Tui Cần Mỹ Nhan Thịnh Thế Mà Làm Gì?!!

Chương 20: Chương 20: “Chính là ý vị từ trăm năm trước ông mong mỏi đạt được.”




“Chọn diễn viên khó quá.” Đường Song Khâm ngồi trên sofa, thở dài thườn thượt, tay phải vuốt đỉnh đầu thưa tóc.

Thực ra ông có hai đạo diễn casting cho bộ phim điện ảnh “Uyên ương khấu” đang trong khoảng thời gian chuẩn bị này, nhưng nhân vật chính khiến ông để tâm hơn cả, nhất là bây giờ Tiểu Ấn Nguyệt vẫn chưa định được là ai, khiến người ta nhọc lòng.

Ở hiện trường ngoài Đường Song Khâm ra, còn có trợ lý của ông, đạo diễn casting và một vị cố vấn đặc biệt.

Bộ phim này của Đường Song Khâm có rất nhiều vị cố vấn đặc biệt, cố gắng thể hiện được bối cảnh, hình tượng nhân vật vào thời đó một cách trọn vẹn. Mà vị cố vấn tới phỏng vấn cùng ông ngày hôm nay, chính là cháu gái ruột của đại sư Tiểu Ấn Nguyệt, lớn lên dưới sự chăm sóc của ông nhỏ, nữ sĩ Lạc Hà.

Nữ sĩ Lạc Hà là giảng viên của học viện biện hí, chính bản thân bà cũng không khỏi cảm thán sự theo đuổi nghệ thuật của Đường Song Khâm. Có đôi lúc bà cảm thấy vậy là được rồi, nhưng đạo diễn Đường vẫn còn có đôi chỗ không vừa lòng.

Thế nhưng thời gian eo hẹp, Đường Song Khâm cũng không thể tiếp tục trì hoãn nữa, nếu thực sự không được, ông chỉ có thể lựa chọn một người trong danh sách.

Hôm nay sau khi phỏng vấn ba bốn diễn viên, Đường Song Khâm ngồi buồn phiền một lúc, nhất thời hẹn một người trước giờ ông chưa từng tiếp xúc tới.

Sau khi Lạc Hà biết đó là con trai của Hạ Nhất Vi thì không khỏi giật mình.

Bà cũng coi như là fan của Đường Song Khâm, bộ phim nào cũng xem, cũng biết tin đồn năm đó, không ngờ Đường Song Khâm có thể mời con Hạ Nhất Vi tới đây.

Với Tề Thiệp Giang mà nói, thực ra Lạc Hà không thực sự thỏa mãn, trong danh sách được chọn có đủ ảnh đế, diễn viên xuất thân trường lớp chính quy, có người ngoại hình giống với ông ngoại của bà, người mới có điều kiện tốt.

Nhưng Tề Thiệp Giang, anh chỉ là một diễn viên tấu nói trẻ tuổi, so ra ưu thế không thể sánh bằng, khiến người ta lo lắng không biết liệu anh có thể biểu hiện tốt hay không.

Lạc Hà không có ý kiến gì với cuộc tranh luận trong giới khúc nghệ, bà chỉ đơn thuần nhận xét với việc Tề Thiệp Giang thử vai ông ngoại của mình.. Cũng không thể nói là không hài lòng, bà không biết về anh, nhưng dù sao cũng không xem trọng.

Lúc bấy giờ có người thông báo Lý Kính dẫn Tề Thiệp Giang tới đây, Đường Song Khâm bảo họ đưa người tới.

Lạc Hà nhìn Đường Song Khâm chau mày lại, mỉm cười nói: “Đạo diễn Đường, chú lại nghĩ tới Hạ Nhất Vi à? Sợ gen của cô ta trội quá à?”

Đường Song Khâm: “………….”

Đạo diễn casting cũng là một người cũ thường hợp tác cùng Đường Song Khâm, ở bên cạnh cười khà khà, “Sếp à, bây giờ hối hận cũng không kịp, Lý Kính đã thuận thế leo lên rồi, lát nữa chỉ cần sếp nháy mắt, em sẽ từ chối cho.”

