Nhật ký của Vương Tiểu Mị: Hôm nay là ngày thứ hai tui làm bà xã của người ta trong một lăng mộ, tui đói rồi......
Đứng dưới cây đại thụ, Vương Tiểu Mị nhìn hoa anh đào mà đôi mắt lóe lên tia sáng màu xanh.
Cậu nuốt nước miếng một cái, “Thứ này ăn được không nhỉ?”
“Cây đào này tạm thời dính dáng tới thân thể của ngươi, nếu cây đào bị tổn thương......” Văn Phong Tẫn nói rồi hỏi trong vẻ nghi ngờ: “Tại sao sư huynh lại hỏi như vậy?”
“Tại tui đói chứ sao trời!” Vương Tiểu Mị nhìn thứ có thể ăn duy nhất xung quanh mình mà chảy ra từng giọt nước mắt đau buồn.
Hôm nay đã là ngày thứ hai cậu tới đây, dù đã biến thành cương thi nhưng bụng vẫn thấy đói hà, hơn nữa còn đói một cách khó chịu hơn lúc làm người nhiều, cảm giác thiếu thốn và đói bụng to đùng sắp ép điên cậu luôn rồi!
Nhưng đưa mắt nhìn mấy thứ ăn được trong lăng mộ này thì cũng chỉ còn cách gặm vỏ cây thôi, mà cậu đã biến thành “Vương Bám Cây” rồi, rời khỏi cây đại thụ này suốt một khoảng thời gian nhất định thì da sẽ đổi thành màu xám xanh, trông rợn người khủng khiếp.
Cảm giác đói bụng trong đầu kêu cậu phải tìm được thức ăn nhanh lên, nếu không nhất định sẽ có chuyện gì đó không tốt xảy ra thôi......
Vương Tiểu Mị đang nuốt nước miếng điên cuồng ngồi xổm xuống đất cắn móng tay, nhưng cậu lại không biết rằng lúc này đôi mắt của mình đang dần bị lấp đầy bởi một màu đỏ tươi.
Tui đói lắm rồi đó...... Tui đói quá...... Muốn ăn gì đó......
Văn Phong Tẫn đứng sau lưng cậu thấy một màn như vậy mà chậm rãi cong miệng.
Hắn đổi thành một khuôn mặt ôn nhu rồi vây quanh người đang ngồi xổm trên mặt đất và thấp giọng nói: “Địa cung này vốn là một huyệt mộ nên chẳng có chút thức ăn gì đâu, trên sách cổ cũng không có bất cứ ghi chép nào về việc người sống lại còn có thể sinh ra cảm giác đói bụng cả, đều là lỗi của ta hết, để sư huynh chịu khổ rồi......”
Dù Vương Tiểu Mị cảm thấy hơi choáng đầu hoa mắt nhưng chút lý trí vẫn còn đó, cậu xua tay nghĩ thầm: Vậy sao mà trách người ta được cơ chứ, mình cũng chưa từng nghĩ đến chuyện cương thi sẽ đói bụng nữa mà.
“Không phải lỗi của anh đâu......”
Vương Tiểu Mị ôm bụng nhưng miệng vẫn không ngừng phân bố nước miếng.
“Miên Đăng...... Ngươi vẫn luôn săn sóc người khác như trước đây.” Văn Phong Tẫn nói: “Chỉ là ta thấy bộ dáng của ngươi trông rất kỳ quái, cứ đói tiếp như vậy cũng không tốt đâu... Quả thật trong địa cung này vẫn có một thứ có thể ăn được đấy.”
Có đồ ăn hả?!
“Là gì vậy?!” Vương Tiểu Mị trừng to đôi mắt.
Con ngươi màu đen híp lại, đuôi mắt cong lên, hắn đẩy cổ áo rườm rà ra và để lộ chiếc cổ trắng bệch, ngón tay dựng thẳng lên, móng tay xước qua cổ của mình như một con dao nhỏ.
