Tulip Đen Huyền Bí

Chương 3: Chương 3




Nơi đây là nơi nghị luận của gia tộc Charlemagne ở trang viên ngoại ô Luân Đôn – để tiện cho việc hội nghị, các quý tộc bình thường ở Luân Đôn thời đại Victoria có chuẩn bị một ngôi biệt thự ở ngoại ô hoặc trang viên ở nông thôn.cho mọi người quay về nghỉ ngơi trong khi giải lao, tạm dừng hội nghị.

Trong vườn hoa mênh mông vô bờ, Khiết nhi cầm lấy cái xẻng, đem đất cát màu có tính chất thoát nước tốt làm buông, sau khi xem xét và chia đều mật độ gieo trồng cách nhau khoảng cách cao nhất, ở mỗi 8cm đem hạt giống gieo lên mô đất cao gieo từng hạt vào mật độ cố định.

Phương hướng này là cô cố ý chọn lựa để làm vị trí trồng bởi vì nó có thể chắn gió, và không che khuất ánh mặt trời.

Luân Đôn thời khắc này là vào đúng tháng mười hai trời đông giá rét, là mùa thích hợp trồng cây uất kim hương, khí hậu càng thấp, mùa hoa càng dài. Gieo mầm vào mùa đông, thân củ sẽ bắt đầu mọc rễ, rồi trưởng thành một thân cây, một tới hai tháng sau sẽ nở hoa.

Đợi cho đóa hoa nở đến cực hạn, thì mầm cây thân củ sẽ héo rũ, nhưng sẽ cho ra quả cầu nhỏ trong đó có chứa hạt giống, đến lúc đó đào lên cắt lấy, bảo tồn trong kho ướp lạnh với nhiệt độ thích hơp, đợi đến mùa thu thì gieo hạt giống trong đó xuống một lần nữa.

Bởi vậy, cây uất kim hương có thể sinh tồn ra hoa, cũng có thể tạo nên cây khác có màu sắc và hoa văn tương tự, nhưng nếu muốn gây giống, trồng ra giống khác, tạo ra màu sắc và hoa văn đặc biệt, đó lại là một kĩ thuật khác.

Có khi trên đóa hoa xuất hiện những đốm đặc biệt, cũng không có nghĩa nó là một gốc cây uất kim hương đặc biệt, mà là bị bệnh ở hạt giống, hoặc là do đã bị côn trùng phá hoại làm hoa sinh bệnh, xuất hiện hiện tượng đó.

Nếu muốn tạo sản phẩm mới loại mới, phải chọn dùng hạt mầm khỏe mạnh, quá trình đào tạo rắc rối, rườm rà, hơn nữa phải chờ trên ba đến bốn năm mới có thể nở hoa.

Chính bởi vì như vậy, nên toàn bộ quý tộc Âu Châu vào thế kỷ mười sáu điên cuồng vì cây uất kim hương thì hoa thương tại Hà Lan cứ đào tạo ra sản phẩm loại mới, tăng giá cả ào ào, nhưng bởi vì phải chờ ba đến bốn năm mới có thể biết sản phẩm mới có hình dạng, màu sắc và hoa văn như thế nào, bởi vậy ngân hàng đưa ra chế độ giao dịch kỳ hạn giao hàng.

Ai có thể ngờ, kỳ hạn giao hàng và giao dịch được xuất hiện bởi những đóa uất kim hương xinh đẹp.

Khiết nhi đứng lên, nhìn về phía một mảnh hoa viên rộng lớn vô biên khác. Mấy ngày trước, cô cùng với người làm vườn đã đem hạt mầm gieo xuống, chuẩn bị tiến hành tạo ra phiên bản mới, nơi này còn lại là những hạt giống cực khỏe mạnh.

Cô dám vỗ ngực đánh đố, ở thế kỷ mười chín tại Anh quốc, tuyệt đối không có ai biết nhiều về cây uất kim hương hơn cô.

