Dịch: Erale
Beta: Cúc kiên cường
Trương Tiện Ngư suy nghĩ một lát lắc đầu nói, "Không có môn phái, chỉ có một đạo quán nhỏ, sư phụ là Trương Kiến Quốc."
"Trương Kiến Quốc?" Tạ Định Tâm nghĩ vắt óc cũng không nhớ ra nhân vật này ở môn phái nào. Có thể dạy dỗ ra được một đồ đệ như Trương Tiện Ngư thì tu vi của người này nhất định không thấp, nhưng sao hắn lại chưa từng nghe qua cái tên này nhỉ?
"Tên Đạo quán của cậu là gì? Tôi tra trên app một chút. Đạo quán hiện tại đều có mạng lưới internet toàn quốc, có thể tra được trên app Đạo Môn. "
Trương Tiện Ngư báo tên. Tạ Định Tâm nhập vào thanh tìm kiếm, đợi vòng tròn loading xoay một hồi thì hiện dòng chữ "Đạo quán mà bạn tìm không tồn tại."
Tạ Định Tâm: "....."
Trương Tiện Ngư tò mò nhìn một loạt thao tác của hắn nên đương nhiên cũng thấy được dòng chữ nhắc nhở kia, "Không tra được à? Chỗ chúng tôi ở thôn, không tra được là bình thường."
Tạ Định Tâm còn chưa từ bỏ ý định, "Không thể nào, đạo quán có nhỏ thế nào đi chăng nữa, chỉ cần đăng ký với hiệp hội Đạo giáo thì đều hiện trên này. Cậu nhớ số hiệu của đạo quán không?"
"Số hiệu?" Trương Tiện Ngư dường như hiểu ra vấn đề, "Số hiệu là do hiệp hội Đạo giáo cấp cho phải không? Nếu không có số hiệu thì sao?"
"Không có số hiệu thì chính là đạo quan trái pháp luật, nếu bị tố cáo thì sẽ bị cấm hoạt động...." Tạ Định Tâm đang nói dở thì hoảng sợ nhìn cậu, "Đạo quán của mấy người chả nhẽ không đăng ký với hiệp hội?" Bây giờ là thời đại nào rồi, đăng ký đạo quán cũng có thể làm online, không ngờ vẫn có nơi không đăng ký.
Trương Tiện Ngư cười gượng, hơi chột dạ. Cậu cuối cùng cũng hiểu, hiệp hội đạo giáo nhà người ta quản lý đạo quán chính thống, có lẽ đều là người tu hành giống như Tạ Định Tâm. Trương Kiến Quốc truyền cho cậu một đạo quán nhỏ, thực ra chính là gia sản kiếm miếng cơm ăn. Ừm, bây giờ còn là hoạt động phi pháp, nếu như lại làm mấy trò mê tín dị đoan, không chừng sẽ bị quy thành tà giáo.
"Bây giờ đăng ký được không? Sư phụ tôi lớn tuổi rồi, có lẽ không hiểu mấy thứ này...."
Nói như vậy thì có thể hiểu được, quả thực rất nhiều đạo trưởng lớn tuổi tu vi cao thâm không quen dùng thiết bị điện tử, Tạ Định Tâm nhiệt tình nói: "Được chứ, cậu đưa chứng chỉ đạo sĩ cho tôi, sau đó nói đơn giản quy mô nhân số của đạo quan, tôi giúp cậu đăng ký tài khoản với hiệp hội đạo giáo."
Chứng chỉ đạo sĩ....hừm...không ngờ vẫn còn chuyện khó giải quyết, Trương Tiện Ngư hết cách, cậu sờ sờ mũi thành thật nói: "Tôi không có."
Tạ Định Tâm chết lặng:......
Im lặng một hồi lâu, Tạ Định Tâm mới cười khan nói: "Sư phụ cậu không cho cậu đi thi à? Chứng chỉ hành nghề có thể lấy được thông qua sát hạch của hiệp hội." Hắn vừa nói vừa lấy chứng chỉ đạo sĩ của mình ra, đó là một tấm kim loại dài nhỏ bằng ngón tay út, rộng khoảng hai ngón tay, dưới cùng tấm thẻ khắc hoa văn tinh xảo, ở giữa là ba chữ dát vàng "Ngũ Lôi lục" cứng cáp chỉnh tề.
