Dịch: Erale
Beta: Cúc kiên cường
Vào phòng, Trương Tiện Ngư lấy tiền mặt cất trong vali ra đếm lại một lần, vừa vặn còn tám nghìn tệ không nhiều không ít. Thêm một vạn bảy trong thẻ ngân hàng, tổng cộng hai vạn năm nghìn tệ. Đây chính là toàn bộ gia sản mấy năm nay của cậu và Trương Kiến Quốc.
Thực ra làm pháp sự trong thôn cũng kiếm được chút tiền, nhưng hai người bọn họ trừ tiêu xài ra thì mỗi tháng Trương Kiến Quốc còn ủng hộ học sinh nghèo nữa. Thế là xoẹt một cái tiền tụt xuống chẳng còn lại bao nhiêu. Lúc trước Trương Kiến Quốc dành dụm được cho cậu năm vạn tiền học phí. Thế nhưng sau khi phát hiện ung thư phổi, tiền thuốc tiền viện phí đều phải tiêu, còn tiền tang lễ, cuối cùng chỉ còn lại một nửa.
Trương Tiện Ngư ngồi khoanh chân trên giường tính toán chi tiêu sau này, cậu không nhịn được thở dài một hơi. Hai vạn năm nghìn cũng đủ cậu nộp bốn năm học phí và ăn ở, nhưng tiền sinh hoạt trong lúc học đại học thì chẳng đủ, huống hồ cậu cũng không thể dựa vào chút tiền đó miệng ăn núi lở.
Khi tới Giang Thành cậu có tìm hiểu qua giá cả, nghỉ một đêm ở khách sạn cũng phải hơn một trăm, lại thêm ăn uống đi lại, một tháng nghỉ hè này phải tiêu không ít rồi.
“Xem ra phải nhanh chóng tìm việc mới được...” Trương Tiện Ngư cẩn thận cất tiền và thẻ ngân hàng, tắm rửa qua loa rồi đi ngủ.
- ------------
Hôm sau trời vừa sáng, nhân lúc mặt trời còn chưa lên đến đỉnh, Trương Tiện Ngư ra ngoài đi tìm việc. Cậu định dạo một vòng ở khu quanh đại học Giang Thành, nếu như có thể tìm được việc gần đó thì quá tốt, sau này khai giảng cậu cũng có thể vừa làm vừa học.
Lúc xuống lầu bất ngờ gặp phải tiểu Lý tổng hôm qua, đối phương cũng đang đi xuống lầu, dường như trải nghiệm đêm qua không hề tệ, khuôn mặt mọc đầy lông tơ không giấu được vui vẻ, cái đuôi dài nhỏ ở phía sau lắc qua lắc lại, mấy lần suýt phẩy lên người cậu.
Trương Tiện Ngư mắt nhìn thẳng coi như không thấy gì. Cửa thang máy mở thì bước ra ngoài.
Cậu dựa theo hướng dẫn dạo quanh mấy cửa hàng gần đại học Giang Thành một vòng, phát hiện mấy cửa hàng tương đối gần trường đều đã tuyển đủ người nên đành bất đắc dĩ mở rộng phạm vi tìm kiếm. Bây giờ đã nghỉ hè được một nửa, đa số cửa hàng tuyển nhân viên làm thêm hè đều đã đủ rồi, chỗ còn tuyển thì lại không nhận làm thêm hè. Trương Tiện Ngư hỏi một lượt, cả ngày cũng không tìm được công việc phù hợp.
Mặt trời sắp xuống núi nên cậu đành tạm quay về khách sạn, đợi ngày mai tìm tiếp.
Lúc trở về, cửa chính khách sạn đột nhiên đóng kín, Trương Tiện Ngư đẩy ra mà không được, phải dùng thêm sức mới đẩy được cảnh cửa lớn đóng chặt ra. Nhưng mà bầu không khí trong đại sảnh....có chút không đúng lắm.
