Tuế Nguyệt Gian | Tháng Năm Qua

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 9

 

 

 

 

 

 

8 Votes

Còn không đến một tuần nữa là bắt đầu đại hội thể thao, Trương Giang Giang rốt cuộc đã có thể đem bóng chuyền ra ngoài dưới sự bao vây của hai người mà không phải ôm mặt đất khóc om sòm kiêm lăn lộn như mấy lần trước. Đối với này, Tề Phi cảm giác mình quả thực muốn tiến xa thì cứ từ từ, thật không dám đòi hỏi gì nhiều hơn nữa… Đương nhiên, cậu nhóc mặt sữa không chỉ có chút tiến bộ này thôi.

Trước thi đấu vài ngày, không biết vì cái gì mà đột nhiên Quý Khâm Dương chạy đi nhuộm tóc trở về màu đen.

Lúc nam sinh xuất hiện ở cửa lớp, hấp dẫn đại đa số sự chú ý của đám bạn trong lớp, Tạ Mạnh cũng ngẩng đầu, thấy Quý Khâm Dương đang nhìn mình.

“Chào buổi sáng.” Quý Khâm Dương tháo tai nghe xuống, mái tóc của cậu ta lúc này mềm mại nhu thuận nép sát vào chứ không còn xoã tung như lúc trước nữa, lại bị nhuộm đen nhánh như mực.

Tạ Mạnh lăng lăng nhìn hồi lâu “Chào buổi sáng…”

Quý Khâm Dương cười cười, ngũ quan của cậu vốn đã xinh đẹp, sau khi nhuộm tóc thành đen lại càng khiến nó thêm nổi bật, có thể nói là hoàn mỹ không khác gì hình ảnh bìa tạp chí chất lượng cao của các người mẫu nam vậy.

Tề Phi “…Mày tính biến thân nam thần đây sao?”

Quý Khâm Dương kỳ quái hỏi lại “Chẳng lẽ đó giờ tao không phải?”

Trương Giang Giang nghĩ nghĩ “Ông đẹp nhất trường còn gì…”

Quý Khâm Dương kinh ngạc “Đâu ra vậy, sao tớ không biết?”

Tề Phi gõ tay một cái “Nhớ ra rồi! Lần trước có một nhỏ nào đó mở một topic xếp hạng trên forum trường.”

Trương Giang Giang đếm đầu ngón tay “Quý Khâm Dương, Tạ Mạnh, Trác Tiểu Viễn… top 5 chúng ta chiếm hết 3 vị trí rồi.”

“Chúng ta cái con khỉ,” Tề Phi liếc xéo Trương Giang Giang “Trác Tiểu Viễn bên A6.”

Trương Giang Giang “Tạ Mạnh quen ổng mà! Bạn của Tạ Mạnh tức là bạn của chúng ta không phải sao?”

Tạ Mạnh “…”

Quý Khâm Dương nở nụ cười “Nghe cũng có lý quá đó chứ.”

Tạ Mạnh nhìn cậu ta một cái, Quý Khâm Dương cũng đúng lúc nhìn sang cậu, ánh mắt của hai người chạm vào nhau hồi lau, mãi cho đến khi phật di lặc vào mới chịu rời đi.

Tề Phi vẫn còn đang cãi cọ um sùm với Trương Giang Giang về chuyện Trác Tiểu Viễn, phật di lặc hét to im lặng vài lần cả hai người mới chịu yên tĩnh lại.

Phật di lặc vùi dập mái tóc của Quý Khâm Dương một phen “Dà, nhuộm lại rồi đấy à?”

“…” Quý Khâm Dương có hơi cáu gắt vì tóc bị làm loạn.

Phật di lặc cười ha ha nói “Như vậy phải đẹp hơn không, mỹ thiếu niên bé ngoan.”

Tạ Mạnh nghe nói đến “mỹ thiếu niên bé ngoan” thì nhịn không được nở nụ cười, Quý Khâm Dương thấy cậu cười, trợn to hai mắt làm ra biểu tình vô tội.

