Tuế Nguyệt Gian | Tháng Năm Qua

Chương 47: Chương 47




CHƯƠNG 49 

 

 

 

 

 

 

16 Votes

Lần này Hùng Bảo Bảo đến Tô Châu là để quay một bộ phim nghệ thuật độc lập, lúc đưa kịch bản cho Quý Khâm Dương xem thì Hùng đạo diễn có vẻ rất đắc ý “Tui đây là mười năm mài một kiếm.”

Quý Khâm Dương vẻ mặt không tin, cầm kịch bản lật vài trang, cuối cùng cuộn kịch bản lại cầm gõ gõ lòng bàn tay.

“Tối nay tới nhà uống một trận không?” Quý Khâm Dương đứng dậy “Đợi tôi xem xong rồi hai chúng ta thảo luận phong cách âm nhạc.”

Hùng Bảo Bảo giơ ngón tay ra vẻ ok, lại bổ sung một câu “Nam chính là Trịnh Minh đó.”

Quý Khâm Dương mất nửa buổi chiều mới xem xong kịch bản, Tạ Mạnh không quấy rầy, một mình ngồi xổm trong sân bóc đậu tằm, đến lúc gần xong việc thì ngẩng đầu thấy Quý Khâm Dương đang đứng dựa cửa nhìn mình.

“?” Tạ Mạnh mỉm cười “Xem xong rồi.”

Quý Khâm Dương ừ một tiếng, ngồi xổm xuống, đưa tay đón lấy một nửa số đậu Tạ Mạnh đã bóc “Một câu chuyện, rất hay.”

Tạ Mạnh lấy chổi quét sạch xác đậu, cầm bát đi rửa tay, lúc trở về mới hỏi Quý Khâm Dương “Kể về cái gì?”

“Kể về hai thiếu niên.” Quý Khâm Dương xắn tay áo giúp Tạ Mạnh “Bắt đầu từ lúc còn đi học đã ở bên nhau, sau đó cùng nhau đến thành phố lập nghiệp, gặp được khó khăn thất bại, họ dìu dắt lẫn nhau, cuối cùng y cẩm hoàn hương…”

Biểu tình của Tạ Mạnh “…”

Quý Khâm Dương cười hôn nhẹ lên trán đối phương “Câu chuyện rất tuyệt, đúng không?”

***

Tối đó, Hùng Bảo Bảo hai tay mang theo rượu đến nhà họ, còn toàn là rượu đế. Trịnh Minh cũng theo cùng, ảnh đế cũng rất là chịu chơi, không thèm hoá trang giả trang hay nguỵ trang cái gì, giống như không thèm sợ bị paparazzi bám theo.

“Hai người như vậy ổn không đấy?” Quý Khâm Dương làm bộ ló đầu ra ngoài nhìn vài lần “Đừng mang phiền toái tới nhà tôi.”

Hùng Bảo Bảo khui rượu, ngoắc Trịnh Minh ngồi xuống, mới quay qua nói với Tạ Mạnh “Người này mẫn cảm cồn, cho xin ít nước trà là được.”

Tạ Mạnh “Vậy uống sữa đi, hôm qua mới mua một thùng mới.”

Vì thế thành ra hai người uống rượu, hai người uống sữa, quây quần ngồi trong sân vừa ăn đậu rang vừa tán gẫu.

“Xem xong kịch bản chưa?” Hùng Bảo Bảo hỏi Quý Khâm Dương.

Quý Khâm Dương ném một khoả đậu rang vào miệng “Xem rồi, nói tới kịch bản, có phải nên trả tiền bản quyền cho hai đứa này không? Đây rõ ràng là cải biên từ người thật!”

Hùng Bảo Bảo “Ấy ấy, sao lại dễ nóng như vậy, bởi thế mới để âm nhạc cho ông lo đó thôi, tui nhắm Oscar, ông nhắm Grammy, tui lên kế hoạch hết rồi.”

Quý Khâm Dương lườm đối phương.

Hùng Bảo Bảo ho khụ khụ “Nói thật, vài hôm nữa ông đi theo đoàn phim đi, tui quay tới đâu, ông có linh cảm liền viết tới đó, sao hả?”

