Túi Nhỏ Bên Ngực Trái

Chương 58: Chương 58




Edit: Lệ Diệp.

Chữa khỏi cho thiếu gia nhà họ Cố ở Yến Thành, là chuộc tội cho Liễu Như Chân?

Đầu óc Nhan Niệm Niệm "Ong ——" một tiếng.

Như là có người ở đỉnh đầu cô gõ một chút, bởi vì sợ hãi cùng tâm lý bị thương được chôn sâu ở trong ký ức cuồn cuộn đi lên, cô đột nhiên nghĩ tới.

Đó là năm cô tám tuổi ấy, cha cô mang theo theo cô tới Yến Thành.

Cô cũng không biết cha cô tới Yến Thành làm gì, thậm chí lúc ấy cô không biết Liễu Như Chân ở đó Yến Thành, cô tò mò mà bíu ở trên cửa xe, nhìn cao ốc cao chọc trời của Yến Thành, còn có cầu vượt vô cùng phức tạp kia, phát ra từng tiếng cảm thán kinh ngạc.

Cha cô giống như có tâm sự, dọc theo đường đi đều có chút trầm mặc, ông ấy giống như đang chờ mong cái gì, vẻ mặt vừa hưng phấn lại có chút thống khổ, lúc ấy, tâm Nhan Niệm Niệm nho nhỏ, không hiểu được loại cảm xúc phức tạp này.

Cha cô mang theo cô vào một cái tiểu khu, cái tiểu khu này đoán chừng là kiến trúc mới, nơi nơi đều sạch sẽ ngăn nắp, hệ thống gác cổng còn chưa bắt đầu dùng, bảo an ở cửa nhìn cách bọn họ ăn mặc, lại là mang theo một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác vô cùng đáng yêu, ngay cả cản cũng không cản.

......

Nhan Thanh Lâm cũng không tiến vào bất kỳ một căn nhà nào, mà là mang theo Nhan Niệm Niệm tránh ở phía sau một mảnh hoa mộc, nhìn chằm chằm cửa của một căn nhà đơn độc nào đó.

Nhan Niệm Niệm còn tưởng rằng đây là một loại trò chơi thú vị, hưng phấn mà ngồi xổm, chờ có người tới tìm.

Cũng không biết đợi bao lâu, chân Nhan Niệm Niệm ngồi xổm cũng đã tê rần, cô đứng lên nhảy hai cái, nhăn mày nhỏ, ngón tay tinh tế nắm cổ tay áo của Nhan Thanh Lâm, hỏi: "Ba ba, chúng ta đang làm gì?"

Lúc đó, âm thanh của cô vẫn là mềm mại trong trẻo như trẻ con, như là chim sơn ca mọi người thường nói.

"Hư, Niệm Niệm ngoan, ba ba muốn gặp một người, chờ thấy được chúng ta liền đi." Hắn đã rất lâu không có gặp qua cô, tuy rằng cô tổn thương thấu trái tim hắn, nhưng cô là mối tình đầu của hắn, cũng là vợ trước của hắn, là mẹ đẻ của con gái bảo bối của hắn, càng là người phụ nữ duy nhất hắn từng yêu.

Hắn biết cô không muốn thấy hắn, hắn cũng không tính toán quấy rầy sinh hoạt của cô, hắn chỉ là tới trộm mà nhìn một cái, nhìn một cái là được.

Hắn không có phí công chờ, Liễu Như Chân từ cửa nhà đơn đi ra, bà ta là tự mình đi ra, bên cạnh cũng không mang theo người cha ruột không biết là ai của Nhan Dao.

Nhan Thanh Lâm gắt gao mà ôm con gái, nhìn thân ảnh yểu điệu kia, sau khi Liễu Như Chân cùng hắn ly hôn, cũng không có tái hôn, bên người cũng không có kết giao nam tính, một mình mang theo con gái sinh hoạt, tựa như giống với hắn.

Không, không giống nhau, hắn quên không được cô, nhưng người phụ nữ nhẫn tâm kia khẳng định đã sớm đem hắn quên đi.

Vốn dĩ hắn tới Yến Thành chỉ là liếc nhìn cô một cái, nhưng nhìn chằm chằm bóng dáng cô, hắn bất tri bất giác mà theo đi lên.

Liễu Như Chân ra tiểu khu, giơ tay gọi một chiếc xe, Nhan Thanh Lâm không biết bản thân là nghĩ như thế nào, cũng ngăn cản một chiếc xe, đi theo Liễu Như Chân chạy rất xa, thẳng đến xe ở phía trước dừng lại ven đường.

