Túi Nhỏ Bên Ngực Trái

Chương 53: Chương 53




Edit: Lệ Diệp

Kiếp trước, cũng có một cái notebook như vậy.

Nhan Niệm Niệm nghĩ tới, ba cô mất ở ký túc xá ngoài ý muốn, gian ký túc xá kia liền vẫn luôn không có người ở lại. Tới cuối năm rồi viện nghiên cứu đem ký túc xá một lần nữa quét tước sửa sang lại, phát hiện notebook của ba cô.

Chú Ngô cũng như thế này gọi điện thoại hỏi cô, lúc ấy Liễu Như Chân không cho cô đi, chú Ngô liền đem notebook gửi tới đây.

Đó là notebook ba cô ghi lại việc vặt sinh hoạt, trên một tờ mới nhất viết ba chữ "Cho Niệm Niệm."

Kiếp trước, sau khi Nhan Niệm Niệm nhận được notebook, cẩn thận mà nhìn một buổi tối, cũng không phát hiện có cái gì, ngày hôm sau, notebook đã bị Liễu Như Chân cầm đi, qua một tháng mới trả lại cho cô.

Liễu Như Chân......

Nhan Niệm Niệm đứng lên, một bên gọi điện thoại vừa đi tới rồi cửa sổ, cô làm bộ lơ đãng mà dùng dư quang khóe mắt nhìn lướt qua, Liễu Như Chân ở trên sô pha ngồi đến đoan trang nhàn nhã sống lưng thẳng thắn, cùng bộ dáng ngày thường không có gì khác biệt.

Nhưng sống lưng bà ta ưỡn đến quá dùng sức, hơn nữa cứ việc bà ta làm bộ không chú ý tới Nhan Niệm Niệm gọi điện thoại, nhưng đầu bà ta không tự giác mà trật một cái góc độ, lỗ tai nghiêng tới đối diện Nhan Niệm Niệm, tựa hồ muốn nghe thấy rõ ràng hơn một ít.

Nhan Niệm Niệm xoay người, nhìn cây tùng xanh tươi ngoài cửa sổ đình viện, thấp giọng nói: "Chú Ngô, xin chú nhất định phải bảo quản tốt cái notebook kia, quá nửa tiếng đồng hồ cháu lại gọi qua cho cho ngài, tạm biệt chú."

Cô khảy khảy đầu tóc bên tai, tóc dài che khuất màn hình di động, vẫn luôn chờ bên kia cắt đứt điện thoại, cô mới nâng cao âm thanh, "Quyển ghi chép kia là dùng khi cháu lớp 11, hiện tại cháu cũng lớp 12 rồi, không có tác dụng gì, chú Ngô tùy tiện ném đi là được rồi."

"Ừm, được, tạm biệt Ngô." Cô làm bộ cắt đứt điện thoại, cẩn thận mà không cho Liễu Như Chân cùng Cố Đồng Bằng nhìn thấy màn hình di động đã tắt của cô, trở lại cạnh sô pha ngồi xuống, cười nhìn nhìn Cố Lẫm, chủ động nói đến: "Là đồng nghiệp ba em gọi tới, nói ở văn phòng của ba phát hiện notebook toán học của em, hỏi em còn dùng hay không."

Mày Cố Lẫm không dễ phát hiện mà nhíu một chút, "Vậy hẳn là sổ ghi chép lớp 11 của em."

Nhan Niệm Niệm gật gật đầu, "Ừm, em nói vô dụng, để chú Ngô tùy tiện ném đi là được rồi."

Liễu Như Chân nhìn lại đây, vẻ mặt bà ta như thường, lơ đãng hỏi: "Đúng rồi, không phải tháng 1 sinh nhật con sao? Chờ đến khi xong sinh nhật mười tám tuổi, con tính toán trở lại Tân Thành đi sao?"

"Tôi còn chưa nghĩ đến." Nhan Niệm Niệm nói: "Bầu không khí học tập bên này không tồi, khả năng của thầy giáo hùng hậu, nhưng học tịch của tôi ở Tân Thành, nếu là thi đại học khẳng định phải trở về."

Hai mẹ con khó có được bình tĩnh hòa nhã mà nói hai câu, Nhan Niệm Niệm nhìn xem thời gian qua hai mươi phút, tìm cái cớ lên lầu, đợi không đến năm phút đồng hồ, Cố Lẫm liền tới rồi.

"Nhan Nhan, làm sao vậy?" Sớm tại thời điểm Nhan Niệm Niệm gọi điện thoại, Cố Lẫm liền đã nhận ra không thích hợp.