Quý Khâm Dương cầm ly rượu suy nghĩ hồi lâu, xoay qua nhìn thì đụng phải tầm mắt của Tạ Mạnh, nam nhân cười gật đầu.

“Vậy đi.” Quý Khâm Dương biếng nhác cười “Điều kiện chỉ có một thôi, phải bao cơm.”

***

Bởi vì chỉ là một tựa phim độc lập, mà đoàn quay cũng đã chụp xong đoạn Bắc phiêu rồi, cảnh diễn chủ yếu còn lại đều sẽ quay ở Tô Châu, phần nói về thời thanh niên chụp có hơn nửa năm.

Hùng Bảo Bảo cố ý đợi vào hè mới đến Tô Châu quay tiếp. Trịnh Minh diễn nam chính thời kì thiếu niên, sáng sớm đã phải bắt đầu hoá trang.

Hùng đạo diễn vì vóc dáng quá mức khiêm tốn, nên mỗi khi giám sát quay phim đều có thói quen chân trần ngồi xổm trên băng ghế, biểu tình trên mặt cực kỳ nghiêm túc. Trịnh Minh ngồi bên cạnh, nhìn Hùng đạo diễn hết lần này tới lần khác bắt các diễn viên diễn đi diễn lại.

“Cut!” Hùng Bảo Bảo không phải dạng đạo diễn nghiêm khắc, nhưng lại vô cùng chấp nhất, chỉ mỗi cảnh tượng vai chính lần đầu gặp mặt thôi mà làm lại đã muốn hơn hai mươi lần “Diễn lại!”

Đám diễn viên ai nấy đều ngoan ngoãn diễn lại lần nữa, Quý Khâm Dương thấy vậy cũng có chút bội phục “Cũng có uy dữ.”

Hùng Bảo Bảo vẫn duy trì tư thế ngồi xổm của mình, chỉ tay vào Trịnh Minh “Kỷ lục cao nhất của người này là NG năm mươi ba lần, anh ta cũng từng bị tui bắt diễn lại liên tục như vậy, tấm gương ảnh đế ngồi đây này.”

Quý Khâm Dương nhướng mày “Hoá ra là cáo mượn oai hùm?”

“Nói sai!” Hùng Bảo Bảo nghiêm túc “Cái này gọi là giết gà doạ khỉ!”

Chỉ cần là người quen lâu ngày liền rất dễ nhận ra, tính cách của Trịnh Minh cùng với hành động kiêm bề ngoài của anh chính là hai cái cực đoan hoàn toàn trái nhau, Trịnh Minh thành thật đến mức chất phác, không thạo giao tiếp, hơn nữa rất bám người khác.

Hùng Bảo Bảo thực sự chẳng khác gì bảo mẫu cận thân của Trịnh Minh, không ai lạ gì cảnh hai người nửa đêm còn cùng nhau đắp mặt nạ, hoặc là cùng nhau tản bộ vòng vòng quanh trường quay.

Tạ Mạnh buổi sáng đi làm, tối về thì đến trường quay cùng Quý Khâm Dương, đối phương gần như khuân vác tất cả các loại nhạc khí lại đây, Hùng Bảo Bảo cực lực ủng hộ đến mức mỗi đêm đều phải đến nghe một lần mới chịu đi ngủ, lý do—— thôi miên.

Lúc mới đầu Quý Khâm Dương gần như luôn có linh cảm, sáng tác cũng rất thuận lợi, nhưng khi kịch tình diễn biến đến đoạn vai chính bước vào tuổi trung niên y cẩm hoàn hương thì lại gặp được bế tắc, Hùng Bảo Bảo vì phối hợp, còn cố ý hoãn lại tốc độ quay phim, nhưng Quý Khâm Dương vẫn cứ lâm vào tình trạng bế tắc kéo dài như vậy.

Tạ Mạnh không nói bất cứ cái gì, chỉ xin nghỉ để ở bên cạnh nam nhân.

***

Tô Châu vào giữa độ hè, tiết trời nóng đến bức bối, cả đoàn quay phim đóng quân ở công viên trũng Hà Đường Nguyệt Sắc, diễn viên mỗi ngày phải phơi mình dưới ánh nắng rực lửa, ai nấy đều mồ hôi như suối.