Sau khi Liễu Như Chân xuống xe, cảnh giác mà nhìn nhìn trái phải, dọc theo đường đi bộ mười phút, tới bên ngoài một đống biệt thự đã vứt đi.

Nhan Thanh Lâm kéo cánh tay Nhan Niệm Niệm xa xa mà đi theo, mắt thấy Liễu Như Chân lật qua hàng rào sắt, hắn do dự một chút, đem Nhan Niệm Niệm bế lên để tới đầu tường trước, sau đó chính mình lật người đi vào, lại đem Nhan Niệm Niệm ôm xuống dưới.

"Niệm Niệm ngoan, con ở chỗ này chờ một lát, không cần đi tới, ba ba rất nhanh liền trở lại."

Nhan Niệm Niệm ngồi xổm phía sau một bụi hoa mộc khô héo ở ven tường, nhìn chằm chằm con kiến trên mặt đất phát ngốc.

Đột nhiên, cô nghe thấy âm thanh cha cô cùng người khắc khẩu, đó là một người phụ nữ, hẳn là người phụ nữ cha cô đi theo một đường đi?

Khẳng định là cha cô trộm thích người phụ nữ kia.

Nhan Niệm Niệm từ phía sau đám hoa nhìn qua đó, dưới cửa hiên biệt thự, cha cô cùng người phụ nữ kia đang ở khẩu, Nhan Niệm Niệm biết cha cô cãi nhau trước nay đều không thắng được, cô nhấp môi, do dự mà muốn đi lên giúp đỡ hay không.

Đột nhiên, cô nhìn thấy phía sau biệt thự giống như có ánh lửa.

Nhan Niệm Niệm nhìn thoáng qua cửa hiên, cha cô cùng người phụ nữ kia đang kịch liệt mà ầm ĩ, người phụ nữ kia gắt gao mà bắt lấy cánh tay cha cô, giống như đang ngăn cản ông ấy rời đi, hai người đều không chú ý tới cô.

Cô dọc theo ven tường vòng qua cây trúc có màu xanh lá, đi tới sân sau biệt thự rồi.

Sân sau biệt thự có một cái nhà kính pha lê trồng hoa, hoa và cây cảnh bên trong đã khô héo, đang có ngọn lửa rất nhỏ bốc cháy lên.

Nhan Niệm Niệm điểm mũi chân nhìn nhìn, xuyên thấu qua nhà kính pha lê trồng hoa trong suốt, cô đột nhiên phát hiện trong nhà kính trồng hoa có cái ghế nằm, phía trên có một người đang ngủ.

Cô hoảng sợ, hô một tiếng "Ba ba", lại không chờ thấy cha cô đáp lại, có lẽ vội vàng cãi nhau không nghe thấy âm thanh của cô.

Nhan Niệm Niệm bước chân ngắn nhỏ chạy vào nhà kính trồng hoa, nằm ngủ trên ghế là một tiểu nam hài, mặc quần yếm, nhắm mắt lại đang ngủ ngon lành.

Màu da cậu trắng nõn, mũi cao thẳng, lông mi dày đặc an tĩnh mà rũ, không biết mơ thấy cái gì, khóe môi hơi mỏng sung sướng mà nhếch lên.

"Anh ấy cũng thật đẹp!" Nhan Niệm Niệm cảm thán một câu, tay nhỏ đẩy cánh tay cậu, "Anh trai, cháy, mau tỉnh lại."

Cố Lẫm ngủ đến vô tri vô giác, Nhan Niệm Niệm mắt thấy ngọn lửa cháy càng lúc càng lớn, gọi cậu lại không tỉnh.

Cô gọi "Ba ba" không có người đáp lại, muốn chạy lại không nỡ tiểu ca ca này, cô lớn tiếng khóc lên, đôi tay nắm móc treo trên vai cậu dùng sức lay động, "Anh trai! Mau tỉnh lại! Cháy!"

Cô khóc đến đầy mặt là nước mắt, đánh cách, dùng hết sức lực toàn thân túm cậu.

Tiểu ca ca rốt cuộc cũng tỉnh, cậu nghi hoặc mà nhìn cô, xoa xoa đôi mắt ngồi dậy, rốt cuộc phát hiện tình huống không đúng, kéo tay cô, muốn chạy ra nhà phòng.

Nhưng hoa mộc khô héo đã đùng bang mà bốc cháy lên, nơi nơi đều là lửa.

