Bảo Bảo “Còn cậu, tính bao giờ mới quay phim của mình.”
“Tui cũng muốn lắm.” Hùng Bảo Bảo ngậm thuốc, vò vò đầu “Kịch bản ưng ý thì không kéo được đầu tư, đầu tư có rồi thì kịch bản lại như một mớ rác rưởi, diễn viên cũng là cả một vấn đề, người tui chấm lại là diễn viên hàng đầu.”
Tạ Mạnh biết cậu ta đang ám chỉ Trịnh Minh, 19 tuổi đã là ảnh đế trong nước, 22 tiến vào Hollywood, bây giờ đã gần 25, một năm chỉ nhận tối đa 2 kịch bản phim. Đó giờ chỉ có Trịnh ảnh đế chọn vai diễn thôi, đóng phim vô số, giải thưởng trong nước lẫn quốc tế đều ôm tới mỏi tay.
Hùng Bảo Bảo thở dài “Anh ta chạy nhanh quá, tui chạy chân trần điên cuồng đuổi theo sau lưng, chua xót không thua gì Khoa Phụ rượt mặt trời!”
Tạ Mạnh nghe cậu ta so sánh mình như Khoa Phụ đuổi mặt trời suýt chút phun cả miệng rượu, sặc sụa vừa ho vừa nói “Không phải cậu từng bảo hai người follow weibo nhau sao? Tính quay phim gì thì thử nhắn hỏi xem anh ta có đồng ý nhận vai không.”
Hùng Bảo Bảo ai oán liếc nhìn Tạ Mạnh một cái “Nếu nam thần của cậu quá mức vĩ đại, trong khi cậu vẫn còn là một điểu ti, cậu có dám thông đồng không?”
“…” Tạ Mạnh suy nghĩ, quả thật không thể cho ra đáp án trong nhất thời được.
Quý Khâm Dương đột nhiên đưa tay nhéo nhéo cổ Tạ Mạnh “Mò mẫm cái gì đấy, nam thần của em bên cạnh này.”
Tạ Mạnh cười cho đối phương một cái cùi chỏ.
Ba người ăn uống đến gần nửa đêm, di động Quý Khâm Dương đột nhiên vang lên, giọng Tề Phi lớn tới mức không cần bật loa mà người xung quanh vẫn có thể nghe thấy rõ.
“Quý đại nhân!” Tề Phi hét to “Bên Tô Châu tới mùa cua rồi nè, tao ký cho mày với Tạ Mạnh một ít ha!”
Khác với đám quý tộc độc thân khác, Tề Phi tốt nghiệp chưa bao lâu đã đi đăng ký kết hôn với Cố Mỹ Nghiên, gái xinh kia năm nay mới lên năm ba, hai người ngay cả tiệc cưới cũng không thèm tổ chức, chỉ định kết hôn theo kiểu lữ hành, tận tình hưởng thụ thế giới hai người.
Mà thật lâu về sau, Quý Khâm Dương với Tạ Mạnh mới biết, gia cảnh của Cố Mỹ Nghiên rất khá giả, ở Tô Châu có mấy nhà khách sạn cùng chuỗi đều do nhà cô mở.
Tề Phi rạo rực nói “Còn năm nữa là em nhà tao tốt nghiệp rồi, tới chừng đó hai đứa tao tới Bắc Kinh thăm mấy bây ha!”
Quý Khâm Dương “Đến đi, tao chuẩn bị một hồi nhạc hội riêng cho mày, coi như chúc mừng mày kết hôn.”
Tề Phi ở bên kia điện thoại phá lên cười, ý bảo Quý Khâm Dương đừng có nói cho vui miệng, tao nhớ kỹ lắm đó.
Hùng Bảo Bảo chờ cúp điện thoại mới hỏi “Bạn học trung học?”
Tạ Mạnh cười gật đầu “Ừ, huynh đệ gần mười năm.”
“Cũng không dễ dàng ha.” Hùng Bảo Bảo đồng ý gật gù, đột nhiên chuyển lời “Tính ra chúng ta cũng gần năm năm rồi nhỉ.”