Quý Khâm Dương hỏi nhân viên quản lý công viên thuê một chiếc thuyền nhỏ, chở theo Tạ Mạnh chầm chậm đến giữa hồ.

Gợn sóng nhộn nhạo lan xa, khắp mặt hồ lá sen tiếp nối nhau tạo thành màu xanh vô ngần, phóng mắt nhìn qua, nơi nơi đều là sắc xanh biếc khiến lòng người cũng thanh thản thoải mái hơn.

Tạ Mạnh nắm dựa mạn tuyền, tuỳ tay hái một cái lá sen đắp trên mặt, Quý Khâm Dương ngồi xếp bằng đối diện, trong tay cầm một cái trúc địch.

Nam nhân dùng trúc địch thổi vài âm đứt quãng, nhấc đầu liền thấy Tạ Mạnh mỉm cười nhìn mình xuyên qua khe hở lá sen .

“Sao không thổi nữa?” Tạ Mạnh nâng lá sen che lại ánh mặt trời.

Quý Khâm Dương “Mới vừa học, không rành lắm, không dám thổi trước mặt em, xấu hổ .”

Tạ Mạnh phì cười “Bên nhau bao lâu rồi, có cái gì mà ngượng ngùng.

“Lâu lắm rồi sao?” Quý Khâm Dương vờ như khó xử cau mày ngẫm nghĩ “Sao anh cứ cảm giác như mới vừa quen biết em ngày hôm qua nhỉ.”

Tạ Mạnh nghe mà buồn nôn, lẩm bẩm “Lúc mới gặp nhau anh như thế nào ấy nhỉ…”

“Cũng giống như hiện tại.” Quý Khâm Dương chăm chú nhìn đối phương “Anh nhớ, lần đầu tiên gặp em, anh nói: Tớ tên Quý Khâm Dương”

Tạ Mạnh nhìn nam nhân, không nói gì.

Quý Khâm Dương “Em trả lời bảo mình tên Tạ Mạnh.” Nam nhân dừng một chút, lặp lại tên Tạ Mạnh một lần nữa “Tạ Mạnh.”

Tạ Mạnh cầm lá sen che lại mặt nam nhân, sau đó kề sát lại, cách lá sen hôn lên môi Quý Khâm Dương.

Nguyên buổi chiều hôm đó, tiếng địch du dương len lỏi khắp các ngách sen, ở xa xa bên kia, Hùng Bảo Bảo mải mê lắng nghe, đến khi gần kết thúc mới nhẹ nhàng mỉm cười. Trịnh Minh đứng ở cầu gỗ bắt tay thành loa gọi hai người “Xong việc rồi! Về thôi!”

Một lát sau, Tạ Mạnh mới trả lời lại “Ừ.”

***

Từ tiểu thử rồi đến đại thử, quay mãi cho đến lập thu, bộ phim của Hùng Bảo Bảo mới xem như chính thức chấm dứt, cuối cùng Hùng đạo diễn còn bổ sung thêm vài đoạn phân cảnh, trước lúc rời đi còn chạy tới nhà Quý Khâm Dương uống một trận say như chết.

Quý Khâm Dương cũng uống quá chén, ngồi ôm lấy Tạ Mạnh từ sau lưng, hai người ngồi trên ghế, chăm chú nghe những lời đầy hùng hồn của Hùng Bảo Bảo.

Hùng đạo diễn có lẽ cảm thấy chiều cao của mình không đủ, làm thiếu mất khí thế, liền khăng khăng đòi leo lên bàn, Trịnh Minh khẩn trương đứng bên cạnh giang hai tay che chở, sợ vị này bất cẩn té lăn xuống bàn.

“Tui nói cho mấy người biết!” Hùng Bảo Bảo quơ tay quơ chân loạn xà ngầu “Bộ phim này nha! Oscar! Grammy! Bao hàng luôn! Nhạc của cậu! Tuyệt cú mèo!”

Quý Khâm Dương gác cằm trên vai Tạ Mạnh, hai mắt nhắm nghiền, mồm miệng không rõ nói “Cậu còn chưa có thành đạo diễn lớn nữa… Nói ai mà tin, không sao hết… Làm vui vẻ là được rồi.”

Hùng Bảo Bảo ngẫm nghĩ, giống như cũng có lý, liền cười ngây ngô “Đúng! Vui vẻ!”