“…Khụ.” Tạ Mạnh vì thế mà sặc một cái.

Trương Giang Giang với Tề Phi thì trắng trợn hơn, ở bên cạnh ha ha ha ha liên hồi.

Phật di lặc bị ồn ào đến chịu không nổi, phải mở miệng la mắng tiếng cười mới dừng lại.

***

Bởi vì mai là ngày bắt đầu đại hội thể thao, cho nên suốt cả mấy tiết học hôm nay đám học trò đều tỏ ra lười nhác. Sau khi tan học mọi người bị giữ lại tập đi đội hình, người cầm bảng tên lớp bị lâm thời đổi lại thành Quý Khâm Dương. Tề Phi với Trương Giang Giang thì ở bên cạnh sân vận động hô to “Đẹp nhất trường ta” cùng “Mỹ thiếu niên bé ngoan”…

Bên kia sân, lớp A6 cũng đang tập đi, Trác Tiểu Viễn cầm bảng tên lớp đụng phải Quý Khâm Dương, lúc hai người lướt qua nhau còn cụng nắm tay một chút.

Hai lớp tập đi đội hình xen kẽ nhau, lúc Tạ Mạnh đi ngang qua Trác Tiểu Viễn, gật đầu một chút.

Lại không ngờ Trác Tiểu Viễn đột nhiên gân cổ họng bắt đầu rống khẩu hiệu “A6 A6, A6 thành công! A6 A6, chúng ta giỏi nhất!”

Tạ Mạnh “…”

Tề Phi cười đến muốn tắt thở “Khẩu hiệu nghe ngu bà cố luôn ha ha ha!”

Trương Giang Giang “Ha ha ha ha ha!”

Trác Tiểu Viễn “Mấy người giỏi thì hô của mấy người thử xem!”

Quý Khâm Dương vắt cái bảng tên trên vai, buộc miệng nói ra “Hữu nghị hàng đầu, thi đấu thứ hai.”

“…” Trác Tiểu Viễn “Tụi mày hô như vậy thôi?”

Quý Khâm Dương nhún vai “Nghe bớt ngu hơn mày là tao mừng rồi.”

Trác Tiểu Viễn “…”

Tập xong đi đội hình rồi đám người họ còn phải lưu lại tập bóng. Trần Đống đề nghị bọn họ có thể thi đấu hữu nghị một trận với bên A6. Trác Tiểu Viễn mang Trác Cận Cận đến, cô bé nho nhỏ ngoan ngoãn ngồi ở cạnh sân.

“Anh Khâm Dương!” Trác Cận Cận cười rạng rỡ tựa như đoá hoa, quơ quơ tay gọi.

Trác Tiểu Viễn đứng bên cạnh, vẻ mặt thối thối nói “Mày gọi thằng đó làm gì?”

Trác Cận Cận thành thật trả lời “Bởi vì ảnh đẹp trai hơn anh hai mờ.”

Trác Tiểu Viễn “…”

Quý Khâm Dương đi tới, Tạ Mạnh theo sau lưng, lúc Trác Cận Cận thấy cậu hai mắt đều trừng to.

“Chào em, Cận Cận.” Tạ Mạnh ngồi xổm người xuống, đưa tay sờ sờ đầu cô bé.

“Wa aa aa!!” Trác Cận Cận thét lên chói tai, xoay người trốn ra sau lưng Trác Tiểu Viễn.

“…” Tạ Mạnh cứng cả người, không biết phải làm sao.

Trác Tiểu Viễn khó chịu chậc một tiếng.

Quý Khâm Dương nở nụ cười thần bí “Lần đầu cô nhóc nhìn thấy tớ giống như cũng không phản ứng lớn như vậy.”

