Tui Bị Quỷ Bám Càng

Chương 54: Chương 54: Cuối cùng mưa dầm cũng thấm đất rồi!




Dịch: Erale

Beta: Cúc Kiên Cường

Trương Tiện Ngư lại gửi tin nhắn cho La Đan Thanh hỏi hắn vì sao không đến trường, bên kia vẫn im lặng không trả lời. Đợi tan họp, cậu và Trịnh Bàng đi tìm giáo viên cố vấn học tập hỏi thăm tình hình của hắn, giáo viên nói gia đình xin nghỉ thay hắn với lý do bị tai nạn thương ở chân.

Trương Tiện Ngư lại hỏi ai xin nghỉ cho hắn? Chân bị thương từ lúc nào? Giáo viên nói chú của hắn xin nghỉ cho, hai ngày trước khi vào học hắn lái xe ra ngoài tông vào đuôi xe người ta bị thương ở chân, đang tịnh dưỡng ở nhà.

Nhưng mà La Đan Thanh chưa bao giờ nhắc tới mình có một người chú ruột. Hắn kể cha mẹ đều đã qua đời, trong nhà chỉ còn một mình hắn. Mà kể từ đêm ba mươi La Đan Thanh vẫn chưa phản hồi lại tin nhắn của cậu và Trịnh Bàng.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều toát lên vẻ lo lắng. La Đan Thanh nhất định là xảy ra chuyện gì đó rồi.

"Thưa cô, cô có biết địa chỉ nhà của La Đan Thanh không ạ? Cha mẹ nó mất hết chỉ còn lại mình nó, chúng em muốn tới thăm xem có thể giúp được gì hay không."

Trương Tiện Ngư bình thường chính là kiểu sinh viên mà các thầy cô giáo vô cùng yêu thích, hơn nữa cả ba đều sống chung phòng kí túc xá, giáo viên chỉ do dự một lát rồi dẫn hai người tới phòng làm việc tìm địa chỉ nhà của La Đan Thanh.

"Đây là địa chỉ lưu lại khi làm thống kê điều tra nhập học, không biết có đổi địa chỉ không."

Trương Tiện Ngư liên tục cảm ơn rồi rời đi cùng Trịnh Bàng.

"Chúng ta đi tìm Đan Thanh à?" Trịnh Bàng hỏi.

"Gọi thêm một cuộc điện thoại nữa thử xem."

Trương Tiện Ngư nói xong gọi cho La Đan Thanh, điện thoại đổ chuông hồi lâu mới bắt máy, loa bên kia tạp âm rất nặng, giọng điệu La Đan Thanh có chút bay bổng, "Alo?"

Trương Tiện Ngư nói: "Nghe cố vấn học tập bảo mày bị thương ở chân nên xin nghỉ?"

La Đan Thanh "ừ" một tiếng.

"Bị thương lúc nào thế? Trong nhà có ai chăm sóc không? Có cần tao và Trịnh Bàng qua thăm không?

La Đan Thanh đáp: "Hai ngày trước bị tai nạn thôi, không nghiêm trọng lắm, tĩnh dưỡng một tuần là đi học được, chúng mày không cần phiền toái thế đâu."

Hắn đã nói vậy Trương Tiện Ngư cũng không khăng khăng đòi đến thăm nữa, cậu chỉ dặn nếu có việc cần giúp thì gọi cho bọn họ.

Đợi cậu cúp điện thoại, Trịnh Bàng mới hỏi: "Không sao chứ?"

"Nó bảo không việc gì, nghỉ ngơi một tuần là đi học bình thường."

Trịnh Bàng yên tâm hơn, hắn lầm bầm, "Wechat cũng không thấy trả lời, không biết lại giờ trò quỷ gì?"

