CHƯƠNG 47
11 Votes
Mất gần hai tháng, Tạ Mạnh mới sắp xếp xong hết mọi cũng như bàn giao lại công tác cho bên phía Bắc Kinh, hơn nữa cũng nhận được kết quả phỏng vấn của công ty mới từ bộ phận săn người bên Tô Châu, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cuối năm có thể chính thức đi làm.
Quý Khâm Dương tháo hết các loại nhạc khí cồng kềnh đóng gói ký gửi trở về, phòng ở chỉ thuê đến hết cuối tháng liền trả nhà.
Đặt xong vé máy bay, hai người mời Hùng Bảo Bảo đi dùng cơm.
“Tới trường quay của tui đi hai người!” Bên Hùng Bảo Bảo ồn đến muốn chết “Bên tui đang vội đến muốn mọc cánh bay luôn rồi nè! Mua bia tới đi, chúng ta ngồi uống ở trường quay!”
Quý Khâm Dương “…Ăn cái gì?”
Hùng Bảo Bảo “Trường quay có cơm hộp nè, một mặn hai rau, vừa ngon vừa bổ lại vừa rẻ!”
Tạ Mạnh cùng Quý Khâm Dương mang theo bia đến trường quay, đến nơi còn được nhận hai phần cơm hộp, hai người ngồi ăn cùng Hùng Bảo Bảo, trước mặt là một cái máy ghi hình.
Hùng Bảo Bảo mở máy ghi hình ra quay lại, cậu ta bảo cái này là : Ghi chép cuộc sống chân thật của các thanh niên Bắc phiêu.
“Bây giờ chúng ta sẽ phỏng vấn nhà chế tác âm nhạc vĩ đại, Quý Khâm Dương tiên sinh.” Hùng Bảo Bảo dùng muỗng làm microphone, giơ ra trước mặt Quý Khâm Dương “Tám năm Bắc phiêu, cảm giác thế nào?”
Quý Khâm Dương cũng rất phối hợp, rướn người lại sát gần cái muỗng, tằng hắng một cái rồi mới nghiêm túc thật lòng nói “Học được rất nhiều, thất bại cũng rất nhiều, nhưng thu hoạch được nhiều hơn.”
“Thanh niên nghiêm túc quá!” Hùng Bảo Bảo trề môi chê bai “Tưởng lên đài lĩnh thưởng sao? Nói gì đó giật gân xíu đi!”
Quý Khâm Dương nhướng mày, lập tức xoay người ôm mặt Tạ Mạnh hun cái choẹt.
“…” Hùng Bảo Bảo “Cắt! Cắt! Không tính không tính! Quay lại!!”
Tạ Mạnh cười đến bật ngửa, Hùng Bảo Bảo thực sự xoá đi quay lại, cậu chàng núp sau cái máy quay phun tào “Quý Khâm Dương nha, ăn hết rau cho tui coi!! Kiểm điểm lại mình đi! Một tên nghèo kiết xác còn dám chê cái này chê cái nọ! Coi chừng Tạ Mạnh không thèm nuôi bây giờ!”
Quý Khâm Dương vẻ mặt 囧囧, đành phải gắp mấy cọng rau xào trong hộp cơm ăn hết. Tạ Mạnh uống bia, cười cười vươn tay sờ sờ đầu đối phương.
Hùng Bảo Bảo nhìn chằm chằm máy quay “Khoảnh khắc quyết định trở lại Tô Châu, lúc đó cảm giác như thế nào?”
Quý Khâm Dương trầm tư một lúc, Tạ Mạnh quay sang nhìn nam nhân bên cạnh.
“Chim bay mỏi cánh.” Quý Khâm Dương nhẹ nhàng mỉm cười, nói “Tha hương rồi sẽ trở về.”
***
Mạc Tố Viện biết con trai mình sẽ trở về Tô Châu, cũng không nói cái gì. Mãi đến khi hai người họ xuống máy bay rồi, bà mới gửi tin nhắn đến, đại ý bảo là đồ đạc bà đều chuyển qua nhà Tạ Mạnh rồi.
Quý Khâm Dương cầm di động dở khóc dở cười, Tạ Mạnh nhìn thấy ngược lại buồn cười, nói đùa “Đây là tính gả sang nhà bên này sao?”
“Bởi vậy.” Quý Khâm Dương vừa trả lời tin nhắn, một tay ôm lấy bả vai Tạ Mạnh “Anh bây giờ một nghèo hai trắng, không xe, không nhà, không bảo hiểm y tế, không ai dưỡng lão, em không thể vứt bỏ anh đó.”