Thân là cô gái bán hoa, từ thời tiểu học trồng hoa cỏ như thế nào, hàng năm đều đến Hà Lan thăm hỏi dì - một người có thu nhập dựa vào việc trồng cây uất kim hương, hơn nữa lại có sự hiểu biết tri thức về nghề làm vườn đến từ thế kỷ hai mươi mốt, nên cô chắc chắn là một chuyên gia

Đó cũng là kỹ năng duy nhất giúp cô sống sót bình yên ở chỗ này, ngoan ngoãn giúp Simon hoặc các quý tộc khác trồng và tạo ra cây uất kim hương.

Đến nỗi trở lại chuyện ở thế kỷ hai mươi mốt, cô ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, mỗi đêm chỉ có thể nhìn chăm chú cái đồng hồ cổ cổ quái kia, lại không suy nghĩ được gì hết.

Bết bát nhất là...

Cô sợ hãi mình ở nơi này càng lâu, sẽ dần quên đi ý niệm nhớ nhà trong đầu cảm giác, kháng cự cái thời không này cũng càng ngày sẽ càng yếu đi.

Đơn giản là do người đàn ông lãnh khốc âm trầm kia - Simon. Charlemagne.

Khiết nhi thở dài, ngồi xổm xuống tiếp tục làm công việc gieo trồng còn đang bỏ dở, hồn nhiên không biết, ở cách đó không xa, từ cửa sổ lầu hai có một ánh mắt, chăm chú nhìn theo mỗi động tác của cô.

Simon theo từ trong cửa sổ thư phòng đi xuống nhìn ra xa, nhìn thân ảnh nhỏ nhắn, yêu kiều đang cúi xuống bận rộn trên bãi đất trống ở hậu viện rất, tuy rằng mặt không chút thay đổi, nhưng tầm mắt gắt gao lại tùy ý tiết lộ, hắn luôn muốn che dấu hoặc là đè nén sự để ý.

Chẳng qua là chỉ là một người phụ nữ Đông Phương, có khả năng giúp đỡ hắn trồng và tạo ra cây uất kim hương, lại có thể làm hắn hứng thú hoặc là động tình sắc dục, không có cái gì đặc biệt.

Ngay từ đầu, Simon đối với Khiết nhi đúng là chỉ có ý tưởng như thế.

Mấy tuần sau, ý nghĩ này chậm rãi, bắt đầu bị một loại ý niệm khác mãnh liệt bao trùm.

Ý nghĩ bao trùm này, có tên là "Để ý".

Hắn không thể không quan tâm sự tồn tại của cô gái đó, chỉ cần thân ảnh của cô khẽ thoáng qua trước mắt hắn, ngồi ăn cơm ở một bàn ăn chỗ khác, mặc dù hắn cố ý đến lệch thời gian đối mặt với cô ở trên bàn cơm - - Nhưng hắn vẫn để ý quan tâm cô trong vô thức.

Hắn vì thế cảm thấy không vui, thời gian trước đơn giản chạy đến trang viên khác ngủ nghỉ, nhưng vào thời điểm mở mắt ra sáng sớm hôm nay, hắn không thể giải thích được tại sao mình lại ngồi lên xe ngựa về tới đây.

"Đây là lần đầu tiên anh mang phụ nữ quay về tòa trang viện này." Người làm nam bên người của hắn, Owen bưng cà phê cùng trà bánh vào phòng, phát hiện chủ nhân từ khi bắt đầu bước vào thư phòng liền vẫn đứng lặng ở bên cửa sổ, nhịn không được tiến lên tìm tòi.

“Cô ấy là một cao thủ, có thể trồng ra cây uất kim hương mà trước đây chưa từng thấy." Simon đón lấy tách cà phê, ngồi lên chiếc sô pha đặt bên cạnh cửa sổ.

"Chỉ là như vậy thôi sao?" Owen ranh mãnh nhìn chủ nhân.

Cha của Owen là vị quản gia của gia tộc Charlemagne trước, Owen cùng Simon hai người chỉ thua kém một tuổi, quan hệ bên ngoài là chủ tớ, trên thực tế càng giống như là bạn.

