Tuế Nguyệt Gian | Tháng Năm Qua

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

 

 

 

 

 

 

10 Votes

Ngày đầu tiên của học kỳ mới cũng không nhiều việc phải làm lắm, cũng chỉ vài nhiệm vụ như nhận sách giáo khoa, tổng vệ sinh lớp… mọi người cùng làm coi như liên lạc lại cảm tình sau kỳ nghỉ dài.

Con gấu bông đã bị Trương Giang Giang tặng hôm trước khi nhập học một ngày, Nhu Nhu còn chụp ảnh gửi cho cậu, trong tấm ảnh chỉ có mỗi chú gấu bông siêu to ngồi trên giường.

“Về sau tối nào mình cũng sẽ ôm gấu ngủ, giống như ôm cậu vậy.”

Trương Giang Giang kích động tới đỏ bừng cả mặt, lén lút đưa tin nhắn cho Tạ Mạnh xem, còn hết sức thề thốt rằng đây thực là “tình yêu đích thực” của đời mình.

“…” Tạ Mạnh có hơi ngạc nhiên “Cậu hồi phục cô ấy thế nào?”

Trương Giang Giang vẫn còn hơi xấu hổ “Tui gửi cho nhỏ ảnh của tui.”

Tạ Mạnh “…Cô ấy có gửi ảnh của cô ấy cho cậu xem không?”

“Không có.” Trương Giang ngây thơ nói “Nhưng nhỏ gửi ảnh chụp con gấu cho tui đó, nhỏ bảo nhỏ ôm gấu ngủ nữa.”

Tạ Mạnh “…”

Tề Phi ngồi cạnh lén lút nghe nãy giờ rốt cuộc nhịn hết nổi, nói móc một câu “Làm ơn đi, cô ta ôm gấu ngủ chứ phải ông đâu, ông là gấu hả?? Hơn nữa con gấu kia không phải ông mua sao… thấy ảnh chụp của nó kích động cái gì?”

Trương Giang Giang mờ mịt há hốc mồm, hiển nhiên vẫn còn chưa kịp phản ứng trở lại.

Tạ Mạnh hít một hơi thật sâu, đặt tay lên vai Trương Giang Giang, lời ít mà ý nhiều “Dù thế nào cũng không được tuỳ tiện gửi ảnh cho người lạ, hai người chưa từng gặp mặt, chí ít cũng phải yêu cầu đối phương gửi ảnh trước để xác nhận biết không.”

Trương Giang Giang lúng túng gật đầu, Tạ Mạnh đưa tay xoa đầu cậu, không biết đối phương có nghe vào những lời mình nói không.

Phật di lặc cho cả lớp về sớm, Tạ Mạnh bảo Trương Giang Giang về trước, sau đó đến cửa lớp A6 đứng chờ, cỡ khoảng 10 phút sau cửa lớp học mới mở ra.

“Chào bạn,” Tạ Mạnh cản lại nữ sinh đầu tiên bước ra khỏi lớp “Cho mình hỏi Trác Tiểu Viễn có ở trong đó không?”

Nữ sinh nhìn Tạ Mạnh đánh giá một phen, mới ngoái đầu nhìn vào lớp gọi to “Trác Tiểu Viễn! Có người tìm nè!”

Nam sinh ngồi ở cuối dãy bàn quay đầu lại, thấy Tạ Mạnh liền nheo nheo hai mắt.

Trác Tiểu Viễn đứng dậy, người này rất cao, tóc đầu đinh, khoé mắt hẹp dài, nhìn rất đẹp trai.

Nam sinh chậm rãi đi đến trước mặt Tạ Mạnh, một tay chống khung cửa, cúi đầu nhìn đối phương “Tìm tôi có việc gì?”

Tạ Mạnh “Tớ là Tạ Mạnh…”

“Tôi biết.” Vẻ mặt của Trác Tiểu Viễn đầy lãnh đạm, sau lưng có người réo gọi, cậu ta quay đầu lại đáp một câu “Đến ngay.”

