Tuế Nguyệt Gian | Tháng Năm Qua

Chương 43: Chương 43




CHƯƠNG 45

 

 

 

 

 

 

12 Votes

Thật ra Quý Khâm Dương uống không nhiều lắm, trước giờ cứ mỗi khi sáng tác cậu sẽ mắc tật nghiện rượu, vài năm gần đây bất tri bất giác tửu lượng cũng bị rèn luyện ngày càng cao hơn.

Lúc Tạ Mạnh đến đón, Quý Khâm Dương vẫn còn rất thanh tỉnh, cúi gằm đầu, có chút chếnh choáng nhìn đối phương rửa tay rồi cẩn thận lau khô tay cho mình, sau đó trả tiền rượu, ôm lấy mình ra ngoài.

Không hiểu tại sao, hai hốc mắt của cậu đột nhiên nóng lên.

Tạ Mạnh hơi nghiêng người cõng cả người Quý Khâm Dương lên, bả vai không quá dày rộng nhưng lại tràn ngập kiên cường dẻo dai, bởi vì thời tiết nóng bức, cổ quần áo mở rộng để lộ chiếc cổ trắng nõn ướt mồ hôi của Tạ Mạnh.

Quý Khâm Dương dán nửa mặt mình trên vai Tạ Mạnh, gọi tên của cậu “Tạ Mạnh.”

“Ừ.” Tạ Mạnh nghĩ Quý Khâm Dương say, nên lên tiếng mà không quay đầu lại.

Quý Khâm Dương nhẹ giọng nói “Anh làm mất tai nghe rồi.”

Tạ Mạnh “Mua cái khác là được.”

Quý Khâm Dương “Anh đền cho người ta rất nhiều tiền.”

Tạ Mạnh “Không sao cả, tiền vẫn còn có thể kiếm.”

Quý Khâm Dương trầm mặc một hồi lâu, mới khàn khàn nói “Bây giờ anh chẳng còn cái gì cả.”

Tạ Mạnh không trả lời, im lặng cõng Quý Khâm Dương đi thật lâu, mới chậm rãi nói “Anh còn có em.”

“Đừng nói là anh chẳng còn gì cả.” Tạ Mạnh nhìn chiếc bóng của mình và Quý Khâm Dương chồng lấp lên nhau trên mặt đường, nhẹ nhàng lặp lại lần nữa “Anh còn có em.”

***

Về đến nhà thì Quý Khâm Dương đã ngủ mất rồi, Tạ Mạnh dìu đối phương lên giường, sau đó lấy khăn nhúng nước ấm giúp đối phương lau mặt.

Áo sơ-mi trên người ướt nhẹp dính vào bả vai, nhưng Tạ Mạnh lại không thèm để ý tới, bước thật khẽ ra ngoài, đóng cửa phòng lại cho Quý Khâm Dương, ra tới phòng khách liền cầm điện thoại gọi cho Hùng Bảo Bảo.

“Tui có giấy vào Sâm Mộ.” Hùng Bảo Bảo giống như đang đi ngoài đường “Chúng ta đi gara chặn thằng đó!”

Tạ Mạnh cười “Vậy phiền cậu rồi.”

Hùng Bảo Bảo “Phiền cái gì mà phiền, tên Tiền Mạch kia xác nhận tai nghe đặt trong xe hả?”

Tạ Mạnh “Bích quy bảo như vậy, mặc kệ có hay không, chặn trước rồi tính sau.”

Hùng Bảo Bảo vui vẻ “Đỉnh vậy? Bản lãnh thứ dữ nghen?”

Tạ Mạnh mặc bừa một cái áo khoác màu đen, tuỳ tay nắm lấy một cái xẻng thiếc lúc trước dùng để hốt tuyết, nói “Tới lúc đó cậu sẽ biết.”

Hùng Bảo Bảo thấy xẻng thiếc lập tức hoảng sợ, Tạ Mạnh không nói nhiều lời, đạp một chân lên mặt xẻng, hai tay nắm lấy cán hợp lực rút một cái, thanh gỗ tay cầm phía trên lập tức bị rú ra ngoài.