Simon tin tường và xem Owen như người thân, cũng chỉ có Owen mới dám can đảm khiêu chiến sự kiên nhẫn của hắn, không giống như người ngoài e ngại hắn, quyền hạn mà hắn cho Owen nhiều hơn rất nhiều so với người khác, thậm chí cho phép hắn có chút bất kính là được gọi thẳng tên.

"Anh còn để cho cô ấy ngồi cùng xe ngựa, còn đích thân ôm cô ấy xuống xe." Owen lộ ra nụ cười mập mờ.

"Anh cũng biết cô ta yếu ớt nếu tôi không ôm cô ta xuống, cô ấy rất có thể sẽ ngã gãy cổ, đến lúc đó ai tới giúp tôi trồng hoa?" Simon không cho là đúng nói, đôi mắt màu lam chớp thật nhanh đến mức có chút khả nghi.

Ha ha, không thể tưởng được nhân vật làm toàn bộ phần tử đen tối, giang hồ trong Luân Đôn kinh hồn táng đảm - Simon. Charlemagne, lại cũng có lúc chột dạ, đây thật là quá thần kỳ!

"Khiết nhi rất đẹp, không thua vị công tước phu nhân nhà Hoult." Owen nhìn về thân ảnh một giai nhân Đông Phương bên ngoài cửa sổ, lại một lần nữa xác nhận địa vị của cô ấy ở trong lòng chủ nhân.

"Tôi mang cô ấy trở về, chỉ là bởi vì cô ta có giá trị lợi dụng." Simon lại nhấn mạnh thêm một lần nữa, cũng là tự nhủ với bản thân.

"Nếu chỉ bởi vì như thế, vậy anh thật sự không nên mỗi ngày đều tự giam mình ở thư phòng, lãng phí suốt cả ngày ngồi ở cửa sổ quan sát cô ấy." Hắc, hắn – Là một người hầu tận trung làm việc bên người Simon, đương nhiên đã học được cách quan sát tỉ mỉ.

"Owen!" Khuôn mặt tuấn tú cùa Simon hiện lên vẻ tức giận căng thẳng.

Owen không sợ chết, nở nụ cười, lập tức đẩy cửa sổ ra, cất cao giọng gọi về hướng Khiết nhi: "Khiết nhi, Simon muốn cô lập tức vào thư phòng của anh ấy."

"Anh đang làm cái quái quỷ gì thế?" Simon lạnh lùng hỏi.

"Nhà Charlemagne đã lạnh lẽo từ lâu lắm rồi, cần một chút tiếng cười ấm áp, anh không biết là tiếng cười cùa Khiết nhi rất dễ nghe sao? Vừa vặn cũng đúng lúc trà chiều, tôi đi giúp Khiết nhi pha một bình hồng trà." Owen cầm lấy chiếc khay bạc, lưu loát rời khỏi thư phòng.

Cùng thời khắc đó, Khiết nhi cũng bước vào thư phòng, hôm nay cô mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, làm cho khuôn mặt cô thoạt nhìn dịu dàng thanh lịch, xinh đẹp, bị ánh mặt trời giữa trưa hun đến ửng đỏ.

"Anh tìm tôi?" Đối với vị thượng cấp cao ngạo đã trở thành ông chủ của cô, Khiết nhi vẫn là rất khó giống như những người hầu khác, dùng giọng điệu cung kính, thái độ cảnh giác đối mặt. Làm ơn đi, cô đến từ thế giới bình đẳng ở thế kỷ hai mươi mốt, mới không thèm quan tâm tới chế độ giai cấp ở nơi này!

"Ngồi đi." Simon liếc mắt về phía cái ghế sofa màu sắc và hoa văn bằng nhung bên cạnh. Cô vừa đi vào, thư phòng trang nghiêm tựa hồ bị vây quanh bởi một luồng ánh sáng mặt trời, lo lắng đã tràn ngập cả phòng.

