EDITOR: LAM
Giờ đi học sáng Thứ Hai, Triển Minh vẫn như cũ lái xe điện tới đón Cố Kỳ Nam.
Cố Kỳ Nam lưng đeo ba lô, cười ngây ngô ngồi phía sau yên xe rồi nói, “Anh Triển, hôm nay em có một chuyện muốn thông báo với anh.”
Giọng nói của Triển Minh man mác buồn, theo gió truyền đến, “Gần tới trường rồi, đừng nói nữa kẻo muộn.”
“Vâng.” Cố Kỳ Nam cảm thấy anh Triển nói rất có lí.
Đợi cho tới khi bước vào lớp học, Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên ngay lập tức sáp lại, hỏi cậu thi cử ra sao.
“Tạm được đi, khá đúng như trong dự liệu của em.” Cố Kỳ Nam nói, “Mấy ngày nữa sẽ có kết quả thôi.”
Suốt cả buổi sáng, vào tiết hết tiết, cả bốn người vẫn tụ tập cùng nhau, ngay cả tiết thể dục giữa giờ cũng là cả đám cùng đi, Cố Kỳ Nam hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện riêng với Triển Minh. Cậu tựa như một nhà thám hiểm khám phá ra vùng đất mới, khi yêu thích một người cả thế giới đột nhiên thay đổi, mỗi một giọng nói, mỗi một cử chỉ của anh Triển cũng trở nên khác biệt.
Phòng học có nhiều người như thế nhưng trong mắt cậu chỉ có một mình ảnh. Anh Triển chỉ cần nhúc nhích một cái cậu liền biết, ảnh thất thần khi nghe giảng môn Toán cậu cũng ngay lập tức phát hiện ra. Lúc hết tiết, đám Lâm Tiểu Bân đang cùng anh Triển thảo luận về những bộ trang phục mới trong game, còn cậu thì không thể khống chế bản thân mà nằm gục xuống bàn, mê muội ngắm ảnh, bọn họ nói cái gì cậu căn bản không nghe lọt một chữ.
Đến cả Lâm Tiểu Bân cũng dấy lên nghi vấn, “Mi hông giải đề của mi hở?”
Cố Kỳ Nam cảm thấy mình điên rồi, từ khi đi vào con hẻm nhỏ quanh co nằm sâu trong cái thôn ấy, khi mà xung quanh chỉ còn hai người bọn họ, trong tâm trí cậu giờ phút này toàn là hình ảnh bản thân được hôn ảnh. Cậu đi bên cạnh ảnh, bởi vì con đường chật chội cho nên cậu thường xuyên va phải cánh tay của ảnh, cứ chạm một cái là lại tê dại một chút. Cậu giương mắt trộm nhìn anh Triển, cả người ảnh toát ra dáng vẻ oán sâu hận lớn, mặt xụ xuống giống như ai thiếu nợ ảnh tám trăm vạn (*) vậy đó. Nhưng ảnh như vậy lại rất ngầu, rất tuấn tú.
(*) 8.000.000 RMB = 26.503.693.504,00 VNĐ
Cố Kỳ Nam cứ thơ thẩn như thế mà đi.
Suốt cả chặng đường Triển Minh vẫn luôn im lặng, mà Cố Kỳ Nam lại đang chìm đắm trong nỗi kích động sắp đi tỏ tình nên không phát hiện ra có điều bất thường.
Thời điểm bước vào phòng, Cố Kỳ Nam ngay lập tức mở miệng, “Anh Triển, em có lời muốn nói với anh!”
Triển Minh lặng lẽ thay giày, cất gọn ba lô, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Suy nghĩ cho kĩ rồi hãy nói.”
“Em suy nghĩ kĩ rồi.” Cố Kỳ Nam nói, “Em thích anh, anh có giống như em không?”
Cậu đợi hai phút, đợi không được câu trả lời của anh Triển, ảnh đứng ở phía trước bàn học, quay lưng với cậu.
Cố Kỳ Nam bước tới, đến gần nhìn hắn rồi hỏi, “Sao anh hổng trả lời? Anh nghe rõ chưa? Em thích…”
“Nghe rõ ràng.” Triển Minh cắt ngang lời cậu, “Đừng có làm loạn.”
Cố Kỳ Nam bối rối, “Em có làm loạn gì đâu.”
Triển Minh chậm rãi nói, “Lý Đằng đã ngỏ lời với em từ rất sớm, em trả lời là em không phải gay, em không thích con trai. Em ở Nhất Trung bị người ức hiếp lâu như thế là bởi vì bọn nó hiểu lầm em là đồng tính luyến, mà em vẫn cứ khăng khăng em không phải. Tính hướng của một người rất khó thay đổi, tự dưng em lại nói em thích… Anh, không phải làm loạn thì là cái gì?”