Tạ Mạnh liếc mắt một cái “Đây là bị cướp bò lên thuyền?”
Quý Khâm Dương nhướng mày “Hối hận hả thuyền trưởng?”
“Hối hận cái gì?” Tạ Mạnh cười nói “Loại cảm xúc này rất phức tạp, có lẽ phải tốn cả đời mới mong hiểu hết được nó.”
***
Toà nhà cũ của Trương Tú Quyên vẫn lẳng lặng nằm im nơi cuối phố sơn đường, không hề thay đổi. Tạ Mạnh với Quý Khâm Dương tốn gần cả ngày mới quét dọn sạch cả trong lẫn ngoài, hai người ra ngoài đi mua thức ăn, lúc trở về còn cố ý đi dạo một vòng, phát hiện có rất nhiều tiệm mới mở.
Bởi vì sắp đến gần cuối năm, hai bên bờ sông đã bắt đầu treo ***g đèn đỏ. Thuyền nan chầm chậm lướt qua dưới chân kiều, tiếng ca của người chèo đò réo rắt vang vọng xa xăm…
Quý Khâm Dương ngồi trên trụ đá, đeo tai nghe, ngón tay đặt trên đùi gõ nhịp, Tạ Mạnh mua một phần đậu hủ thúi, ngồi bên cạnh từ từ ăn.
Trên đường trở về, Tạ Mạnh hỏi Quý Khâm Dương “Sao rồi, có linh cảm chưa?”
Quý Khâm Dương nắm tay cậu, lắc lư lắc lư, miệng cứ luôn ngân nga gì đó, không nói lời nào.
Tạ Mạnh cũng không hỏi nhiều, nghe Quý Khâm Dương hát một lát mới đột nhiên nói “Anh viết cho em nhiều bài như vậy mà, có thể mang ra rồi up lên mạng, nhờ Hùng Bảo Bảo với Trịnh Minh quảng bá giúp cũng được.”
Quý Khâm Dương ngẩn người, khẽ mỉm cười nói “Những cái đấy à… dù cho có chết anh cũng không dùng nó để nổi tiếng.”
Tạ Mạnh nhíu mày “?”
Quý Khâm Dương thản nhiên nói “Đó là ca khúc viết riêng cho em, chỉ viết cho một mình em thôi.”
***
Mấy hôm gần sát năm mới, Quý Khâm Dương mới liên lạc với Tề Phi cùng Trác Tiểu Viễn. Trương Giang Giang cùng Hàn Đông còn phải ở Trung Đông nốt năm nay, cho nên chỉ có bốn nam nhân tụ hội với nhau.
Sáng sớm hôm giao thừa, nhà Tạ Mạnh nghênh đón một vị khách bất ngờ.
Trời đông lạnh mà Cố Mỹ Nghiên chỉ mặc váy ngắn, bên ngoài khoác thêm một lớp áo da, dưới chân đạp một đôi boot cổ cao, cô đứng hệt như một vị nữ hoàng trước cổng nhà.
Tạ Mạnh “…”
Cố Mỹ Nghiên hất tóc dài “Hi ~”
Quý Khâm Dương nhìn về phía sau lưng cô nàng “Tề Phi đâu?”
“Đi mua rượu rồi.” Cố Mỹ Nghiên bắt đầu chỉ huy khuân đồ vào, Tạ Mạnh lúc này mới phát hiện sau lưng cô còn có vài người đi theo.
“Mọi người không cần phụ.” Cô ngăn cản Tạ Mạnh đang tính giúp một tay “Để bọn họ khiêng vào đi, đầu bếp nhà em làm cơm tất niên, bay trên trời chạy dưới đất bơi trong nước, cần gì có nấy!”
Tạ Mạnh nhịn không được bật cười “Đến chơi là được, mang theo nhiều như vậy làm gì.”
Cố Mỹ Nghiên cúi đầu buộc tóc lên cao “Em là bên nhà má “vợ” anh mà, phải tỏ vẻ một chút chứ.” Cô nàng vươn tay với Tạ Mạnh “Cố Mỹ Nghiên, rất vui vì rốt cuộc có thể gặp được anh.”
“Chào em, Cố Mỹ Nghiên.” Tạ Mạnh bắt tay với cô “Ngưỡng mộ đã lâu.”
Tề Phi mua rượu trở về thì Cố Mỹ Nghiên đã dọn xong bàn thức ăn, cậu chàng bị vợ giục đi khui rượu, hai người ồn ào nói qua nói lại, đúng là một đôi vợ chồng điển hình.