Trương Tiện Ngư xông vào như phá vỡ một thế giằng co nào đó, lão mập được hai bảo vệ che chở, đạo sĩ trung niên mặc pháp y màu vàng còn có tiểu Lý tổng thân mọc đầy lông tơ, hai mắt đỏ bừng, ánh mắt ba phe đều bị hấp dẫn bởi cậu.
Trương Tiện Ngư giả như không phát hiện ra tình cảnh dị thường tại hiện trường, cậu nhẹ nhàng liếc mắt nhìn một cái, sau đó quay đầu bình tĩnh đi về phía thang máy. Đạo sĩ áo vàng và tiểu Lý tổng nhanh chóng thu lại ánh mắt khỏi người thường, nhìn chằm chằm nhau.
“Đạo sĩ thối, thiếu nợ phải trả là đạo lý hiển nhiên, tao khuyên mày bớt lo chuyện bao đồng đi!”
Lưng tiểu Lý tổng hơi khom, hai tay rủ xuống, năm ngón tay loài người đã biến thành vuốt thú.
“Khoản nợ của Lý gia đã sớm trả hết từ hai đời trước rồi, ngươi đúng là lòng tham không đáy!” Đạo sĩ áo vàng tay phải cầm kiếm gỗ đào, tay trái bấm tay niệm pháp quyết, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.
Tiểu Lý tổng cười khà khà quái dị hai tiếng, “Khoản nợ âm của Ngũ Thánh Thần, đâu thể do bọn mày nói trả hết là trả hết. Con cháu đời đời kiếp kiếp của Lý gia đều phải gánh khoản nợ này cho tao!” Gã còn chưa nói hết, cả người đột nhiên nhảy vọt lên không nhào về phía đạo sĩ áo vàng.
Trương Tiện Ngư đứng nhìn, chậm rì rì không vào thang máy, nhìn đạo sĩ áo vàng dần lộ ra tư thế chật vật miễn cưỡng chống đỡ. Đôi môi cậu khẽ động, rốt cục không nhịn được cất tiếng, “Cần giúp một tay không?”
Đạo sĩ áo vàng tranh thủ nhìn cậu một cái, cười giễu nói: “Tiểu tử miệng còn hơi sữa mau đi đi, cẩn thận xem trò vui mà mất mạng.”
Trương Tiện Ngư:.....
Bàn tay cầm lá bùa trong túi liền rút ra, vừa đúng lúc thang máy mở cửa, Trương Tiện Ngư tiến vào, cửa thang máy chậm rãi khép lại ngăn cách toàn bộ động tĩnh ngoài đại sảnh.
Đạo sĩ kia không phải đối thủ của Ngũ Thánh Thần, hay chính là Ngũ Xương Thần. Trương Tiện Ngư vốn định giúp một tay thế nhưng nếu đối phương không cần thì thôi vậy.
Trở về phòng cậu vào luôn nhà tắm, bôn ba bên ngoài một ngày, cả người đều là mồ hôi dính dáp.
Sau khi tắm xong, điện thoại di động trên bàn khẽ rung, Trương Tiện Ngư lau tóc liếc mắt nhìn, vẻ mặt có chút kinh ngạc, hóa ra là người bạn cùng thôn Trương Thiếu Dĩnh gọi tới.
“Alo, anh Thiếu Dĩnh?”
Giọng Trương Thiếu Dĩnh vẫn trầm ổn như trước, đầu tiên hỏi han tình hình gần đây của Trương Tiện Ngư, sau đó mới trách cứ nói cậu đến Giang Thành cũng không chào hỏi hắn một tiếng.
“Em hôm qua mới đến nên chưa kịp liên hệ với anh.”
Trương Tiện Ngư dựa vào bên cửa sổ nói chuyện điện thoại, trên mặt là nụ cười thả lỏng. Trương Thiếu Dĩnh là con trai của trưởng thôn, lớn hơn cậu tám tuổi, bây giờ thuộc đại đội cảnh sát hình sự của khu nào đó trong Giang Thành. Mặc dù từ sau khi hắn đi làm hai người rất ít liên lạc. Nhưng khi Trương Tiện Ngư còn nhỏ đều là Trương Thiếu Dĩnh cắp theo cậu đi chơi khắp núi đồi. Vậy nên hai người rất thân thiết.