Cố Kỳ Nam giải thích, “Bởi vì trước kia em chưa từng thích qua một ai, nam không mà nữ cũng không. Chẳng phải bất cứ ai mới đầu đều luôn cho rằng mình là dị tính luyến hết à? Em cũng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại em rõ ràng, em không phải. Đây chẳng phải là làm loạn gì hết, em khẳng định, với cả em đâu phải đứa ngốc, sao có thể nhầm lẫn tính hướng của bản thân được?”
“Vậy em có thể chấp nhận Lý Đằng không?” Triển Minh hỏi.
“Không thể! Em không thích anh ấy!” Cố Kỳ Nam có hơi tức giận, tại sao anh Triển cứ kéo những thứ không liên quan vào.
Triển Minh lại tiếp tục im lặng.
Mồ hôi sau lưng Cố Kỳ Nam tuôn ra như suối, lúc này cậu mới phát hiện nãy giờ vào phòng bọn họ vẫn chưa bật máy lạnh. Cậu theo bản năng cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn học, mở điều hòa.
Động cơ máy lạnh kêu ầm ĩ làm cho cái không khí yên ắng trong phòng bớt đi một phần lúng túng.
Mồ hôi chảy xuống dọc theo chóp mũi của Triển Minh, Cố Kỳ Nam nhìn chằm chằm vào nơi đó, rất muốn hôn lên.
Anh Triển từ tốn mở miệng, nhìn cậu rồi hỏi, “Vậy làm sao mà em xác định được em là đồng tính luyến ái? Là gay thì chỉ có ham muốn với đàn ông thôi, em biết không? Em thích anh có thể là vì anh là bạn của em, có thể là do sau khi em chuyển trường anh là người đầu tiên giúp đỡ em, có thể là vì…”
Tiếng nói của Triển Minh ngừng bặt bởi vì Cố Kỳ Nam đã dùng một nụ hôn để chặn ngang lời hắn.
Cố Kỳ Nam nhanh chóng xông lên, cậu nhón chân, thô lỗ muốn chạm vào bờ môi ảnh, nhưng bởi vì quá khẩn trương, quá gấp mới khiến cho răng của mình va phải cằm của anh Triển, đến cuối cùng vẫn không hôn tới. Thừa dịp anh Triển chưa kịp phản ứng, cậu nắm lấy cánh tay của ảnh rồi kiễng mũi chân lên, hôn lại lần nữa.
Lần này chạm tới rồi, mềm mại.
Cố Kỳ Nam đỏ mặt, nhỏ giọng nói, “Em nghĩ muốn hôn anh.” Cậu dòm chằm chằm Triển Minh, ánh mắt lấp lánh tới nỗi không một ai có thể khước từ.
Xúc cảm mềm mại vẫn còn bồi hồi nơi bờ môi của hắn nhưng hắn lại cắn chặt môi, bình tĩnh nói, “Tính hướng ảnh hưởng rất lớn tới nhân sinh của một con người, đó là thứ em không thể thay đổi chỉ trong giây lát, suy nghĩ cho kĩ.”
Cố Kỳ Nam mở ra ba lô, cẩn thận lấy ra một đóa hồng đỏ phẳng phiu đưa tới trước mặt Triển Minh sau đó nở nụ cười tươi tắn rồi nói, “Em suy nghĩ kĩ lắm rồi! Trước đây em chưa từng thích qua một ai nên em không rõ lắm, nhưng hiện tại em thích anh, em chắc chắn. Anh thích em sao? Em biết anh không kì thị đồng tính luyến ái, anh thậm chí còn đối xử tốt với em như vậy, em có cảm giác là anh cũng thích em, tóm lại em muốn theo đuổi anh!”
Triển Minh nhìn nhánh hồng trên tay cậu, có chút bất đắc dĩ mà hỏi, “Em mua từ lúc nào đấy?”
Cố Kỳ Nam đem đóa hoa nhét vào tay của Triển Minh rồi nói, “Buổi sáng lúc đi ngang qua cửa tiệm hoa em đã mua nó, sau này ngày nào em cũng mua cho anh, mua tới khi nào anh đồng ý làm bạn trai em mới thôi.”
“Đừng.” Triển Minh nói, “Nơi này không có lọ hoa, hoa biết phải cắm vào đâu bây giờ? Hơn nữa, bắt đầu từ ngày mai không cho phép em tới đây nghỉ trưa nữa.”
“Cái gì?” Cố Kỳ Nam nghe như sét đánh ngang tai, “Em với anh hợp tác xã rồi mà!”
“Anh nói em hợp tác xã với anh khi nào? Anh có đồng ý đâu.” Triển Minh thả hoa hồng lên trên bàn học sau đó bắt đầu ngồi xuống làm bài.