- ------------

Cuộc sống lại trôi qua những ngày tháng tẻ nhạt, buổi chiều Trương Tiện Ngư tan học liền về nhà cho mèo ăn, sau đó nấu cơm tối. Lận Vô Thủy luôn tan làm sớm hơn cậu, hắn mua sẵn thức ăn để trong bếp đợi cậu về làm, không biết có phải do xuất hiện thêm thú cưng hay không mà Trương Tiện Ngư cảm thấy không khí "gia đình" ở đây càng ngày càng rõ rệt. Trước đây cậu luôn coi chỗ này là nơi ở nhờ khiến người ta lưu luyến hơn kí túc xá trường học, nhưng lại thiếu đi hơi ấm bình yên của gia đình mà thôi.

Sau khi trở về từ thành phố Hương Giang, Trương Tiện Ngư luôn cảm thấy có thứ gì đó đang chậm rãi thay đổi, cậu vô thức coi nơi đây trở thành nhà mình. Thậm chí lúc mua sắm trực tuyến cũng nghĩ xem trong nhà cần mua thêm gì không, tiểu Hắc và Lận Vô Thủy còn thiếu thứ gì.....

Nếu là khi cậu mới chuyển tới thì tuyệt đối sẽ không tự ý mua thêm hoặc thay đổi bất cứ thứ gì trong nhà, nhưng hiện tại trong căn nhà này khắp nơi đều có đồ đạc cậu mua thêm. Gối ôm mềm mại trên ghế sô pha, lọ hoa trên bàn trà, còn cả thảm trải sàn trong phòng.... Tất cả đều được cậu mua về dần, ban đầu còn thấy bình thường, hiện tại phát hiện ra căn phòng có hơi trống trải đã bị lấp đầy toàn bộ.

Trương Tiện Ngư ngồi khoanh chân dưới đất nhéo cái mặt tròn vo của tiểu Hắc, cảm thán bản thân mình không biết từ lúc nào đã bị lệ thuộc vào cuộc sống thoải mái an nhàn này.

"Lệ thuộc cái gì?" Lận Vô Thủy đúng lúc đi pha cà phê nghe thấy cậu thì thầm gì đó với tiểu Hắc.

Trương Tiện Ngư thở dài nói: "Cảm thấy sống ở chỗ anh thoải mái quá, sau này chuyển đi mà không quen thì phải làm sao bây giờ...."

Cậu chỉ thuận miệng than thở như thế, vào tai Lận Vô Thủy lại như bày tỏ nỗi lòng, ánh mắt hắn sâu xa nhìn thiếu niên như sắp không nhịn được thú thật hết tình cảm giấu kín của bản thân, thế nhưng phút cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, thật thật giả giả nói: "Nếu cảm thấy thoải mái thì cứ sống ở đây là được rồi, sao còn phải chuyển đi làm gì?"

Trương Tiện Ngư sửng sốt bật thốt lên: "Tôi không thể sống cả đời ở đây được." Cậu định nói bản thân dù sao cũng phải chuyển đi khi Lận Vô Thủy kết hôn lập gia đình. Lời còn chưa ra khỏi miệng, trong lòng lại cảm thấy có chút buồn rầu, cậu nhịn không nhắc tới vấn đề này nữa.

Khóe miệng Lận Vô Thủy cong cong cười nói: "Sao không thể sống cả đời ở đây? Cậu muốn ở đây bao lâu thì ở, tóm lại sẽ không có người khác."

Hắn nói chuyện ngay thẳng, ánh mắt sâu kín nhìn Trương Tiện Ngư, bưng cốc quay về thư phòng.

Ngược lại Trương Tiện Ngư nhanh nhạy phát hiện ra ẩn ý trong lời nói của hắn, hai má trắng nõn lập tức đỏ bừng, "Muốn ở bao lâu cũng được, dù sao cũng không có người khác.", Trương Tiện Ngư miết lỗ tai mèo lẩm bẩm: "Đây là có ý gì...."