Quý Khâm Dương cảnh giác “Muốn gì?”
Hùng Bảo Bảo “Hề hề, cua tới cùng nhau ăn nghen?”
Tạ Mạnh “…”
***
Trời đã quá độ cuối thu, Bắc Kinh bên này trung tuần tháng mười hai liền bắt đầu cung cấp khí ấm. Ngân hàng vừa tiến nhập cuối năm liền vào thời kỳ vội đến trời sụp đất lở, cuối năm phải lo kết toán, chuẩn bị khai trương đầu năm thuận lợi. Tạ Mạnh phải chạy chọt đủ các chỗ bất động sản, ở lại bàn bạc với bên khai phá tới mười một mười hai điểm cũng là như cơm bữa.
Rời khỏi công ty bất động sản thì đúng lúc trời đổ tuyết, Tạ Mạnh dựng cổ áo khoác lên, cầm túi tài liệu cùng Sở Khang Lâm đi lấy xe.
Sở Khang Lâm vào ngân hàng sớm hơn cậu hai năm, hiện tại đang ngồi ở vị trí phụ trách ngành.
“Tối nay coi như là thuận lợi.” Sở Khang Lâm đốt điếu thuốc, bấm hạ cửa kính, Tạ Mạnh ngồi vào ghế phụ, kéo dây an toàn mang vào.
“Ký được hợp đồng này thì cuối năm nay không cần lo chuyện tiền thưởng.” Sở Khang Lâm xoay tay lái chuyển đầu xe, nhìn thoáng qua Tạ Mạnh trêu ghẹo “Sao rồi, sang năm có kế hoạch tiến thêm một bước chưa?”
Tạ Mạnh khiêm tốn “Tôi còn rất nhiều thứ cần học hỏi.”
Sở Khang Lâm bật cười “Đúng là cao tài sinh, biết ăn nói.” Lại hỏi địa chỉ Tạ Mạnh, có chút kinh ngạc “Vẫn còn ở tại nhà trọ phụ cận trường học?”
Tạ Mạnh gật đầu “Ừm, thuê ra riêng từ sớm.”
Sở Khang Lâm nhướng mày “Với bạn gái?”
“Không phải.” Tạ Mạnh cười, bổ sung “Thuê ở cùng bạn thôi.”
Sở Khang Lâm ồ một tiếng, cũng không hỏi nữa, lúc xe sắp chạy đến gần cửa nhà Tạ Mạnh thì, đột nhiên nhìn thấy có bóng người đứng bên ngoài cổng khu, tuyết rơi đến vậy mà…
“Người này là ai vậy ta…” Sở Khang Lâm lầm bầm một câu.
Tạ Mạnh nheo mắt nhìn một lúc, đột nhiên nói “Sở tổng, anh cho tôi xuống chỗ này là được rồi.”
Sở Khang Lâm “Đây á? Không cần vào trong?”
“Không cần.” Tạ Mạnh đưa tay tháo đai an toàn, có chút xấu hổ nói “Cảm ơn Sở tổng.”
“Không có gì, không cần khách sáo.” Sở Khang Lâm mở khoá cửa xe “Vất vả rồi, cố lên.”
Tạ Mạnh xuống xe, tuyết ở Bắc Kinh không giống với phía nam, rơi hơi lớn một chút liền lập tức tích tụ thành lớp, Tạ Mạnh giẫm trên mặt tuyết bước về phía cổng khu, Sở Khang Lâm ngồi trên xe mở đèn pha rọi đường cho Tạ Mạnh.
Tạ Mạnh đi đến nửa đường, đột nhiên vẫy vẫy tay với nam nhân đứng ở gần cổng.
Sở Khang Lâm đốt cho mình điếu thuốc, mắt nhìn Tạ Mạnh bước đến trước mắt người nọ, đối phương liền tháo khăn quàng cổ xuống, để lộ mái tóc với màu sắc rất bắt mắt, cùng với gương mặt tuấn mỹ đến vô cùng.