Nhan Niệm Niệm đem cửa phòng ngủ đóng lại xong, thấp giọng nói: "Chú Ngô phát hiện một cái notebook ở ký túc xá của ba em, đó là ghi chép sinh hoạt việc vặt của ba em, một tờ mới nhất viết "Cho Niệm Niệm". A Lẫm, trong mơ của em, cũng có cái notebook này, bởi vì em không trở lại Tân Thành, chú Ngô đem notebook gửi tới đây cho em."

"Em cẩn thận mà xem qua, cái gì cũng không phát hiện, nhưng là ba chữ "Cho Niệm Niệm " ở một tờ cuối cùng, hiển nhiên là trước khi ba em lâm chung trước viết xuống, chữ viết hấp tấp qua loa, em nhớ rất rõ ràng."

"Ngày hôm sau, cái notebook này đã bị Liễu Như Chân lấy đi, qua một tháng mới trả lại cho em."

Cố Lẫm mắt đen híp lại, "Nhan Nhan là hoài nghi cái notebook này có cái bí mật gì sao?"

Nhan Niệm Niệm nặng nề mà gật đầu nhỏ một chút, "Tuy rằng cái gì em cũng không phát hiện, nhưng em có loại trực giác, cái notebook này đặc biệt trọng yếu, em muốn tự mình đi lấy."

"Anh bồi em đi." Cố Lẫm lập tức nói, anh không yên tâm để tiểu nha đầu rời khỏi tầm mắt của anh, nếu là đồ vật quan trọng, gửi tới đây rất có thể sẽ xảy ra sai lầm, mà phái bảo tiêu đi lấy, chú Ngô chưa chắc sẽ cho, khả năng sự việc sẽ càng phiền toái thêm.

Từ Yến Thành đến Tân Thành, lái xe cũng chỉ hơn hai giờ, nhưng hiện tại Liễu Như Chân cùng Cố Đồng Bằng còn chưa đi, nếu bọn họ vội vàng ra ngoài, rất có thể sẽ khiến cho hai người họ hoài nghi, rốt cuộc Liễu Như Chân đã chú ý tới rồi.

Hôm nay chỗ của lão gia tử không mở tiệc mời cơm, mấy người Cố Đồng Bằng ngồi tới 11 giờ liền rời đi, Cố Lẫm nhanh chóng đem sự việc nói cho lão gia tử một chút.

"Ừm, đi thôi, mang theo bảo tiêu." Lão gia tử nhìn thời gian, "Dứt khoát ăn xong cơm trưa lại đi."

Cố Lẫm đồng ý, dạ dày của tiểu nha đầu thật vất vả mới dưỡng tốt mổ chút, phải ấn giờ ăn cơm đúng hạn mới tốt.

Ăn qua cơm trưa, Nhan Niệm Niệm cùng Cố Lẫm cùng nhau rời khỏi Yến Thành.

Cố Lẫm cố ý thay đổi một chiếc xe khác, Nhan Niệm Niệm ngồi ở ghế phụ, trước sau có một chiếc xe khác đi theo, mỗi trong xe có bốn bảo tiêu, đều là nhân sĩ cao lớn cường tráng từng chịu huấn luyện chuyên nghiệp.

Có một bảo tiêu khác ở chạng vạng mở Rolls-Royce của Cố Lẫm ra về tới biệt thự nhỏ, nếu có người giám thị nói, sẽ cho rằng đó là Cố Lẫm cùng Nhan Niệm Niệm về tới biệt thự nhỏ.

Thời điểm đến Tân Thành là buổi chiều ba giờ, không trung bay lên nhưng bông tuyết nhỏ.

Nhan Niệm Niệm cùng chú Ngô hẹn ở một khách sạn, tình huống đặc thù, nàng không tính toán mời chú Ngô ăn cơm.

Thời điểm cô cùng Cố Lẫm tiến vào khách sạn đều mang mũ khẩu trang, dù sao là trời đông giá rét, cái trang điểm này trên đường nơi nơi đều như thế, cũng sẽ không có vẻ quái dị. Khách sạn phòng quyết định chính là phòng xép, mấy bảo tiêu phân tán canh giữ ở bãi đỗ xe, gian cầu thang, còn hai người liền ở phòng ngủ của bọn họ.

Chú Ngô vừa vào cửa liền kinh ngạc mà mở to hai mắt, cái phòng này hiển nhiên là gồm phòng khách cùng phòng ngủ, đoán chừng giá cả không tiện nghi, "Niệm Niệm, cháu làm sao mà lại không ở trong nhà? Nhà cháu không có quét tước, thì phải nói cho chú chứ, dì cháu luôn nhắc mãi cháu đó, bà ấy luôn nhớ cháu mãu, nếu không phải hôm nay thật sự không đi được, bà ấy vốn dĩ muốn tới đây nhìn cháu."