Tạ Mạnh bị Quý Khâm Dương ôm cứng ngắt không rời đi được, đưa tay ý bảo Trịnh Minh kéo Hùng Bảo Bảo đi xuống.

Trịnh ảnh đế đứng dưới, mở miệng ăn nói cực kỳ khép nép dỗ dành “Bảo Bảo ngoan… Chúng ta xuống rồi nói, ha, coi chừng, Bảo Bảo để anh ôm em xuống ha?”

Tạ Mạnh bất đắc dĩ “Anh đang dỗ con nít sao?”

Trịnh Minh thành thực nói “Bình thường em ấy cũng dỗ tôi như vậy.”

Tạ Mạnh “…”

Hùng Bảo Bảo bị Trịnh Minh ôm xuống rồi, vẫn còn ráng lải nhải với Quý Khâm Dương “Tháng 2 sang năm là Grammy, ông phải tham dự đó, còn có Oscar tháng 3 nữa… Còn gì nữa ta?” Vừa nới vừa quay đầu hỏi Trịnh Minh, nhưng không được đến đáp án liền bảo “Mặc kệ, nói chung là đi hết!”

“Không đi!” Quý Khâm Dương bất mãn xua tay “Tháng 2 phải đi Hoàng Sơn với Tạ Mạnh, ai rảnh đi nhận cái thưởng quỷ gì chứ.”

Hùng Bảo Bảo “…”

***

Trong cơn lũ phim hạ tuế vào dịp cuối năm, bộ phim nghệ thuật của Hùng Bảo Bảo cũng chính thức công chiếu. Nói thật thì, bình thường rất hiếm khi dư luận để ý tới những bộ phim như thế này, nhưng nhờ sự góp mặt của ảnh đế Trịnh Minh, nên bộ phim vẫn xem như bùng nổ về mặt doanh thu.

Bên cạnh đó còn một loại bùng nổ nữa, lời đồn về “bộ phim chưa từng bị chê” trên internet.

Các nhà bình luận điện ảnh cũng thi nhau viết vô số lời ca ngợi bộ phim nghệ thuật độc lập này, cũng tôn xưng nó là một chương nhạc hoa lệ nhưng tươi mát làm say lòng người vào độ cuối năm.

Hùng Bảo Bảo lẫn Trịnh Minh cũng rất giỏi nhịn, không hề để lộ ra dấu vết nào trên weibo về việc sẽ đem bộ phim này tham dự các giải thưởng lớn.

Rất nhiều vị nổi tiếng trong giới cũng nhắc đến về phần âm nhạc phối trong phim, cơ hồ là hoàn mỹ, cũng có paparazzi để lộ ảnh chụp Trịnh Minh cùng Hùng Bảo Bảo đến thăm vị nhân sĩ thần bí nào đó, đến hơn nửa đêm mới ra về.

Mà, Quý Khâm Dương với Tạ Mạnh, thì lại hoàn toàn không biết những chuyện này.

Đêm giao thừa, hai người đi chúc tết Mạc Tố Viện và Quý Sơn Dung, buổi tối pháo nổ rất lớn, gần như là không ngủ được yên giấc. Sáng ra đã phải dậy sớm chạy sang nhà Tề Phi, Hàn Đông với Trương Giang Giang đều đến, Trác Tiểu Viễn có ca trực đêm giao thừa, nên giờ này vẫn đang nằm trong góc ngủ bù.

Cố Mỹ Nghiên vội vàng đóng gói hành lý, Trương Giang Giang giơ máy ảnh “Má Tề, cười lên cái nào!”

Tề Phi đang đánh răng rửa mặt, ngậm cả miệng bọt kem đánh răng tức giận rít gào “Cười cái nồi chứ cười! Mau kêu người sắt dậy coi, lát lên xe lửa muốn ngủ gì thì ngủ!”

Trác Tiểu Viễn sắc mặt hầm hừ đứng dậy, vừa mặc quần áo vừa tức giận “Năm mới năm me không cho người ta ở nhà yên tĩnh… Đám người thành phố tụi bây chỉ giỏi ba cái trò đàng ***, còn bày đặt du lịch năm mới theo mốt nữa!”