Quý Khâm Dương cầm khăn quàng quấn cho Tạ Mạnh, cũng hướng về phía xe gật gật đầu.
Mãi cho đến khi hai người đều ra khỏi tầm nhìn, Sở Khang Lâm mới giật mình hồi thận, đầu ngón tay khẽ giật giật, anh hít hà một tiếng, phát hiện đầu lọc thuốc lá bị đốt gần như trụi lủi.
***
Trương Giang Giang đến vùng chiến địa này cũng đã một năm hơn, cơ hồ mỗi tháng đều gửi một email về cho Tạ Mạnh, nội dung không mấy chữ, chỉ toàn là ảnh chụp. Có vài tấm Tạ Mạnh từng thấy đăng trên báo giấy hoặc tạp chí, có vài tấm lại chưa từng thấy qua.
Ngẫu nhiên Trương Giang Giang cũng sẽ ghi vài dòng chú thích dưới ảnh chụp.
“Trẻ con bảy tám tuổi ở nơi này đều mang súng, bắn súng còn siêu hơn cả tui.” Trong hình là một đứa trẻ, cầm cây súng còn muốn nặng hơn cả cơ thể mình.
Trương Giang Giang cũng có khi sẽ phun tào “Mạng kém lắm, weibo cũng không vào được, muốn viết mail phải bò lên nóc nhà viết… Lỡ mà trên đầu rớt xuống trái bom thì coi như tiêu luôn QAQ.”
“Tuần trước laptop mới bị bom nổ banh chành, ổ C mất sạch sanh… Mà thôi kệ, cũng không có cái gì quan trọng…”
Trong một email gửi đến gần đây nhất, Trương Giang Giang rốt cuộc nhắc đến Hàn Đông “Hàn đại nhân… khoẻ không?”
Tạ Mạnh không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, một năm trở lại đây, ảnh Trương Giang Giang gửi đến càng lúc càng nhiều, từ Ai Cập đến Syria rồi đến Israel, mấy tấm gần nhất lại ở Iraq, dù cho Tạ Mạnh chỉ là người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra được tâm tình Trương Giang Giang đã muốn biến đổi rất nhiều.
Từ tràn ngập sinh cơ đến tàn khốc cùng tuyệt vọng
Trương Giang Giang chụp lại những phế tích thành thị, những cổ thi thể la liệt hai bên đường sau một trận bom tập kích bị phủ bừa vải trắng, Israel khi ngừng bắn, giáo đường cầu nguyện an tĩnh mà thần thánh.
Thi thoảng cậu cũng sẽ chụp một đoá hoa hoặc là một gốc cổ thụ, mọc ở sa mạc nóng cháy, hay là ở nơi hoang dã mênh mông vô bờ.
Tạ Mạnh lưu lại những ảnh chụp này, phân loại sắp xếp lại rồi gửi cho Hàn Đông, ở cuối thư cũng thuật lại những lời của Trương Giang Giang, nhưng đối phương chưa từng hồi phục.
Mãi cho đến gần năm mới, mới có tin tức từ Hàn Đông.
“Tôi chuyển công tác sang Huawei.” Buổi trưa Hàn Đông gọi video cho Quý Khâm Dương, sau lưng là khung cảnh sân bay thủ đô “Ngành kiểm tu thiết bị trú đóng ở hải ngoại.”
Quý Khâm Dương nhíu mày “Đi Trung Đông?”
Hàn Đông chỉ cười, không phủ nhân.
Tạ Mạnh gói song sủi cảo, rửa tay rồi mới vào phòng, Quý Khâm Dương đứng dậy nhường chỗ cho cậu.
“Suy nghĩ kỹ rồi?” Tạ Mạnh hỏi.
Hàn Đông nói “Từ lâu lắm rồi.”
“Nhớ chú ý an toàn.” Tạ Mạnh không nói gì nữa “Nhớ giữ liên lạc, phải gửi email thường xuyên.”
“Biết.” Hàn Đông gật đầu, bên kia giống như thông báo chuẩn bị đăng ký, trước lúc chấm dứt cuộc gọi, Hàn Đông nhìn Tạ Mạnh thản nhiên nói “Năm nay có lẽ phải mừng năm mới ở nước ngoài, nên sẵn chúc trước.”
