Edit: Lệ Diệp.
Vẻ mặt Liễu Như Chân giống như là thấy quỷ, hoảng sợ mà nhìn chằm chằm notebook da đen trong tay Nhan Niệm Niệm.
Bà ta vừa thấy vết thương trên mặt Cố Lẫm có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp liền bắt đầu bất an, hiện tại nhìn thấy notebook da đen trong tay Nhan Niệm Niệm càng thêm hoảng sợ, nếu không phải bên cạnh còn có người, bà ta cũng muốn tiến lên cướp đến trong tay nhìn một cái rốt cuộc có phải cái notebook trong ký túc xá của Nhan Thanh Lâm hay không.
Thất thần mà tiễn đi một đợt khách nhân, Cố Dao kéo cánh tay Liễu Như Chân lại, "Mẹ, mẹ làm sao vậy, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi."
"Không có việc gì." Liễu Như Chân cưỡng ép nâng cao tinh thần, vỗ vỗ tay Cố Dao, "Vị phu nhân vừa rồi kia con nhớ kỹ, bà ấy thích ăn cay."
Cố Dao gật gật đầu, tuy rằng cô ta chưa từng có cơ hội ăn cơm với vị phu nhân kia, cũng không biết làm sao mẹ cô ta biết sở thích của vị phu nhân kia, dù sao cô ta cũng phải cẩn thận mà đem tất cả đều nhớ kỹ, tương lai luôn có thời điểm dùng tới đi, rốt cuộc cuối cùng là cô ta muốn trở thành nhân vật nổi tiếng chân chính bên trong vòng xã giao của Yến Thành này.
Liễu Như Chân miễn cưỡng trấn định xuống, thật vất vả mới cười một cái, đi đến góc chỗ Nhan Niệm Niệm đang đợi, notebook da đen trong tay cô đã không thấy.
"Vừa rồi con đang xem cái gì?" Liễu Như Chân kiệt lực duy trì mặt ngoài bình tĩnh, làm bộ dường như không có việc gì hỏi.
Ánh mắt Nhan Niệm Niệm lóe lóe, một bộ dáng không muốn nói thật, "A...... Tôi, tôi xem chính là...... Ghi chép, phải, ghi chép học tập của tôi."
Liễu Như Chân: "Phải không, cho tôi xem."
Âm thanh Nhan Niệm Niệm lãnh đạm: "Không được đâu, ghi chép học tập bà xem cũng không hiểu, tôi còn có việc lên lầu trước." Cô đứng lên liền đi, tới cầu thang rồi lại quay đầu lại liếc mắt nhìn Liễu Như Chân một cái, phẫn nộ cùng oán hận trong ánh mắt không hề giữ lại mà truyền qua đó.
Liễu Như Chân hoảng sợ, muốn nhìn kỹ xem, Nhan Niệm Niệm đã xoay người lên lầu.
Trái tim thình thịch thình thịch một trận loạn nhảy, tâm thần Liễu Như Chân không yên thấp thỏm lo âu. Vốn bà ta chỉ đang hoài nghi, nhưng xem phản ứng vừa rồi của Nhan Niệm Niệm, cái notebook da đen kia có lẽ chính là cái mà bà ta nhìn thấy ở trong ký túc xá của Nhan Thanh Lâm.
Liễu Như Chân lại nghĩ tới chuyện Nguyên Đán ngày đó, Nhan Niệm Niệm nhận điện thoại của "Chú Ngô", khi nói chuyện hai người nhắc tới "Notebook", sau đó Cố Đồng Bằng phái người đi Tân Thành nhìn chằm chằm, phát hiện đồng nghiệp của Nhan Thanh Lâm là lão Ngô đi khách sạn gặp người nào.
Bởi vì bọn họ gặp mặt ở phòng khách sạn, cụ thể là ai người Cố Đồng Bằng phái đi cũng không điều tra ra, nhưng mà sau đó ra khỏi khách sạn có một nam một nữ, nhìn thân hình cùng tuổi chính là Cố Lẫm cùng Nhan Niệm Niệm, xe bọn họ đi, biển số xe chính là Yến Thành.
Hai người thay đổi một khách sạn, ngày hôm sau liền trở về Yến Thành.
Dường như Liễu Như Chân có thể khẳng định, người lão Ngô gặp ở Nguyên chính là Cố Lẫm cùng Nhan Niệm Niệm, mà Nhan Niệm Niệm ở chỗ của lão Ngô lấy được notebook ở ký túc xá của Nhan Thanh Lâm.