Hùng Bảo Bảo “…”

Tạ Mạnh vẻ mặt tỉnh bơ đưa khúc gỗ cho cậu ta “Cầm phòng thân đi.”

Hùng Bảo Bảo kinh ngạc “Cho tui làm gì! Cậu không cầm nó đi đánh người sao?”

“Không cần.” Tạ Mạnh vẻ mặt giống như sợ rắc rối nói “Không thể gây ra án mạng, nếu không khó giải quyết lắm.”

“…” Hùng Bảo Bảo cả gương mặt biến thành =口=

***

Bởi vì có giấy ra vào Sâm Mậu, nên hai người vô cùng thuận lợi đột nhập ga ra xe. Không cần đợi lâu lắm, liền thấy Mạc Tuyên Ngọc bộ dáng cà lơ phất phơ lắc chìa khoá trong tay bước ra khỏi thang máy, sau lưng đi theo năm tên bảo tiêu.

Hùng Bảo Bảo cầm chặt khúc gỗ trong tay, khẩn trương muốn chết, cậu hạ thấp giọng nói bên tai Tạ Mạnh “Chúng ta có nên nghĩ cái chiến thuật nào không… tỷ như tui bọc ra sau đánh lén… Ê ê cậu tính làm gì!?”

Mạc Tuyên Ngọc thấy Tạ Mạnh xuất hiện trước mặt mình thì ngây ngẩn cả người, gã lập tức được bọn bảo tiêu che chở phía sau, đưa mắt liếc Tạ Mạnh từ đầu tới chân một lượt rồi mới khinh thường hỏi “Tìm ai?”

Tạ Mạnh đánh giá bảo tiêu một chút, cảm thấy nắm chắc trong lòng mới mở miệng “Tôi là bạn của Quý Khâm Dương.”

“Ồ——” Mạc Tuyên Ngọc cố ý kéo dài thanh âm “Chính là gã bồ đồng tính của Quý Khâm Dương đấy à?” Gã ngoáy ngoáy lỗ tai, có chút không kiên nhẫn hỏi “Tìm tao có việc?”

Hùng Bảo Bảo trốn ở bên cạnh ngừng thở, cậu suy nghĩ một lúc, mới moi tui lấy di động mở ra máy chụp hình bắt đầu quay lại.

Tạ Mạnh vô cùng bình thản nói “Tôi tới lấy tai nghe giúp cậu ấy.”

Mạc Tuyên Ngọc “Không phải bảo là ném ở bãi rác kia rồi sao? Tìm chưa thấy à? Hay là mày cũng đi tìm với nó đi?”

Tạ Mạnh không nói chuyện, bước đến trước vài bước, lại bị hai bảo tiên cản lại.

“Tôi muốn xem thử trên xe của anh.” Tạ Mạnh chỉ chỉ phía sau Mạc Tuyên Ngọc “Làm ơn nhường đường một chút.”

“Ha, tao nói mày đấy thằng nhãi.” Mạc Tuyên Ngọc cười châm chọc “Quý Khâm Dương không biết nhìn thì thôi đi, mày còn kém thức thời hơn cả nó? Nghĩ mình cứng xương lắm đúng không? Tao giúp mày làm mềm chút nha?”

Mạc Tuyên Ngọc vừa dứt lời, một tên bảo tiêu đột nhiên đẩy Tạ Mạnh một cái, Tạ Mạnh bất ngờ không kịp đề phòng, bả vai va vào tường phát ra tiếng va chạm nặng nề.

Tạ Mạnh nhíu mày, dựa tường đứng một lúc, mới bẻ cổ vài cái.

Mạc Tuyên Ngọc nhìn đối phương đứng từ từ cởi áo khoác ngoài, vẻ mặt như muốn nói ‘Thằng này có bệnh rồi’, gã nói “Sao hả? Còn muốn thử nữa?”

“…” Tạ Mạnh mặc kệ gã, cúi đầu xắn ống tay áo.

Mạc Tuyên Ngọc nghiến răng “Mày đừng rượu mời không uống thích uống rượu phạt! Dù cho mày biết võ như Quý Khâm Dương thì sao, đừng tưởng có thể…!”