Trác Cận Cận hai má đỏ ửng, lấp ló đầu sau lưng anh mình, để lộ ra ánh mắt, thẹn thùng nói “Đẹp trai quá hà ~”

Tạ Mạnh “…”

Trác Tiểu Viễn đưa tay che mặt “Kệ nó đi, thứ mê trai.”

Tề Phi là người có kinh nghiệm nhất trong việc ‘chăn’ con nít, cô bé Trác Cận Cận 10 tuổi so với đám con nít quỷ của họ hàng nhà mình quả thực chẳng khác gì một thiên sứ, Trác Tiểu Viễn nhìn thằng khỉ kia cầm đồng xu biến thành đoá hoa dỗ em gái mình cười ha ha, rốt cuộc nhịn hết nổi nghiêm mặt nói “Tao không gả em gái tao cho mày đâu, đừng mơ tưởng nữa.”

Trác Cận Cận bị chọc cười đến run rẩy cả người, vỗ tay nói “Em phải gả cho Tạ Mạnh!”

“…” Trác Tiểu Viễn “Hôm trước mày còn la hét với tao đòi gả cho Quý Khâm Dương đó!”

Tề Phi ra vẻ đau lòng, hai tay ôm lấy ngực “Anh không tốt sao? Anh cũng rất đẹp trai mà!”

Trác Cận Cận lại bị chọc phá lên cười, Tề Phi ôm lấy người cô bé đặt lên vai mình, lại ngoắt Trương Giang Giang mang bóng sang “Anh dạy em chơi ném rổ ha.”

Trác Cận Cận bắt đầu ném bóng, hai lần đều không vào rổ, sau lại đổi chỗ ngồi qua vai Quý Khâm Dương, cô bé con có chút xấu hổ.

“Em yếu xìu mờ…” Trác Cận Cận than thở.

Quý Khâm Dương hai tay vịn hông của cô bé, đứng dưới khung rổ, cậu ngước đầu nhìn Trác Cận Cận, cười đến thật dịu dàng xinh đẹp “Không phải lỗi của em, do thằng Tề Phi rất lùn.”

Tề Phi đang ngồi xổm trên mặt đất ra vẻ đáng thương “Phải đó phải đó, ây dô… ngước cổ nãy giờ mỏi chết.”

Trác Cận Cận lại phá lên cười khanh khách, cô bé ôm lấy trái bóng Tạ Mạnh đưa cho mình, biểu tình nghiêm túc chăm chú nhắm vào rổ bóng, lần này nhẹ nhàng ném liền vào.

Trên sân bóng thấy vậy đều reo hò hoan hô, Quý Khâm Dương nhẹ nhàng đặt Trác Cận Cận xuống đất, nói đùa một câu “Trước khi buổi biểu diễn chấm dứt, công chúa bé nhỏ của ta, ngài có muốn ở bên cạnh xem không?”

Trác Cận Cận quay qua nhìn Tạ Mạnh “Anh cũng sẽ tham gia hở?”

Tạ Mạnh cười gật đầu “Phải.”

Trác Cận Cận đưa tay kéo tay Trác Tiểu Viễn, tự tin nói “Tuy là thích anh hơn, nhưng mà anh hai em sẽ không thua đâu.”

Trác Tiểu Viễn không lên tiếng, khom người ôm em gái của mình lên, hai người lại ngoắt tay, Trác Cận Cận nắm tay hô “Anh hai cố lên!”

“Ừa.” Trác Tiểu Viễn đáp lời cô bé, kề sát hai má lại gần Trác Cận Cận “Hôn anh cái đi.”

Trác Cận Cận ôm chặt anh mình, dùng hết sức hôn lên đôi mắt xếch hung dữ của anh mình.

Trác Tiểu Viễn há miệng cười đến ngu ngốc.

Vì là đấu hữu nghị nên ngay từ đầu diễn biến không quá kịch liệt, bên A3 chủ yếu muốn rèn luyện phối hợp giữa mọi người với nhau, Trương Giang Giang chỉ cần không cản trở là đã mừng húm rồi. Trần Đống tận lực chuyền bóng cho Quý Khâm Dương với Tề Phi.