"Vừa vặn, tôi cũng có một số việc muốn cùng anh thương lượng." Khiết nhi không được tự nhiên ngồi vào sô pha, ngẩng đầu một cái vừa vặn cùng anh nhìn nhau, không hiểu sao tim liền đập mạnh, mất tốc độ.

Vào ở tòa trang viện này trong mấy ngày nay, cô phát hiện, có một ánh mắt luôn dõi theo cô, cô không biết chủ nhân của cặp mắt kia muốn cái gì, cũng không biết anh ta đang quan sát cái gì.

Cô thậm chí hoài nghi, không biết anh ta có còn nhớ chính anh ta đã cảnh cáo cô cái gì hay không. Nếu nhớ rõ, tại sao anh ta lại luôn dùng đôi mắt xanh xinh đẹp kia dõi theo cô? Giống như cô là một người xâm nhập lãnh địa thần thánh của anh ta, là nữ tặc có ý đồ muốn lấy đi cái gì đó.

"Cô muốn bàn cái gì?" Ngón tay Simon dọc nhẹ theo hoa văn trên miệng ly, mặt không cảm xúc nhìn cô, ngực bởi vì hai gò má mê người đỏ ửng của cô mà căng thẳng không thôi.

Đáng chết! Nhất định là bởi vì lâu lắm rồi anh không ôm phụ nữ!

"Trong vòng một tháng tôi có thể dạy người làm vườn của anh cách trồng ra các giống loại uất kim hương mà không ai có thể lảm được, chỉ cần sau khi bọn họ học được, anh phải thả tôi rời đi."

Nghe được một từ rời đi, đôi mắt xanh của Simon liền lạnh lẽo, ngực giống như bị cục sắt đè nặng, cảm xúc không vui nhanh chóng lan tràn toàn thân.

Ngay từ đầu, trong đầu cô đã không ngừng có ý niệm rời đi, nay cô thỏa hiệp lưu lại, mới vừa không lâu lắm, lại muốn rời khỏi?

"Cô cho rằng ta là một tên ngốc không biết gì về cây uất kim hương sao?" Anh cố gắng tự chủ không đem sự buồn bực trong lòng biểu hiện ra ngoài, mà là lạnh lùng như thường ngày, giọng điệu cũng tràn ngập châm chọc hỏi." Thời gian để tạo ra giống mới phải đợi từ ba năm trở lên, ta làm sao có thể xác định sau khi cô rời đi, thân củ này sẽ cho ra loài hoa như mong muốn của ta?"

Thật sự là - Không thể nói lý với tên khốn này! Ác ôn! Khiết nhi ở trong lòng mắng anh một ngàn lần một vạn lần, nhưng như thế này cũng không đủ để tiết hận.

"Rốt cuộc anh muốn loại uất kim hương như thế nào" Bình tĩnh chiến thắng tức giận, cô cũng không thể đánh mất mặt người Đông Phương ở thế kỷ hai mươi mốt.

"Cây uất kim hương màu đen." Ánh mắt của anh thay đổi âm trầm, một chút tối tăm le lói lên con ngươi xanh thẳm.

"Màu đen?" Khiết nhi ngẩn ra, nhớ tới ngày mới quen hôm đó, anh nhìn thấy đóa hoa "Dạ hậu" khô héo kia thì sự cố chấp mãnh liệt xuất hiện trong đáy mắt.

Cây uất kim hương màu đen? Không phải là trồng từ khắp cả vườn "Dạ hậu" sao? Chuyện này có gì khó khăn? Từ thế kỷ hai mươi mốt cô có mang theo túi thân củ cùng hạt mầm kia, trong đó có vài hạt là "Dạ hậu".

A, không đúng! Cô lại đã quên, nơi này là thế kỷ mười chín, ở niên đại này, người Âu châu quả thực giống như ma, muốn sản xuất ra cây uất kim hương màu đen căn bản, đơn giản là vì nó không tồn tại trong cái niên đại này.

