Tui Bị Quỷ Bám Càng

Chương 27: Chương 27: Váy đỏ




Dịch: Erale

Beta: Cúc kiên cường

Giang Thành cuối tháng chín vẫn nóng như trong lò bát quái, nhóm tân sinh viên huấn luyện quân sự xếp thành đội hình chỉnh tề kiểm duyệt, đây là thành quả gần một tháng huấn luyện của bọn họ, đợi xong xuôi thì chào đón tất cả chính là kỳ nghỉ lễ quốc khánh mùng 1 tháng 10.

Trương Tiện Ngư đặt trước một khách sạn bên cạnh Thái Thanh quan, chuẩn bị thi sát hạch cơ bản.

Tạ Định Tâm vốn mời cậu tới Thái Thanh quan làm khách lại bị cậu từ chối. Tuy rằng đề bài thi Tạ Định Tâm không hề biết trước nhưng để tránh hiềm nghi, cứ như vậy thì sẽ tốt hơn.

Sát hạch cơ bản kéo dài hai ngày. Tổng cộng hai đợt, mỗi đợt bốn tiếng. Bởi vì thời gian kéo dài cho nên đều bắt đầu thi vào lúc mười giờ sáng và kết thúc lúc hai giờ chiều, sáng sớm và buổi trưa để cho thí sinh có thời gian ôn luyện và điều chỉnh trạng thái tinh thần.

Ngày đầu tiên thi lý luận, ngoại trừ điển tịch – kinh lục của các phái các gia tộc ra thì có rất nhiều đề phân tích và trình bày, thậm chí còn có những vấn đề mang tính thời sự như người tu đạo đổ xô theo xu hướng hiện đại hoặc giải quyết tình hình chính trị đương thời như thế nào. Ngày thứ hai thi thực hành, đa phần là cử hành các loại nghi lễ lập đàn cầu khấn. Chia thành nhóm nhỏ, thử thách năng lực hợp tác nhóm và tổng hợp cho điểm. Cuối cùng lấy trung bình điểm số của hai ngày thành điểm chuẩn.

Trương Tiện Ngư không lo lắng phần thi thực hành cho lắm, do đi theo Trương Kiến Quốc từ nhỏ nên cậu cũng học được những ngón nghề như lập đàn tràng cầu khấn hay cử hành nghi lễ...dù sao cũng là bát cơm kiếm ăn, không tinh thông thì ít nhất cũng không phạm sai lầm. Cậu chỉ lo phần thi lý luận, tuy rằng nửa tháng nay ngày nào cũng chăm chỉ ôn tập nhưng kinh lục đạo gia vô cùng phong phú, cho dù gộp cả số sách vở của sư gia vào cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, nếu như khó quá, cậu cũng đành đi thi lại lần nữa mà thôi.

Trương Tiện Ngư niệm thầm thanh tâm chú để bình ổn tinh thần, tiếp tục vùi đầu vào ôn tập.

Sáng sớm cùng ngày thi, cậu dậy từ rất sớm, chuẩn bị xuống lầu mua đồ ăn sáng. Mở cửa lại trông thấy một người mình không ngờ tới đang đứng ở cửa.

Nhìn thấy cậu đi ra, Lận Vô Thủy cười tươi xách hộp cơm giữ nhiệt trong tay, "Tôi đem bữa sáng tới cho cậu."

Trương Tiện Ngư nghệt ra một lúc mới phản ứng được, cậu tránh đường cho bọn họ đi vào trong.

Lâm Minh theo ông chủ đi vào, ánh mắt len lén đánh giá cậu thiếu niên chưa từng gặp mặt này, tính tò mò của hắn lại rục rịch trỗi dậy.

Sáng sớm hôm nay hắn nhận được điện thoại của ông chủ, đối phương bảo hắn chạy khắp thành phố để mua đồ ăn sáng, xong rồi lại lái xe đưa người tới cửa phòng, còn không cho hắn gõ cửa, bắt đứng im chờ, như thể sợ làm ồn đến người bên trong.