Cố Kỳ Nam không có ghế để ngồi đành phải đứng sang một bên, đáng thương hề hề nói, “Anh rõ ràng đã đồng ý.”
Triển Minh mở ra sách bài tập Sinh Học, một bên lật sách một bên đầu cũng chẳng ngẩng lên rồi đáp, “Anh đồng ý cho em đến đây nghỉ trưa chứ không có đáp ứng cùng em thuê phòng. Hiện tại anh không cho phép em đến đây ngủ, ngày mai em không được đến.”
“Câu này anh làm sai rồi.” Cố Kỳ Nam nhịn không được chỉ chỉ vào bài trắc nghiệm mà Triển Minh mới vừa đánh dấu.
Hắn im lặng một lúc sau đó gạch bỏ đi đáp án sai.
Cố Kỳ Nam thấy Triển Minh không thèm để ý tới mình nên đành phải đi thay đồ ngủ, sau đó mở ra sách bài tập rồi ngồi xếp bằng trên giường, hỏi, “Đồ đạc em cũng mang đến rồi, sao anh lại hổng cho em ghé qua? Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân cũng biết em tới chỗ anh nghỉ ngơi, giờ lại không cho em tới, mất mặt lắm luôn đó.”
Triển Minh vẫn không ngừng viết, “Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân có biết chuyện em muốn… Theo đuổi anh không?”
Cố Kỳ Nam lắc đầu, “Vẫn chưa biết, ngay bây giờ em sẽ thông báo cho hai ảnh!”
Triển Minh ngừng tay, quay đầu lại nghiêm túc nhìn cậu, gằn từng chữ một, “Đồng tính luyến ái không phải là một chuyện dễ dàng, cũng chẳng phải ngày hôm qua mình nói không, sang ngày hôm sau lại nói phải, hiểu chưa?”
Cố Kỳ Nam lắc đầu.
“Em không nghĩ tới sao? Bởi vì bị hiểu lầm là gay nên em mới bị khinh khi quá đáng như thế, đây chính là tình huống có thật xảy ra ngoài đời của những người đồng tính luyến. Trên thực tế, ở trong cái xã hội này, những người đồng tính luyến không thể hợp pháp kết hôn, cũng chẳng thể quang minh chính đại ở trên đường nắm tay nhau, ôm nhau, hầu hết mọi người vẫn có cái nhìn không mấy thiện cảm với người đồng giới. Bảo, làm một người đồng tính không phải là một việc đơn giản, em đừng tùy tiện quyết định tương lai của chính mình.”
Triển Minh nói xong thì quay đầu lại tiếp tục làm bài, để lại một Cố Kỳ Nam hãy còn đang sửng sốt ở phía sau.
Một lát sau Cố Kỳ Nam mới kích động từ trên giường đứng bật dậy, tay chân múa may quay cuồng rồi la lên, “Không đúng! Em bị ức hiếp không phải vì em sai khi thích người đồng giới! Mà là do bọn họ ích kỉ, lòng dạ hẹp hòi! Em sao có thể quyết định được tính hướng của chính mình? Nó là trời sinh, là số mệnh an bài. Em yêu thích anh, yêu một cách tự nhiên không thể khống chế! Nó không do em quyết định! Cũng không nằm trong kế hoạch của em!”
Triển Minh đầu cũng không ngẩng lên, vẫn như cũ lật sách của chính mình không thèm quan tâm tới cậu.
Cố Kỳ Nam có chút nản lòng mà nói, “Em cảm nhận được, anh thích em… Bỗng dưng yêu cầu anh hẹn hò với em có thể đã khiến anh bị sốc, không sao hết, anh có thể từ từ suy nghĩ, dù sao em nhất quyết không từ bỏ, em muốn theo đuổi anh!”
Cố Kỳ Nam chạy vào buồng tắm đổ đầy nước vào cái cốc đánh răng màu be của mình sau đó cắm nhánh hồng vào trong đặt ở góc bàn.
Triển Minh nhìn cậu một cái, cậu bèn mở miệng một cách đáng thương, “Hoa hồng không có lỗi, anh đừng có ném nó đi.”
Thời điểm ngủ trưa, Triển Minh trải ra tấm thảm, chính mình nằm lên trên đó ngủ.
Cố Kỳ Nam ở trên giường nhỏ nghiêng người nhìn hắn bận bịu, nỗi niềm không cam lòng cứ thế dâng lên.
Chẳng lẽ cảm giác của cậu sai rồi? Nhưng cậu thật sự có một loại dự cảm anh Triển rất thích cậu, lúc ảnh nhìn cậu, khi ảnh gọi cậu một tiếng “Bảo”, và cả lúc ảnh ở trên Wechat nói “Ngoan” với cậu nữa.