Tạ Mạnh do dự một lúc, mới nói “Tớ tìm cậu là vì muốn lấy…”

Trác Tiểu Viễn đột nhiên ngắt lời “Hôm nay tôi phải đi chơi bóng, có chuyện gì ngày mai rồi nói đi.”

Tạ Mạnh nhíu mày “Nhưng mà…”

Trác Tiểu Viễn “Chiều ngày mai có một tiết thể dục, vừa lúc là giờ học chung của nam sinh hai lớp chúng ta, lúc đấy cậu đến tìm tôi sau được không?”

“…” Tạ Mạnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt của đối phương, nghĩ một lát, cuối cùng chỉ phải chấp nhận “Vậy được rồi.”

Trác Tiểu Viễn không nói gì nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm Tạ Mạnh, đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay đối phương, Tạ Mạnh theo bản năng đón đỡn, cũng nháy mắt đánh một chưởng quét ngang nhưng bị Trác Tiểu Viễn né tránh.

Tạ Mạnh “…”

“Cần gì khẩn trương như vậy,” Trác Tiểu Viễn hừ cười một tiếng “Cho là tôi sẽ làm gì cậu à?”

***

Lúc Tề Phi xuống sân bóng thì Quý Khâm Dương đã muốn ở trong sân đánh cả buổi rồi, vài nam sinh bên A6 ngồi ở ngoài xem đấu bóng, trong đám có một tên tướng tá to cao mà Tề Phi thấy rất quen mắt.

Trong sân Quý Khâm Dương đanng đấu bóng 3v3, nhìn có vẻ như đang chiếm ưu thế.

“Sau hôm nay mày sung quá vậy?” Tề Phi nhìn Quý Khâm Dương ra sân, trên mặt hiếm thấy không nở nụ cười, vẻ mặt đăm đăm, biểu tình lại lạnh lùng.

Quý Khâm Dương không trả lời, hất cằm nhìn đám nam sinh A6 “Thằng nào là Trác Tiểu Viễn?”

Tề Phi lập tức phản ứng “Là thằng cao nhất bên đó… Mày tính làm gì?”

Quý Khâm Dương cầm chai nước quay người bước về phía đám người A6, vóc dáng của cậu tương đương với Trác Tiểu Viễn, đứng trước mặt nhìn xuống khiến cả đám nam sinh cảm thấy bị đè nén.

Trác Tiểu Viễn theo bản năng thẳng lưng lên.

Quý Khâm Dương nhìn, lười nhác cười nói “Ra đánh một trận?”

***

Trác Tiểu Viễn khom lưng mở rộng hai tay làm tư thế phòng thủ trước mặt Quý Khâm Dương, lúc mới bắt đầu cậu chỉ cảm giác tên này có một gương mặt xinh đẹp quá mức, xinh hơn cả đám con gái; Nhưng bị tên này liên tục va chạm vài lần cũng liền nhận ra, có vài thứ đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà phán định.

“Tôi vào ba trái rồi đấy.” Quý Khâm Dương hô hấp thực vững vàng, khoé miệng đầy ý cười “Đánh cuộc không?”

Trác Tiểu Viễn không nói lời nào, sau lưng áo cậu lúc này đã muốn ướt đẫm, hai mắt chăm chăm nhìn trái bóng trên tay Quý Khâm Dương.

Quý Khâm Dương hai tay luân phiên tâng bóng, một lát mới nói “5-0, đưa cho tôi video của Tạ Mạnh.”

Trác Tiểu Viễn ngạc nhiên ngảng đầu, Quý Khâm Dương đột ngột dùng sức, bả vai hung hãn va vào thật mạnh như muốn phát nát phòng thủ, lướt người nhảy lên úp rổ cực kỳ lưu loát, cậu buông hai tay thả người đáp xuống đất, khung rổ vẫn còn lay động sau cú nhảy vừa rồi, đứng trước mặt Trác Tiểu Viễn nói “Đã 4-0 rồi đấy.”

Trác Tiểu Viễn nheo lại khoé mắt hẹp dài “Làm sao mày biết chuyện đó của Tạ Mạnh.”