Hôm nay là Nguyên Đán, nhà họ Ngô là cả gia đình, Nhan Niệm Niệm tự nhiên biết dì không đi được, chỉ là chú Ngô tới đây một chuyến cô cũng rất ngượng ngùng, "Tình huống đặc thù, chờ cháu thi đại học xong rồi, liền đi thăm dì." Đoán chừng lại quá nửa năm, sự việc nhà họ Cố cũng nên hạ màn.

Cố Lẫm cùng bảo tiêu đều ở phòng ngủ, Nhan Niệm Niệm đổ chén nước cho Ngô, Ngô thúc thúc hỏi: "Chú vốn là muốn hỏi cháu có tính toán gì không, ngày mốt liền ăn sinh nhật, cháu đầy mười tám tuổi cũng không cần người giám hộ, còn muốn ở lại Yến Thành sao? Nếu là trở lại Tân Thành mà nói, còn trở lại trường học trước đó không? Muốn gọi một tiếng cho trường học bên kia một chút hay không?"

"Không cần," Thật ra Nhan Niệm Niệm đã sớm nghĩ kỹ rồi, thời điểm lúc trước Liễu Như Chân hỏi cố ý chưa nói thật mà thôi, "Cháu tính toán vẫn luôn học ở Yến Thành, chờ đến thi đại học lại trở về trước, chỉ tham gia thi ở bên này."

Chú Ngô nghĩ nghĩ, "Bài thi đại học của Yến Thành cùng Tân Thành là giống nhau, nếu là bên kia thì chất lượng dạy học càng cao, cháu ở lại bên kia cũng có chỗ lợi, nhưng mà, ăn ở cháy giải quyết như thế nào?"

Nhan Niệm Niệm nhấp môi cười, "Ở bên kia cháu còn có thân nhân khác, ừm...... Thân nhân quan hệ rất thân cận."

Chú Ngô thấy bộ dáng của cô không giống như rất miễn cưỡng, cũng liền an tâm rồi, đem một cái notebook da đen từ trong túi lấy ra đưa cho Nhan Niệm Niệm, "Đây là phát hiện ở ký túc xá của lão Nhan, liền kẹp trên giường, nếu không phải toàn bộ đồ vật ở ký túc xá đều dọn đi rửa sạch, còn rất khó phát hiện đó."

Nhan Niệm Niệm kiềm chế nội tâm kích động, nhận lấy lật đến trang mới nhất, quả nhiên, nơi đó viết ba chữ "Cho Niệm Niệm", tuy rằng vô cùng qua loa, nhưng quả thật là bút tích của ba, chỉ là đến cuối cùng, bút tích kia đã hư nhuyễn nhạt nhẽo, cơ hồ sắp nhìn không rõ.

Vừa nghĩ đến đây là ba trước khi lâm chung, cố nén thống khổ thật lớn viết xuống, nước mắt của Nhan Niệm Niệm không chịu khống chế mà bừng lên.

"Thật xin lỗi, cháu, cháu nhớ ba." Nhan Niệm Niệm rút tờ giấy khăn, ấn ở trên đôi mắt.

Cố Lẫm thiếu chút nữa muốn lao tới, nghĩ đến tiểu nha đầu dặn dò, bàn tay to nắm ở trên then cửa, khớp xương nhô lên, sau một lúc lâu, rốt cuộc vẫn là buông lỏng ra.

Chú Ngô thở dài, "Ai, ai có thể nghĩ đến sẽ xảy ra loại sự việc này đó, đúng rồi, cháu...... Mẹ cháu...... Bà ta đối tốt với cháu không?"

Nhan Niệm Niệm cố ý muốn nghe ông ấy nói chuyện năm đó, lắc đầu, "Bà ấy...... Nói như thế nào đây, ăn mặc đều không bạc đãi cháu, chính là, cháu, cháu tổng cảm thấy bà ấy không thích cháu."

"Chú Ngô," cô ngẩng mặt, chờ đợi mà nhìn chú Ngô, "Chú biết cha mẹ cháu bọn họ năm đó vì sao ly hôn không? Là cha cháu làm cái gì rất có lỗi với mẹ, cho nên bà ấy mới không thích cháu sao?"

Chú Ngô liên tục lắc đầu, "Không có không có, lão Nhan sao có thể ——"

Ông ấy dường như nghĩ tới cái gì, đột nhiên dừng lại, do dự mà nhìn nhìn Nhan Niệm Niệm, tựa hồ không biết có nên nói cho cô nghe hay không.

Nhan Niệm Niệm mắt trông mong mà nhìn ông ấu, "Chú Ngô, chú nói cho cháu đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bọn họ mới ly hôn? Mẹ cũng không thích cháu, chị cháu chị ấy...... Cũng không thích cháu."