Tề Phi rất thích một mình xông vào cấm khu, Quý Khâm Dương lại rất ít làm như vậy.

Vài lượt đầu nhận được bóng từ Quý Khâm Dương, Tạ Mạnh đều không thể quyết định được động tác tiếp theo ngay lập tức, về sau phản ứng càng lúc càng nhanh hơn.

“Bên này!” Tề Phi đang đứng bên mé phải ho to, Quý Khâm Dương liếc nhìn một cái, chuyển cổ tay ném cầu sang bên trái đang đứng Tạ Mạnh. Tạ Mạnh lập tức vùng thoát khỏi hai hàng phòng thủ của A6, vươn tay đón bóng, xoay người tiến vào cấm địa. Quý Khâm Dương lúc này đã chờ sẵn ở dưới khung rổ, Trác Tiểu Viễn muốn lùi về, Tạ Mạnh lập tức lùi ra sau vài bước làm ra động tác ném.

“Đoạt bóng bật bảng!” Trác Tiểu Viễn quay đầu lại hô to.

Đường bóng bay đi tạo thành độ cung cực lớn, nhưng không hề là góc ném vào rổ bóng. Trác Tiểu Viễn lúc này mới hiểu được ý đồ của Tạ Mạnh thì đã quá muộn rồi, Quý Khâm Dương lấy đà bật nhảy lên không trung, với tay chặn tiếp bóng trước lúc nó chạm vào bảng, trực tiếp úp rổ.

Trác Tiểu Viễn “…”

“Yeah!” Trương Giang Giang cười to, nhảy thẳng lên lưng Tạ Mạnh.

Quý Khâm Dương đưa tay vén tóc mái, cười nhìn Tạ Mạnh, vươn ra bàn tay.

Tạ Mạnh vỗ tay cùng cậu ta, lại không ngờ đối phương thuận thế lôi cậu một cái thật mạnh, hai tay vòng qua bả vai Tạ Mạnh, ghì thật chặt ôm cậu vào lòng.

“Cú lúc nãy rất tuyệt!” Quý Khâm Dương một tay ấn sau gáy Tạ Mạnh, giống như cảm thấy chưa đủ, dám ôm thắt lưng nam sinh gồng lực nhấc cậu lên khỏi mặt đất.

Tạ Mạnh “…”

Cũng may là Quý Khâm Dương chỉ nhấc một cái liền thả ra, Trương Giang Giang ở bên cạnh kích động còn hơn cả hai người, vừa ôm lại vừa nhảy tưng tưng, chỉ hận không thể xoay một vòng quanh sân, đến cuối cùng ngay cả Tề Phi cũng làm không lại cậu ta.

“Ăn mừng hơi sớm đó.” Trác Tiểu Viễn nheo mắt khiêu khích “Mới bắt đầu thôi.”

Cả đám người cụng nắm tay lẫn nhau, trận đấu càng về sau càng trở nên nghiêm túc, Tạ Mạnh và Quý Khâm Dương phối hợp vô cùng ăn ý, Trương Giang Giang cũng dần dần bắt kịp tiết tấu. Nhưng đám cầu thủ bên A6 không phải là tay mơ, lại thêm ‘siêu vũ khí’ là cú ném ba điểm của Trác Tiểu Viễn, khiến đội năm người bên Tạ Mạnh khó khăn phòng bị, một hồi thi đấu khiến cho cả hai bên đều sức cùng lực kiệt, cuối cùng A3 thua hai điểm.

“Yea——!” Trác Tiểu Viễn chạy xộc ra ngoài ôm Trác Cận Cận đặt lên vai mình, cô bé con cười đến híp cả hai mắt.

Tạ Mạnh nằm trên sân cement thở hồng hộc, tầm nhìn đột nhiên xuất hiện một đôi giày chơi bóng, Quý Khâm Dương cười chìa tay cho cậu “Chơi vui không?”

