Dịch: Erale
Beta: Cúc kiên cường
Năm người chậm rãi đi lên núi. Cỏ cây trên núi Cửu Hoàn tươi tốt, mặc dù rừng cây có thể che nắng nhưng đồng thời cũng gia tăng độ khó khi leo núi. Cũng may có hai nữ sinh cười đùa vui vẻ điều hòa không khí, nên cả quãng đường cũng không đến mức khô khan.
Leo núi khoảng hơn hai tiếng, hai nữ sinh nói không đi nổi nữa, đội ngũ mới dừng lại nghỉ ngơi. Tất cả mọi người đều đem theo nước và thức ăn, chỉ cần trải thảm dã ngoại ra đất là có thể nghỉ ngơi ngay tại chỗ.
Tạ Định Tâm mang rất nhiều đồ ăn vặt theo, sau khi đưa cho hai nữ sinh hai gói que cay thì nhanh chóng thân thiết hỏi người ta học ngành gì, bao nhiêu tuổi....cứ thế líu lo trò chuyện không ngừng. Bộ dạng hắn ta đẹp trai, lại biết cách chiều lòng người, hai nữ sinh bị hắn nịnh bợ bật cười khanh khách, thế mà lại thực sự để lộ không ít tin tức.
Trương Tiện Ngư ít nói, đa phần chỉ yên lặng ở bên cạnh nghe, lúc nữ sinh nói tới trường học và chuyên ngành, cậu thuận tiện lấy điện thoại tìm kiếm tên trường học. Vốn chỉ ôm tâm thái thử một chút xem sao, ai ngờ lại tìm ra được một số thứ.
Lật giao diện tìm kiếm sang một trang khác có thể thấy vài mẩu tin tức ba năm trước. Nội dung đại khái nói có hai nữ sinh năm hai đại học mất tích sau dịp nghỉ hè. Bọn họ không về nhà cũng không ở trường. Bạn cùng ký túc xá không biết họ đã đi đâu. Cuối cùng phụ huynh phát hiện con mình không về nhà, điện thoại không liên lạc được bèn báo giáo viên chủ nhiệm, kết quả không biết người ở đâu. Phụ huynh báo cảnh sát đi tìm, còn giăng biểu ngữ ở trường học muốn làm lớn chuyện lên. Nhưng mà ngoại trừ mẩu tin ngắn ngủi này thì không tìm được thêm thông tin khác. Có thể đã bị trường học ém xuống.
Hai nữ sinh bên trong bài báo được thay bằng tên giả, chỉ có một tấm ảnh chụp chung bị làm mờ. Trương Tiện Ngư để điện thoại ra xa một chút, nhìn bức ảnh lại nhìn hai nữ sinh đang bị Tạ Định Tâm chọc cười khanh khách, tuy rằng bức ảnh bị làm mờ nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy khóe miệng nữ sinh bên trái có một nốt ruồi màu đen, trùng hợp nữ sinh ngồi bên trái Tạ Định Tâm cũng có một nốt ruồi đen như vậy, vị trí và độ lớn đều giống y hệt.
Cậu bình thản đóng lại giao diện tìm kiếm, sau đó không nhúc nhích nhìn hai nữ sinh kia chia sẻ đồ ăn vặt, bản thân thì lấy bánh mì mình đã chuẩn bị sẵn ra gặm, lại tu nửa bình nước, nghỉ ngơi nửa tiếng thì tiếp tục lên đường.
Núi Cửu Hoàn thực ra không cao nhưng do ở vùng ngoại ô chưa được khai phá nên phạm vi xung quanh đều là gò núi nhỏ cao thấp trập trùng, nếu như không phải dân chuyên nghiệp, đi vào sâu hơn sẽ rất dễ lạc đường. Lý Vĩ cầm một tấm bản đồ, trên cổ đeo la bàn, dẫn bọn họ thông thạo theo đường cũ đi vào trong.
Trương Tiện Ngư nói đùa: "Anh đến đây không phải là lần đầu tiên à? Sao mà quen thuộc chỗ này thế."
Lỹ Vĩ sững sờ, cười lấp liếm, "Tôi bình thường thích chạy khắp nơi, núi từng leo không tới một trăm thì cũng phải năm mươi, dần dà tích lũy được kinh nghiệm thôi."