Hắn chưa bao giờ thấy ông chủ quan tâm tới ai như vậy.

"Thời gian hơi vội nên chỉ kịp mua ba món, cậu nếm thử xem, nếu thích thì mai tôi lại mua đem tới."

Lận Vô Thủy liếc mắt nhìn hộp giữ nhiệt, Lâm Minh thức thời mở hộp cơm dọn ra, tầng một đựng bánh bao nhân canh gà, tầng hai là bánh bao nhân thịt lợn, tầng ba là sữa đậu nành bốc hơi nóng. Đây toàn là các món làm nên tên tuổi cho những cửa hàng ở Giang Thành.

Trong lòng Trương Tiện Ngư ấm áp, hôm qua Lận Vô Thủy nói sẽ qua đây với cậu nhưng cậu từ chối, không ngờ hôm nay hắn vẫn tới. Mặc dù có chút phiền phức, tuy nhiên loại đãi ngộ được người khác quan tâm thế này cũng không tệ, từ sau khi Trương Kiến Quốc qua đời, người quan tâm cậu rất ít, mọi thứ đều phải dựa vào bản thân.

"Cám ơn." Trương Tiện Ngư cong khóe miệng, con mắt nhạt màu tràn đầy ấm áp. Lúc không cười cậu luôn khiến người ta có cảm giác lạnh lùng xa cách, nếu cười rộ lên lại giống như một đóa hoa nở rộ giữa biển trời đầy tuyết, người đối diện cũng bất giác vui vẻ theo.

Tâm trạng Lận Vô Thủy rất tốt, "Cơm trưa tôi cũng đặt rồi, đợi cậu thi xong ra ngoài thì ăn một bữa hoành tráng."

....

Buổi sáng chín giờ bốn mươi, Trương Tiện Ngư bước vào phòng thi. Lận Vô Thủy lại như phụ huynh lo lắng cho con trai đứng chờ ở bên ngoài, Lâm Minh bảo hắn vào xe ngồi đợi hắn cũng không chịu, một mực đứng dưới hàng cây bên ngoài Thái Thanh quan ôm máy tính giải quyết công việc tồn đọng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía phòng thi.

Thời đại này không có nhiều đạo sĩ, không như trước kia có thể thu nạp đệ tử rộng rãi, sát hạch ba tháng một lần chỉ có hơn hai mươi người tham gia, vậy nên một trường thi là đủ rồi.

"Sao anh lại ở đây?" Tạ Định Tâm lượn lờ tới thăm dò tình hình thoáng nhướn mày, ánh mắt dò xét hắn.

Vị này trước kia có mời thế nào cũng không chịu tới Thái Thanh quan, hắn toàn kêu ghét đạo sĩ, nhìn nhiều sẽ khó chịu.

Thành ra mỗi lần có việc đều là hắn tự mình tới cửa tìm. Không ngờ bây giờ lại âm thầm tới đây.

"Xuất viện từ khi nào thế?" Lận Vô Thủy liếc mắt nhìn hắn, sau đó lại tiếp tục đọc tài liệu trên máy tính.

Tạ Định Tâm nghẹn lời, quái gở nói: "Tôi xuất viện được ba ngày rồi." Tên này cũng không thèm gửi lẵng hoa giỏ quả tới đón hắn xuất viện.

Lận Vô Thủy không tỏ vẻ gì, ngay cả ánh mắt cũng lười đáp lại.

"Anh không phải là đang đợi Trương Tiện Ngư đấy chứ?" Tạ Định Tâm lượn quanh hắn một vòng, ánh mắt lướt qua phòng thi rồi nhìn lại, ghen tuông nói: "Đúng là đãi ngộ của thiên tài có khác, ngay cả Lận tổng cũng hạ mình tới đón."

Lận Vô Thủy ngẩng đầu lên nhìn hắn, Tạ Định Tâm còn tưởng hắn định nói gì đó, ai ngờ chào đón lại là câu nói đầy tính ghét bỏ: "Ồn ào."

Tạ Định Tâm:.......Mọe, nếu mà đánh được anh thì tôi đã bất chấp khô máu lâu rồi!