Cả hai hàn huyên một chút tình hình gần đây của đối phương, Trương Thiếu Dĩnh bên kia dường như rất bận, chỉ vội vàng hẹn cậu sáng mai cùng đi ăn rồi lập tức cúp điện thoại. Trương Tiện Ngư nhét điện thoại vào trong túi, lại duỗi tay xoay xoay thắt lưng mệt mỏi, lúc đang chuẩn bị đóng cửa sổ đi ngủ thì thấy một bóng đen vô cùng nhanh nhẹn nhảy qua trước mặt.
Cậu ngó đầu ra nhìn, chỉ thấy một bóng lưng mơ hồ, chắc là tiểu Lý tổng.
Xem ra đạo sĩ áo vàng thật sự không bắt được Ngũ Xương Thần, Trương Tiện Ngư đóng cửa sổ đi ngủ sớm.
- -----------
Cuộc hẹn với Trương Thiếu Dĩnh là vào 12 giờ trưa nên Trương Tiện Ngư không dậy sớm, 10 giờ mới sửa soạn ra khỏi cửa. Đại sảnh khách sạn vắng lặng trước sau như một, lúc này cậu mới nhận ra không phải là khách ở không xuất hiện mà là việc kinh doanh của khách sạn này vốn không tốt lắm.
Không thấy lão mập và đạo sĩ áo vàng ngày hôm qua đâu, chỉ có bốn năm nhân viên tụ tập tại quầy lễ tân nói chuyện phiếm.
Tục ngữ có câu “ba người đàn bà thành một cái chợ”, hiện tại bốn năm cô gái tụ tập lại một chỗ, Trương Tiện Ngư không cần tới gần cũng nghe được rõ ràng nội dung cuộc nói chuyện của các cô.
“Haizz, mấy cậu nói xem tiểu Lý tổng có khi nào thật sự bị thứ không sạch sẽ cuốn lấy không?”
“Đương nhiên là sự thật rồi, hôm qua Lý tổng phải mời đạo sĩ đến còn gì. Nghe nói thứ không sạch sẽ kia đã bám theo mấy ngày rồi.” Người nói chuyện cười hì hì nhìn về phía cô lễ tân đang vô cùng trầm mặc, láu lỉnh chớp chớp mắt nói: “không phải đêm hôm trước Lỵ Lỵ ở cùng tiểu Lý tổng sao? Người có bị ám hay không cậu rõ ràng nhất còn gì.”
Khuôn mặt Lỵ Lỵ khó chịu nhưng lại không phản bác được, chỉ có thể xanh mặt im lặng không nói gì.
Mấy người khác thấy vẻ mặt khó coi của cô cũng không dám trêu chọc nữa, lập tức đổi một đề tài mới, đổi thành Lý gia tiêu bao nhiêu tiền để mời người đến xử lý thứ không sạch sẽ kia. Trương Tiện Ngư nghe được toàn bộ câu chuyện, sau khi thấy không có tin tức gì hữu dụng thì nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
Cậu cũng là lần đầu tiên gặp được Ngũ Xương Thần cho nên khó tránh khỏi có chút tò mò. Chuyện xưa thường kể “Bắc Hồ Nam Ngũ Thông”(*), Ngũ Thông chính là Ngũ Thông Thần nhập vào người tiểu Lý tổng. Hay còn gọi là Ngũ Thánh Thần, Ngũ Hiển Thần hoặc là Ngũ Xương Thần.
(*) Bắc Hồ Nam Ngũ Thông: Hồ ly phía bắc, Ngũ Thông phía Nam
(*) Ngũ thông thần: tích về tà thần này khá dài mà cũng liên quan tới đầu đề chương nên t sẽ giải thích ra 1 bài riêng =)))
Khu vực Ngũ Thông Thần hưng thịnh nhất phải kể tới Ngô Thành. Tục truyền miếu Ngũ Hiển Linh Thuận núi Thượng Phương vô cùng linh nghiệm, mười bảy tháng tám hàng năm là sinh thần của Ngũ Thông Thần, sẽ có không ít người từ bên ngoài lên núi để “mượn âm nợ“. Nghe nói chỉ cần có thể mượn được âm nợ của Ngũ Thông Thần thì tài vận thuận lợi, nhà cửa hưng thịnh.