"Hiện tại chứng chỉ đạo sĩ đều là chíp điện tử. Hoa văn bên trên là mã hai chiều được xử lý đặc biệt. Chỉ cần dùng app Đạo Môn quét là có thể tìm thấy thông tin cá nhân của cậu." Hắn nói rồi làm mẫu, điện thoại quét qua thẻ kim loại, quả thật xuất hiện thông tin cá nhân của Tạ Định Tâm. Tổng tin tức dài tầm ba trang, mặt đầu tiên là thông tin cơ bản; mặt thứ hai là giới thiệu tóm tắt đạo quan tương ứng, cấp bậc của bản thân; mặt cuối cùng là các kỳ thi, thành tích, điểm tích lũy nhiệm vụ và đủ loại khen thưởng những năm qua.
Không ngờ nghề đạo sĩ hiện giờ còn cao cấp hơn so với cậu tưởng....Trương Tiện Ngư gãi gãi mặt, vành tai ửng đỏ, "Tôi không có cái này, cả đạo quán chỉ có tôi và sư phụ. Sau khi sư gia qua đời thì truyền đạo quán cho sư phụ, sau khi sư phụ qua đời thì truyền lại cho tôi. Hiện tại cả đạo quán chỉ có một mình tôi thôi."
Tạ Định Tâm há miệng định nói nhưng lại thôi. Ngược lại Lận Vô Thủy ở giường bên an ủi: "Có cái chứng chỉ thôi mà, không cần thì không cần. Mà nếu cậu cần thì tôi sẽ đi mua cho cậu một đống." Năm đó sư phụ Tạ Định Tâm còn định cho Lận Vô Thủy đi thi chứng chỉ đạo sĩ, hắn sống chết không chịu đi. Đùa kiểu gì thế, nửa người nửa quỷ trà trộn vào trong đám đạo sĩ, suốt ngày giao du với bọn họ, thế thì ăn ngon ngủ yên kiểu gì?
"Biến biến biến, anh đừng có dạy hư trẻ nhỏ, tiền tài không phải là vạn năng!" Tạ Định Tâm trợn mắt với hắn.
Lận Vô Thủy dựa lên đầu giường, cười nhạo: "Tiền không phải vạn năng, nhưng mua chứng chỉ đạo sĩ với đạo quán thì không thành vấn đề."
Tạ Định Tâm:........
Có tiền thì oai lắm à? Tôi cũng có nhé! Tôi có oai thế không?
Tạ Định Tâm phớt lờ Lận Vô Thủy, hắn một lòng muốn kéo hạt mầm tốt này về nhà mình. Tốc độ vẽ bùa của Trương Tiện Ngư ngày hôm đó thực sự quá trâu bò, đợi thêm một thời gian nữa nhất định có thể phi thăng thành tiên, hiện giờ là hạt minh châu bị phủ bụi, nếu hắn không nhanh đi đào góc tường thì chính là đồ ngu.
"Trong quan chỉ còn lại mình cậu à?" Đồng tử Tạ Định Tâm láo liên, cười như hồ ly, "Vậy cậu có muốn chuyển sang Thái Thanh quan nhà chúng tôi không?"
Không ngờ Trương Tiện Ngư lại kiên định lắc đầu, "Sư phụ vất vả nuôi tôi khôn lớn, đạo quan là thứ duy nhất ông để lại, nếu có cơ hội thì tôi còn muốn tu sửa nó một chút." Cho nên việc chuyển sang đạo quán khác là không thể.
Tạ Định Tâm thấy vẻ mặt kiên định của cậu thì cũng không kiên trì chào hàng nữa. Hắn tò mò rốt cuộc bản lĩnh của Trương Tiện Ngư là do ai dạy ra. Dù sao dựa theo miêu tả của cậu, vị sư phụ đó cũng không giống thế ngoại cao nhân lắm.
"Pháp thuật và bản lĩnh vẽ phù của cậu là do ai dạy?"