“Tính đi Nhật đó.” Hàn Đông ăn mấy cái bánh mà Cố Mỹ Nghiên nướng “Cuối cùng vì hộ chiếu của má Tề đã quá hạn nên mới lâm thời sửa hành trình.”

Cố Mỹ Nghiên thở dài “Ai, mỹ phẩm của em coi như bay… Thôi kệ, Hoàng Sơn cũng có thể tắm suối nước nóng, đi chơi cho khuây khoả.”

Tề Phi lau miệng đi ra, nhìn đến Quý Khâm Dương với Tạ Mạnh liền kích động gào lên “Lão đại! Mày nổi rồi kìa! Thật không ngờ cái thằng, thằng gì nhỉ, cái gì Bảo ấy? Thằng đó quay phim lợi hại ghê!”

Tạ Mạnh bật cười “Dạo này bận quá không có thời gian xem tin tức nữa, nói không chừng là sấm to mưa nhỏ thôi, làm gì nổi nhanh như vậy.”

Quý Khâm Dương không thèm bận tâm “Du lịch là đi chơi, không nói tới công tác, mấy người xong hết chưa, xe người ta chờ nửa ngày rồi kìa.”

Bảy người lần này là tự mình tổ chức đi Hoàng Sơn chứ không theo tour, trong cả đám chỉ có mỗi Trác Tiểu Viễn còn là cẩu độc thân, vui vẻ tự nhạo “Tao đây từ pikachu tiến hoá thành raichu rồi.”

Trương Giang Giang giơ máy ảnh sát vào mặt nam nhân “Người sắt của chúng ta đẹp trai như vậy, đi Hoàng Sơn sẽ có kỳ ngộ, dù nam hay nữ cũng tóm dễ như ăn kẹo.”

Trác Tiểu Viễn nheo nheo mắt xếch, khó chịu chậc chậc một tiếng.

Tài xế lái xe khá trẻ tuổi, một đường lái xe vừa giới thiệu không ít điểm cần lưu ý khi leo núi, gậy chống rồi áo mưa vân vân… Cố Mỹ Nghiên còn cẩn thận lấy ra sổ tay ghi lại thật kỹ.

Đi xe khoảng chừng năm giờ hơn, đến nơi cả đám thương lượng một lát, nhất trí quyết định đi ngủ trước, đợi hôm sau tinh thần sung túc mới bắt đầu chơi đùa. Trương Giang Giang không chịu ngồi yên, nằng nặc lôi Hàn Đông đi ra ngoài chụp ảnh.

Tạ Mạnh nằm trên giường khách sạn, Quý Khâm Dương cách một lớp chăn ôm lấy đối phương.

“Hùng Bảo Bảo có gọi cho anh không?” Tạ Mạnh ló đầu ra khỏi ổ chăn hỏi.

Quý Khâm Dương “Có, chỉ là chúc tết, không đề cập gì tới chuyện trao giải, có lẽ là không thành công.”

Tạ Mạnh trầm mặc một lát, đưa tay sờ sờ mặt Quý Khâm Dương “Không sao cả, sau này vẫn còn cơ hội, chúng ta từ từ rồi sẽ đến thôi.”

“Em nghĩ anh để ý chuyện này sao? Quý Khâm Dương nhướng mày, cúi đầu hôn lên môi Tạ Mạnh “Không có cái gì cũng chả sao cả, anh còn có em là được.”

***

Sáng hôm sau cả đám cùng nhau đến leo ngọn thiên đô phong, thời tiết giữa tháng hai lạnh vô cùng, từ dưới nhìn lên có thể thấy được tuyết đọng từ giữa sườn núi. Cả bọn lập tức lấy áo jacket chống lạnh mặc vào, Cố Mỹ Nghiên còn trùm cái nón len to sụ của Tề Phi trên đầu, cả người đều kín mít chỉ lộ ra hai con mắt.

“Biết vậy nãy ôm theo balo rồi!” Tề Phi vừa đi vừa than “Đeo vật nặng leo núi sẽ ấm hơn!”

Hàn Đông quay đầu lại kéo Trương Giang Giang “Thôi đi, bây giờ mới bò lên tới đây đã thở như trâu, còn cõng thêm cái bao nữa, tới khúc lưng cá diếc nặng cho chết!”