Thế nhưng người đời chỉ biết một mà không biết hai, mượn nợ âm trên núi Thượng Phương này, nhìn thì đơn giản nhưng thực ra lại là hình thức cho vay lãi suất cao, con cháu đời đời kiếp kiếp cũng đừng mong trả hết được nợ. Hơn nữa Ngũ Thông Thần cũng không phải là thần linh chính thống, tính cách của những tà thần này đều vô cùng quái đản hung ác, một khi không thờ cúng đúng hạn, nó chẳng những sẽ thu hồi lại tài vận lúc trước mà thậm chí còn có thể đến nhà người mượn tiền làm loạn.
Không biết là vị nào trong nhà tiểu Lý tổng đi mượn nợ âm.
Trương Tiện Ngư mải suy nghĩ, bất tri bất giác đã đi tới trạm xe buýt. Chỗ ăn cơm ở quảng trường Quang Minh, ngồi xe buýt hơn bốn mươi phút là tới, thời gian coi như cũng dư dả.
Cậu đến trước đợi gần một tiếng thì Trương Thiếu Dĩnh tới. Hắn cao hơn một mét tám, bởi vì quanh năm tập thể hình nên cơ bắp rắn chắc, rõ ràng chỉ cao hơn Trương Tiện Ngư mấy cm thế nhưng hiệu quả thị giác lại khác hẳn, thoạt nhìn lớn hơn Trương Tiện Ngư rất nhiều.
Hai người đập tay chào hỏi như khi còn bé, Trương Thiếu Dĩnh quan sát cậu một lượt, cười nói: “Sao mà vẫn gầy thế.”
Trương Tiện Ngư bĩu môi, cậu vốn ăn kiểu gì cũng không béo được, “Anh mới đi Châu phi về à?” Cả người Trương Thiếu Dĩnh đen bóng, so với đồng bào Châu Phi cũng chẳng kém là bao.
“Gần đây đang điều tra một vụ án, dầm mưa dãi nắng đi điều tra đấy.” Trương Thiếu Dĩnh nhún nhún vai, hắn gọi hai lon bia cùng với ba món mặn một món canh, “Không nói chuyện này nữa, nghe bố anh bảo cậu lên đây sớm để tìm việc làm thêm hè à? Tìm được chưa?”
Trương Tiện Ngư ủ rũ lắc đầu một cái, “Mấy chỗ đều không tuyển người nữa, em định buổi chiều lúc trở về thì thuận tiện dạo quanh xem.”
Trương Thiếu Dĩnh nhíu mày đưa cho cậu một tấm danh thiếp, “Anh cũng đoán được thế, đây là một người bạn của anh, hắn mở một cửa hàng tiện lợi 24h gần đại học Giang Thành, vẫn còn đang tuyển người mà đãi ngộ cũng không tệ lắm, cậu liên lạc với hắn qua xem xem.”
Không ngờ ăn một bữa cơm còn gặp được niềm vui ngoài ý muốn, Trương Tiện Ngư cười đến nheo cả mắt nhận lấy danh thiếp, “Cám ơn anh, nếu mà thành công thì em mời anh một bữa.”
Trương Thiếu Dĩnh nâng lon cụng một cái với cậu, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, buổi chiều hắn còn có việc nên về trước. Cậu liền gọi cho số điện thoại trên danh thiếp hẹn buổi chiều trực tiếp tới cửa hàng để phỏng vấn.
- --------------------
Cuộc phỏng vấn vô cùng thuận lợi, hình tượng của Trương Tiện Ngư tốt, lại còn là học sinh của đại học Giang Thành, mặc dù chỉ có thể làm full- time một tháng nhưng đối phương cũng nể mặt Trương Thiếu Dĩnh phá lệ nhận cậu.