Không ai thấy rõ tốc độ nhấc chân của Tạ Mạnh, một tên bảo tiêu đứng gần đó nhất bị đá bay thẳng ra ngoài, Mạc Tuyên Ngọc há hốc mồm, Tạ Mạnh bẻ khớp tay chân vài cái, đột nhiên quay qua một bên gọi “Hùng Bảo Bảo.”

Hùng Bảo Bảo vừa giơ di động quay hình, vừa vung vẩy khúc gỗ “Có mặt!”

Mạc Tuyên Ngọc “…”

Tạ Mạnh túm cổ áo một tên bảo tiêu khác, ném đến bên chân Mạc Tuyên Ngọc, khiến gã trượt chân lảo đảo vài bước, không giữ thăng bằng được té ngồi xuống đất.

Tạ Mạnh đi đến trước mặt Mạc Tuyên Ngọc, vẻ mặt bình tĩnh bước qua đầu gã.

Cậu chui vào xe đối phương tìm một lát, quả nhiên lục được tai nghe của Quý Khâm Dương nằm trong một góc ở băng ghế đằng sau.

Bên kia Hùng Bảo Bảo đang cầm khúc gỗ đe doạ Mạc Tuyên Ngọc “Đừng hòng nhúc nhích! Tui quay lại hết rồi đó! Thử động đậy coi tui đập cho nhừ tử!”

Mạc Tuyên Ngọc thật sự là không dám cử động, mãi đến khi Tạ Mạnh quay lại, đẩy Hùng Bảo Bảo ý bảo cậu ta bỏ khúc gỗ xuống.

“Không đánh thằng này?” Hùng Bảo Bảo kinh ngạc hỏi.

Tạ Mạnh liếc nhìn Mạc Tuyên Ngọc một cái, lạnh nhạt nói “Hù doạ đủ rồi, đụng vào lại dơ tay.”

“Ồ.” Hùng Bảo Bảo ngoan ngoãn nghe lời, trước khi đi không quên quơ quơ di động uy hiếp “Đừng nghĩ tới chuyện trả thù, nhược điểm đều nằm trong tay tui rồi này, thử làm bậy cái coi, tui lập tức up lên weibo cho mà xem!”

Hùng Bảo Bảo vươn năm ngón tay, nghiêm túc nói “Tui là V bự đó! Năm chục ngàn fan! Một giây cho ông lên top luôn!”

Mạc Tuyên Ngọc “…”

***

Bích quy nôn nóng đi qua đi lại ở chỗ ra vào bãi giữ xe mấy lượt, nhìn thấy Tạ Mạnh với Hùng Bảo Bảo an toàn trở ra mới thở phào nhẹ nhõm, cũng vội vàng chạy tới.

“Anh.. Anh Mạnh!” Bích quy lắp bắp “Lấy, lấy được tai nghe chưa?”

Tạ Mạnh gật đầu “Ừ, lấy được rồi.” Cậu ngước mắt, nhìn thấy Tiền Mạch đứng dưới đèn đường ở đằng xa bên kia, đối phương vẻ mặt đầy xấu hổ, giống như muốn đến nhưng lại không dám, bước được nửa đường liền dừng lại.

Tạ Mạnh vẻ mặt lạnh nhạt nhìn đối phương.

Bích quy quay đầu lại nhìn lướt qua, yếu ớt giải thích “Tiền Mạch anh ấy… Chỉ là nhất thời lầm đường thôi, anh ấy rất muốn nổi tiếng, mọi người đừng trách anh ấy…”

Tạ Mạnh đột nhiên mỉm cười “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

Bích quy “?”

Tạ Mạnh cất cao giọng, vừa lúc có thể để thanh âm lọt vào tai Tiền Mạch “Chúng tôi không dư tinh lực để mà nhớ một người râu ria không quan trọng như vậy.”

“Tiền Mạch.” Tạ Mạnh nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của đối phương, lạnh giọng gằn từng chữ “Hy vọng tương lai của cậu về sau sẽ như cậu mong đợi, mọi việc thuận lợi, tiền đồ như cẩm.”

__________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.