Tình huống máu tươi phun trào trong tưởng tượng không hề xuất hiện, miệng vết thương trông có vẻ rất sâu nhưng cũng chỉ chảy được chút máu thôi.
“Nếu Miên Đăng không chê thì mời dùng.”
Đậu mèo! Uống, uống máu hả?!
“Tui không uống đâu!”
Sao người lại có thể uống máu người cho được chứ? Cậu cũng chẳng phải quái vật ăn thịt người gì hết, lý trí còn sống đang lớn tiếng khiển trách trong lòng, nhưng cơn đói muốn ăn trong bụng đang cháy bỏng rồi.
Vương Tiểu Mị không biết đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mấy giọt máu càng đỏ hơn nữa, chóp mũi ngửi thấy mùi máu tươi càng khiến bàn tay run lẩy bẩy, khuôn mặt vốn dịu dàng và tuấn tú chợt trở nên dữ tợn, mặt mày xám xanh hai mắt đỏ đậm, gân xanh và mạch máu từ cổ trào lên hai mắt, nhất là cậu còn đang mặc một bộ áo cưới màu đỏ của máu nữa chứ.
Đây là người à? Đây rõ ràng là một con quỷ có thể hù chết người ta ấy chứ!
Mà cũng chỉ có Văn Phong Tẫn mới bày ra vẻ dịu dàng hết cỡ với một Vương Tiểu Mị như thế thôi, thậm chí ánh mắt còn mang theo nét cưng chiều nữa cơ. Bàn tay hắn xuyên qua mái tóc dài của Vương Tiểu Mị rồi dùng sức nhấn đầu cậu lên miệng vết thương trên cổ mình.
“Ngươi và ta là phu thê với nhau, đút ngươi ăn no là nghĩa vụ mà phu quân phải tận sức hoàn thành.”
Âm thanh sột soạt và tiếng cười khẽ mang theo cảm giác sung sướng không nói nên lời, mà ý thức của Vương Tiểu Mị cũng đã trở nên mơ hồ khi môi cậu dính lên chút máu tươi đó, cậu chỉ biết mình đang đói bụng, đói dữ lắm, đói đến mức dạ dày sắp đau chết luôn rồi!
Một Vương Tiểu Mị chưa từng mần thịt con gà nào, xem phim kinh dị cũng sợ đến nỗi run bần bật lại mở bự miệng ra một cách dữ tợn rồi hung hăng cắn lên cổ của Văn Phong Tẫn, hút mạnh máu trong người hắn, thậm chí còn muốn chen đầu lưỡi vào trong miệng vết thương kia để liếm láp như một kẻ điên nữa chứ!
Văn Phong Tẫn híp mắt bế nhóc quỷ chỉ biết ăn trong lồng ngực lên, dựa lưng lên cây đào đang nở rộ và nheo mắt mình lại, sau đó còn phát ra từng tiếng rên và giọng cười khàn khàn như đang hưởng thụ lắm nữa; mặt hắn chợt đỏ bừng lên khi đầu lưỡi cố lẻn vào làn da trên cổ, hắn khẽ dùng ngón tay cố định cái ót của Vương Tiểu Mị đã mất đi lý trí.
Hắn càng dùng sức nhấn nó xuống thêm nữa......
“Sư huynh ơi là sư huynh~ Miên Đăng ơi là Miên Đăng, ngươi nhìn ngươi đi, ngươi đã từng chán ghét khi ta chạm vào người ngươi tới vậy mà, hiện tại thì sao nào? Hiện tại ngươi lại chủ động tới gần ta. Ta vui lắm đó sư huynh......”
“Uống đi...... uống ngon không? Ngươi sẽ nghiện máu của ta, sẽ vĩnh viễn không rời khỏi ta...... Là ta mang ngươi về lại mà......”
Hoa văn màu đỏ tươi trên ấn đường càng trở nên tươi đẹp hơn, con ngươi vốn nhuộm màu đen thui của Văn Phong Tẫn lại lóe lên sắc đỏ đầy hưng phấn.
————
“Sao mình lại ngủ rồi?”