"Chỉ cần tôi có thể giúp anh trồng ra Dạ Hậu, anh liền lập tức thả tôi rời đi?"

"Dạ Hậu? Cô ngay cả cách tạo trồng ra nó cũng còn không hiểu được, đã muốn đặt tên trước cho nó ư?" Anh đùa cợt nhếch khóe miệng.

Không xong, sao cô lại lỡ miệng thế này! Khiết nhi cắn môi, nhanh chóng ngừng đề tài, khẳng định: "Đó là bởi vì tôi tin tưởng tôi nhất định có thể đào tạo ra nó."

"Vậy thì chờ khi cô đem một đóa hoa uất kim hương màu đen sống sờ sờ đến trước mặt ta, thì chúng ta hãy tiếp tục bàn đến chuyện cho cô rời đi." Simon phát hiện mình đối với ý niệm rời đi nơi này trong đầu cô cảm thấy tức giận dị thường.

Có lẽ cô có một chút sợ anh, nhưng cô cũng không giống với những người khác như vậy, thấy anh liền trốn, thậm chí dám ưỡn ngực lên nhìn thẳng vào anh. Một khi đã như vậy, tại sao cô lại ước được nhanh chóng rời đi?

"Tôi hy vọng hiện tại đàm phán thật tốt trước, để tránh đến lúc đó anh lại đổi ý."

"Cô có gì bất mãn đối với nơi này?" Sắc mặt của Simon đã sa sầm toàn bộ, đôi mắt xanh cũng hơi hơi nheo lại, phóng ra tia sáng nguy hiểm.

Tim Khiết nhi đập điên cuồng, cả người bị tầm mắt của anh đóng băng tại chỗ, tựa như con thỏ bị súng săn chĩa vào, một cử động cũng không dám.

"Tôi... Tôi không có cái gì bất mãn, tôi chỉ là muốn rời khỏi nơi này." Ngoài ra nhất định phải rời xa anh! Cùng với ánh mắt lạ thường luôn dõi theo cô của anh, làm cô cảm thấy bất an, giống như có một luồng sức mạnh cường đại lạ thường quấn chặt lấy cô, làm cho cô không bao giờ muốn có thể trở về thế kỷ hai mươi mốt nữa.

Nói một cách thẳng thừng, cô là muốn thoát đi anh, ngăn cản người đàn ông ở thế kỷ mười chín này tiếp tục xâm nhập suy nghĩ của mình, làm cho cô ăn ngủ không yên, tim đập nhanh như trống trận, giống như là... Cảm giác yêu.

Trời ơi! Đối với cô – Người đến từ thế kỷ hai mươi mốt người mà nói, anh đã là "Cổ nhân" hơn một trăm năm trước, sao cô có thể nào cùng anh sinh ra sự mơ mộng kỳ quái? Cái này rất... Rất cổ quái !

"Cô không có nhà để về, ở Luân Đôn cũng không có người thân, rời khỏi nơi này thì có thể đi nơi nào?" Simon cười lạnh, ngực lại tràn đầy tức giận ngay cả chính anh cũng không thể giải thích được.

Chẳng qua chỉ là một phụ nữ, chỉ cần cô nguyện ý lưu lại dạy kỹ thuật trồng hoa, đã không có giá trị lợi dụng, nghĩ như thế thì là như thế, anh cần gì phải để ý?

Nhưng... Thật là chết tiệt, một ngàn, một vạn cái chết tiệt! Anh lại cực kì để ý!

Lời nói của Simon làm tim Khiết nhi đập mạnh và loạn nhịp. Đúng vậy, rời khỏi nơi này cô có năng lực đến nơi nào? Cô nên làm sao mới có thể trở về thế kỷ hai mươi mốt?

"Cô có thể ở lại chỗ này cả đời, ta chưa bao giờ bạc đãi người làm việc giúp ta." Simon cao ngạo lại nhân từ nói.