Vẻ mặt cô cô đơn, đuôi mắt gục xuống, mềm mại cánh môi bẹp, bộ dáng thoạt nhìn rất ủy khuất.

Chú Ngô là nhìn cô lớn lên, sao có thể chịu được, lập tức liền mở miệng, "Cha mẹ cháu là ở hai tháng khi chuẩn bị tốt nghiệp đại học liền yêu đương cuồng nhiệt kết hôn, thời điểm một tháng, bầu trời rơi xuống tuyết nhỏ, tựa như hôm nay như vậy, mẹ cháu trượt ngã một cái, sinh hạ chị gái cháu. Lão Nhan nói chị gái cháu sinh non hơn một tháng, hắn rất là áy náy, cho nên đối xử với mẹ cháu và chị gái cháu đều đặc biệt tốt, quả thật là ngoan ngoãn phục tùng."

"Chính là cảm xúc của mẹ cháu giống như không tốt lắm, thậm chí chú từng gặp bà ta uống rượu."

"Sau này không bao lâu, mẹ cháu lại có thái cháu, tính lên là thời điểm chị gái cháu lớn hơn ba tháng."

Chú Ngô chần chờ một chút, vẫn là nói: "Mẹ cháu tựa hồ không muốn đứa nhỏ này, chính là lúc ấy cha mẹ cháu bắt đầu nổi lên tranh chấp. Khi đó chúng ta đều ở tại cùng dãy nhà ngang, có một ngày chú có việc về nhà muộn, vừa vặn từ cửa sổ nhìn thấy phòng khách nhà cháu."

"Từ trước đến nay chú chưa thấy qua dáng vẻ kia của lão Nhan, hắn tựa hồ gấp đến đỏ mắt, đem chị gái cháu cao cao mà nâng qua đỉnh đầu, uy hiếp mẹ cháu, nói nếu bà ta dám xoá sạch đứa trẻ, liền đem Nhan Dao ngã chết, chẳng sợ bà ta mang theo Nhan Dao trốn thoát, hắn cũng có thể tìm được bọn họ, giết Nhan Dao."

Nhan Niệm Niệm không dám tin tưởng mà mở to hai mắt, cô không thể tưởng tượng bộ dáng con mọt sách ba ba gấp đến đỏ mắt muốn ngã chết một đứa trẻ con.

Chú Ngô nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Nhan Niệm Niệm, giải thích nói: "Nhan Dao chính là chị gái cháu, đương nhiên, hiện tại con bé hẳn là không họ Nhan."

"Chị ta......" Nhan Niệm Niệm gian nan mà nuốt nước miếng xuống, "Quả thật chị ta...... Không họ Nhan."

"Tóm lại, cha mẹ cháu chính là ở vấn đề giữ hay không giữ cháu mà nổi lên xung đột, sau này, cháu sinh hạ không tới một tháng, bọn họ liền ly hôn, lúc sau, chút không còn gặp qua mẹ cháu và chị gái cháu."

Chú Ngô thở dài, khuyên nhủ: "Niệm Niệm, rốt cuộc hai người mười bảy tám năm không gặp mặt, cháu và mẹ cháu ở chung cũng đã một tháng, lại nói tiếp chính là người xa lạ, bà ta có gia đình mới, không thích cháu cũng bình thường, cháu đừng để ở trong lòng."

Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ tiểu tiên nữ bá vương phiếu:

La khắc vạn ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian:2019-10-31 14:05:28

P/s: Như đã hứa, đủ 4k vote, up full =))

Tui tưởng không đủ cơ, ai dè chưa tới 2 ngày đã đủ.

Tính không đủ cũng up coi như quà Trung Thu sớm (muộn), mà thế này,:(( kế hoạch của con bé tan tành.

Muốn làm quà Trung Thu mà không có thời gian, con bé bất lực:((

Vậy là truyện kết thúc, cảm ơn mọi người trong thời gian qua~~

Truyện thật sự còn rất rất rất nhiều lỗi, không hiểu sao giờ nhìn lại thấy trình độ của mình ngày ấy kém thế, mọi người thông cảm, Diệp sẽ cố beta lại một cách nhanh nhất.

Truyện sẽ được beta lại từ đầu vào tầm tháng 10 và up lại trên wordpress của Diệp, cứ chờ nhé:vv

Vậy thôi, đi up nè.

22/09/2020. Tối khoẻ, cảm ơn mọi người, nhớ qua truyện khác ủng hộ Diệp nha.

Ai muốn đề xuất muốn đào hố gì không, có gì có thể cmt để Diệp xem thử nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.