Dây đằng trên cao bị lửa đốt đoạn, rớt xuống dưới, Nhan Niệm Niệm sợ hãi kêu lên một tiếng, con ngươi xinh đẹp trong suốt màu hổ phách mở tròn tròn, dọa ngây người.

Cố Lẫm theo ánh mắt cô vừa thấy, đoàn lửa đang rơi xuống phía dưới đã gần ngay trước mắt, cậu không kịp tự hỏi, ôm chặt tiểu nha đầu lùn lùn, đem đầu cô đè ở trong lồng ngực.

Trên mặt truyền đến một trận đau nhức, cậu hôn mê bất tỉnh.

Nhan Niệm Niệm cơ hồ khóc đến muốn tắt thở, yết hầu cô rất đau, như thiêu như đốt, trên cẳng chân cũng bị thiêu một khối, đau đến muốn chết, tiểu ca ca ngất trên mặt đất cũng bị thương, lay như thế nào cũng không tỉnh. Cô muốn đem cậu kéo ra ngoài, nhưng sức lực quá nhỏ, cậu không chút sứt mẻ.

Cô nho nhỏ vẫn là lần đầu tiên cảm giác được cái gì là tuyệt vọng, nơi nơi đều là lửa, cô không biết nên chạy đi nơi nào, chỉ có thể bất lực mà ôm tiểu ca ca, khóc gọi "Ba ba".

Đúng lúc này, cha cô vọt tiến vào.

Nhan Niệm Niệm không thấy được thân ảnh người phụ nữ kia, đoán chừng đã trốn thoát. Cô khóc lóc hướng cha cô vươn đôi tay, tay nhỏ vốn dĩ trắng nõn trở nên đen tuyền, "Ba ba ——"

Thời điểm được cha cô ôm vào trong lồng ngực, cô giống như cuối cùng cũng vớt được cọng rơm cứu mạng rồi, gánh nặng trong lòng được giải thoát, cũng hôn mê bất tỉnh.

Thời điểm tỉnh lại, cô đã ở bệnh viện, cô theo bản năng hỏi tiểu ca ca thế nào, nhưng cha cô nói cho cô, không có tiểu ca ca, kia chỉ là cô sinh bệnh làm một hồi ác mộng.

......

"Không phải ác mộng." Nhan Niệm Niệm gắt gao mà ôm Cố Lẫm, tựa như năm tám tuổi ấy, "Kia không phải ác mộng, là Liễu Như Chân, bà ta muốn thiêu chết nanh."

Trong con ngươi đen của Cố Lẫm hiện lên một tia lãnh lệ, "Không, hoa mộc trong phòng kính kia đều là cành tương đối nhỏ, thiêu không chết người. Bà ta không phải muốn mạng anh, chỉ là muốn đem anh thiêu cho chết khiếp, hoặc tàn hoặc thương."

Nếu là anh đã chết, tập đoàn Xuân Hoa cùng Cố Đồng Bằng đã có thể một chút quan hệ cũng không có, bọn họ sẽ không để anh chết trước, muốn chết cũng phải sau khi Xuân Hoa về tay anh, như vậy bọn họ mới có thể từ chỗ anh kế thừa di sản.

Đương nhiên, nếu không phải tiểu nha đầu tới đánh thức anh, hơn nữa Nhan Thanh Lâm đem bọn họ mang ra ngoài, anh bỏng cũng không phải chỉ có một khối trên mặt này, đến lúc đó, khả năng anh sẽ biến thành một quái vật người không ra người quỷ không quỷ đi.

Nhan Niệm Niệm rùng mình một cái, cô cúi đầu nhìn chằm chằm trang giấy trong tay, "Chữa khỏi Cố Lẫm chuộc tội cho Liễu Như Chân" cô đã hiểu rõ là chuyện như thế nào, nhưng câu "Không cần truy cứu, cha cam tâm tình nguyện" cuối cùng kia lại là chỉ cái gì?

Trong lòng cô có một ý tưởng mơ mơ hồ hồ, "A Lẫm, anh nói, cha em chết...... Có thể cũng không phải ngoài ý muốn hay không?"

Cố Lẫm trầm mặc trong chốc lát.

Chuyện này anh cũng từng tra qua, lúc ấy sau khi Nhan Thanh Lâm, viện nghiên cứu báo cảnh, cảnh sát vẫn chưa phát hiện bất kỳ cái dấu vết vật lộn giãy giụa gì, trong văn phòng cùng ký túc xá ông ấy đều là vân tay của chính ông ấy và đồng nghiệp, từ cảnh sát suy đoán, là Nhan Thanh Lâm cắt ra kịch độc của trái cây, ngón tay dính nọc độc, ở thời điểm ăn cơm trưa, ngộ độc thực phẩm đến chết.