Đường Song Khâm bật cười, lắc đầu.

Để xem thế nào đã, ông phải thừa nhận, lúc xem tư liệu trong điện thoại của Tiểu Khương, ông rất thích khí chất và hóa trang của Tề Thiệp Giang, rất giống với hình tượng trong đầu ông.

Chỉ là có bóng ma Hạ Nhất Vi, lại thêm Tề Thiệp Giang không phải người chuyên nghiệp, chưa từng diễn xuất, nên lúc đó ông mới không động lòng luôn. Hôm nay sau khi phỏng vấn mấy người, hình ảnh Tề Thiệp Giang vẫn cứ hiện lên trong đầu, bấy giờ mới kích động.

“Cốc cốc”. Cánh cửa khép hờ bị gõ hai cái, có người ló đầu đi vào.

Người đó mặc chiếc áo jacket và quần sẫm màu, ngoại hình xuất chúng, gương mặt có điểm tương đồng với Hạ Nhất Vi trong trí nhớ của ông, nhưng khí chất có vẻ nhu hòa hơn nhiều. Đây chính là Tề Thiệp Giang.

Lý Kính sợ Tề Thiệp Giang chịu áp lực lớn, cũng sợ Đường Song Khâm thấy mình lại nhớ lại những ký ức không vui, bèn không vào trong đó nữa.

Tề Thiệp Giang không biết Đường Song Khâm, nhưng anh nhìn một vòng, thấy trong mấy người đàn ông ai ít tóc nhất thì cất tiếng chào: “Đạo diễn Đường.”

“…Đến rồi à.” Ánh mắt Đường Song Khâm hết sức phức tạp, nhìn Tề Thiệp Giang vài lần, tự bổ não hình ảnh Tề Thiệp Giang mặc áo dài kiểu trăm năm trước.

Nhưng cùng lúc đó, cũng không nhịn được mà vuốt mái tóc mình..

Trợ lý rất có mắt nhìn, chuẩn bị kỹ càng thiết bị ghi hình, “Jesse à, trước tiên cậu đọc lời thoại đi. Mời ngồi.”

Lạc Hà chau mày lại, cách xưng hô “Jesse” này khiến ấn tượng đầu tiên trong lòng bà lại càng giảm xuống, cũng không quá xem trọng.



Trước khi Tề Thiệp Giang đi vào Lý Kính đã dặn qua trình tự, lại thêm anh cũng không phải người mất bình tĩnh, tự tìm băng ghế ngồi xuống, gật đầu với mọi người, bắt đầu chuẩn bị.

Tề Thiệp Giang còn chưa mở miệng, đã khiến họ phải kinh ngạc rồi.

Bởi vì trong tay Tề Thiệp Giang không có lời thoại đánh máy, anh chỉ đi tay không, hoàn toàn là dáng vẻ đã học xong.

Từ lúc họ thông báo, gửi kịch bản thử vai cho Lý Kính đến giờ còn chưa được hai giờ.

Dưới tình huống như vậy mà Tề Thiệp Giang dám bỏ kịch bản đi thử vai, là anh quá tự tin, hay là vẫn phản đối với buổi thử vai này?

Tề Thiệp Giang không để ý tới thái độ của họ, nói như thế nào nhỉ, không mang theo kịch bản… cũng là vấn đề à?

Các nghệ nhân ngày trước, dù là hí khúc, hát nói, tấu nói… làm gì có văn bản, có người thậm chí còn chẳng biết chữ, tất cả đều chỉ truyền miệng.

Sư phụ dạy từng câu từng từ, bản thân tự ghi nhớ, còn phải nhớ đến độ thuộc lòng, nếu lên sân khấu sai một chữ, khỏi nói mất mặt tới nhường nào, cũng không còn mặt mũi nhận tiền nữa.

Tề Thiệp Giang không phải người thời hiện đại, lúc anh đọc, không chỉ học, còn tưởng tượng được cách diễn.

Thế nhưng mọi người cũng không chú ý tới điểm này, họ bị động tác của Tề Thiệp Giang thu hút.