Liễu Như Chân cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra ngày đó một chút.
Nhan Thanh Lâm cuộn tròn đã không có động tĩnh, bà ta lật xem cái notebook kia, không phát hiện cái manh mối gì, liền tùy tay ném ở trên bàn đi văn phòng hắn.
Nếu notebook liền ở trên bàn, hẳn là sẽ có trong hồ sơ sau khi đã bị thu thập, như thế nào tới Nguyên Đán mới cho Nhan Niệm Niệm?
Tim Liễu Như Chân đập đến cực nhanh, trong đầu ong ong hỗn loạn, móng tay thật sâu mà đâm vào lòng bàn tay.
Trừ phi......
Trừ phi lúc ấy Nhan Thanh Lâm không chết hẳn, hắn chờ sau khi bà ta rời khỏi, lại để lại manh mối ở trong notebook, sau đó đem vở dấu đi, Nguyên Đán mới được người viện nghiên cứu phát hiện.
Không sai, nhất định là như thế này, cho nên vừa rồi ánh mắt Nhan Niệm Niệm nhìn bà ta hung ác như vậy, hận không thể muốn giết bà ta, nhất định là ở trong notebook có viết là bà ta hạ độc Nhan Thanh Lâm.
Nghĩ đến đây, Liễu Như Chân cơ hồ muốn ngồi không yên, bà ta hốt hoảng mà tìm kiếm thân ảnh Cố Đồng Bằng, cũng không nhìn ông ta đang nói chuyện với ai, liền đem ông ta kéo ra.
"Em phát điên cái gì?" Cố Đồng Bằng mày rậm nhíu chặt, nhìn sắc mặt trắng bệch lung lay sắp đổ của Liễu Như Chân, lại hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Nó đã biết! Nó đã biết!" Âm thanh Liễu Như Chân vừa nhọn lại sắc, mang theo run rẩy rõ ràng.
Cố Đồng Bằng nhìn xem trái phải, mang theo bà ta tới một góc đình viện, cầm cánh tay bà ta, "Ai biết cái gì? Rốt cuộc làm sao vậy, em nói cẩn thận chút!"
Liễu Như Chân thật sâu mà hít vào một hơi, đem chuyện Nhan Niệm Niệm cầm notebook da đen nói, "Kia khẳng định là vở của Nhan Thanh Lâm, nhất định là Nhan Thanh Lâm viết ở vở cái gì, anh không phát hiện ánh mắt vừa rồi Nhan Niệm Niệm nhìn em, khẳng định là nó đã biết em giết Nhan Thanh Lâm!"
Đôi mắt Cố Đồng Bằng nheo lại, vừa rồi ông ta cũng chú ý tới vết thương trên mặt Cố Lẫm rõ ràng có chuyển biến tốt đẹp, nhưng không có nghĩ đến Nhan Thanh Lâm bên kia, chẳng lẽ Nhan Thanh Lâm thật sự để lại cái manh mối gì?
Ông ta nhìn chằm chằm Liễu Như Chân, "Lúc ấy, rốt cuộc em có tận mắt nhìn thấy hắn tắt thở hay không?"
"Có...... Có đi......" Liễu Như Chân cơ hồ muốn khóc, "Em, em cũng không biết nha! Em là nhìn hắn bất động mới rời đi......"
Cố Đồng Bằng thở dài, vỗ vỗ bả vai bà ta, "Không có việc gì, chúng ta không thể tự loạn đầu trận tuyến, hiện tại em làm vững cảm xúc, coi như là cái gì cũng chưa xảy ra, tất cả có anh đây."
Hai người ở bên ngoài đợi hơn mười phút, trở lại phòng khách lớn, Cố Đồng Bằng nhìn lướt qua.
Cố Lẫm vẫn như cũ bồi ở bên cạnh lão gia tử, từ trên mặt hai người này nhìn không ra cái gì. Không phải ông ta rất xác định, lão gia tử là một cáo già, trước nay đều là giận vui không hiện ra sắc, nhưng hẳn là Cố Lẫm sẽ không có tâm cơ sâu như vậy, có lẽ, nó cũng không để ý sống chết của Nhan Thanh Lâm, hoặc là, Nhan Niệm Niệm không nói với nó.
Mà Nhan Niệm Niệm lại ngồi ở góc trên sô pha, đối diện cô là Cố Dao.
