Tui Cần Mỹ Nhan Thịnh Thế Mà Làm Gì?!!

Chương 7: Chương 7: “Đây mà là bình hoa thì họ đập đầu vào sân khấu chết quách đi cho rồi!!”




Ngày hôm ấy sau khi Liễu Tuyền Hải trở về, hôm sau liền gọi điện thoại tới nhà họ Mạnh, muốn nói với cụ ấy một tiếng, rằng ông đã tìm được truyền nhân “Tử đệ thư”, dù sao ông cũng rất quan tâm tới việc truyền thừa văn hóa khúc nghệ nói chung, chứ không chỉ đơn thuần có tấu nói.

Lão tiên sinh Mạnh đây đã ngoài chín mươi, là tiền bối có vai vế cao nhất trong giới tấu nói, có thể nói là đã chứng kiến tấu nói thịnh suy. Từ thời mãi nghệ ngoài phố, cho đến khi nó có thể tới phòng trà, mở viện tấu nói riêng, sau này nữa bắt đầu xuất hiện trên sóng radio, trên tivi, thậm chí giờ đây đã từ từ suy thoái.

Từ cụ trở xuống ba, bốn đời con cháu đều tấu nói, có rất nhiều đồ tử đồ tôn, là một thế gia tấu nói chân chính, học trò khắp thiên hạ.

Nghe điện thoại là cháu trai của lão tiên sinh Mạnh, cũng là một diễn viên tấu nói, Mạnh Tịnh Viễn, người này cũng từng hợp tác với đồ đệ của Liễu Tuyền Hải là Tăng Văn được hai mươi năm, quan hệ thân thiết, đương nhiên cũng quen biết Liễu Tuyền Hải.

“Tĩnh Viên à, cụ nhà mình có thức không?” Liễu Tuyền Hải không kiềm được hưng phấn nói, “Hôm qua chú có kỳ ngộ, gặp được một thằng bé biết xướng “Tử đệ thư”, còn có hai ngón nghề, cũng theo tấu nói chúng ta, phong thái còn rất giống cụ nhà, vô cùng ổn trọng.”

Thoạt đầu Mạnh Tịnh Viên ngạc nhiên, “Thật hay giả vậy? Vậy.. vậy cậu trai ấy học từ ai?”

Liễu Tuyền Hải kể lại chuyện tối hôm qua, không bỏ sót tình tiết nào, “Tuy rằng không có sư thừa, nhưng vẫn rất hiếm thấy! Chú muốn đưa cậu ấy đi gặp cụ nhà, để cụ nhà nhận xét xem, rốt cuộc cậu ta hát tử đệ thư thế nào!”

Mạnh Tịnh Viễn thở dài, nói rằng: “Cháu đang muốn nói với chú đây, ông cháu dạo này bệnh nặng quá, không xuống giường được, bây giờ ở nhà tĩnh dưỡng, không tiếp khách được.”

Liễu Tuyền Hải nhất thời thu lại nụ cười, tới tầm tuổi này, hồi nhỏ lại từng chịu cảnh cơ cực, về già khó tránh khỏi ốm đau, ông đành phải chuyển lời thăm hỏi, hy vọng ông cụ có thể giữ gìn sức khỏe.

Mạnh Tịnh Viễn lại hỏi chuyện Tề Thiệp Giang, ông ấy rất tò mò với người này, nghe nói Liễu Tuyền Hải sẽ dẫn cậu ta tới vườn tấu nói của đồ đệ, liền hỏi rõ ngày tháng, quyết định sẽ tới gặp một lần.

Sang ngày hôm sau, Mạnh Tịnh Viễn tới thăm ông mình, thấy tinh thần ông mình vẫn còn tốt, liền khẽ kể lại có một người như vậy.

Gương mặt cụ Mạnh nhất thời mừng rỡ, “Thế cháu phải đi tìm người ta, cố gắng bảo vệ “Tử đệ thư”, đây chính là khúc nghệ truyền thống quý giá, có rất nhiều cổ khúc khởi nguồn từ đây.”

“Cháu sẽ cố gắng, ông ạ.” Mạnh Tịnh Viễn thấy ông nội mình nói nhiều rồi thở hổn hển, vội vã vuốt ngực ông.

Cụ Mạnh nằm trên giường, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nhớ về thời xa xưa.