Vương Tiểu Mị gãi đầu nhìn cây hoa anh đào đang nở rộ trên đầu, chống tay ngồi dậy từ trong quan tài, đoạn ký ức cuối cùng của cậu là cảnh bản thân đói đến nỗi cắn móng tay dưới cây hoa đào, sao lại ngủ một giấc rồi tỉnh dậy trong quan tài vậy nè?
Đù mé không phải mình đã đói đến nỗi hôn mê luôn rồi chứ!
Vương Tiểu Mị biết lâu lâu mình sẽ bị tuột huyết áp, nhưng bây giờ đã biến thành bánh chưng rồi thì sao lại còn bị vậy nữa nhỉ? Cậu chép miệng theo bản năng và chợt dừng lại.
Ưm? Trong miệng có vị gì vậy ta, đăng đắng mùi thuốc nhưng lại có chút ngọt ngọt nhỉ?
Lúc ôm bụng xoa xoa, Vương Tiểu Mị kinh ngạc nhận ra mình lại chẳng còn đói bụng gì nữa, ngược lại còn cảm thấy có chút ăn không tiêu.
“Ngươi tỉnh rồi?” Một giọng nam quen thuộc truyền tới từ bên cạnh, Vương Tiểu Mị quay đầu phát hiện Văn Phong Tẫn đang nằm thẳng người trong quan tài, quần áo lộn xộn mặt mày hơi tái nhợt, nhưng nét cười trên môi vẫn không giảm bớt.
Từ lần đầu nhìn thấy hắn đến giờ, Vương Tiểu Mị cũng chẳng ngắm được nhiều vẻ mặt khác của người này cho lắm.
Mà bây giờ mỗi khi nhìn hắn, Vương Tiểu Mị luôn cảm thấy chợt cực kỳ thân thiết luôn, giống y như xài filter đẹp lên vậy đó.
“Anh bị sao thế?” Vương Tiểu Mị hỏi hắn bằng một giọng nói kinh ngạc như đã bị ai hút hồn rồi.
“Gọi ta là Phong Tẫn, vừa nãy sư huynh ngủ mà cũng mò tay vào trong quần áo của ta nữa, ta có kéo như thế nào cũng không kéo ra hết.” Văn Phong Tẫn nói giọng lạnh băng nhưng trên mặt lại mang theo chút vẻ trêu chọc, đưa mắt nhìn Vương Tiểu Mị một cái đầy vẻ sâu xa.
Vương Tiểu Mị: “......”
Cương thi thì không đỏ mặt, chứ không thôi là bây giờ có lẽ mặt cậu đã đỏ thành đít khỉ từ đời kiếp nào luôn rồi á!
Lượm tiết tháo lên, nó rơi đầy cả đất kìa cha! Vương Tiểu Mị tự phỉ nhổ bản thân trong lòng, không phải là thằng mê sắc đẹp à? Nhưng chả phải cũng đã chẳng có được một ngụm bạn trai suốt hai mươi năm sống trên đời luôn rồi à? Mình phải kiềm chế được chứ!
“Phong Tẫn nè, à ừm, ngại quá a há há há, tui thích lộn xộn lúc ngủ lắm.” Vương Tiểu Mị giải thích trong sự xấu hổ.
“Không sao đâu, ngươi lộn xộn như vậy làm ta thấy thoải mái lắm.”
“......”
Anh đang đùa giỡn lưu manh với ông phải không, phải không hả?
Bị một lời này cắt ngang, Vương Tiểu Mị cũng quên mất rằng mình vốn muốn hỏi chuyện vì sao bản thân Văn Phong Tẫn lại không đói bụng, chỉ tưởng rằng bây giờ mình là cương thi nên chẳng cần ăn gì mà ngủ một giấc thì cũng diệt được cảm giác đói bụng thôi.
Nhưng sao cứ thấy kỳ kỳ, tại sao trong miệng lại có vị đó nhỉ?
Vương Tiểu Mị tự hỏi mình trong sự hoang mang.
Chẳng lẽ...... là vì mình không đánh răng hả ta???