Trương Tiện Ngư nhìn vành mắt xanh xao của gã, nghĩ thầm quả nhiên người biết bơi thì thường chết đuối(*). Lý Vĩ chắc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi chết trong núi Cửu Hoàn. E rằng ngay cả thi thể cũng không được người ta phát hiện ra, nếu không thì đã chẳng ở đây nối giáo cho giặc.
(*)người biết bơi thì thường chết đuối: Ỷ mình bơi lội tài giỏi mà lặn sâu dẫn tới chết đuối, trong đây là ỷ kinh nghiệm phượt nhiều đi sâu vào rừng dẫn tới chết trong rừng.
Cậu cười cười, không tiếp tục vấn đề khơi gợi tính đa nghi của gã nữa.
Dọc theo đường đi vừa đi vừa nghỉ, đến chạng vạng thì Lý Vĩ đã dẫn họ tới một chỗ địa thế khá cao bên sườn núi, gã đề nghị mọi người nghỉ qua đêm ở đây. Sườn núi tương đối bằng phẳng, xung quanh mọc mấy cái cây xiêu xiêu vẹo vẹo, chỉ cần dọn cỏ dại sạch sẽ, trải túi ngủ lên thì có thể qua đêm.
Tất cả mọi người không có ý kiến gì, hai nữ sinh ở lại sườn núi nhổ cỏ, ba người đàn ông thì đi xung quanh kiếm cành cây khô làm củi nhóm lửa.
Trương Tiện Ngư và Tạ Định Tâm đi cùng nhau, hai người họ thừa dịp Lý Vĩ không ở đây trao đổi một chút tin tức, Trương Tiện Ngư nhìn cái dáng đi du xuân cười hềnh hệch của hắn, cuối cùng vẫn có lương tâm nhắc nhở một câu, "Đừng ăn đồ của họ, ai biết là thứ từ đâu ra." Mặc dù bây giờ còn chưa phát hiện ra vấn đề, nhưng ai mà biết đấy là dùng vật gì để biến ra. Cho dù là hạt dưa thật thì hai nữ sinh kia cũng chết hơn ba năm rồi, chẳng lẽ còn mong đợi ba con quỷ mua hạt dưa mới cho mà ăn?
Tạ Định Tâm ngẩn ra, hắn thấy hạt dưa không có vấn đề gì mới ăn, lại không suy nghĩ sâu xa như vậy. Lần này vốn định đi theo để dã ngoại cắm trại mà thôi, căn bản không muốn động não.
Không biết có phải là do tâm lý hay không, sau khi Trương Tiện Ngư nhắc nhở thì hắn cảm thấy bụng dạ nhộn nhạo hết cả lên.
Tạ Định Tâm nhăn nhó xoa xoa bụng, ôm cành cây khô chạy về, "Tôi đi tìm chỗ giải quyết nỗi buồn chút."
"Đáng đời." Lận Vô Thủy trốn trong vòng ngọc nhịn không được giễu cợt. Trương Tiện Ngư miết mặt ngọc nhẵn nhụi, tiếp tục nhặt củi.
Đến khi Trương Tiện Ngư quay lại, Tạ Định Tâm cũng không chọc cười hai cô gái nữa, sắc mặt trắng bệch ngồi một góc, giống như cây nấm ỉu xìu héo rũ.
"Hắn sao vậy?"
Hai cô gái cười hì hì nói: "Ăn nhiều bị đau bụng."
Bọn họ vừa lên tiếng, vẻ mặt Tạ Định Tâm như ăn phải cứt. Trương Tiện Ngư nín cười đào hố để nhóm lửa, sau đó bắc nồi nhôm lên giá, lại đổ nước khoáng vào, thả một túi canh trứng gà rong biển vào nồi, đợi nấu chín bóc ra sẽ là một bữa ăn dã ngoại tuyệt vời.
Đúng lúc nấu xong canh thì Lý Vĩ quay về, mỗi người múc một chén nhỏ vào bát nhựa dùng một lần, chậm rãi uống.
Trương Tiện Ngư suy tư nhìn ba người, không sợ ánh mặt trời, có thể ăn có thể uống, đây là lần đầu tiên cậu thấy được có loại quỷ không khác gì người bình thường như vậy. Không biết trạng thái này của bọn chúng có thể duy trì lâu dài hay chỉ là tạm thời.
Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, cậu thực sự muốn biết kẻ đứng sau ba người này rốt cuộc là thứ gì.