Chỉ thấy Tề Thiệp Giang còn chưa mở miệng, một tay nâng trước mặt, như nâng một chiếc bát, tay kia như cầm một đôi đũa, đưa vào trong miệng ăn. Vừa nhai vừa chau mày, dường như không vui lắm.

Đây là màn biểu diễn không hiện vật, không cần Tề Thiệp Giang nói, người có mắt đều nhìn ra được anh đang biểu diễn ăn uống.

Biểu diễn không hiện vật, có trong các loại hình biểu diễn sân khấu như kinh kịch, tấu nói, nhất là được dùng rất nhiều trong kinh kịch, chú ý tới sự chân thực.

Động tác Tề Thiệp Giang nhai nuốt, cũng đủ khiến mọi người ngồi đây âm thầm gật đầu tán thưởng, đúng là không uổng là một diễn viên tấu nói, tuy rằng không đi ra từ một trường lớp diễn xuất nào, nhưng màn biểu diễn ăn đồ này rất chân thực, còn diễn tốt hơn nhiều diễn viên truyền hình bài bản. Cũng hơn người mẹ Hạ Nhất Vi của anh rất nhiều, chuyện này rất thú vị.

Một diễn viên tấu nói giỏi, thì biểu diễn cũng cần phải tốt, nhiều tiết mục như vậy, dù diễn một tiết mục hay nhân vật nào, cũng kiêng dè để khán giả cảm thấy diễn xuất của bạn là giả.

Lại giống như tiết mục “Cởi chiếc áo khoác” và “Hoàn hồn sai thân” của anh, cần sự biểu diễn hết sức tự nhiên, mới có thể thu hút được khán giả, dẫn mọi người vào trong câu chuyện, xem mà không khó chịu.

Đạo diễn casting ngồi bên cạnh gãi đầu, trong lòng thầm nói một câu. Ông làm đạo diễn tuyển chọn, đã thuộc lòng kịch bản, lập tức nhận ra được Tề Thiệp Giang đang biểu diễn cái gì.

Trước lời thoại đầu tiên, có một câu ngắn nói rõ động tác, Tiểu Ấn Nguyệt ăn một đĩa rau cần, so với lời kịch phía sau thì không thực sự quan trọng.

Lúc diễn viên thử vai sẽ không chú ý mấy chữ không có lời thoại này. Nếu có biểu diễn thì diễn xuất của họ cũng hoàn toàn khác với Tề Thiệp Giang, đừng hiểu lầm, cũng là biểu diễn không đạo cụ, có người thậm chí còn diễn tốt hơn Tề Thiệp Giang.

Nhưng không một ai chau mày giống như Tề Thiệp Giang.

Theo như logic bình thường, câu nói này biểu đạt tin tức là Tiểu Ấn Nguyệt ăn rau cần, nếu ông không thích, vậy ăn rau cần làm gì?

Đạo diễn casting quay sang nhìn Đường Song Khâm, lại phát hiện ra, tuy chỉ là một động tác nhỏ thôi, nhưng Đường Song Khâm và Lạc Hà đều mở to mắt đầy kinh ngạc, dường như trông thấy chuyện gì khó tin lắm.

“Đạo diễn Đường, sao vậy?” Đạo diễn casting thầm nghĩ, diễn xuất không đạo cụ tuy rất tốt nhưng không đến mức kinh thiên động địa như vậy chứ, sao lại khiến đạo diễn Đường kinh ngạc thế kia, hay là ông ấy cũng cảm thấy chau mày “ăn” rất kỳ lạ?

Đường Song Khâm không nhìn ông, chỉ duỗi ngón tay ra, ra hiệu ông đừng nói nữa.

Đạo diễn casting: “?????”

Đường Song Khâm và Lạc Hà đưa mắt nhìn nhau, đều trông thấy đối phương có vẻ rất kinh ngạc, nhất là Lạc Hà.