"Tôi không cần!" Khiết nhi từ trên ghế salon giật mạnh nhảy người lên, một cơn hoảng hót lạ thường đột ngột dâng tràn khắp trái tim cô.

"Ta chỉ có lòng tốt đưa ra sự lựa chọn cho cô, trên thực tế, nếu ta không muốn thả cô đi, cô có làm sao cũng không đi được." Simon cũng ung dung đứng lên theo, anh sẽ không cho người khác có cơ hội ngạo nghễ nhìn anh, trái lại ỷ vào thân hình cao lớn ưu thế, đem thân hình nhỏ thó của cô bao phủ ở trong phạm vi thế lực của mình.

Khiết nhi chưa bao giờ tức giận như giờ phút này. Cô đối với người khác luôn luôn thân thiện hữu lễ, đó cũng là lý do lớn nhất tại sao khi vừa xuyên qua thời không này, cô đã bị ma cô lừa bán vào nhà chứa.

"Tên khốn kiếp đáng ghét này!" Nếu không phải không thể cầu cứu với bất kì ai, vào cái thời không vừa xa lạ này, cô đã sớm chạy trốn.

"Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng hứa sẽ thả cô đi” Simon cong đôi môi lên nở một nụ cười tuyệt đẹp, đôi mắt xanh theo bộ ngực cô đập phập phồng kịch liệt nhìn lên, vào khuôn mặt tinh tế.

"Anh... Khốn kiếp, nên bị nguyền rủa một vạn lần!" Hai gò má Khiết nhi bởi vì tức giận mà ửng đỏ, đoi môi mềm thở hổn hển, bộ dáng kia có thể so sánh với một đóa hoa uất kim hương xinh đẹp, kiều mị nở rộ dưới ánh nhìn của Simon

Lại một lần nữa, cảm quan mãnh liệt khống chế đầu óc của Simon khiến anh bỏ lơ đi lý trí cùng nguyên tắc.

Anh bỗng nhiên giữ chặt gáy của cô, cúi đầu bắt lấy được môi của cô, khi chạm vào rồi liền hung ác đẩy ra hai cánh môi nhỏ, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò vào cái lưỡi non mềm.

Mút thật sâu, đầu lưỡi lật tới lật lui chiếc lưỡi ngọt ngào của cô, lướt qua từng chiếc răng trên hàm, rồi mới bò lên cái lưỡi phấn hồng đang đơ ra, bắt đầu mút, thậm chí phát ra tiếng vang mập mờ.

Khiết nhi ngây ra từ đầu đến cuối, hai tay muốn đẩy anh ra, lại chỉ có thể yếu đuối vô lực đặt trên ngực Simon, đầu ngón tay run rẩy bám chặt cổ áo anh, muốn chồng cự khí thế hung hăng đang chiếm đoạt môi cô, ngược lại làm cho mình càng lún càng sâu.

"Buông ra..." Cô phát ra tiếng nỉ non nhỏ vụn, rất xấu hổ khi phát hiện mình lại đi thích nụ hôn của hắn. Nụ hôn của hắn khác bản tính của hắn một trời một vực, tựa như ngọn lửa bùng cháy, nhiệt tình đó có thể thiêu cháy cô.

"E hèm. Hình như tôi tới không đúng lúc?" Một tràng tiếng gõ cửa vang lên, Owen bưng một ấm hồng trà cùng một bàn bánh ngọt tinh xảo, rất không thức thời, tự ý bước vào phòng trong lúc này.

Simon mới thoáng giảm đi lực đạo hút, tạm dừng trên môi cô, Khiết nhi lập tức đẩy hắn ra, lập tức lui về phía sau, động tác quá lớn nên ngã thẳng trên ghế sofa, thở hổn hển, tim đập mạnh và loạn nhịp, giận dữ trừng mắt vào người đã cưỡng hôn mình.

"Không có sự cho phép của ta, cô không thể rời khỏi tòa trang viện này nửa bước." Simon ngạo mạn, liếc mắt ra lệnh, lạnh lùng trừng mắt nhìn Owen - Người “đã làm môt việc tốt” một cái, lập tức rời khỏi thư phòng.