“Chuyện đó cậu không cần biết,” Quý Khâm Dương không thèm để ý nói “Đưa cái kia cho tôi là được.”

Trác Tiểu Viễn cười lạnh “Ai biết mày lấy để làm gì.”

Quý Khâm Dương ha một tiếng, xấn đến phí trước, cơ hồ là dán sát mặt Trác Tiểu Viễn, lạnh lùng nói “Vậy mày giữ thứ đó để làm gì? Tống tiền? Nắm nhược điểm? Không dùng nó để minh oan cho Tạ Mạnh, mày với thằng khốn nạn kia có gì khác nhau?”

Tề Phi đứng ngoài đang kỳ quái không biết hai đứa kia đang so bóng với nhau giữa chừng lại dán sát như vậy làm chi thì, ngay sau đó liền thấy Trác Tiểu Viễn túm áo đẩy Quý Khâm Dương ra ngoài, cơ mà Quý Khâm Dương cũng không phải dạng vừa, người ngoài chưa kịp kéo hai người ra đã nhào tới vung nắm tay lên mặt Trác Tiểu Viễn tới tấp.

“Có chuyện gì từ từ nói! Có chuyện từ từ nói mà!” Tề Phi chạy như bay đến túm lấy thắt lưng Quý Khâm Dương “Ông hai ông lại nổi điên cái gì vậy!”

Quý Khâm Dương còn đang giãy ra Tề Phi, Trác Tiểu Viễn đã muốn che mặt đứng dậy, lùi về sau vài bước, nhìn bộ dạng giống như rất giận dữ, hai mắt đỏ bừng rống vào mặt Quý Khâm Dương “Mày biết cái gì? Mày có học chung sơ trung với Tạ Mạnh không? Mày tưởng mày là ai mà thay cậu ta ra mặt? Mày biết cái mẹ gì mà nói!!!”

Quý Khâm Dương mím chặt hai môi như lưỡi đao sắc bén, dùng lực giãy khỏi Tề Phi, vẻ mặt đầy lạnh lùng chằm chằm Trác Tiểu Viễn “Thế nào cũng tốt hơn mày đi phát tán ảnh chụp, lại không chịu đứng ra làm sáng tỏ, nếu không phải vì mày cậu ấy sẽ giống như bây giờ sao?”

Trác Tiểu Viễn ánh mắt hơi biến đổi, mở miệng như muốn nói gì đó giải thích, đến cuối cùng vẫn là xiết chặt nắm tay quay đi.

Đám học sinh thấy có chuyện vây xem ngày càng nhiều, Tề Phi phải mở miệng nhắc nhở “Quý đại ca…”

Quý Khâm Dương quét mắt một vòng quanh sân ngoài, cậu sợ người khác nghe bóng gió làm tổn hại thanh danh Tạ Mạnh nên không làm to chuyện ra, đưa tay túm lấy áo Trác Tiểu Viễn kéo đến gần đó, nhỏ giọng nghiến răng cảnh cáo đối phương “Tao hẹn cho mày ba ngày đưa ra cái đó cho tao, nếu như có lời đồn bôi nhọ Tạ Mạnh bị truyền ra, người đầu tiên tao không tha là mày.”

Trác Tiểu Viễn lạnh lùng đáp trả “Đó mới là lời tao muốn nói, tự lo cho mày trước đi.”

Quý Khâm Dương lười dây dưa, thô bạo giơ ngón giữa vào mặt Trác Tiểu Viễn, rồi mới rời khỏi sân lấy áo khoác mặc vào, lúc cài cúc áo lại mới phát hiện một quyền đánh mới nãy của mình rất ác, khớp ngón tay cư nhiên đều sưng lên.

Tề Phi vẫn ở bên cạnh lải nhải “Mày nuốt phải thuốc súng sao… Rốt cuộc mày với thằng đó xảy ra chuyện gì vậy?”

Quý Khâm Dương vẫn còn khó chịu “Mày đừng hỏi!”

Tề Phi nghe đến đây đầnh phải ngậm miệng, theo sau Quý Khâm Dương, lúc băng quay hàng lang trước dãy lớp học thì đột nhiên Quý Khâm Dương khựng người dừng lại, làm cho Tề Phi theo sau suýt chút nữa bổ nhào vào sau lưng cậu.