Từng có diễn viên lúc nhắc tới nhân vật Tiểu Ấn Nguyệt, cũng nhắc tới một chi tiết nhỏ trong kịch bản, ví dụ như ăn rau cần. Khi ăn sẽ cho thêm một ít giấm vào trong rau cần, đây là một trong những phương pháp để nghệ nhân xưa giữ giọng. Lúc đại sư Tiểu Ấn Nguyệt nhận phỏng vấn cũng từng đề cập tới, không phải bí mật gì.

Nhưng bọn họ không biết, có một chuyện Lạc Hà nói cho Đường Song Khâm mà không người ngoài nào biết cả, chính là ông ngoại của bà ăn được rau cần, nhưng thực ra bản thân ông không thích, thậm chí còn ghét nó, mỗi lần ăn đều khẽ nhíu mày lại.

Cứ kiên trì ăn vậy, chẳng qua ngày xưa phụ thân ông bắt ăn, đã quen việc ăn nhưng không thích, mâu thuẫn là như vậy.

Đường Song Khâm không đưa chi tiết này vào kịch bản, dự định đến khi đó sẽ huấn luyện từ từ.

Ai dè hôm nay, mới ban nãy thôi, Tề Thiệp Giang lại thể hiện được chi tiết này, hơn nữa trong diễn xuất, chỉ một chi tiết nhỏ cũng có thể quyết định thành hay bại. Chỉ một động tác thôi, mặc dù trông anh không hoàn toàn giống ông ngoại thời còn trẻ, nhưng lại khiến Lạc Hà lập tức nghĩ tới ông mình.

Đây rốt cuộc là một sự trùng hợp, hay Tề Thiệp Giang nghe được thông tin này ở đâu? Mà gượm đã, không phải anh quen biết Mạnh Tịnh Viễn hay sao, chẳng lẽ người nhà họ Mạnh nói cho anh biết? Tiểu Ấn Nguyệt cũng quen biết người nhà họ Mạnh mà.

Tề Thiệp Giang cũng không biết họ đang nghĩ gì, anh và Tiểu Ấn Nguyệt làm bạn mấy năm, thường ở cùng nhau, thành thử cũng biết được một vài nếp sống của Tiểu Ấn Nguyệt.

Tiểu Ấn Nguyệt rất chú trọng việc ăn uống, có những món ăn thực sự không thích, nhưng nếu nó tốt cho cổ họng thì vẫn sẽ ăn, sẽ dùng.

Lúc này đây anh tiếp tục biểu diễn, đoạn này dường như là Tiểu Ấn Nguyệt cứu sân khấu, muốn xướng vài câu.

Tề Thiệp Giang duỗi eo, biên độ không lớn, Tiểu Ấn Nguyệt luôn nói, trước khi lên sân khấu ông cần phải duỗi người, như vậy cổ họng mới sảng khoái.

Tề Thiệp Giang cũng học được biện hí, ngón nghệ thuật này được truyền từ Bắc Tống, bao nhiêu năm trôi qua nhưng vẫn không thay đổi, cách xướng tôn chất giọng, không có nhiều kỹ thuật hoa mỹ tinh xảo, nhưng lại mang trong mình hàm súc riêng.

Lấy tên là Biện, chủ yếu vì phát triển ở Biện Kinh, thanh điệu học theo giọng của tổ sư gia. Đương nhiên sau này, cũng có đủ màn biểu diễn từ nhiều giọng địa phương khác nhau, vậy nhưng cái tên vẫn không thay đổi.

(Biện kinh, gọi tắt là “Biện”, tên gọi xưa của thành phố Khai Phong, Hà Nam, Trung Quốc)

Tề Thiệp Giang đã chuẩn bị xong, anh gác một bên chân, nghiêng mặt đọc bốn câu nói vần: “Sương chung vị hưởng liễu phi miên, hòa hóa đả tại xuân thủy bạn. Cựu khúc phiên tác tân cung điều, phổ thậm ly hợp dữ bi hoan.”

(Mình tạm dịch cho vần: Chuông vẫn lặng thinh, không ngân da diết, liễu vẫn mải miết, phiêu diêu bạt ngàn; sóng dạt mơ màng, mạ vàng mênh mang// Nhạc xưa ngỡ ngàng, thay làn đổi điệu, phổ nhạc mơ màng, ly hợp bi hoan)

Giống, thực sự rất giống!!