Quý Khâm Dương dẫn đầu cả bọn, Tạ Mạnh đi theo sau cách một chút, cả đám lên tới chóp núi liền tập trung lại, một người kéo một người vượt qua lưng cá diếc. Trác Tiểu Viễn cầm thừng sau lưng Tạ Mạnh, cảm giác cứ bị rung lên liên tục, mới cau mày gọi Tạ Mạnh “Hình như di động của cậu đang reo thì phải?”

Tạ Mạnh không ngoái đầu lại, nói “Hình như vậy, đợi lên đỉnh núi rồi nghe.”

Trác Tiểu Viễn “Nhưng nó cứ reo lên hoài kìa!”

Quý Khâm Dương đến đỉnh núi đầu tiên, đưa tay nắm Tạ Mạnh kéo lên, điện thoại vẫn reo liên hồi, Tạ Mạnh vội vã cởi bao tay lấy điện thoại ra nghe.

“Tại sao lâu vậy mới nghe điện thoại?” Thanh âm của Hùng Bảo Bảo tràn trề tinh thần, hiếm thấy hơn là bên kia điện thoại cực kỳ im lặng, cảm giác im lặng tới mức hồi cả âm.

Tạ Mạnh không quá để ý, cười nói “Đang leo đỉnh thiên phong ở Hoàng Sơn nè, cậu gọi điện thoại tới làm gì?”

Trương Giang Giang giơ máy ảnh ngoắc tay bảo cả bọn bày tư thế “Gọi điện thoại gì mà gọi, lại chụp hình.”

Hùng Bảo Bảo cười to “Tui đang ở trên đài lĩnh thưởng Grammy nè, ai bảo mấy người không chịu tới!”

Tạ Mạnh “…” Kéo di động ra nhìn một cái, mới hỏi “Thật hay giả đó.”

“Thật mà.” Hùng Bảo Bảo cười càng to “Tui đang mở loa đó, đừng nói gì bậy bạ nha.”

Tạ Mạnh vẫn cứ tưởng cậu ta nói đùa, liền phối hợp “Ok ok, vậy cậu nhận được giải gì?”

“Giải thưởng album ca khúc viết cho truyền thông điện ảnh xuất sắc nhất.” Hùng Bảo Bảo nói “Còn nữa, không phải tui, là Quý Khâm Dương đạt được.”

Tạ Mạnh cười thoải mái, nói “Ok ok, vậy cậu bảo quản giúp đi, lần khác chúng tôi đi nhận.”

Hùng Bảo Bảo lập tức đồng ý “Rồi, đừng quên nói lại với Quý Khâm Dương nghen, lát nữa nhớ lên weibo share nữa đó.”

“…” Tạ Mạnh còn chưa kịp phản ứng share cái gì trên weibo, Hùng Bảo Bảo đã cúp điện thoại, nam nhân ngơ ngác nhìn di động, mãi cho đến khi Quý Khâm Dương bước tới.

“Ai gọi vậy?” Quý Khâm Dương cầm bao tay đeo vào lại cho đối phương “Gấp gáp như vậy?”

Tạ Mạnh há hốc mồm, sau một lát mới phát ra tiếng được “Hùng Bảo Bảo… Cậu ta bảo.. anh được giải Grammy, còn bảo chúng ta nhớ share weibo?”

Quý Khâm Dương cũng không tin tưởng “Hiện tại? Mới nãy?”

Tạ Mạnh gật đầu, hai người nhìn nhau, trầm mặc hồi lâu.

Xa xa truyền đến tiếng thét chói tai của Cố Mỹ Nghiên, cô nàng điên cuồng vẫy tay, kích động vừa nhảy vừa cười toe “Quý đẹp trai đại nhân! Mau lên weibo xem! Anh lên top rồi kìaaaaaa!!!”

Di động bị Quý Khâm Dương vứt ở khách sạn, quên mang theo, nên chỉ có thể mượn di động của Tạ Mạnh mở weibo ra. Trước lúc xuất phát anh có update một cái status, kèm theo ảnh chụp ngoài cửa khách sạn, có thể thấy rõ toàn cảnh sơn mạch, kèm theo một hàng chữ “Du lịch mừng năm mới, Hoàng Sơn.”