Cố Dao đã thật lâu không có gặp qua Nhan Niệm Niệm, hiện tại hai người đều không ở cùng một trường học, cũng không ở cùng nhau, chỉ có ở chỗ của lão gia mới có thể thấy nhau một cái.
"Có phải em muốn thi một trường đại học liên quan đến âm nhạc hay không?" Cố Dao thấy trong tay Nhan Niệm Niệm cầm một quyển 《 giáo trình hướng dẫn lý thuyết âm nhạc 》, đây giống như là sách tham khảo âm nhạc của bài thi hệ chuyên ngành, mỗi ngày cô ta cũng xem.
Nhan Niệm Niệm ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi mà nhìn cô ta một cái, "Đúng nha, tôi thi học viện âm nhạc Hoa Quốc."
"Cái gì ——" Cố Dao tức khắc khẩn trương lên, "Em đã báo danh?" Nói xong cô ta mới nhớ tới thời gian báo danh đã sớm qua lâu, lại sửa miệng hỏi: "Em báo cái chuyên ngành gì?"
Nhan Niệm Niệm không chút để ý mà đáp: "Soạn nhạc."
Cố Dao nhẹ nhàng thở ra. Cô ta cũng báo danh học viện âm nhạc Hoa Quốc, bài thi chuyên ngành đặc biệt khó thì không nói, số người tuyển sinh còn rất ít, nếu Nhan Niệm Niệm cùng cô ta báo chuyên ngành giống nhau, liền ý nghĩa với việc thêm một đối thủ mạnh mẽ.
Cô ta âm thầm may mắn Nhan Niệm Niệm báo chính là "Soạn nhạc", cùng cô ta không phải một cái chuyên ngành, không có quan hệ cạnh tranh, nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại cảm thấy rất không thoải mái.
Nhan Niệm Niệm chẳng qua là xuất thân từ gia đình bình dân ở Tân Thành, hiện tại ngược lại cô trở thành người nhiều tài năng.
Hơn nữa, Nhan Niệm Niệm đã đăng vài bài hát mới, hưởng ứng cũng rất tốt, Weibo của cô ngoại trừ có quan hệ với Hạ Duy, còn có minh tinh đang nổi tiếng của đĩa nhạc Xuân Hoa, một bộ dáng đem cô trở thành tiểu sư muội mà chăm sóc.
Càng đáng giận còn có Mạc Thừa Hi, cũng thường xuyên giúp đỡ cô.
"Học viện âm nhạc Hoa Quốc cũng không phải là nơi có thể thi dễ dàng như vậy, chị khuyên em cũng không cần một thân cây thắt cổ chết, khóa văn hóa cũng không cần đi xuống, nhỡ ra bài chuyên ngành thi không qua được đâu." Giọng điệu Cố Dao chua lòm.
Nhan Niệm Niệm cười, "Khóa văn hóa của tôi...... Còn mượn đến chị phải nhọc lòng?"
Cố Dao nghẹn một cái, đúng nha, từ trước đến nay Nhan Niệm Niệm đều là top 3 của khối.
Nhan Niệm Niệm lại không hiểu được cô ta, hiện tại Cố Dao không gây thương tổn cô, nhiều nhất là mỉa mai vài câu, về phần tương lai Cố Dao có thể cũng thi đậu học viện âm nhạc Hoa Quốc hay không, Nhan Niệm Niệm cũng không lo lắng.
Hiện tại cô quan tâm nhất chính là Liễu Như Chân cùng Cố Đồng Bằng, sắc mặt Liễu Như Chân cực kém, hiển nhiên là bị cô kích thích tới rồi, về phần Cố Đồng Bằng, ngược lại nhìn không ra cái gì, nhưng mà ánh mắt ông ta mịt mờ mà đảo qua, khiến Nhan Niệm Niệm tin tưởng, vừa rồi Liễu Như Chân đã nói với ông ta chuyện notebook.
Cố Đồng Bằng nhìn kỹ mặt Cố Lẫm, vết sẹo quả thật tốt hơn rất nhiều, da thịt vốn dĩ gập ghềnh nhăn dúm dó trở nên trơn nhẵn, chỉ có nhan sắc không quá đều đều.
"Mặt con đây là dùng cái thuốc mới gì sao?" Cố Đồng Bằng hỏi.
Ngón tay thon dài của Cố Lẫm ở trên mặt sờ soạng một chút, "Ừm, ông ngoại có một người bạn cũ đưa phương thuốc mới, tôi thử rồi quả thật dùng được."