- ----------

Đây là lần đầu tiên Trương Tiện Ngư mất ngủ kể từ khi sinh ra, cậu cứ suy nghĩ xem rốt cuộc lời nói của Lận Vô Thủy có ý tứ gì. Mặc dù ở phương diện tình cảm cậu có hơi chậm chạp nhưng mà cũng không phải là thằng ngốc, lời bộc bạch như thế có ngu nữa thì cũng hiểu được chút ít. Cậu chỉ không chắc chắn lời Lận Vô Thủy.... có giống như những gì mình đang nghĩ hay không?

Trương Tiện Ngư rất muốn đi hỏi thẳng nhưng cậu sợ mình hiểu sai ý sẽ khiến cả hai lúng túng. Chỉ đành lăn qua lăn lại như miếng bánh nướng trên giường, vất vả lắm mới chìm được vào giấc ngủ, ngủ rồi lại bắt đầu mơ linh ta linh tinh.

Trong mộng có một nam nhân mặc đồ đỏ cười tà mị với cậu, hắn nói: "Nếu như em thích ở đây thì cứ ở thôi, anh nghe em tất. Cũng sẽ không có thêm người khác."

Trong chớp mắt lại đổi thành một gương mặt bệnh tật triền miên như sắp chết, "Anh thương em nên cam tâm tình nguyện làm những điều này vì em, tình cảm cho đi không trông mong được đáp lại."

Trải qua một giấc chiêm bao hỗn loạn, đầu Trương Tiện Ngư đau như búa bổ, cậu luôn cảm thấy gương mặt của người đàn ông đồ đỏ trong mộng và Lận Vô Thủy giống nhau như đúc. Trương Tiện Ngư nặng nề thở dài nghĩ thầm có lẽ người ta chỉ thuận miệng nói mà thôi, bản thân mình sao lại suy ra mấy chuyện vớ va vớ vẩn được chứ?

Mà nghĩ kỹ thì câu nói ấy không phải thuận miệng, trước kia là cậu lơ là không để ý, hiện tại nhớ lại thì cảm thấy lời nói của Lận Vô Thủy ẩn giấu gì đó, ngay cả ánh mắt nhìn mình cũng chất chứa tình cảm khác lạ.

Trương Tiện Ngư thở dài rời giường đánh răng rửa mặt, cắp sách tới trường.

Cậu có lòng muốn đi hỏi rõ ràng, không muốn để bản thân tiếp tục xoắn xuýt, nhưng chỉ cần nghĩ tới kết quả không giống như mình suy đoán là lập tức thoái chí nản lòng.

Một người luôn sống tự do tùy ý, đây là lần đầu tiên cảm thấy nhát gan với một chuyện nào đó.

Thôi đi học đã tính sau.... Trương Tiện Ngư nghĩ nghĩ như thế. Trịnh Bàng tới lớp học từ sớm để tranh chỗ, thấy cậu đi vào lập tức vẫy tay ra dấu.

Trương Tiện Ngư nhìn qua liền thấy Trịnh Bàng và La Đan Thanh ngồi ở hàng thứ hai ngược từ cuối lên.

"Khỏi rồi à?" Trương Tiện Ngư ngồi xuống bên cạnh La Đan Thanh hỏi han.

"Ờ." La Đan Thanh đáp một tiếng, thấp giọng nói: "Tao mang đặc sản lên, đợi tý nữa về phòng chia cho chúng mày."

Trương Tiện Ngư gật gật đầu, thấy hắn lành lặn chẳng hề hấn gì, chút lo lắng trong lòng liền biến mất. Đúng lúc chuông vào lớp vang lên, bọn họ chuyên tâm nghe giảng không nói chuyện nữa.

Thời gian nghỉ trưa ba người ăn cơm rồi quay về phòng ngủ, La Đan Thanh quả nhiên mang không ít đặc sản lên, thậm chí còn có món ăn vặt tự tay hắn làm, hắn chia cho Trương Tiện Ngư và Trịnh Bàng, cười nói: "Đây là thím nhà tao làm, chúng mày nếm thử xem."