Đường Song Khâm đã xem rất nhiều video, cũng đã trò chuyện rất nhiều với Lạc Hà và cố vấn, sao có thể không nhìn ra được Tề Thiệp Giang mô phỏng tốt đến nhường vào. Từ hình ảnh ngồi gác một bên chân, chính là ý vị từ trăm năm trước ông mong mỏi đạt được.

Mỗi người một chỗ, ngồi sờ sờ bốn phía xung quanh, biến nơi đây trở thành hậu trường.

Lại nhìn sang cháu ngoại Tiểu Ấn Nguyệt, nữ sĩ Lạc Hà thở gấp, có phần hơi kích động.

Bảo người trong nghề như Lạc Hà nghe, chưa nói trình độ cao ra sao, nhưng dù sao cũng không soi ra được sai lầm nào —— Đây cũng là tiêu chuẩn khi diễn viên tấu nói mô phỏng theo người ta, không thể để người trong nghề chế giễu.

Kỳ diệu nhất là anh có thể nắm chắc từng đặc điểm của ông ngoại bà như cử chỉ, lời nói, giọng hát, cách gieo vần.

Suy nghĩ trong lòng Lạc Hà lập tức thay đổi chóng mặt, từ việc ban đầu không quá xem trọng Tề Thiệp Giang, cho đến bây giờ trong lòng không khỏi có hảo cảm, trên môi nở nụ cười.

Bọn họ bất chợt gọi người tới, Tề Thiệp Giang thể hiện được như vậy, hoặc là có thiên phú và dụng tâm, hoặc là đã thích và tìm tòi về Tiểu Ấn Nguyệt từ trước.

Lạc Hà vừa tiếp tục nghe, vừa gõ nhịp trên đùi, gõ một lúc bà phát hiện ra, phách và nhịp của Tề Thiệp Giang thực sự rất chuẩn. Nghe như thuận miệng xướng, cũng không hề đệm nhạc, nhưng ca từ vừa khớp với giai điệu.

Phách, nhịp là gì?

Mọi người đều nói có bản có nhãn, trong âm nhạc Hoa Hạ truyền thống, mỗi phách mạnh trong một ô nhịp gọi là bản, còn phách nhẹ là nhãn. Có bài nhất bản nhất nhãn (nhịp 2/4), có bài nhất bản tam nhãn (nhịp 4/4).

Nếu sai phách và nhịp thì nhịp điệu sẽ rối loạn, khi đó vần của lời bài hát cũng rơi vào bản chứ không phải vào nhãn.

Có câu thế này, “Chữ là xương, vần là thịt, phách nhịp là đầu bếp”, nếu tới trình độ có nhịp mà như không nhịp, không nhịp mà như có nhịp thì mở miệng đã thể hiện được, mà không gây rối loạn nhịp điệu.

Nói như vậy có nghĩa là, nếu lúc này lấy bản ghi âm nhạc đệm của biện hí ra, ghép cùng với đoạn video ban nãy của Tề Thiệp Giang, sẽ thấy lời và nhạc vừa khớp.



Tề Thiệp Giang hát đoạn này xong, lại xướng vài lời thoại. Động tác cuối cùng trong kịch bản hẳn là uống trà. Vừa khéo trên bàn có chén nước, anh tiện tay cầm lên làm đạo cụ, nhấp một ngụm, hết sức tự nhiên mà nói rằng: “Sao nước lại lạnh thế này?”

Chỉ một câu nói như vậy, khiến Đường Song Khâm vỗ bàn, “Hay!”

Ông kích động đến độ muốn chửi thề, sao Hạ Nhất Vi có thể sinh ra một người con như vậy? Quả thực như đột biến gen!

Động tác Tề Thiệp Giang uống chén nước, lời thoại bắt bẻ kia, thể hiện được rõ ràng khí chất của Tiểu Ấn Nguyệt khi ở dưới sân khấu, lại thêm phần trẻ trung. Anh diễn xuất hết sức tự nhiên, cất lời trôi chảy, giống như đang thực sự biểu diễn trên sân khấu, bằng không sao lại để ý tới một chi tiết nhỏ như vậy.