“Tự dưng dừng lại đột…” Lời nói oán giận còn chưa thốt ra, liền thấy Tạ Mạnh chậm rãi từ phía đối diện đi tới.

Nam sinh cúi đầu bước đi, giống như đang ngẩn người suy nghĩ, áo khoác ngoài đen tuyền càng khiến dáng người cậu thêm gầy yếu, cậu bước đến gần mới ngẩng đầu, thấy người đối diện Quý Khâm Dương liền hơi kinh ngạc, ánh mắt cũng mở to ra.

“Quý Khâm Dương?” Tạ Mạnh kêu tên đối phương.

“Hi,” Quý Khâm Dương vẻ mặt tự nhiên chào hỏi “Chưa về nữa hả?”

Tạ Mạnh ngây ra một chút, lập tức nở nụ cười.

“Cậu cũng chưa về đó thôi.”

Quý Khâm Dương chỉ nhìn vẻ mặt tươi cười của đối phương, không nói lời nào, có lẽ là bởi vì ánh mắt của cậu quá mức thẳng thừng, khiến Tạ Mạnh thu lại nụ cười, có chút nghi hoặc sờ sờ mặt mình, lúng túng nói “Sao vậy, mặt tớ dính cái gì à?”

Quý Khâm Dương dời tầm mắt đi chỗ khác “Không có.”

“Ồ..” Tạ Mạnh không hiểu ra sao cả, đứng tại chỗ một lát mới có chút không xác định hỏi “Vậy, tớ về trước ha?”

“Cùng đi đi.” Quý Khâm Dương đột nhiên nói “Tề Phi bảo nó có mấy vấn đề muốn hỏi cậu.”

“???” Tề Phi nãy giờ đứng cạnh nghe, nhưng vẫn là chẳng hiểu mô tê gì sất…

Tạ Mạnh lại nở nụ cười, có chút bất đắc dĩ.

“Vậy cùng nhau đi.” cậu nói.

***

Ba người vốn dĩ không cùng đường về nhà, Tề Phi rất là biết điều giả vờ hỏi mấy đề linh tinh, chờ xe bus tới lập tức chạy trốn mất dạng, để lại Quý Khâm Dương đứng cạnh Tạ Mạnh, hai tay cắm vào túi, cùng cậu chờ xe bus.

Xe bus chậm rãi lắc lư dừng lại trạm, cả xe đầy nhóc người cơ hồ không có chỗ đặt chân, Tạ Mạnh xuôi theo dòng người lên xe, bị chen lấn đẩy đến ngay góc cạnh cửa lên xuống, Quý Khâm Dương theo sau, chống tay lên vách xe vây Tạ Mạnh vào giữa.

Sau lưng dòng người vẫn còn đang chen lấn, Quý Khâm Dương cố gắng chống xe để Tạ mạnh có chỗ đứng, một đôi ông cháu bị xô lấn sang chỗ họ, cũng vừa lúc xe bus khởi động, Tạ Mạnh bèn đưa tay vòng qua eo Quý Khâm Dương, cả hai người gần như dán sát vào nhau chừa ra khoảng trống sau lưng.

Ông cụ đứng vững, liền hướng về Tạ Mạnh mỉm cười, nắm tay cháu mình lắc lắc “Nam Nam, nói cảm ơn anh đi con.”

Đứa bé thẹn thùng đứng sau lưng ông mình, ngước đầu thấy Tạ Mạnh đang nhìn mình, lập tức thấp đầu chôn mặt.

Tạ Mạnh nói với ông cụ “Không có gì đâu.” sau đó dán sát gần vành tai Quý Khâm Dương “Người hơi nhiều, cố chịu chút ha.”

Quý Khâm Dương điều chỉnh lại tư thế đứng, một tay chống vách xe, một tay cầm lan can, tạo ra một góc tam giác, giữa hai người cơ hồ là gần sát vào nhau không có khe hở, đến nỗi chỉ cần hạ tầm mắt liền có thể thấy được vầng trán của đối phương.

