Kì lạ thay , bên cạnh hộp số đó có 1 cái túi tài liệu , trí tò mò thúc đẩy nó mở cái túi ... thì lửa bỗng cháy to hơn , nó đóng bìa bản hồ sơ lại và cầm nó cũng sợi dây chuyền nhảy ra ngoài cửa sổ , giờ nó chưa muốn chết nó muốn một lần nhìn thấy gia đình mình . Nó chạy thục mạng ra khỏi cánh rừng bao quanh khu sản xuất rồi nhảy lên hàng rào cách điện vì bây giờ cơ sở sản xuất bị nổ nên hoảng rào điện cũng bị vô hiệu hóa rồi nó bắt taxi cho đến một khu khách sạn. ********************QUÁ KHỨ ***************** Năm nó 3 tuổi nó được một người trong khu sản xuất nhặt được trước cổng rồi nhận nuôi . Bắt đầu năm 4 tuổi, nó cũng như những đứa trẻ bình thường biết nói, cười , khóc nhưng khi biết ba nuôi nó không phải là ba ruột của nó và ông chỉ xem nó như vật phẩm : bây giờ chăm sóc nó tốt thì mai sau nó sẽ nghe lời mình và kiếm tiền cho mình . Nó trở nên khinh thường ông , ông thấy nó không nghe lời thì lại đánh nó . Nó khóc , không phải vì đau mà vì nó cô đơn , nó hận người đã bỏ rơi nó và trở lên bất cần đời . Năm 8 tuổi , nó được nhồi nhét kiến thức vào đầu để có thể lên làm kế toán nhỏ tuổi ...
*******************TRỞ LẠI THỰC TẠI**************
Nó đi tắm , hòa mình vào dòng nước mát lạnh nó cảm thấy như thư thái hơn nhiều . Nó bước ra ngoài với chiếc khăn tắm bây giờ nó nhìn vô cùng quyến rũ : tóc ướt làm khuôn mặt nó bớt lạnh , chiếc khăn tắm được quấn quanh người tôn lên 3 vòng cực chuẩn của nó . Bây giờ bất cứ thằng con trai nào nhìn nó cũng phải chảy máu mũi ! Nó ngả lưng lên gường và từ từ mở túi tài liệu ...