"Tôi tự học." Trương Tiện Ngư cụp mắt xuống ngượng ngùng đáp, "Sư phụ tôi....không tin quỷ thần, tôi rảnh rỗi nên hay lục lọi đồ đạc trong đạo quan, sư gia để lại rất nhiều sách vở và ghi chép, tôi xem nhiều thì học được thôi."
Trương Kiến Quốc nói những thứ này là sư gia cậu để lại. Ông xem không hiểu nên cất đi. Không ngờ bị Trương Tiện Ngư tìm được, ba lần bảy lượt xem trộm.
"......." Tạ Định Tâm đã không còn nhớ rõ hôm nay là lần thứ bao nhiêu mình bị dọa cho không nói nên lời nữa. Người ta tự học cũng có thể thần thông quảng đại, mình thì được sư phụ dạy dỗ từ nhỏ mà vẽ phù cũng không bằng cái móng chân của người ta.
Bỗng dưng muốn khóc.
Tạ Định Tâm hít sâu một hơi, quyết định không tự ngược bản thân nữa, hắn âm thầm tính toán, nếu như không thể kéo về đạo quan nhà mình thì mặt dày làm thân cũng là một sự lựa chọn không tồi.
"Cậu có dự định gì cho tương lai chưa?"
"Dự định?" Trương Tiện Ngư nghệt ra, "Chăm chỉ học tập, tốt nghiệp thì tìm việc. Đợi có tiền thì tu sửa đạo quan một chút."
Tạ Định Tâm: "........." Không ngờ lại hiếu học đến mức ấy.
Khuôn mặt Trương Tiện Ngư đầy vẻ ngây ngô, cho dù cậu chín chắn trầm ổn hơn bạn cùng trang lứa rất nhiều, nhưng thực tế thì tuổi đời vẫn còn trẻ, quanh năm suốt tháng ru rú trong thôn Đoàn Kết, kinh nghiệm từng trải chẳng có mấy. Mấy chuyện liên quan tới hiệp đội Đạo giáo mà Tạ Định Tâm nói thì mù tịt. Cho nên cậu đương nhiên không biết ở tầm tuổi này, tu vi và bản lĩnh vẽ phù cao siêu đó nếu để các đạo quan khác biết được thì có mà tranh nhau sứt đầu mẻ trán.
Bản thân là báu vật mà lại không biết.
Tạ Định Tâm thở dài nói: "Đối với người tu đạo mà nói, nâng cao tu vi quan trọng hơn học hành." Người tu đạo tranh thọ với trời đã chẳng dễ dàng, còn đâu tâm tư mà quan tâm mấy chuyện phàm tục đó nữa.
"Nhưng mà không học thì sao tìm được công việc tốt?"
Tạ Định Tâm nghẹn lời, hắn không hiểu vì sao cậu lại cố chấp muốn tìm việc làm thế?
"Sao nhất định phải tìm việc?" Tạ Định Tâm hỏi.
"Để kiếm tiền." Trương Tiện Ngư cũng thành thật trả lời hắn.
Tạ Định Tâm: "......Cậu thiếu tiền lắm à?"
Trương Tiện Ngư: ".....Thiếu."
"......" Tạ Định Tâm hít sâu mấy hơi để bản thân bình tĩnh lại. Hắn nghĩ mãi không hiểu, một thân tu vi cao cường như thế. Riêng bản lĩnh vẽ phù thôi cũng đủ ăn cả đời rồi. Sống kiểu gì mà thiếu tiền được?!
Đợi đã! Tạ Định Tâm nghĩ ra gì đó, lòng như tro nguội hỏi: "Cậu biết nhận việc ở đâu không? Biết giao dịch ở đâu không?"
"???" Trương Tiện Ngư lắc đầu nguầy nguậy.
Hóa ra là thế, Tạ Định Tâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc mắt nhìn, hắn mở app phổ cập kiến thức khoa học cơ bản cho cậu.
App Đạo Môn ngoại trừ là mạng lưới tin tức ra thì còn lập một khu vực giao dịch do hiệp hội quản lý. Giao dịch gồm rất nhiều hạng mục, có nền tảng chỉ buôn bán phù chú pháp khí, cũng có nền tảng dùng để thuê mướn nhiệm vụ. Hạng mục này có thể phát nhiệm vụ hoặc là nhận nhiệm vụ, thù lao là nhân dân tệ hoặc là các loại pháp khí. Chủ yếu là do hai bên thương lượng với nhau. Tất cả nhiệm vụ đều là xử lý những sự việc kỳ bí. Mức độ nguy hiểm sẽ được tiến hành đánh giá tại chỗ admin, họ sẽ dựa theo mức độ để đánh sao. Đạo sĩ cấp thấp không thể nhận nhiệm vụ cấp cao.