Cố Đồng Bằng nhíu mi xuống, bạn bè của lão gia tử đều là quyền quý, thực sự có phương thuốc dùng được cũng không nhất định, hiện tại ông ta còn không có biện pháp xác định đây rốt cuộc có phải phương thuốc Nhan Thanh Lâm cung cấp hay không.
......
Ăn qua cơm trưa, Nhan Niệm Niệm lên lầu nghỉ trưa, chỗ của lão gia tử có phòng ngủ chuyên dụng của cô và Cố Lẫm, đặt gần cùng nhau, mấy ngày cuối năm này bọn họ đều ở lại bên này.
Cố Lẫm đi ở bên cạnh cô, trầm mặc không mở miệng.
Tới cửa phòng ngủ rồi, Nhan Niệm Niệm vừa mới vặn then cửa tay ra, Cố Lẫm liền đem cô đẩy vào, "Phanh ——" một tiếng đem cửa đóng lại.
Nhan Niệm Niệm hoảng sợ, quay người nhìn anh.
Đôi tay Cố Lẫm nắm bả vai cô, trong con ngươi đen theo lửa giận, "Nhan, Niệm, Niệm!"
"Ách......" Nhan Niệm Niệm biết là vì sao anh tức giận, cười tủm tỉm mà sờ sờ tay anh, "Làm gì, cái dạng này của anh giống như là em đeo nón xanh cho anh nha."
Cố Lẫm môi mỏng nhấp thành một cái đường thẳng tắp, đuôi lông mày khóe mắt đều tràn ngập mấy chữ "Ông đây không cao hứng."
"A Lẫm." Nhan Niệm Niệm duỗi tay muốn ôm lấy eo hắn, thế nhưng anh nắm bả vai cô cùng cô vẫn duy trì khoảng cách, cánh tay của cô duỗi thẳng cũng không đủ dài, chỉ cần dùng đầu ngón tay vuốt sườn eo anh, "Đừng tức giận mà, lòng em hiểu rõ."
Bàn tay to khớp xương rõ ràng của Cố Lẫm nắm đầu vai tiểu xảo mượt mà của cô, mắt đen lẳng lặng mà nhìn chằm chằm cô.
Đầu ngón tay của Nhan Niệm Niệm ở trên eo anh nhẹ nhàng cào một chút, sắc mặt Cố Lẫm cứng đờ, muốn cười lại nghẹn lại, vẻ mặt mười phần vặn vẹo.
"A Lẫm." Nhan Niệm Niệm lại cào vài cái, ngón tay Cố Lẫm rốt cuộc buông lỏng, cô thuận thế uốn éo bả vai, tránh thoát khỏi ngón tay anh, nhào vào trong lồng ngực anh, ôm lấy eo anh.
Đầu nhỏ ở ngực anh cọ vài cái, Nhan Niệm Niệm nói: "Đừng lo lắng, thủ đoạn của Liễu Như Chân đơn giản chính là hạ độc, hơn nữa bà ta cũng không yên tâm thuê người khác, cho dù muốn giết em, khẳng định là muốn tự mình động thủ."
"Về sau, chỉ cần có bà ta tụ hội ở đây, em đều bảo đảm không ăn không uống, thứ gì cũng không đưa vào trong miệng, được không?" Nhan Niệm Niệm ngẩng mặt, ở trên cằm đang căng chặt của anh hôn một cái.
Cố Lẫm thở dài, "Nhan Nhan, anh không thể...... Mất đi em." Rõ ràng nói là kêu cô không cần nhúng tay vào chuyện này, nhưng chỉ một cái chớp mắt không ở đây, cô liền ở trước mặt Liễu Như Chân đem notebook da đen lấy ra.
Anh biết là tiểu nha đầu muốn rút dây động rừng, nhưng anh không muốn để cô đứng ra hấp dẫn hỏa lực, anh không thể tiếp nhận cô có một tia nguy hiểm.
Liễu Như Chân cùng Cố Đồng Bằng đều là hai tên hung thủ giết người không hề có nhân tính, chỉ cần nghĩ lại kiếp trước Liễu Như Chân có khả năng cũng giết người diệt khẩu với tiểu nha đầu như vậy, anh liền hận hiện tại không thể liền đem Liễu Như Chân giết đi.
Nhan Niệm Niệm lại ở trên mặt anh hôn một cái, "A Lẫm, anh sẽ không mất đi em, em vĩnh viễn đều bồi anh."