Lúc Trác Tiểu Viễn tới thì món cuối cùng vừa vặn được mang lên bàn, Tạ Mạnh nghe được thanh âm liền theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cổng, thấy Trác Tiểu Viễn đứng ở đó. Tóc của nam nhân rất dài, thân hình cao gầy, ngũ quan vẫn không hề thay đổi, anh tuấn nhưng lại pha một chút xấu xa, mắt xếch nheo nheo tràn ngập ý cười.
Trong nháy mắt ấy, thời gian giống như trả về tám năm trước.
Tuyết rơi đêm qua vẫn chưa tan hẳn, phủ trên mái ngói xám đen, dưới mái hiên, thiếu niên anh tuấn đứng ở cổng ngoài, cười nói với Tạ Mạnh.
“Cùng nhau ăn tết không?”
“Cũng đâu phải tới ăn chùa đâu.”
Quý Khâm Dương cụng quyền với Trác Tiểu Viễn một cái, Trác Tiểu Viễn ngồi xuống cạnh Tạ Mạnh, quay đầu nhìn đánh giá “Cậu chẳng thay đổi gì hết nhỉ.”
Tạ Mạnh rót rượu “Cậu cũng không có gì thay đổi, dạo gần đây khoẻ chứ?”
“Bệnh viện mà.” Trác Tiểu Viễn lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, mượn Tề Phi bật lửa đốt “Muốn khoẻ cũng chả biết kiểu gì, ngày nào cũng không sớm thì muộn, bận đến tắt thở.”
Cố Mỹ Nghiên trách móc nói “Đã bảo anh tới nhà bọn em ăn cơm rồi còn gì, hôm thì no bữa thì đói, sớm muộn gì cũng hư dạ dày cho coi, uổng công anh là bác sĩ.”
Trác Tiểu Viễn hút thuốc, ngón cái chống huyệt thái dương, nở nụ cười vô lại “Tới nhà hai người còn thảm hơn, ngồi coi yêu đương riết mù mắt, tưởng anh đây bị ngu sao?”
Tề Phi đưa chân đạp cậu ta một cái, hai người nâng ly chạm cốc, ngửa đầu cạn sạch.
Quý Khâm Dương vốn tửu lượng cao, lần này lại quyết định uống cho đã, ba người lai rai một lát liền nốc sạch chai rượu đế, Trác Tiểu Viễn kinh ngạc “Ghê nghen, không đỏ mặt luôn, luyện thành hồi nào vậy?”
Quý Khâm Dương chỉ cười không nói, ngoắc bảo Tạ Mạnh khui rượu vang.
Cố Mỹ Nghiên cầm di động chụp ảnh, đang tính update weibo thì đột nhiên a lên một tiếng.
“Sao vậy?” Tề Phi lập tức chạy qua sờ đầu vợ mình “Nhìn thấy cái gì?”
Cố Mỹ Nghiên kích động “Giang Giang update weibo nè, mau tới xem.”
Lời này vừa ra, cả đám lập tức chú ý, đều bu lại vây thành vòng tròn chăm chú nhìn vào di động của Cố Mỹ Nghiên. Trang chủ weibo của Trương Giang Giang quả thực mới được update, thời gian là vài phút trước.
Bầu trời xanh thẳm ngàn dặm, cơ hồ không gợn một áng mây, Hàn Đông ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt có chút bất mãn nhìn về phía màn ảnh, bên dưới có kèm theo dòng chữ chú thích của Trương Giang Giang.
“Năm mới vui vẻ! Hàn đại nhân, cười lên cái nào!”
__________________
+ Bắc phiêu : chỉ những người ở các nơi khác trôi dạt đến Bắc Kinh mưu sinh nhưng không có hộ khẩu Bắc Kinh, cũng để chỉ những thanh niên văn hoá lập nghiệp phiêu lưu ở Bắc Kinh. Bởi vì những người này thường thay đổi chỗ ở, từ nơi này dọn sang nơi khác trong thời gian ngắn, khiến người ta cảm giác mơ hồ không cố định, cho nên mới được gọi như vậy. Thành phố cho bọn họ một nghề nghiệp, một gian phòng trọ, nhưng lại không thừa nhận bọn họ thuộc về nơi này. Trong lòng của họ cũng luôn ở trạng thái lơ lửng, không có cảm giác an toàn tâm linh cùng với lòng trung thành. (WikiZH)
+ Về đoạn “Chim bay mỏi cánh…” : nguyên gốc là vầy “Hậu điểu quyện phi; Du tử chung khả quy hương” (候鸟倦飞 ; 游子终可归乡)
Hậu điểu ở đây là con chim di trú, chuyên bay qua bay lại dời tổ theo mùa. Du tử chỉ những kẻ lãng khách tha phương.