Tạ Định Tâm ăn phải trái đắng ghen tức lủi mất. Lận Vô Thủy lại đợi tới hai giờ chiều mới thấy Trương Tiện Ngư ra khỏi phòng thi, hắn vui vẻ vẫy vẫy tay.

"Chờ lâu lắm rồi phải không?" Trương Tiện Ngư bước nhanh tới, nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, có chút ngượng ngùng nói, "Không cần chờ tôi vậy đâu."

"Vừa mới qua thôi, đợi không lâu." Lận Vô Thủy cười cười, "Đi ăn cơm chứ?"

Trương Tiện Ngư gật đầu, ba người cùng lên xe đi ăn cơm.

Lận Vô Thủy không hỏi tình hình thi cử thế nào, Trương Tiện Ngư cũng không nói, đợi thi xong xuôi hết thì ăn mừng một bữa ra trò, cậu cũng âm thầm tính toán cho kỳ nghỉ quốc khánh.

Quốc khánh được nghỉ bảy ngày, kết quả thi phải nửa tháng sau mới công bố, Trương Tiện Ngư suy nghĩ một chút gửi tin nhắn cho Tạ Định Tâm, hỏi hắn quốc khánh có bận hay không. Nếu rảnh thì dẫn mình đi.

Chứng chỉ đạo sĩ còn chưa lấy được, hiện tại cậu chỉ có thể nhờ vả Tạ Định Tâm.

Vốn cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút, không ngờ Tạ Định Tâm nhắn lại là rảnh.

Trương Tiện Ngư vô cùng vui vẻ, sau khi thông báo với Lận Vô Thủy một câu thì ngồi xe buýt tới Thái Thanh quan.

- -----

Phòng tiếp khách ở Thái Thanh quan, một người đàn ông ăn mặc cầu kỳ, râu ria lởm chởm ngồi trên ghế sô pha, hai tay nắm chặt, con mắt vằn đỏ tia máu, dáng vẻ như thể đã lâu không được nghỉ ngơi tử tế.

"Tạ đạo trưởng, Trương tổng giới thiệu tôi qua đây, hắn nói đại sư của Thái Thanh quan có bản lĩnh thực sự, cầu xin ngài cứu lấy con trai tôi, cần quyên bao nhiêu tiền nhang đèn tôi cũng quyên đủ."

Tạ Định Tâm bóp bóp trán, sư thúc hắn, quan chủ Thái Thanh quan đã dẫn người tới Bạch Vân quan ở thành Bắc Bình giao lưu đạo pháp rồi, trong quan chỉ còn mình hắn trông coi, mà vết thương vốn còn chưa khỏi hẳn, thật sự có lòng mà không có sức, ban đầu định khuyên ông ta tới đạo quan khác mời người, không ngờ người này lại cứng đầu bám vào một cái cây ở Thái Thanh quan không chịu đi.

"Chú nói qua tình hình một chút xem." Tạ Định Tâm bó tay hết cách, đành để ông ta miêu tả qua tình huống.

Người đàn ông trung niên tên là Tôn Triết Lợi nghe vậy lau mặt, chậm rãi nhớ lại chuyện xảy ra trong nhà.

"Việc này phải nhắc lại chuyện năm ngoái.... Con trai tôi tên Tôn Hàm, học tại trường trung học trực thuộc đại học Giang Thành. Khi đó nó học lớp 11, lén lút giấu chúng tôi quen bạn gái."

Ông ta dường như có thành kiến rất lớn với bạn gái của con trai mình, "Tôn Hàm có thành tích học tập xuất sắc đứng đầu trường. Thầy cô đều nói rằng nếu nó cố gắng thì sẽ có hy vọng thi đỗ Thanh Bắc (*). Nhưng kể từ sau khi bắt đầu yêu đương, thành tích học tập dần không ổn định....."

(*) Thanh Bắc: viết tắt tên hai trường đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh đứng top đầu TQ. Mình hay gọi tắt là Thanh Hoa-Bắc Đại đó.