Tử đệ thư à, sư ca cũng biết xướng tử đệ thư, ngày nhỏ vừa lau mặt cho mình vừa luyện hát. Nhưng kể từ khi li tán, không còn được gặp mặt, phải mất rất nhiều năm sau mới biết sư ca đã qua đời từ lâu. Thành thử ông vẫn đinh ninh rằng tử đệ thư và truyền thừa cũng đã bị mai một.

Thật tốt biết nhường nào, hóa ra tử đệ thư vẫn còn “sống”.



Bình thường Tề Thiệp Giang ở nhà, cũng không hoàn toàn rảnh rỗi, anh không biết lên mạng, nhưng qua tivi, xem báo, cũng có được vài tri thức ở thời đại mới này.

Liễu Tuyền Hải hẹn anh ra ngoài, Lý Kính cũng đi cùng.

Mới đầu Lý Kính rất kinh ngạc, Hạ Nhất Vi thế mà lại ủng hộ Tề Thiệp Giang tấu nói, nhưng sau đó ông cũng có thể hiểu được, thậm chí còn bắt đầu cân nhắc, nếu làm vậy, hoàn toàn có thể gột rửa cái danh bình hoa của Jesse.

Đồ đệ của Liễu Tuyền Hải tên là Tăng Văn, vườn tấu nói của ông ấy không theo thể thức phòng trà, mà theo thể thức của rạp hát, bán vé vào cửa, mỗi tối đều có buổi biểu diễn.

Tuy rằng ông và Mạnh Tịnh Viễn thành danh từ lâu, nhưng thi thoảng vẫn còn biểu diễn, với danh tiếng của họ, tuy không nổi đình nổi đám, nhưng tốt xấu gì vẫn có thể giữ cân bằng thu chi, có thể phát tiền lương cho các nghệ sĩ.

Tề Thiệp Giang và Lý Kính tới là buổi chiều, không phải biểu diễn, Tăng Văn và Mạnh Tịnh Viễn đang giảng giải cho đồ đệ, Liễu Tuyền Hải và họ cũng lần lượt tới.

Mấy ông cùng Tề Thiệp Giang ra góc nói chuyện, Tăng Văn và Mạnh Tịnh Viễn rất tò mò với cậu chàng trẻ tuổi này, theo lời Liễu Tuyền Hải giải thích, năng lực tấu đơn của cậu ấy như một nghệ nhân thành thục, chẳng lẽ cái này cũng luyện từ hải ngoại?

Cháu của Liễu Tuyền Hải là Tiểu Liễu hôm nay cũng tới, cậu ta không qua đó, bị các nghệ sĩ khác trong rạp vây lấy, có rất nhiều nghệ sĩ là thanh niên trạc tuổi cậu, bình thường đều quen biết nhau.

“Có chuyện gì vậy, kia không phải là.. là cái người ở đài Dứa hay sao, mẹ anh ta là Hạ Nhất Vi đúng không. Sao lại tới đây?”

“Tiểu Liễu từng share cậu ta hát nói rồi còn gì? Cái clip nghe cứ ngồ ngộ kia ý.”

“Ủa mấy ông không đọc mấy bài bóc phốt trên mạng à, tui nghĩ anh ta tới tìm sư phụ mua tiết mục ấy!”

“Vớ va vớ vẩn, thế Liễu sư gia tới làm gì?”

Tin tức trên mạng không phải tin nào mọi người cũng đọc, lúc bấy giờ họ còn không rõ sự tình, Tiểu Liễu là người duy nhất biết rõ, trước đây cậu còn hùa theo người ta cười nhạo giọng hát của Tề Thiệp Giang, bây giờ đỏ bừng mặt, “Được rồi được rồi, đừng nói nữa. Mấy ông thì biết cái gì chứ, anh ấy cừ lắm đó!”

Mọi người sửng sốt một chút, lập tức phá lên cười, cho rằng Tiểu Liễu đang nói đùa.

Tiểu Liễu: “………….”

“Yên tĩnh một chút đi mấy đứa nhóc này!” Tăng Văn ở đầu bên kia gọi một tiếng: “Mang đàn qua đây!”