—— Ban nãy cổ họng vừa xướng nóng lên, sao có thể uống nước lạnh?

Đường Song Khâm cảm thấy chứng PTSD của mình gặp phải từ Hạ Nhất Vi đã được Tề Thiệp Giang chữa lành.

(PTSD: Rối loạn stress sau sang chấn, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau đó khi sự kiện đã kết thúc từ lâu)

Ông và Lạc Hà nhìn nhau, kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của họ.

Tề Thiệp Giang không những không có vẻ gượng gạo lúng túng của người mới, mà có lẽ bởi vì học tấu nói nên rất biết cách mô phỏng theo.

Càng thần kì hơn cả, không rõ vì sao mà trên người anh lại phảng phất ý vị ngày xưa, lại thêm mô phỏng làn điệu của Tiểu Ấn Nguyệt rất đúng chỗ, đã nghiên cứu từng chi tiết nhỏ, quả thực vượt qua bất cứ ứng viên nào trong danh sách tuyển chọn của họ.

——

“Sao rồi Giét-si?” Mãi đến khi lên xe, Lý Kính mới giả vờ bình thản hỏi.

“Nói quay về đợi thông báo.” Tề Thiệp Giang liếc mắt nhìn ông, bình tĩnh nói.

“Ồ tốt quá.. Chúng ta đi ăn đi.” Lý Kính thầm nghĩ chắc sẽ không thành, nếu không sao Jesse lại có dáng vẻ như vậy, quay trở về đợi thông báo chắc là một cách từ chối khéo léo rồi.

Tiếc thật đấy, cơ hội tốt như vậy.

Thế nhưng Lý Kính cũng không thể hiện ra, tránh cho Tề Thiệp Giang cảm thấy khó chịu.

….

Bộ phim điện ảnh này của Đường Song Khâm có rất nhiều người quan tâm, mỗi nhân vật đều có người chú ý, bây giờ đã xác định được diễn viên, nhưng đều là những người hàng ngũ ảnh đế ảnh hậu, hoặc đi ra từ trường lớp chính quy, tiền đồ vô lượng.

Còn chưa đến hai ngày, tin tức Tề Thiệp Giang đi thử vai cũng lộ ra ngoài, không biết bị chụp từ đâu.

“Oán cũ” giữa Hạ Nhất Vi và Đường Song Khâm có ai là không biết, Đường Song Khâm có thể cho con của Hạ Nhất Vi đi thử vai thì đúng là ghê gớm quá, nhất thời mọi người đều tự hỏi: Đạo diễn Đường à, ông có nhớ tới nỗi sợ hãi từng bị Hạ Nhất Vi chi phối không?

Cũng trong lúc này, vị tiền bối tấu nói Lâm Dương kia dường như tìm được cơ hội tốt mà lên tiếng: “Một diễn viên tấu nói còn không danh chính ngôn thuận, vượt cấp giải trí cho khán giả một lần thì thôi đi, còn chưa học diễn xuất, đã tơ tưởng dựa vào khả năng tấu hát trong tấu nói mà đóng vai một danh gia biện hí, không phải làm nhục đại sư hay sao. May mà đạo diễn Đường Song Khâm rất chú trọng diễn xuất, tin rằng ông ấy sẽ không phạm sai lầm như vậy, chuyện thử vai này đúng là trò cười, được tiền bối khen thì sao, có khen thì bạn vẫn chưa phải là diễn viên biện hí đâu.”

Lâm Dương phát ngôn quái gở, nhưng cũng không cản trở có một nhóm người tán thành với quan điểm của ông.

Một trong những thân phận của Tề Thiệp Giang còn là con trai Hạ Nhất Vi, sau đó là diễn viên tấu nói, một kẻ không học diễn xuất cũng không có trình độ biện hí, lần vượt cấp này khiến người ta cảm thấy không đủ trình độ, không thể nào.

Bộ phim điện ảnh này làm ẩu, làm cho vui thì thôi đi, nhưng đây là phim điện ảnh của Đường Song Khâm cơ mà.