Ngoại trừ hai hạng mục này ra thì còn có một hạng mục nhiệm vụ chính thức. Hiệp hội đạo giáo thường sẽ công bố một số nhiệm vụ chính thức, ví dụ như chỗ nào xuất hiện sự kiện kỳ bí cần người tới giải quyết, chỗ nào có yêu ma quỷ quái hại người cần phải diệt trừ....Những nơi xảy ra chuyện kỳ lạ trên toàn quốc đều sẽ được hiệp hội đạo giáo công bố trong nền tảng này. Các đệ tử có thể căn cứ vào cấp bậc của bản thân để tiếp nhận nhiệm vụ. Sau khi hoàn thành thì nhận được điểm tích lũy tương ứng.
Trương Tiện Ngư kinh ngạc mở to hai mắt nhìn giá cả trên hạng mục giao dịch phù chú, "Đắt thế á?"
Một tấm kim cương phù phổ thông mà yết giá hai nghìn. Cậu kéo xuống trông thấy tất cả hoàng phù phổ thông đều từ khoảng một nghìn đến năm nghìn; Xích phù thì hiếm hoi mà giá thì đắt, toàn hơn một vạn; Tử phù thì không thấy có, nhưng nhìn hai loại kia cũng biết giá tiền của nó trên trời thế nào rồi.
Mắt Trương Tiện Ngư sáng lên, "Tôi có thể bán ở đây không?"
"Được chứ." Tạ Định Tâm dụ dỗ: "Điều kiện tiên quyết là cậu phải thi lấy cái chứng chỉ đạo sĩ đã." Hắn phát hiện ra, những thứ khác có thể không lung lay được người này, nhưng tiền thì lại khác.
"Phúc lợi của hiệp hội đạo giáo rất tốt, đợi cậu lấy được chứng chỉ đạo sĩ rồi tham gia sát hạch thụ lục, có phẩm cấp thì mỗi tháng đều có phúc lợi, cấp bậc càng cao phúc lợi càng nhiều. Thù lao của cấp bậc cao cũng vô cùng nhiều." Tạ Định Tâm nhấn vào hạng mục thuê mướn, chọn một nhiệm vụ ba sao cho cậu xem, "Nhiệm vụ này cấp Ngũ Lôi lục mới có thể nhận, hoàn thành nhiệm vụ thì thù lao mười vạn."
Kéo lên trên nhiệm vụ một sao hai sao, giá cả cao hơn rất nhiều. Chỉ là những đạo sĩ có thể thăng thụ lên "Tam Động Ngũ Lôi lục" và "Thượng Thanh lục" đều có thân phận khá cao nên sẽ không hạ thấp bản thân vào hạng mục thuê mướn để nhận nhiệm vụ kiếm tiền. Cho nên thường sẽ là tổ đội đạo sĩ cấp thấp nhận nhiệm vụ.
Hai mắt Trương Tiện Ngư rực sáng, Tạ Định Tâm cất điện thoại cười nói: "Thế nào, tháng này có một đợt sát hạch cơ bản, cậu có muốn tham gia hay không?"
Trương Tiện Ngư ra sức gật đầu, "Đi."
Tạ Định Tâm vô cùng hài lòng khi lừa được người vào tròng, trước lúc bị y tá tóm cổ về phòng còn lôi kéo Trương Tiện Ngư tha thiết dặn dò: "Trước khi cậu lấy được chứng chỉ đạo sĩ, muốn bán phù thì có thể bán cho tôi, bao nhiêu tôi cũng mua, cứ theo giá thị trường mà tính."