Tạ Mạnh gật đầu, cũng không vội đứng lên, tay cậu nắm lấy tay Quý Khâm Dương, cứ như vậy một người nằm một người ngồi xổm, nhưng lại không ai cảm thấy kỳ quái.

“Lần đầu tiên tớ chơi bóng như vậy.” Tạ Mạnh đột nhiên nói, cậu ngước nhìn vào ánh mắt Quý Khâm Dương, cười nói “Thực sự rất thú vị.”

Quý Khâm Dương nhướng mày, cúi đầu chăm chú nhìn gương mặt tươi cười Tạ Mạnh, giống như đang tự hỏi về câu nói mới nãy của đối phương, một lúc lâu sau mới nói “Sau này cùng nhau chơi.”

Tạ Mạnh vẫn nở nụ cười, khoé miệng giữ độ cong thật lâu không từng hạ xuống, thuận đà đứng dậy theo Quý Khâm Dương, lại đột nhiên hỏi “Sao tự dưng nhuộm lại tóc?”

Quý Khâm Dương ngẩn người, lập tức nghiêng đầu nhìn Tạ Mạnh “Xấu hả?”

“Đương nhiên không phải.” Tạ Mạnh với tay, dùng sức vò loạn tóc gáy của Quý Khâm Dương.

“Không nhuộm cũng đẹp.” Tạ Mạnh nghĩ một lúc, mới thật lòng nói “Kiểu nào cũng đẹp.”

***

Bởi vì A6 chiến thắng, nên Trác Tiểu Viễn tự nhiên phải khao mọi người, cả đám nam sinh cùng nhau đến tiệm bán thức uống ngoài cổng trường liên hoan, Quý Khâm Dương mua cho mình và Tạ Mạnh mỗi người một cây Cornetto, cả hai người cơ hồ là cùng một tư thế cầm kem cắn.

Trác Cận Cận cũng cầm một cây kem ốc quế, cô bé nắm áo anh mình giật giật “Anh hai…”

Trác Tiểu Viễn nhìn nghiêng qua hỏi “Sao vậy?”

Trác Cận Cận nhích người dán sát anh mình, đưa tay chỉ chỉ cửa trường học.

Quý Khâm Dương cũng nghe thấy, quay đầu lại nhìn thoáng một cái, lập tức liền tắt nụ cười.

Trác Tiểu Viễn nhăn chặt mi đầu, ôm lấy Trác Cận Cận giao cho Tề Phi, một mình bước về phía cổng trường.

Tạ Mạnh “?”, cậu tính quay đầu lại nhìn xem cái gì thì bị Quý Khâm Dương túm lấy bả vai, khí lực rất lớn, một bàn tay giữ chặt lấy đỉnh đầu của cậu.

Lâm Hằng Kính đang đứng dựa cửa xe, Trác Tiểu Viễn lạnh lùng trừng mắt “Ông muốn cái gì nữa?”

Chỉ luận theo bề ngoài mà nói thì, Lâm Hằng Kính thuộc dạng diện mạo nhã nhặn, thậm chí có thể miễn cưỡng xem như điển trai, ánh mắt của y hướng về phía Tạ Mạnh ở đằng xa, đang quay lưng đối với mình.

“Muốn nói chuyện riêng với cậu ấy.” Lăm Hằng Kính đưa hai tay lên “Không muốn làm gì cả.”

Trác Tiểu Viễn “Cậu ta không có gì để nói với ông cả.”

Lâm Hằng Kính cười “Mày không phải cậu ta, làm sao biết?”

Trác Tiểu Viễn không muốn phí lời vô nghĩa với người này, mắng một câu cút đi, Lâm Hằng Kính vẻ mặt bất đắc dĩ, đột nhiên hét lớn “Tạ Mạnh!”

“…Ông!” Trác Tiểu Viễn tức tới phát điên, Lâm Hằng Kính lại hô một tiếng “Tạ Mạnh!”