Không ai cảm thấy lần này có thể thử vai thành công, cũng chẳng trách Lâm Dương có thể trào phúng không chút kiêng dè như vậy, chính là cảm thấy người thất bại không có mặt mũi gì để phản bác.

“Cô xem đi, cái đạo đức gì đây, già đầu rồi còn so đo với trẻ nhỏ, lần tới nếu gặp mặt ở đài truyền hình tôi phải hỏi chuyện thẳng mặt mới được.” Lý Kính nói chuyện với Hạ Nhất Vi, ông đang nhắc đến Lâm Dương, cái con người này lắm chuyện nhất.

“Còn đợi gặp ở đài truyền hình à? Tôi lên weibo luôn.” Hạ Nhất Vi cũng không vui, tiện thể còn trách luôn cả Đường Song Khâm, “Con trai tôi ưu tú như vậy, sao lại không trúng tuyển, có phải đạo diễn Đường bắt lỗi vạ lây cho con…”

“Khụ khụ khụ…” Lý Kính liên tục ho khan.

Tề Thiệp Giang đó giờ vẫn luôn trầm mặc ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nói: “Đạo diễn Đường có như vậy đâu.”

“Sao lại không, nhất định ông ta vạ lây cho con, chuyện lâu như vậy rồi còn ghi thù.” Hạ Nhất Vi nói.

Tề Thiệp Giang đang định giải thích, điện thoại Lý Kính đổ chuông, ông cầm lên đáp một tiếng, sau đó đần mặt ra, “Sao cơ? Cậu nói cậu là ai? Uyên ương khấu á?”

Hạ Nhất Vi cũng chớp mắt nhìn, tới gần nghe, “Gì vậy gì vậy?”

“Được rồi.. đến lúc đó gặp sau.” Lý Kính đặt điện thoại xuống, cái miệng há hốc ra, “Chuyện đó… chuyện đó… Bên sản xuất “Uyên ương khấu”.. muốn bàn bạc về cát-sê và lịch trình…”

Hạ Nhất Vi theo bản năng cầm điện thoại lên, nói với Tề Thiệp Giang: “Ba con còn chưa về nước mà, con nói với ba để ba dùng tiền à?”

Lý Kính: “……..”

Tề Thiệp Giang: “………”

Tề Thiệp Giang khó hiểu nói: “Ngay từ đầu đạo diễn Đường đã bảo rất hài lòng với con, ông ấy xem con biểu diễn còn nói chuyện với con, bảo con về đợi thông báo bàn chuyện hợp đồng mà, chú Kính à, cháu nói với chú rồi còn gì?”

Lý Kính vỗ trán, “Thật thế á? Thế sao cháu không kích động gì? Chú còn tưởng.. tưởng là từ chối khéo léo…” Sao lại vậy chứ, làm gì có ai được Đường Song Khâm chọn mà lại bình tĩnh như vậy, Jesse ở nước ngoài không xem tin tức và phim ảnh của Đường Song Khâm à?

Có gì đâu mà phải kích động nhỉ? Tề Thiệp Giang thầm nói trong lòng, anh cảm thấy chọn anh là chuyện rất bình thường.

Anh có ưu thế lớn nhất, ấy là quen Tiểu Ấn Nguyệt, còn là Tiểu Ấn Nguyệt thời còn trẻ, cũng chính tầm tuổi trong bộ phim. Từ điểm đó mà nói, đến Lạc Hà cũng không bằng anh.

Nữ sĩ Lạc Hà giỏi thì giỏi, nhưng là cháu ngoại Tiểu Ấn Nguyệt, bà có thể gặp Tiểu Ấn Nguyệt khi còn trẻ không?

“Cô làm gì vậy?” Lý Kính trăm mối ngổn ngang, thấy Hạ Nhất Vi không nói chẳng rằng cắm mặt vào điện thoại, “Nói với ba Giét-si à?”

Hạ Nhất Vi: “Không, tôi đăng weibo thông báo cho thầy Lâm Dương tin tốt này!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.