Nhìn bô dáng của chủ nhân ung dung rời đi như không có chuyện gì xảy ra, Owen rất không nể mặt cười ra tiếng, đem khay bạc đặt trên bàn trà cổ xưa, cười nhìn Khiết nhi.

Khiết nhi hai má đỏ bừng, không dám nhìn về hướng Owen, đứng dậy muốn đi, lại bị Owen vươn tay áp quay về ghế sofa.

"Khiết nhi, tôi nghĩ, có một số việc tôi không thể không nói với cô." Owen nhìn cô nở nụ cười đầy thâm ý tươi cười."Nó có liên quan chút ít đến chuyện của Simon."

Cả buổi tối, Simon đều chìm đắm trong câu lạc bộ mà hắn đầu tư vào.

Đây là câu lạc bộ thuộc về giới xã hội thượng lưu, hơn nữa giới hạn đàn ông gia nhập, trước khi vào phải điều tra lý lịch, xác định thân phận địa vị cùng với tài lực.

Câu lạc bộ trang hoàng cực kỳ xa hoa, cung cấp rượu thuốc lá cùng những món ăn thức uống hạng sang, đẳng cấp, có phòng đọc sách báo, cũng có cung cấp các loại trò chơi cho các hội viên, hoặc là bên trong có thiết bị thể có không gian riêng, hết thảy cái gì cần có đều có, chỉ sợ không đủ sức trả phí mà thôi.

Hắn ngồi chung với một đám quý tộc ngày thường qua lại trong phòng dành cho khách quý, trong tay cầm một ly rượu có cho thêm đường cùng nhục quế, đôi mắt màu xanh âm trầm, giống như hai mảnh biển rộng nổi lên sóng gió.

Quả thật tâm tình hắn hôm nay không tốt, nguyên nhân chính vẫn là vì một người phụ nữ, loại chuyện này không nên phát sinh ở trên người hắn, không nên!

Vừa nghĩ tới hành đông của hắn đối với Khiết nhi thật mãnh liệt đến ngay cả Owen đều phát hiện, nên vì thế đau đầu, đầu óc của hắn tại sao lại có thể thất thường như thế, nhiều lần lặp đi lặp lại, không cách nào khống chế chính mình, đụng chạm vào cô ấy, hôn cô ấy.

Suy nghĩ đến đây, Simon nắm chặt ly rượu thủy tinh, ngửa đầu uống một hớp lớn, muốn mượn chất cồn tẩy sạch hình ảnh kiều mị đang chiếm lấy đầu óc mình.

Những người khác thấy thế cũng không dám tiến lên trêu chọc, chỉ là đều tự nâng chén uống rượu, trò chuyện những việc cá nhân chất chứa trong lòng gần đây hoặc là những chuyện lý thú phát sinh khi đi chơi.

Bỗng nhiên, bóng một người phụ nữ diễm lệ rực rỡ dừng bước vào câu lạc bộ, đưa tới ánh nhìn của tất cả các quý tộc, thân sĩ.

"Caroline. Caryle?" Có người kinh ngạc hô lên tên của người phụ nữ đó.

Caroline thân mặc một bộ lễ phục thiên nga may bằng vải nhung màu tím đậm, trên đầu đội mũ dạ chuế hoa, tóc vàng hơi xoăn được bới lên, để lại vài loạn tùy ý rơi sau gáy, trên đôi vai trần, tạo nên sự gợi cảm làm người ta có ý nghĩ lạ thường.

Cô ta tràn ngập tự tin đi về phía trước, không để ý tới ánh mắt của những người khác. Có sự chấp thuận của Simon, cô ta có thể tự do ra vào câu lạc bộ của hắn, giống như một nữ vương, đón nhận những ánh mắt ngưỡng mộ của đám đàn ông gần đó.