Lập tức có người mang đàn tam tới, vốn định đưa cho Tăng Văn, nhưng lại thấy Tề Thiệp Giang nhận lấy chiếc đàn, hóa ra là anh muốn đàn. Những người chưa từng nghe Tề Thiệp Giang đàn, vẻ mặt khó tránh khỏi ngạc nhiên.

..

Ban nãy Tề Thiệp Giang vừa giới thiệu cho mọi người một vài làn điệu của tử đệ thư, ví dụ như “Tước Vĩ”, “Phượng Hoàng Tam Điểm Đầu”, “Hải Để Lao Nguyệt”,… Làn điệu của tử đệ thư đa dạng hoa lệ, chỉ riêng những làn điệu anh được kế thừa đã có hơn trăm loại.

Ngay cả “thất ngôn”, dùng đàn tam đệm nhạc, cũng được gọi là làn điệu của tử đệ thư.

“Đây là một đoản thiên, tên là “Miếu Linh Quan”. Tề Thiệp Giang giải thích.

Độ dài của tử đệ thư muốn ngắn thì chỉ có một hồi, muốn dài thì có hơn ba mươi hồi. Không hẳn chỉ có xướng, cũng có một số ít theo nói lối, chỉ là sau khi thất truyền, hậu nhân chỉ tìm được văn bản, cũng không biết đoạn nào xướng, đoạn nào nói lối.

Tề Thiệp Giang gảy đàn, đầu tiên đọc thơ dẫn: “Nào phải oan gia nào nhờ ân nghĩa, nơi Tam Sinh Thạch chú rõ nhân do. Trái phong lưu đọa đầy tình duyên kiếp, mảnh tâm này ngọc tiếc hương xót thương. Đất Phật thiêng liêng người ca kẻ múa, cửa Phật an lạc nay thành chốn thị phi.”

Rồi anh xướng lên, “Tiết Trung Nguyên qua đi trời không nóng chẳng lạnh, miếu Linh Quan có rất nhiều ni cô chuẩn bị rượu mừng sinh thần. Mời những thần tử hiển vinh trong triều, những nữ khách phu nhân luôn miệng ầm ĩ nói cười. Còn có cả những thân phiên dữ quốc đồng hưu xưng là bình hãn, cũng có những quan lại thư hương tay nắm khăn vấn lụa tơ. Những kinh hương gia tài bạc triệu, và cả ứng dịch nha môn quảng giao…”

(Thân phiên: Chỉ những người trong dòng dõi của đế vương được phân phong)

Qua câu chữ xướng lên, nghe như hát nói Kinh Vận, nhưng chắc chắn không phải hát nói, làn điệu của nó toát lên vẻ thanh lệ, hào hiệp.

Các nghệ sĩ đứng xem cách đó không xa đều ngẩn ngơ, “Hà tất Tây Sương” họ có thể nghe nhầm thành hát nói, bởi vì có cổ khúc như vậy, nhưng bản “Miếu Linh Quan” này thì không có trong danh sách hát nói, họ chưa từng được nghe.

Hơn nữa họ được tận tai nghe anh đàn hát, anh đàn rất hay, rất hợp với xướng đoạn, nghe như vậy rồi, sao không thấy giống lạc giọng nhỉ?

Có người mơ hồ có ý nghĩ, chẳng lẽ người này vốn không xướng hát nói?

Tề Thiệp Giang ở bên kia đã xướng xong một đoạn, không biết anh nói gì với sư phụ của họ, anh đặt đàn xuống, thanh xướng “Hà tất Tây sương” theo bản hát nói Kinh Vận.

(Thanh xướng: biểu diễn một số đoạn kị̣ch mà không cần phải hoá trang, chuẩn bị)

Trong tất cả các thể loại hát nói, có lẽ hát nói Kinh Vận giống với tử đệ thư nhất. Qua nhịp điệu, luật phách, có thể nói hát nói Kinh Vận là “truyền nhân chính thống” của tử đệ thư.

Ngoài ra, hát nói Kinh Vận cũng mượn giọng hát của hí khúc, cách biểu diễn của kinh kịch.

Xướng đến câu cuối, Tề Thiệp Giang dùng điệu của hát nói Kinh Vận, từ cung giọng thấp trở nên cao vút, sau đó lại trầm xuống, cuối cùng kết thúc tại chủ âm, âm vực rộng rãi, nắm vững làn điệu một cách chính xác tinh tế, đạt được ý vị của hát nói Kinh Vận, thể hiện được trọn vẹn không bỏ sót điều gì.