"Gia cảnh nữ sinh kia không tốt, thành tích cũng bình thường, nghe nói tính cách còn hướng nội..." Người đàn ông đau khổ ôm mặt, "Tôn Hàm bị con bé ảnh hưởng, tính cách cũng ngày càng trầm mặc theo..."

Nói tới đây, ông ta dường như có chút nghẹn lời, hít sâu hai cái để ổn định tinh thần mới tiếp tục kể: "Tôi và mẹ nó phát hiện ra tình trạng khác thường của con trai nên đã làm rất nhiều công tác tư tưởng, rõ ràng tình trạng dần chuyển biến tốt lên.... Thế nhưng, khi kết thúc học kỳ hai của lớp 11, nó và nữ sinh kia lại cùng hẹn nhau uống thuốc ngủ tự sát..."

"May là bạn học phát hiện ra kịp thời, gọi điện thoại đưa người đi cấp cứu, cơ thể Tôn Hàm tốt nên gắng gượng được, cô bé kia vì quá yếu nên không qua nổi, cứ vậy kết thúc sinh mạng..."

"Cũng bắt đầu từ đó...." Dây thần kinh trên mặt ông ta hơi giật giật, "Tôn Hàm thường xuyên nói chuyện với không khí, ban đầu chúng tôi còn cho rằng nó bị kích thích tinh thần quá độ mà thôi, nhưng không ngờ nó lại bắt đầu tranh thủ lúc chúng tôi lơ là để tự sát, lần đầu là cắt cổ tay, lần sau là thắt cổ ở đầu giường...."

Người đàn ông mắt đỏ hoe, nuốt nước bọt mấy lần mới bình tĩnh nói tiếp, "Nếu không phải mẹ nó và tôi phát hiện kịp thời thì có khi giờ này người đã chẳng còn..."

"Đợi đã!" Tạ Định Tâm giơ tay lên, nghi ngờ nói: "Sao mấy người dám chắc là oan hồn của nữ sinh kia trở về quấn lấy Tôn Hàm? Theo tình huống của con trai chú, có thể là do tâm lý hổ thẹn dẫn tới tự sát mà." Rõ ràng là hẹn ước tuẫn tình, một người chết một người lại sống, tâm lý người còn sống cảm thấy áy náy là điều không thể tránh khỏi, nếu hắn không thể chịu được loại dằn vặt áy náy này thì tất nhiên sẽ lựa chọn tự sát lần hai.

Người đàn ông trầm mặc chốc lát, hạ giọng nói: " Chúng tôi từng gặp."

"Chính là lần Tôn Hàm thắt cổ không thành kia, tôi đi theo xe cứu thương tới bệnh viện, mẹ nó ở nhà chuẩn bị đồ đạc để mang vào viện, trong gương tủ quần áo của Tôn Hàm thấy được...."

"Thấy gì?"

"Thấy cô bé tự sát kia." Ông ta cắn chặt hàm răng, gân xanh trên trán nổi lên, dường như đang chịu đựng sự sợ hãi vô cùng lớn, "Đầu tóc cô ta rối bù, mặc váy đỏ, giống như đúc nữ sinh đã chết kia."

Lúc vợ nói với mình, ông còn không tin. Thời gian đó áp lực của hai người rất lớn nên ông ta cho rằng vợ mình xuất hiện ảo giác mà thôi. Nhưng đêm khuya ngày hôm trước, lúc nhìn cửa sổ phòng bệnh, ông thấy được cái bóng trên cửa sổ thủy tinh.

Một cô gái sắc mặt trắng bệch, tóc tai rối tung, mặc váy đỏ tươi y hệt như những gì vợ mình miêu tả. Bọn họ đã từng gặp nữ sinh kia một lần, cái bóng trên kính trừ sắc mặt u ám ra thì giống y đúc cô ta.

Cái bóng kia nháy mắt liền biến mất, nhưng ông lại bị dọa cho sợ hãi, vội vàng hỏi thăm mấy người quen mới tìm đến Thái Thanh quan cầu xin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.