Tạ Mạnh rốt cuộc quay đầu lại, đưa mắt nhìn về phía Trác Tiểu Viễn một hồi, mới chậm rãi đi qua.

Quý Khâm Dương vẻ mặt mỉm cười thờ ơ đi theo sau.

Lâm Hằng Kính biểu tình ôn hoà đánh giá Tạ Mạnh “Đã lâu không gặp.”

Tạ Mạnh gật đầu “Tìm tôi có việc?”

Ánh mắt của Lâm Hằng Kính dời lên bàn tay của Quý Khâm Dương đang đặt trên vai Tạ Mạnh, dừng vài giây mới rời đi.

“Tôi muốn nói chuyện riêng với em một lúc.” Lâm Hằng Kính gần như là van xin “Bây giờ tôi cũng mất việc rồi, không thể tạo cho em bất cứ uy hiếp nào nữa, yên tâm.”

Trác Tiểu Viễn tính nói gì đó, bị Quý Khâm Dương kéo lại.

Tạ Mạnh hơi suy nghĩ, liền gật đầu “Được rồi.”

Lâm Hằng Kinh nghiêng người một chút, ý bảo đi qua bên đây nói. Quý Khâm Dương vỗ vai bảo Trác Tiểu Viễn về trước, dùng ánh mắt lãnh đạm liếc Lâm Hằng Kính một cái, lững thững đi đến trước mặt Tạ Mạnh.

“Có chuyện gọi tớ.” Quý Khâm Dương nói.

Tạ Mạnh cười “Ừ… không có gì đâu.”

Quý Khâm Dương chăm chú nhìn cậu, đột nhiên vươn tay vòng qua sau cổ Tạ Mạnh giúp cậu kéo cổ áo phía sau, Tạ Mạnh hơi sửng sốt một chút, liền cúi thấp đầu phối hợp.

“Bị vênh lên.” Quý Khâm Dương khẽ cười.

Tạ Mạnh ừ một tiếng, “Cảm ơn.”

Lâm Hằng Kính đợi đến khi Quý Khâm Dương đi ra mới chịu thu hồi tầm mắt lại, y đăm đăm nhìn vẻ mặt vô tình của Tạ Mạnh, gượng cười “Lâu lắm rồi em không cười với tôi như vậy…”

Tạ Mạnh trầm mặc cau mày.

Lâm Hằng Kính lẩm bẩm “Lúc trước mỗi lần vào tiết của tôi, em đều học tập thật chăm chỉ, tan học còn hỏi tôi cách giải đề… Rõ ràng không có ý với tôi, lại cười đến xinh đẹp như vậy làm gì, thằng kia cũng là bị em quyến rũ đúng không?”

“Tôi không biết ông muốn nói cái gì,” Tạ Mạnh lạnh lùng nói “Ông và Quý Khâm Dương không giống nhau.”

Vẻ mặt của Lâm Hằng Kính đột nhiên trở nên quái dị, y cười nói “Chỗ nào không giống nhau? Là bởi vì nó trẻ hơn tôi, đẹp hơn tôi, còn…”

Tạ Mạnh ngắt lời “Nếu như lời ông muốn nói chỉ có bấy nhiêu, vậy không cần nói nữa.” dứt lời liền xoay người bỏ đi.

Lâm Hằng Kính cảm xúc trở nên kích động, y bước tới níu lấy tay Tạ Mạnh “Em làm sao biết mục đích của nó với tôi không giống nhau?”

Tạ Mạnh “…”

Lâm Hằng Kính bắt đầu nói năng lộn xộn “Em cám dỗ tôi, bây giờ lại đi cám dỗ người khác… đều là lỗi của em…”

Tạ Mạnh dùng sức vung bàn tay Lâm Hằng Kính đang níu lấy mình ra, xoay cổ tay bóp lấy cổ đối phương, dồn hết sức đẩy cả người Lâm Hằng Kính đè lên nắp cốp sau xe, Lâm Hằng Kính bởi vì không đề phòng, thắt lưng đập mạnh lên gờ bảo hiểm ở đuôi xe, đau tới la lên.