Một tác phẩm tinh tế trọn vẹn hàng đầu, anh không những xướng được, hơn cả còn mô phỏng được cách xướng, anh mô phỏng rất giống đại sư tiếng tăm trong làng hát nói Kinh Vận.

Cùng một đề tài, hai phiên bản tử đệ thư và hát nói Kinh Vận, Tề Thiệp Giang đều xướng được trọn vẹn. Chỉ cần nghe Tề Thiệp Giang xướng hát nói Kinh Vận, sẽ không ai nghi ngờ anh xướng tử đệ thư là lạc giọng.

Các nghệ sĩ kia vội chạy tới.

“Ôi vãi!”

“…….Cậu ấy ăn hát nói mà lớn lên à?”

“Đâu, đứa nào kêu anh ấy là bình hoa?!”

Nếu người này còn bị coi là bình hoa, thì họ tìm cái hố chui xuống được rồi đấy!

Họ làm nghệ sĩ tấu nói, cũng phải học rất nhiều các thể loại khúc nghệ, nhất là các thể loại hát nói được lưu truyền phổ biến, lần này họ có thể khẳng định, trước đó Tề Thiệp Giang không hề lạc giọng! Tiết mục hát nói kia, ý vị chính thống khỏi phải bàn!

—— Đến khi họ biết thực ra Tề Thiệp Giang xướng tử đệ thư, đâu chỉ muốn tìm cái hố để chui xuống thôi đâu, chỉ muốn đập đầu vào sân khấu chết quách đi cho rồi!



Tề Thiệp Giang có khả năng kinh kịch, lại biết tử đệ thư, mô phỏng được rất nhiều cổ khúc, nhất là hát nói Kinh Vận. Hơn nữa anh không hề nhầm lẫn, học cái gì ra cái đó. Anh có thể mô phỏng hát nói Kinh Vận, sau đó lại mô phỏng hát nói Hoa Mai, hát nói Kinh Đông, cầm thư.. cho họ.

Tề Thiệp Giang cũng trao đổi khả năng tấu nói của mình với hai người Tăng, Mạnh, làm một nghệ sĩ tấu nói học xướng, trọng điểm là có thể mô phỏng trọn vẹn, anh cố ý mô phỏng theo các bậc thầy có tiếng, nghe rất sinh động.

Sau khi học được tấu nói, xuất sư rồi Tề Thiệp Giang diễn phụ cho sư phụ của mình, sau đó thế đạo loạn lạc, nhà tan cửa nát, có một quãng thời gian rất dài anh không có người hợp tác cố định, thuộc dạng “linh động”, lúc biểu diễn cùng người khác, có thể nâng đỡ, có thể pha trò, biết nói biết xướng, gì cũng làm được, những khi vị trí hợp tác bỏ trống, thì anh lại tấu đơn.

Chính những năm tháng gian nan ấy, đã giúp Tề Thiệp Giang tôi luyện được khả năng này.

Nhưng trong mắt nhóm Mạnh Tịnh Viễn, họ lại nghĩ khác, chỉ cảm thấy Tề Thiệp Giang không hổ học tấu nói ở chỗ “Viên di châu chốn hải ngoại”, anh biểu diễn đúng mực, dáng dấp giống lão tiên sinh, khác hẳn với vẻ ngoài đẹp trai trẻ tuổi của anh.

Cứ một lúc như vậy, không biết họ đã khen “Hay” bao nhiêu lần.

Mạnh Tịnh Viễn càng nhìn Tề Thiệp Giang lại càng thấy thích, giống như Liễu Tuyền Hải nói, ông cũng cảm thấy Tề Thiệp Giang giống ông nội mình, điều này khiến ông càng có hảo cảm với anh.

Tăng Văn nói: “Nếu không phải cậu dẫn theo quản lý, tôi đã muốn mời cậu gia nhập rạp của tôi rồi! Giét-si này, tôi có yêu cầu này hơi quá đáng một chút, tôi muốn tìm người học tử đệ thư từ cậu, muốn tiếp tục truyền dạy nó.

Ông cũng giống sư phụ Liễu Tuyền Hải của mình, gọi Tề Thiệp Giang là “Giét-si”.