Ăn cơm trưa xong, sắc trời dần dần đen kịt lại. Thời tiết tháng mười đã bắt đầu chuyển sang se lạnh, ban ngày mặc dù vẫn nóng bức nhưng nhiệt độ buổi tối lại giống như đầu thu. Nhất là ở trong núi lại càng lạnh hơn.
Năm người vây quanh đống lửa sưởi ấm, bên cạnh còn chất không ít cành khô. Cả đám không ai dùng điện thoại di động, thay vào đó từng người chia sẻ những tin đồn thú vị mà mình từng nghe. Nói mãi, một cô gái đột nhiên đề nghị: "Nói suông cũng nhạt, hay là chúng ta chơi trò chơi đi?"
Người còn lại phụ họa, "Trò gì?"
"Tôi thế nào cũng được." Lý Vĩ cười cười nhìn về phía hai người Trương Tiện Ngư.
Tạ Định Tâm và Trương Tiện Ngư cũng biểu hiện không có ý kiến gì, chỉ thấy cô gái đưa ra đề nghị nháy mắt mấy cái, cười tủm tỉm nói: "Tôi từng nghe Nhật Bản có một trò chơi gọi là "Kagome Kagome"(*), tức là một người đóng vai quỷ, những người khác liên tục xoay tròn quanh "Quỷ", lúc ngừng lại, nếu như "Quỷ" đoán được người sau lưng hắn là ai thì người kia sẽ phải thế chỗ làm quỷ, tiếp tục chịu trừng phạt."
(*) Kagome Kagome: tương tự trò bịt mắt của VN nhưng là phiên bản kinh dị, người ta đồn rằng ngày xưa ở Nhật Bản một số ngôi làng do quá nghèo đói họ đã chơi trò chơi này, người thua sẽ bị giết làm thức ăn cho cả làng. Link bài hát đồng dao: https://www.youtube.com/watch?v=vgcZFAIHLrI&fbclid=IwAR1oHy3P8xgPNZq36Pqn3YIHPo1UY0A2KIE0MzltQW7DSlnuasADM2rkboo
Cô ta giảng giải quy tắc một chút, thực ra trò chơi này rất đơn giản, cũng gần giống với trò "đổi chỗ" trong nước, Trương Tiện Ngư nhìn vẻ mặt mong đợi của cô ta, cậu linh cảm trò chơi này nhất định có vấn đề.
Nhưng cậu vẫn đồng ý chơi.
"Ván đầu tiên để Lý Vĩ làm quỷ đi." Cô gái đề nghị kéo tay chị em tốt của mình, nói với Lý Vĩ rằng: "Anh nhắm mắt lại đếm tới số mười hai thì ngừng. Thực ra chơi trò này còn phải hát một bài đồng dao, nhưng mà thế hơi phiền phức nên đếm số là được rồi."
"Người bị đoán trúng sẽ phải trở thành "Quỷ", sẽ phải chịu trừng phạt nha."
Giọng nói của nữ sinh rất nhẹ nhàng, có vẻ tâm trạng đang vô cùng tốt, nhiều khi đang nói chuyện còn cười híp mắt nhìn bọn Trương Tiện Ngư, đúng chuẩn dáng vẻ thiên thần đáng yêu. Nhưng cô ta không biết rằng, ánh lửa chiếu lên gương mặt cô ta không hề hiện ra sự đáng yêu, thay vào đó nhiều thêm mấy phần xảo quyệt.
Trương Tiện Ngư liếc mắt ra hiệu với Tạ Định Tâm, hai người ăn ý nở nụ cười, cậu mở miệng nói: "Vậy bắt đầu đi."
Lý Vĩ cúi đầu nhắm mắt ngồi xổm ở giữa, bốn người dựa theo khoảng cách đứng vây quanh. Nữ sinh hô "Bắt đầu", Lỹ Vĩ cũng bắt đầu đếm số. Gã đếm rất chậm, mỗi tiếng như mang theo tiếng thở dốc nặng nề. Trương Tiện Ngư giả bộ như không phát hiện ra điểm bất thường của gã, vẻ mặt bình thản đi vòng quanh.
Trên sườn núi đột nhiên nổi gió, lá cây phát ra tiếng xào xạc, nhiệt độ không khí cũng dần hạ thấp.
Lý Vĩ đếm ngược.
"Ba....hai...một....dừng lại!"
Khoảnh khắc gã hô dừng lại, Trương Tiện Ngư vừa vặn bước chệch một bước, người đứng ở sau lưng Lý Vĩ chính là nữ sinh có nốt ruồi bên khóe miệng.