Tạ Mạnh vẫn để tay vịn eo bên hông, chỉ để giữ cho Quý Khâm Dương đứng vững không bị xô đẩy trượt ngã.

“Quên mang khăn quàng cổ rồi.” Quý Khâm Dương tầm mắt trượt dần xuống chiếc cổ trắng nõn sạch sẽ của đối phương, đột nhiên thốt ra.

“?” Tạ Mạnh mất một lúc mới phản ứng lại, cười nói “Cái đó à.. không có gì.”

Hai người lắc lư theo thân xe, người xung quanh càng lúc càng nhiều, Tạ Mạnh lùi dần dán lên vách xe, lại nói “Cậu nhích về phía này một chút.”

Quý Khâm Dương hơi do dự, sau đó đột nhiên đưa tay vòng qua vai Tạ Mạnh.

Tạ Mạnh “…”

Quý Khâm Dương ra vẻ bình thường giải thích “Như vậy chỗ trống nhiều hơn, đứng vững hơn.”

Tạ Mạnh ngước mắt nhìn, vị trí trống sau lưng nam sinh ngay lập tức bị người khác lấp vào, liền không nói gì thêm nữa.

***

Phố sơn đường là trạm đến cuối cùng, hành khách xuống trạm này cũng nhiều nhất, hai người một đường ôm nhau như vậy cũng không cảm thấy kì quái. Lúc này trời đã muốn nhá nhem tối, đầu tháng ba thời tiết rét lạnh đến vô cùng, phố xá ngõ hẽm, nơi trạm dừng đông đúc ồn ào lại chật chội.

“Cậu ở chỗ nào?” Quý Khâm Dương thuận miệng hỏi.

Tạ Mạnh đưa ngón tay chỉ về một hướng “Ngõ nhỏ trong cùng phố sơn đường.” lại hỏi Quý Khâm Dương “Còn cậu?”

Quý Khâm Dương “Tớ ở chỗ khác, hôm nay tới thăm ông ngoại thôi.”

Lời này không xem như lời nói dối, ông ngoại Mạc Chiêu Hoà thực sự sống gần phố sơn đường, buổi chiều sau khi đóng tiệm, thỉnh thoảng Mạc Tố Viện sẽ đi thăm ba mình.

“Tớ đi với cậu tới đầu ngõ.” Quý Khâm Dương hơi nâng cằm “Đi thôi.”

***

Lúc nhận được điện thoại của con trai, Mạc Tố Viện đúng lúc mới từ phòng trà đi ra, bà có chút ngạc nhiên hỏi “Con đang ở chỗ ông ngoại? Sao tự dưng lại nổi hứng qua bên đó?”

“Không, dạo một vòng quanh phố sơn đường thôi.” Quý Khâm Dương ngồi trên trụ cầu vòm nói, nam sinh đang ngồi chờ món đậu hủ thúi chiên từ người bán hàng rong, che lại di động dặn dò “Bỏ nhiều ớt chút, nhiều rau thơm nữa.. À nhiêu tiền?”

Mạc Tố Viện nghe loáng thoáng, bật cười nói “Vậy chờ đi, mẹ qua đón con.”

Quý Khâm Dương ngắt điện thoại, cầm bát ngựa ngồi xổm ở trụ cầu bắt đầu ăn. Dưới chân là gợn sóng xanh biếc, thuyền nan chậm rãi trôi từ xa đến, đuôi thuyền đậu một chú chim cốc, ngước mắt lên trời chiều phe phẩy cánh, người lái thuyền ném đi một con cá tươi, mái chèo vừa nặng vừa dài nhẹ nhàng chạm chạm mép thuyền đẩy mặt nước đi xa… Lô từ duỗi thẳng chiếc cổ thon dài, lao mạnh một cái lặn xuống mặt nước.

Trời vẫn còn chưa tan đông giá rét, đã dạt dào xuân ý chốn tô thành…

__________________

Giải nghĩa :

=_= Hôm nay dậy trễ, không biết chiều dịch kịp chương của bộ kia không nữa…. Thật là đau đầu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.