Đợi người đi rồi, Trương Tiện Ngư vẫn đắm chìm trong niềm vui phát tài. Kiếm tiền cũng dễ quá còn gì! Một tấm hoàng phù thấp nhất cũng một nghìn, một ngày cậu có thể vẽ được bao nhiêu tấm cơ chứ? Trương Tiện Ngư tính qua số tiền mình kiếm được, nhiều quá rồi haha! Tính một hồi cậu lại cảm thấy có chút chột dạ, mấy giây vẽ được một tấm lại bán cho người ta một nghìn, thế thì hơi không tử tế cho lắm?
"Cậu đừng nghe Tạ Định Tâm nói linh tinh. Làm đạo sĩ thì có gì tốt?" Lận Vô Thủy bị lãng quên ghen tức nói: "Kiếm tiền có gì khó, không làm đạo sĩ vẫn có thể kiếm tiền như thường."
Trương Tiện Ngư nghiêm túc nói: "Nhưng tôi cảm thấy kiếm tiền rất khó."
Lận Vô Thủy ngậm miệng, cụt hứng lầm bầm: "Thôi, cậu muốn làm thì cứ làm. Nhưng mà đừng thân thiết với Tạ Định Tâm quá, con hồ ly kia quá gian xảo, không chừng ngày nào đó bán cậu đi cậu còn đếm tiền hộ hắn."
"Tôi thấy quan hệ của anh với Tạ đạo trưởng rất tốt mà." Trương Tiện Ngư nói.
Lận Vô Thủy thầm nghĩ nếu không phải mình nợ sư phụ hắn một mạng thì còn lâu mới chơi với tên hồ ly đó, cả ngày toàn kiếm chuyện cho hắn làm.
- -----
Trương Tiện Ngư ở bệnh viện một tuần, La Đan Thanh nghe ngóng được tên bệnh viện và số phòng bệnh liền kéo Trịnh Bàng tới thăm. Huấn luyện quân sự đã được hai phần ba chặng đường, hai người bị phơi cho đen thui, Trương Tiện Ngư thì nằm viện ăn no ngủ kỹ, ngược lại trắng trẻo mập mạp hơn.
Trịnh Bàng khóc lóc than vãn: "Mày cái đồ không có lương tâm, uổng cho bọn tao ở trường lo lắng không yên. Kết quả mày lại trốn trong viện béo trắng ra thế này."
Sức khỏe Trương Tiện Ngư đã hoàn toàn hồi phục. Mỗi tội Lận Vô Thủy lấy lý do cậu đi thì hắn không có người nói chuyện nên nằng nặc không cho cậu xuất viện. Lúc ở hầm trú ẩn Lận Vô Thủy bảo vệ cậu hai lần, Trương Tiện Ngư nhớ kỹ ân tình nên dứt khoát ở lại thêm một thời gian.
Ba người tụ tập nói chuyện một hồi, bọn La Đan Thanh mới chào tạm biệt về trường. Đợi người đi khuất thì Lận Vô Thủy chớp mắt một cái, nhớ lại đề nghị trước kia bị Trương Tiện Ngư từ chối, "Cậu bây giờ vẫn ở ký túc xá à?"
"Ừm."
Lận Vô Thủy cười gian, dụ dỗ nói: "Tôi có mua một căn ở Gia Chúc lâu. Gần đây cũng tính qua bên đó tĩnh dưỡng. Cậu có muốn chuyển qua sống cùng tôi không? Dù sao ở ký túc xá cũng không thuận tiện cho lắm."
Trương Tiện Ngư vốn định từ chối, nhưng nhớ ra Ngô Thủy đã từng nhắc đến anh trai của mình: Kén ăn lại còn mắc bệnh sạch sẽ, không thích có người giúp việc ở nhà. Hơn nữa mấy ngày nằm chung phòng bệnh, cậu thấy người này quả thật rất kén chọn.
Nhìn đôi chân bị bó thạch cao của Lận Vô Thủy, nếu như lúc đó đối phương không bận che chở cậu thì có khi đã không bị thương như thế này. Trương Tiện Ngư do dự một chút nói: "Vậy thì làm phiền rồi, đợi vết thương của anh lành thì tôi lại chuyển về kí túc xá."
Lận Vô Thủy khẽ cong khóe miệng, "Được."
- --------
Erale: Các cụ bảo vật họp theo loài cấm có sai, một sói một cáo gian giảo y chang nhau =)))