Lý Vĩ cúi thấp đầu, lưng có chút còng, mọi người không ai lên tiếng, đợi gã đoán xem ai đứng sau lưng mình.
Lý Vĩ trầm mặc một hồi, thấp giọng nói: "Kỷ Hoan Hoan."
Kỷ Hoan Hoan chính là nữ sinh mặt trắng bệch có nốt ruồi bên khóe miệng, cô ta tiến lên một bước, kiềm chế giọng nói run rẩy: "Tôi thua rồi."
Lý Vĩ đứng dậy, bóng cây che phủ khiến khuôn mặt gã biến thành màu đen, gã liếc mắt nhìn Kỷ Hoan Hoan, đứng vào thay chỗ cô ta, còn Kỷ Hoan Hoan thì phải ngồi xuống làm "Quỷ".
Tạ Định Tâm vẫn giữ bộ dáng cười ha ha, "Không phải bảo có trừng phạt à? Trừng phạt đâu?"
Lý Vĩ nhìn hắn, giọng nói khàn khàn: "Cô ấy đã bị trừng phạt rồi."
"Trừng phạt chỗ nào." Tạ Định Tâm lầu bầu một tiếng đủ để mọi người nghe rõ, "Nhưng mà Hoan Hoan là con gái nên lần này không tính vậy."
Lý Vĩ âm trầm nhìn hắn, gã hô bắt đầu, bốn người lại đi vòng quanh.
Trương Tiện Ngư bình tĩnh bước theo nữ sinh còn lại trong nhóm, cậu phát hiện ra sự căng thẳng của đối phương, dáng vẻ vô cùng sốt sắng. Thoáng nhìn Kỷ Hoan Hoan đang ngồi xổm cúi đầu, cậu cảm thấy câu nói "Cô ấy đã bị trừng phạt của Lý Vĩ " có thể là sự thật. Chẳng qua bọn họ không biết sự trừng phạt đó là gì mà thôi.
Trương Tiện Ngư cẩn thận cảm nhận không khí xung quanh nhưng không phát hiện ra sự tồn tại nào khác, cậu sờ vòng ngọc trên cổ tay, Lận Vô Thủy cũng không hề cảnh báo. Ngay lúc cậu đang mất tập trung thì Kỷ Hoan Hoan đột nhiên hô to "Dừng".
Mọi người dừng bước ngẩng đầu nhìn, đứng phía sau Kỷ Hoan Hoan chính là chị em tốt của cô nàng.
Bởi vì ít người cho nên bọn họ lấy "Quỷ" làm trung tâm vẽ hai trục tung hoành cắt nhau, mỗi người sẽ dẫm lên một đầu, như vậy thì có thể đảm bảo lúc hô ngừng, phía sau lưng "Quỷ" nhất định có người đứng.
"Trần Hiểu Mai." Kỷ Hoan Hoan nghiêng đầu, khuôn mặt trong bóng tối có vẻ dữ tợn, cô ta nhìn chằm chằm bạn mình, lặp lại một lần nữa, "Trần Hiểu Mai."
"Đến lượt cậu làm "Quỷ"."
Trần Hiểu Mai trừng mắt nhìn bạn mình, bàn tay buông thõng bên người có chút run rẩy.
Kỷ Hoan Hoan thế vào chỗ cô ta, đẩy nhẹ bạn mình, cười hì hì nói: "Mau lên, tới lượt cậu đó."
Trần Hiểu Mai đành bất đắc dĩ đứng vào trung tâm.
Nhìn qua thì mối quan hệ của hai người này có vẻ không được tốt như biểu hiện...Trương Tiện Ngư thầm suy nghĩ, ánh mắt đảo qua Lý Vĩ và Kỷ Hoan Hoan, không biết có phải do sắc trời hay không mà sắc mặt bọn họ đều dần biến thành màu đen.
Tiếc là không mang phù chú theo, nếu không lén dùng một tấm phù sáng mắt thì có thể thấy rõ ràng hơn rồi....Trương Tiện Ngư không khỏi tiếc nuối nghĩ.
Trò chơi bắt đầu ván thứ ba.
Vị trí của Trương Tiện Ngư và Tạ Định Tâm đối diện nhau, Tạ Định Tâm nháy mắt với cậu, khóe miệng cười bí ẩn. Trước khi bắt đầu cuộc chơi thì có thể không hiểu, nhưng bọn họ bây giờ có thể chắc chắn trò chơi này có vấn đề. Nếu như bọn họ thua và phải làm "Quỷ", làm "Quỷ" này quá nửa không phải ý trên mặt chữ mà là trở thành kẻ chết thay thực sự.