Sau khi bàn bạc với đối phương chính thức đi làm vào sáng mai, Trương Tiện Ngư liền vui mừng trở về khách sạn. Vấn đề công việc đã được giải quyết, tiếp theo chỉ cần tìm một chỗ ở nữa là được.
Tùy tiện ăn một bát mỳ ở bên ngoài thay cơm tối, Trương Tiện Ngư ngâm nga hát khẽ trở về khách sạn. Cậu còn chưa kịp bước vào cửa chính khách sạn thì cửa đã bị đẩy ra từ bên trong, đạo sĩ áo vàng hôm trước ôm ngực lao ra ngoài, lúc nhìn thấy cậu thì ngẩn người một chút sau đó hét lớn một tiếng “Đừng vào” rồi lảo đảo chạy mất.
Trương Tiện Ngư nhíu mày, chả lẽ là Ngũ Thông Thần kia lại gây chuyện rồi?
Đẩy cửa lớn, tiến vào sảnh lớn khách sạn tối mịt, so với sắc trời bên ngoài thì trong này dường như không nhìn thấy năm ngón tay. Trương Tiện Ngư nháy mắt mấy cái, chốc lát mới quen dần với bóng tối.
Trong đại sảnh không một bóng người, thế nhưng bên tai lại khe khẽ truyền đến tiếng trêu chọc. Trương Tiện Ngư nhíu mày, móc từ trong túi ra một lá phù phá tà, “Phá vân vụ, chế ngự tà ma. Thiên lôi đại chấn, thiên địa thanh trừng. Ngọc Thanh hạ lệnh, cấp cấp thi hành. Mau mau nghe lệnh. Phá!”
Minh hoàng phù trên không trung tự bốc cháy, bóng tối trong khách sạn nháy mắt bị xua đi, một lần nữa khôi phục lại ánh sáng, một con vượn lông lá toàn thân đang đè một cô gái quần áo xộc xệch dưới thân, chuẩn bị làm “chuyện tốt“.
Ánh sáng đột nhiên kéo tới khiến hai người trên ghế sô pha không kịp thích ứng, cô gái hờn dỗi một tiếng, thẹn thùng ngẩng mặt lên nói: “Tiểu Lý tổng, tự dưng bật đèn lên làm gì?”
Lời còn chưa dứt thì đã nhìn thấy gương mặt xấu xí mọc đầy lông tơ kia, cô ngơ ngác trợn to hai mắt, thật lâu sau mới hét lên một tiếng chói tai, đẩy người trên thân lăn đến góc tường trốn.
Chuyện tốt bị phá hỏng, Ngũ Thông Thần sửa sang lại quần áo xộc xệch, đôi mắt màu đỏ tươi nhìn về phía Trương Tiện Ngư, mũi đánh hơi một cái cười gằn nói: “Lại là một thằng đạo sĩ thối.”
Liếc mắt nhìn cô gái quần áo xộc xệch đang sợ hãi trong góc, Trương Tiện Ngư nhận ra cô chính là lễ tân tên Lỵ Lỵ. Cậu hơi nhíu mày dời ánh mắt nhìn về phía Ngũ Thông Thần đang tức giận, “Mượn nợ âm là chuyện của mày với Lý gia, mày không nên động đến người vô tội.”
Gã trả thù Lý gia thì có thể coi như oan có đầu nợ có chủ, thế nhưng lợi dụng pháp thuật để mê hoặc người thường dâm loạn. Chà, thế lại thành không đúng rồi.
Ngũ Thông Thần cười haha một tiếng, “Được tao nhìn trúng là phúc của cô ta. Muốn giảng đạo lý với tao, cũng không nhìn xem bản thân mình là ai.”
Trương Tiện Ngư híp mắt nở nụ cười, “May quá, tao cũng không thích nói chuyện đạo lý.”
- ------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngũ Thông Thần: Ông mày chưa bao giờ nói đạo lý!
Trương Tiện Ngư cười hì hì: Thật là đúng dịp nha, tao cũng thế.