Tề Thiệp Giang gật đầu liên hồi, anh đã muốn thu nhận đồ đệ từ lâu, chỉ là khi đó không thành. Tăng Văn là người có tên tuổi, hành nghề khúc nghệ bao nhiêu năm, nếu có thể giúp anh thu hút, còn gì tốt hơn nữa.

Mạnh Tịnh Viễn cũng phụ họa: “Giét-si à, chuyện này nhất định phải thông báo với hiệp hội khúc nghệ gia, bây giờ chúng ta có thể nói, tử đệ thư có truyền thừa rồi!”

Trước đây cụ Mạnh cũng từng là chủ tịch hiệp hội khúc nghệ, còn chủ tịch đương nhiệm bây giờ lại là một nghệ sĩ hát nói tên tuổi khác.

Tăng Văn trêu đùa: “Nếu hiệp hội quyết định thành lập hội ủy viên tử đệ thư, không phải Giét-si là người duy nhất hay sao.”

Nói tới đây, Tăng Văn và Mạnh Tịnh Viễn nhìn nhau, đều không hẹn mà cùng nghĩ tới một vấn đề.

Trong hiệp hội khúc nghệ có rất nhiều hội ủy viên, bao gồm hội ủy viên tấu nói, làm truyền nhân tử đệ thư thì dễ, nhưng giới tấu nói rất chú trọng môn hộ, Tề Thiệp Giang không rõ sư thừa, chỉ e là không vào được….

Tuy rằng Lý Kính không am hiểu khúc nghệ, nhưng ông hiểu được những tiếng tán thưởng khen hay kia, đúng lúc Tăng Văn nhắc tới đề tài này, ông cũng thêm lời: “Thầy Tăng à, tuy rằng Giét-si.. khụ khụ, Jesse không thể gia nhập, nhưng mọi người vẫn có thể lấy hình thức hợp tác mà, tôi thấy mọi người cũng tán thưởng năng lực của Jesse mà phải không?”

Lý Kính nói một câu thay đổi dòng suy nghĩ của Tăng Văn và Mạnh Tịnh Viễn, hai người nghe ra được ý tại ngôn ngoại của ông.

Tăng Văn ngẫm lại lời ông nói, hơi động lòng, hỏi rằng: “Ý của anh là..?”

Lý Kính cười nói: “Chính là, hy vọng các thầy có thể dẫn dắt Jesse.”



Sau khi chương trình thực tế của Dứa Media kết thúc, thân phận của Tề Thiệp Giang bị lộ ra, quả nhiên những tân binh trong Dứa thành lập một nhóm nghệ sĩ, mà Tề Thiệp Giang giống như lời đồn, không được chọn.

Trong khi những tân binh đồng lứa với anh bắt đầu hoạt động theo hình thức nhóm, Tề Thiệp Giang lại tham gia buổi biểu diễn của mẹ, xướng một vài lời thoại bị nghi là có người viết hộ, hoặc biểu diễn không công khai trong phòng trà, cùng lắm thì đăng ảnh mới, nhưng không tham gia tiết mục mới nào.

Điều này khiến các fans, hay thậm chí là dân tình hóng hớt phải lo lắng, mọi người ầm ĩ kêu gọi Tề Thiệp Giang có hành động mới: Anh ơi mau show mặt đi nào!!!

Dù định đi theo con đường gì, dù hát, đóng phim, hay tiếp tục tham gia mấy show truyền hình thì cũng phải làm việc đi chứ, khiến mọi người ở nhà đợi mãi mà không thấy mặt anh phải rầu rĩ, anh có định làm thần tượng không thế?

Dù có là bình hoa thì cũng phải giống như mẹ ruột Hạ Nhất Vi kia kìa, phải năng lộ diện kính nghiệp mới là một bình hoa chân chính!!!

Đúng lúc này, đài truyền hình Dứa trực thuộc công ty Dứa Media tục lục công bố các tiết mục trong đêm hội Trung thu, cái tên Tề Thiệp Giang đột nhiên xuất hiện trong đó.

Thế nhưng nhìn kỹ, tiết mục lại là:

Tấu nói

Biểu diễn: Tề Thiệp Giang, Mạnh Tịnh Viễn

Cư dân mạng: (??????????)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.