Bình luận bên dưới đã muốn vượt hơn mười ngàn, đại để đều cùng một loại như

“Quý đại nhân siêu kool! Grammy không thèm nhận, chạy đi leo núi…”

“Quý đại nhân, anh đúng là thần của lòng iêm! Nhà chế tác tuỳ hứng nhất quả đất!”

“Đại đại đây là khinh thường Grammy đúng không ạ… Không sao không sao, còn có cái Oscar lót sau mà!”

“Quý đẹp trai đại nhân! Treo quất Grammy! Chinh phục Oscar!”

“Quý đẹp trai đại nhân! Treo quất Grammy! Chinh phục Oscar! Bên dưới xin chú ý đội hình!”

Top 3 từ khoá đứng đầu Weibo hôm nay là “Quý Khâm Dương” “Nhà chế tác âm nhạc tuỳ hứng nhất Grammy” “Treo quất Grammy! Chinh phục Oscar!

Hùng Bảo Bảo upload đoạn video gọi điện thoại cho Tạ Mạnh ở buổi lễ trao giải, Trịnh Minh share đầu tiên, còn kèm theo ba cái từ khoá hashtag kia…

Quý Khâm Dương nhìn chằm chằm trang chủ weibo tràn đầy đều là mình, vẻ mặt chết đứng hết sức đáng thương.

Tạ Mạnh che mặt “…Lần này ham chơi quá.”

Quý Khâm Dương thở ra một hơi, cất đi di động, chuyện đầu tiên làm sau khi hồi thần lại là ôm Tạ Mạnh xoay ba vòng tại chỗ.

“…” Tạ Mạnh dở khóc dở cười “Làm cái gì đấy.”

Quý Khâm Dương ôm chặt đối phương không buông “Không đi là đúng.”

Tạ Mạnh “…”

Quý Khâm Dương “Những lúc như vậy đứng ở trên đài nhận thưởng cũng không có ý nghĩa gì, có thể ở cạnh cùng em chia sẻ, mới là điều anh muốn làm nhất.”

Tạ Mạnh nói không nên lời, cuối cùng chỉ có thể ôm mặt Quý Khâm Dương, dùng sức hôn lên trán nam nhân.

***

Đề tài về giải Grammy đứng top bàn tán suốt ba ngày, trong ba ngày này giới âm nhạc cũng bị tuôn ra nhiều tin tức gây chấn động mạnh, có người moi những chuyện từng xảy ra trong khoảng thời gian Quý Khâm Dương bắc phiêu, cũng gọi Quý Khâm Dương là viên di ngọc rực rỡ nhất giới âm nhạc nước nhà. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đây.

Đến ngày thứ năm, một cái weibo của một band nhạc có hơn một trăm ngàn fan đột nhiên tuôn ra chuyện năm đó Quý Khâm Dương từng sáng tác ca khúc cho bọn họ, cũng bao gồm chuyện Tiền Mạch trở mặt tách solo, Sâm Mậu bao che cho gà nhà, che giấu tên tuổi của người đã soạn ra các ca khúc đó.

Trong đó có một vị liệt ra tất cả những bản thảo khúc phổ mà Quý Khâm Dương đã viết, cũng chua xót bình luận rằng “OM có Quý Khâm Dương mới là OM kinh điển nhất, hưng thịnh nhất, cũng như không thể bị siêu việt… Nhưng có người lại phá huỷ bọn họ, khiến cho thiên tài bị cát bụi long đong, thật sự là khiến cả giới âm nhạc phải đau lòng!”

Rời khỏi OM rồi, sự nghiệp solo của Tiền Mạch cũng không quá thuận lợi, trong nhất thời trên mạng đầy rẫy tiếng mắng chửi, nói xấu hay gây chiến lần lượt diễn ra, có người còn lôi các ca khúc mấy năm gần đây của Tiền Mạch đi đối lập với các khúc ban đầu của OM, cũng lần ra vô số dấu vết mô phỏng bắt chước theo.

Cuối cùng, Sâm Mậu chịu không nổi áp lực dư luận, chỉ có cách xử lý Tiền Mạch, cũng đứng ra giải thích công khai, tuyên bố chấp nhận bồi thường mọi chi phí tổn thất do sự việc năm đó gây ra cho Quý Khâm Dương.