Quý Khâm Dương đúng lúc chạy tới, thấy vậy nhưng cũng không kéo Tạ Mạnh ra, chỉ hỏi “Không sao chứ?”

Tạ Mạnh nhìn Quý Khâm Dương, gật gật đầu, rồi mới cúi người nhìn vẻ mặt thống khổ của Lâm Hằng Kính, lạnh lùng nói “Ông thích nam hài xinh đẹp là chuyện của ông, nhưng ông đừng nên tự cho là đúng đi áp đặt sở thích của ông lên người khác, ngoại trừ xin lỗi ra, tôi không nhận từ ông bất cứ lời gì khác.”

Lâm Hằng Kính đau đến chảy nước mắt, y nức nở không ngừng nói xin lỗi, mãi cho đến khi Tạ Mạnh buông tay ra, y quỳ mọp trên mặt đất không ngừng ho khan.

“Tên khốn!” Trác Tiểu Viễn xì một tiếng khinh miệt “Còn không mau cút đi!”

Lâm Hằng Kính cả người run rẩy đứng dậy, liếc mắt nhìn Tạ Mạnh lần cuối cùng, sau đó chuyển sang trừng Quý Khâm Dương.

Tạ Mạnh “…”

Quý Khâm Dương “?”

Lâm Hằng Kính vẫn chưa chịu thôi “Nó… có phải nó cũng thích nam…”

Tạ Mạnh quả thực không biết nên khóc hay cười, cậu lạnh mặt chắn đến trước người Quý Khâm Dương, buông lời cảnh cáo “Cứ thử có ý đồ với cậu ấy đi, nếu ông muốn vào viện lần nữa.”

Trên mặt Lâm Hằng Kính lập tức xuất hiện vẻ e ngại, do dự một lúc, cuối cùng chật vật chui lên xe.

Chờ xe của Lâm Hằng Kính đi xa, vẻ mặt của Quý Khâm Dương vẫn là vô cùng mờ mịt “Tên đó lúc nãy nói cái gì vậy?”

Tạ Mạnh không muốn trả lời, quay lại mua thêm hai cái Cornetto, tự lột một cái cho mình, cũng lột sạch giấy thiếc của cái còn lại đưa cho Quý Khâm Dương.

“Phí bịt miệng vô dụng,” Quý Khâm Dương cắn kem, nói đến hàm hồ “Cậu hông nói tớ vẫn sẽ hỏi hoài cho xem.”

Tạ Mạnh bình tĩnh nhìn cậu ta một cái “Tớ cũng không biết.”

Quý Khâm Dương nhướng mày một chút, nở nụ cười, tháo xuống một bên tai nghe vòng qua cổ Tạ Mạnh, nhét vào tai cậu, sau đó mở mp3 chỉnh âm lượng to một chút. Thoạt nhìn giống như Tạ Mạnh đang dựa đầu lên vai Quý Khâm Dương.

Giai điệu quen thuộc đã từng nghe một lần từ tai nghe truyền ra.

Tạ Mạnh cũng nghe được giọng hát hoà lẫn vào âm nhạc của Quý Khâm Dương…

“Năm tháng cứ mãi trôi chẳng chịu dừng, để thời gian chầm chậm trong luyến lưu, rồi dần rồi dần, tháng năm chẳng còn lưu luyến nữa….”

Ánh mặt trời lặn buổi chiều tà rọi lên ngũ quan tinh xảo của Quý Khâm Dương, cậu nghiêng đầu, nhỏ giọng hát bên tai Tạ Mạnh,

“Em mỉm cười tựa như hạt tuyết trắng, khẽ khàng lạc vào trong tim tôi, rồi dần rồi dần, đong đầy qua năm tháng…”

__________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.