Cố Kỳ Nam trở mình ngẫm nghĩ, cậu xác thực đã quá vội vàng.
Ngỏ lời quá hấp tấp không hề có sự chuẩn bị trước, lại còn đề nghị anh Triển làm bạn trai của mình một cách gấp gáp mà chẳng chừa cho ảnh chút thời gian để suy nghĩ, không những thế còn nhào tới hôn ảnh…
Cố Kỳ Nam vùi mình vào trong chăn lén lút cười trộm. Được rồi, phải để cho anh Triển có thời gian quyết định, đợi cho tới khi ảnh quen với việc cậu thích ảnh rồi, kiểu gì ảnh cũng sẽ chấp nhận cậu.
Cố Kỳ Nam nghiền ngẫm rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay. Mà Triển Minh đang nằm dưới sàn cả một buổi trưa không thể chợp mắt.
Triển Minh thật sự không cho Cố Kỳ Nam tới phòng trọ nghỉ ngơi nữa, ngay cả chính hắn cũng không quay về. Hắn nói với Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân rằng cuối tuần này diễn ra kì thi tháng. Cuộc thi rất quan trọng, thầy Trương có nói qua giờ nghỉ trưa ổng và thầy Toán đều ở văn phòng, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh bọn họ tới hỏi bài, mấy ngày này hắn chuẩn bị sau khi tan học sẽ tới đó hỏi một chút. Sau đó quả nhiên, cứ giữa trưa là hắn lại cầm sách giáo khoa và sách bài tập đi tới văn phòng.
Đám Ngô Uyên vô cùng khiếp sợ, Lâm Tiểu Bân thậm chí còn có vài phần cảm giác khủng hoảng, hắn cũng bắt đầu lấy sách giáo khoa ra đọc.
Cố Kỳ Nam đành phải chấp nhận sự thật là mình không thể tới phòng trọ vào buổi trưa được nữa. Bởi vì không có chỗ nghỉ ngơi, cậu sợ hoa hồng đặt ở trong ba lô cả ngày sẽ bị ngợp mà rụng hết cánh cho nên đành phải đổi hoa thật thành hoa giả. Cậu ở trên mạng kiếm một cái giáo trình rồi học cách gấp hoa hồng origami, cậu mua một đống giấy đỏ, mỗi ngày đều gấp một đóa hồng giấy. Thừa dịp mọi người không chú ý lén thả vào trong ba lô của anh Triển.
Anh Triển không nói lời nào nhìn cậu thả xuống đóa hoa, lúc mới đầu còn muốn đem hoa trả lại cho cậu.
Cố Kỳ Nam tủi thân lầu bầu, “Em gấp rất lâu mới được đó, anh nếu không muốn nhận thì ném thẳng vô thùng rác đi, đừng có để lại vô ba lô của em.”
Tối đến, Cố Kỳ Nam gửi tin nhắn tới cho anh Triển, ảnh không trả lời tất cả câu hỏi như trước kia nữa mà là chọn lọc ra một hai câu để nhắn lại.
Tiểu Nam Tử: Anh đã cất hoa hồng giấy đi chưa?
Tiểu Nam Tử: Đừng có ném nó! Em gấp lâu lắm đó!
Tiểu Nam Tử: Em gấp rất nhiều, rất nhiều, sau đó mới chọn lấy đóa xinh đẹp nhất tặng cho anh! Anh xem!
Cố Kỳ Nam gửi đến khoảng chừng mười bức ảnh hoa hồng giấy, gấp không đẹp lắm, có cái lớn cái nhỏ không đều nhau, thậm chí có cả đóa bị méo, trong số đó không có đóa nào đẹp như đóa cậu tặng cho hắn.
Dao A Dao: Em làm bài tập xong chưa? Đề tuần trước cũng làm xong luôn rồi?”
Tiểu Nam Tử: Vẫn chưa…
Dao A Dao: Nhanh làm đi.
Sau đó anh Triển không đếm xỉa gì tới cậu nữa, thẳng cho đến khi cậu chuẩn bị đi ngủ vào lúc mười giờ, không còn cách nào khác đành phải spam hai ba chục câu “anh ơi”, ảnh mới chịu nhắn một câu “Ngủ ngon”.
Cố Kỳ Nam vô cùng phiền muộn, chẳng biết đây có phải là cảm giác khi theo đuổi một người không? Đáng thương biết bao. Cậu có chút đồng cảm với Lý Đằng, có chút thương tiếc cho vài người bị cậu thẳng thừng từ chối, dĩ nhiên ngoại trừ Lâm Sỹ Đạt.
Cố Kỳ Nam quyết định sau này nếu có người nào đó tỏ tình với cậu, cậu nhất định sẽ khéo léo cự tuyệt bọn họ, không để cho bọn họ phải chịu tổn thương.