Hùng Bảo Bảo không chút khách khí trào phúng trên weibo “Bồi thường? Bây giờ người ta đoạt Grammy rồi, sắp tới còn chờ Oscar nữa kìa, giá trị của người ta bây giờ cao lắm, các người bồi thường nổi không? Biếu không công ty cho người ta cũng không thèm nữa là [thường cái đầu mèo]”

Trịnh Minh lập tức share weibo của Hùng Bảo Bảo, Tạ Mạnh nhìn đến phía sau thêm bốn chữ [thường cái đầu mèo] liền nhịn không được phá lên cười “Hai người này thật là.”

Quý Khâm Dương ngược lại không cảm thấy gì, hai người lúc này đã trở lại Tô Châu. Mà tài khoản weibo của anh chỉ trong vài ngày từ sau hôm đó đã muốn tăng lên hơn năm triệu fan.

Quý Khâm Dương share cái weibo giải thích của Sâm Mậu, chỉ viết một câu “Bước đi trên đường, sẽ có lúc bụi bám vào giày, ta cúi người vỗ vỗ ống quần, tiếp tục bước đi tiến về phía mặt trời.”

Tạ Mạnh đọc lại hai lần lời này của Quý Khâm Dương, rồi mới nhìn nam nhân, mỉm cười nói “Giải quyết đơn giản vậy thôi? Có phải quá dễ dàng cho bọn họ rồi không?”

“Bọn họ vốn là những kẻ râu ria không đáng bận tâm tới.” Quý Khâm Dương cầm guitar, khiêng ghế dựa ra giữa sân, cũng đẩy Tạ Mạnh ra ngoài.

“Làm gì nữa?” Tạ Mạnh ngồi xuống ghế cười nói, mắt nhìn Quý Khâm Dương đứng đối diện mình.

Ánh mặt trời ấm áp tràn ngập khắp sân, Quý Khâm Dương mỉm cười.

Tạ Mạnh đột nhiên phát hiện, không biết từ khi nào, nếp nhăn nơi khoé mắt đối phương đã bắt đầu nở rộ những cánh hoa lưu luyến.

Tạ Mạnh nhịn không được, vươn tay sờ sờ.

Quý Khâm Dương nhắm lại hai mắt, nhẹ giọng nói “Qua thêm vài năm nữa anh liền bốn mươi tuổi.”

“Chẳng sao cả.” Tạ Mạnh nhìn nam nhân “Em vẫn sẽ bên anh.”

Hốc mắt Quý Khâm Dương ửng đỏ, nam nhân cúi đầu như muốn che giấu, hắng giọng một cái, thật lòng nói “Bây giờ là liveshow chúc mừng đặc biệt dành riêng cho Tạ tiên sinh, anh mãi mãi yêu em, Tạ tiên sinh à.”

Giai điệu quen thuộc say lòng chậm rãi tuôn rơi từ mười đầu ngón tay của Quý Khâm Dương, Tạ Mạnh nghe một lát, khoé môi khẽ mỉm cười, cũng cất giọng hát theo nam nhân.

.

“Năm tháng cứ mãi trôi chẳng chịu dừng, để thời gian chầm chậm trong luyến lưu.

Rồi dần rồi dần, tháng năm chẳng còn lưu luyến nữa…..

Em mỉm cười tựa như hạt tuyết trắng, khẽ khàng lạc vào trong tim tôi…

Rồi dần rồi dần, đong đầy qua năm tháng…”

(FIN)

__________________

+ Phim độc lập : (Independent film) chỉ những bộ phim có kinh phí thấp và không do các hãng phim lớn sản xuất

+ Y cẩm hoàn hương : áo gấm về quê

+ Phim hạ tuế : chỉ những phim chiếu vào thời gian từ cuối năm mới đến tân niên để ăn mừng năm mới. Bình thường đều là kết hợp với không khí tân niên cùng với chủ đề về gia đình hoà thuận, hạnh phúc, đoàn viên hoặc hài hước ấm áp làm chủ đạo.

+ Lưng cá diếc : từ nguyên gốc là tức ngư bối (鲫鱼背). Ai tò mò nó là cái gì cứ gu-gồ hình ảnh phát là hiểu.

+ Di ngọc : viên ngọc thất lạc, bị đánh rơi

HOÀN.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.