Để ba con trành quỷ này thắng thì có mà toang mất.
Hai người thuận theo vòng xoay, bất kể di chuyển thế nào thì khi ngừng lại, Trương Tiện Ngư và Tạ Định Tâm đều không đứng vào vị trí sau lưng "Quỷ". Ván thứ ba lại là Kỷ Hoan Hoan thua, cô ta phải làm "Quỷ". Lý Vĩ thua ván thứ tư.....liên tục chơi tám ván, chỉ có ba người Kỷ Hoan Hoan, Lý Vĩ và Trần Hiểu Mai thay nhau làm "Quỷ".
Sắc mặt ba người đen như đít nồi, Trương Tiện Ngư nhận ra không phải do ánh sáng, khuôn mặt ba người biến đen có thể là do bị trừng phạt.
"Không chơi nữa." Kỷ Hoan Hoan ăn vạ ngồi phịch xuống đất, hờn dỗi nhìn Tạ Định Tâm, "Lần nào cũng là ba người chúng tôi làm "Quỷ" chịu phạt, chả có hứng thú gì."
Tạ Định Tâm ngạc nhiên, dốc sức diễn trọn vai thẳng nam bộc trực ngu ngơ, "Ơ? Nhưng mà chúng ta đâu có quy định hình phạt gì đâu."
Kỷ Hoan Hoan: "...."
Kỷ Hoan Hoan yêu kiều đá mắt với hắn, bắt đầu làm nũng, "Vậy anh cũng làm "Quỷ" một lần đi được không? Tôi không muốn làm."
"Nhưng quy tắc trò chơi là người thua mới được làm "Quỷ", tôi lại không thua." Tạ Định Tâm tiếp tục phát huy khả năng diễn xuất, thể hiện một thằng con trai không hiểu phong tình đến xuất thần nhập hóa.
"Hay là chơi thêm mấy ván nữa, không chừng ván sau tôi sẽ thua đó. Đến lúc đó tôi làm "Quỷ" cho."
"......"
Kỷ Hoan Hoan nhìn hắn không nói nên lời.
"Thôi, hôm nay không chơi nữa. Giờ cũng muộn rồi." Lỹ Vĩ im lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng nói: "Ngày mai còn phải leo núi, hôm nay nghỉ sớm một chút đi."
Gã vừa cất lời, Kỷ Hoan Hoan và Trần Hiểu Mai lập tức ngậm miệng, mấy người lục tục chui vào trong túi ngủ của mình nghỉ ngơi.
Trương Tiện Ngư và Tạ Định Tâm trao nhau một ánh mắt, lần lượt chui vào túi ngủ.
Thân ở trong núi, ngủ bên cạnh là ba con trành quỷ nên Trương Tiện Ngư không ngủ quá sâu, điện thoại bên người đột nhiên rung lên, cậu giảm thấp độ sáng màn hình, mở tin nhắn Tạ Định Tâm gửi cho mình.
[ Đại sư huynh Thái Thanh quan: Cậu có ngửi thấy mùi thối không, giống như là mùi xác thối vậy. ]
Trương Tiện Ngư cuộn tròn trong túi ngủ, đọc được tin nhắn thì thò đầu ra hít hà, quả nhiên ngửi được một mùi thối gay mũi. Cậu nhịn thở rụt vào trong túi ngủ gõ chữ.
[ Nhìn sông thèm cá: Để tôi xem. ]
Gửi tin nhắn xong, cậu lại nhịn thở thò đầu ra nhìn về phía Lý Vĩ ngủ bên cạnh. Lý Vĩ ngủ xoay lưng về phía cậu, thành ra chỉ có thể nhìn được một cái gáy mờ mờ, Trương Tiện Ngư lấy điện thoại di động ra, mượn ánh sáng màn hình, rốt cục thấy được rõ bộ dáng lúc này của Lý Vĩ.
- --- Lý Vĩ xoay lưng về phía cậu ngủ, trên gáy thủng một cái lỗ, da đầu xung quanh chằng chịt vết máu đen sì, dưới ánh sáng có chút mờ ảo, cậu thậm chí có thể thấy được giòi bọ lúc nhúc bên trong lỗ thủng.
- --------------
Erale: Màn chơi game mất dại nhất lịch sử =)))