Lúc ấy có đồng nghiệp của Nhan Thanh Lâm nói ông ấy làm việc nghiêm cẩn, hẳn là sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như vậy.

Nhưng này rất khó nói, có đôi khi người đã chịu cái kích thích tinh thần hoảng hốt gì, thậm chí chỉ là giấc ngủ không đủ hoặc là đơn thuần thất thần đều có khả năng ở trên công việc xảy ra lỗi, này không đủ để chứng minh Nhan Thanh Lâm chết là do bị giết.

"Chúng ta đi tới chỗ của ông ngoại, chuyện này chỉ bằn suy đoán không được, đến mời luật sư chuyên nghiệp tới điều tra."

Cố Lẫm lái xe, Nhan Niệm Niệm ngồi ở ghế phụ, thẳng đến ngoại ô.

"A Lẫm, em cảm thấy đây là đồ vật Liễu Như Chân vẫn luôn muốn tìm." Nhan Niệm Niệm nói: "Ở trong mơ của em, nhận được cái notebook này ngày hôm sau đã bị Liễu Như Chân cầm đi, một tháng sau mới trả lại cho em."

"Em nghĩ, nhất định là Liễu Như Chân phát hiện bí mật trong đó, vốn dĩ bà ta cũng không biết khi cháy em cũng ở đó, nhưng bà ta sợ em cũng thấy được trang giấy, lo lắng em cũng biết bí mật này, biết bà ta đã từng phóng hỏa thiêu anh, có lẽ còn có chuyện hại chết cha em."

"Cho nên......Bà ta giết em hẳn là vì diệt khẩu." Đây là chuyện Nhan Niệm Niệm vẫn luôn không suy nghĩ cẩn thận, cho dù Liễu Như Chân không thích cô, nhưng giết người luôn là nguy hiểm rất lớn, đặc biệt Liễu Như Chân đã là hào môn phu nhân, không đáng làm ra chuyện có độ nguy hiểm cao như vậy.

Cố Lẫm hừ lạnh một tiếng, "Nếu cha em cũng là chết ở trong tay bà ta, đoán chừng cũng là vì diệt khẩu, khả năng cũng có nguyên nhân vì cướp lấy phương thuốc."

Một phương thuốc có thể trị bỏng tốt, mặc kệ là bán cho công ty chế thuốc, hay là ở bệnh viện tư nhân dưới trướng Xuân Hoa thành lập phòng chuyên môn trị thương, đều có thể mang đến lợi ích kinh tế thật lớn.

Anh suy đoán là, kiếp trước Cố Đồng Bằng cùng Liễu Như Chân rất có thể ở thời điểm sau khi có được tập đoàn Xuân Hoa, đem phương thuốc dùng ở bệnh viện tư nhân, rốt cuộc đây chính là so với việc bán cho người khác muốn có lời hơn nhiều, có thể được tiền lời cuồn cuộn đến không ngừng.

"A Lẫm, cái phương thuốc kia......" Nhan Niệm Niệm chần chờ một chút, "Cha em tuy rằng là một con mọt sách, nhưng năng lực chuyên ngành của ông ấy là không thể nghi ngờ, em cảm thấy cái phương thuốc kia rất có khả năng thật sự hữu dụng."

Đoán chừng cha cô thấy Liễu Như Chân phóng hỏa, muốn ngăn cản lại bị Liễu Như Chân ngăn lại chậm trễ thời cơ, cha cô xuất phát từ áy náy, hơn nữa chân cô cũng bị bỏng, lúc này mới tiêu phí tâm huyết mười năm, nghiên cứu phương thuốc trị liệu bỏng.

Ngón tay thon dài của Cố Lẫm ở trên tay lái gõ hai cái, "Anh kêu người chuẩn bị thuốc, có thể thử một lần."

Nhan Niệm Niệm theo bản năng mà sờ soạng cẳng chân của mình một chút, "Trước tiên thử ở trên người em đi, vết thương của em ở trên đùi, cho dù xuất hiện kết quả tệ hơn cũng không có gì."

"......" Cố Lẫm trực tiếp tức đến cười, tiểu nha đầu đây là muốn giúp anh thử thuốc, anh là cái gì, hôn quân tôn quý?

"Không cần, hoặc là anh thử trước, hoặc là cùng nhau."

"Vậy...... Cùng nhau đi."

Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ tiểu tiên nữ bá vương phiếu:

solodel ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian:2019-11-05 22:07:07

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.