Tạ Mạnh mỉm cười “Năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.” Hàn Đông đối diện màn ảnh phất tay chào.
***
Band nhạc phải cử hành buổi biểu diễn cuối cùng mừng cuối năm trước thềm năm mới một ngày, cho nên mấy hôm nay Quý Khâm Dương bận đến mất ăn mất ngủ, đến hôm đó số lượng fan tham dự buổi biểu diễn thậm chí lên đến con số mười ngàn người.
Quảng trường mà band của Quý Khâm Dương thuê cơ hồ kín hết chỗ ngồi, trời lạnh vậy mà ca sĩ chính Tiền Mạch chỉ mặc độc mỗi cái áo T-shirt chạy tới chạy lui trên đài. Quý Khâm Dương dẫn Tạ Mạnh đến sân thượng của một nhà xưởng vứt đi đối diện sân khấu biểu diễn.
“Đứng đây nhìn xem là được.” Cậu cầm theo một cái chăn bông, quấn lấy mình và Tạ Mạnh “Tí nữa còn có bắn pháo hoa nữa.”
Tạ Mạnh nghe một lúc “Đều là ca khúc anh viết?”
Quý Khâm Dương “Ừ.”
Tạ Mạnh “Ra album không?”
Quý Khâm Dương “Năm sau ra, tới chừng đó anh sẽ mang về nhà.” Nói xong cầm di động mở ra weibo, Tạ Mạnh nhìn thấy trang weibo chính thức của band nhạc, số fan hâm mộ đã muốn hơn ba triệu.
“Bình thường mấy cái này là Văn Đao lo.” Quý Khâm Dương giải thích, status có mấy cái update về demo ca khúc cùng với ảnh chụp trong các show biểu diễn, vài bài hát được share hơn mười ngàn lượt.
Tạ Mạnh cầm điện thoại xem cả buổi, đột nhiên nói “Anh thực sự rất tuyệt vời.”
Quý Khâm Dương ngẩn người, một lát mới hiểu được đối phương nói về cái gì, cúi đầu hôn lên tóc Tạ Mạnh, cười nói “Như thế này có là bao, năm nay tiền thưởng cuối năm của em cũng không kém anh bao nhiêu.”
Tạ Mạnh không nói chuyện, xoay người hôn lên trán Quý Khâm Dương xem như đáp trả.
“Phải rồi.” Quý Khâm Dương sực nhớ tới một chuyện, bảo Tạ Mạnh ngồi yên, tự mình đi vác một cái guitar lên, chỉnh âm xong liền nhẹ nhàng khảy đàn.
Tạ Mạnh quấn chăn, ngồi trên ghế, biểu tình đầy nghi hoặc.
Quý Khâm Dương ôm guitar, ho khan một tiếng, mới chậm rãi nói “Bây giờ là liveshow đặc biệt dành riêng cho Tạ tiên sinh.”
Tạ Mạnh buồn cười, giơ tay vỗ vài cái.
“Năm mới vui vẻ.” Quý Khâm Dương vừa đàn vừa thấp giọng khẽ hát “Anh yêu em, Tạ tiên sinh.”
Cũng đêm hôm đó, trên mái nhà sân thượng, Quý Khâm Dương hát riêng cho Tạ Mạnh mười khúc ca, đều là những bài hát mà band nhạc chưa từng biểu diễn qua.
Hát đến bài cuối cùng, bên dưới quảng trường bắt đầu bắn pháo hoa, ánh sáng rạng rỡ như bừng sáng cả bầu trời đêm đông thành Bắc Kinh.
Tạ Mạnh cúi đầu, nhìn Quý Khâm đang ngồi im lặng khoanh chân ca hát trước mặt mình.
Khoảnh khắc ấy, Tạ Mạnh cứ ngỡ như, cả thế giới của mình đều bị bao trùm bởi thanh âm tuôn ra từ mười ngón tay của đối phương…
__________________