"Thím?" Trịnh Bàng ăn một miếng kỳ quái nói: "Thân với mày lắm à? Sao trước kia không thấy mày nhắc tới?"

La Đan Thanh cười nói: "Là vợ của chú ba tao, sau khi cha mẹ qua đời tao được chú ba nhận nuôi, từ nhỏ đều là thím ba chăm sóc cho tao."

Trịnh Bàng "Ồ" một tiếng, hắn vốn chỉ thuận miệng hỏi chứ không có ý định tìm hiểu gì, hỏi xong thì lại tiếp tục sự nghiệp ăn uống.

Ngược lại Trương Tiện Ngư luôn cảm giác có gì đó rất là lạ, nhưng cậu không phát hiện nó lạ ở đâu.

Suy nghĩ nửa ngày mà chả nghĩ ra cái gì, lại thêm câu nói của Lận Vô Thủy quấn quýt làm phiền, cậu dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi.

- ------

Buổi chiều sau khi tan học, Trương Tiện Ngư còn chưa về tới nhà thì nhận được tin nhắn của Lận Vô Thủy bảo hôm nay phải tăng ca, không có thời gian đi chợ.

Trương Tiện Ngư tự nhiên trả lời lại nói mình sẽ tự đi chợ, hỏi hắn mấy giờ thì về?

Tin nhắn vừa gửi đi, cậu vòng lại siêu thị đi mua đồ, chân mới bước hai bước liền đột ngột dừng lại hoảng hốt nhìn đoạn tin nhắn của mình và Lận Vô Thủy.

Ngày trước không nghĩ nhiều nên không thấy được. Bây giờ cảm thấy đoạn trò chuyện này có chút hơi hướm của đôi vợ chồng già....

Trương Tiện Ngư cảm tưởng mặt mình đang cháy phừng phừng, mấy ngày nay số lần bản thân đỏ mặt cộng lại còn nhiều hơn một đời. Trong đầu cậu rối như tơ vò, cứ nghĩ tới nghĩ lui có nên đi hỏi thẳng hay không? Hỏi xong thì phải làm thế nào? Bản thân muốn nhận được câu trả lời như thế nào?

Cậu sững sờ đứng ở cửa siêu thị suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy có lẽ bản thân đang mong hắn sẽ thích mình.

Lồng ngực bên trái đánh trống reo hò, cậu nhắm mắt, hiểu được rằng: Có lẽ bản thân đã thầm thương Lận Vô Thủy.

Nhưng bắt đầu từ khi nào?

Trương Tiện Ngư nghĩ mãi mà không ra đáp án.

Dường như bắt đầu từ câu nói bộc bạch hôm qua của Lận Vô Thủy, cậu nhận ra được tình cảm của hắn, cũng nhận ra được tình cảm của chính bản thân mình.

Hết thảy đều xảy ra vô cùng đột ngột nhưng lại rất tự nhiên, Trương Tiện Ngư ngơ ngác nghĩ có lẽ không phải bắt đầu từ hôm qua mà là rất lâu về trước, cụ thể bao lâu thì cậu không đoán được.

Vì vậy tối hôm đó, lúc Lận Vô Thủy tăng ca trở về nhà liền phát hiện trong nhà tối như bưng, đèn đóm không bật, thế nhưng trong phòng khách vẫn có hơi thở quen thuộc.

Hắn lần mò bật đèn, nheo mắt nhìn Trương Tiện Ngư, chỉ thấy cậu ôm tiểu Hắc trong lòng, vẻ mặt mù mờ quay lại nhìn hắn.

"Sao vậy?" Lận Vô Thủy khẽ cau mày, tháo giày trước cửa đi về phía cậu.

Trương Tiện Ngư vô thức tóm hai lỗ tai mèo, mấp máy miệng do dự, cuối cùng hỏi: "Lời nói ngày hôm qua của anh rốt cuộc có ý gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.