Trên thực tế, thân là danh kỹ tung hoành ở trong giới thượng lưu quý tộc, cô ta vốn được sự sủng ái của đàn ông, một đám vương công quý tộc xem cô ta như bảo bối mà thương yêu, thậm chí ngay cả hoàng tử của Anh quốc cùng các nước nhỏ Âu Châu, đều là một trong các tình nhân đông đảo của cô ta.

Cô ta có thể tới lui tự nhiên ở các địa phương tại Luân Đôn, cũng từng cùng ta tử tham dự yến hội cung đình, cô ta là một con bướm hoa hoét cao quý nhất trong giới xã hội thượng lưu, muốn có được một đêm xuân cùng cô ta, giá trị khó có thể tính ra.

Caroline một bước tiến đến ghế lô, những người khác liền biết ý tự giác rời đi, lưu lại cô ta cùng Simon.

"Tâm tình không tốt sao? Người yêu của em." Caroline tiếp nhận chén rượu của Simon, ngồi ở bên cạnh hắn, thân thể mềm mại kề đi qua.

"Tôi không có hứng thú đêm nay." Simon lạnh nhạt nhắm mắt, bưng chén rượu khác trên bàn lên, thâm trầm suy nghĩ uống cạn.

"Ha ha, thưa công tước đại nhân thân mến, anh sẽ không nhỏ nhen như vậy chứ ? Em chỉ là tới nơi này tìm chút vui vẻ, thuận tiện lên tiếng chào hỏi anh, còn có mời anh buổi tối ngày mốt tới tham gia yến hội ngắm hoa của em, đừng xem em như cái gai như thế ?"

Caroline thông minh tìm ra cho mình bậc thang để đi xuống, đáy lòng lại đầy chua xót. Bao nhiêu đàn ông cầu xin có được nụ cười của cô ta, cô ta lại chỉ chung tình đem mình trở thành tình nhân trên giường của Simon.

Vì muốn hắn có được niềm vui, cô ta đem biệt thự ở ngoại ô của mình trồng thành vườn hoa uất kim hương đầy nghiêm chỉnh, khi tới gặp hắn cũng sẽ bỏ công sức trên quần áo, váy thêu hoa văn hoặc làm hoa văn trên tóc, cũng đều lấy chủ đề về cây uất kim hương.

Simon thích cây uất kim hương, vô cùng thích. Không phải là bởi vì hắn yêu thích, mà là bị ảnh hưởng từ mẫu thân đã qua đời, hắn chỉ yêu cây uất kim hương.

"Ngắm hoa? Người làm vườn của cô lại tạo ra cách trồng các loài hoa mới?" Anh mắt Simon cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào cô ta.

"Cây uất kim hương màu tím đen, so với thời gian trước, cái loại hoa mà bá tước Milton công khai càng gần với màu đen hơn, anh nhất định sẽ thích." Caroline nhân cơ hội gần gũi, mềm nhũn kề tựa vào bên cạnh hắn.

Cô yêu người đàn ông này, người đàn ông này lại không cho phép bất kì ai yêu anh ta, mà cô có rất nhiều thân phận giữa các nam nhân, vừa vặn có thể che dấu tình yêu của cô... Nếu không phải như vậy, hắn đại khái cũng sẽ không cho cô lưu lại, ở bên cạnh hắn. Caroline khổ sở suy nghĩ.

Cốc cốc. Ngoài cửa phòng truyền đến hai tiếng gõ vang lễ phép, thân là tùy tùng nam thân cận, phục vụ bên người chủ nhân, Owen vẫn luôn xuất hiện trước khi Simon uống say khuyên hắn đi về nhà.

"Công tước đại nhân, thời gian không còn sớm." Có người ngoài ở đây, Owen sẽ không gọi thẳng tên của chủ nhân.

"Owen, anh thực làm người ta mất hứng, tôi vừa mới tới đây, lại không thể để cho tôi cùng công tước trò chuyện nhiều thêm chốc lát sao?" Caroline nửa đùa nửa hờn dỗi, đôi mắt lưu luyến dây dưa đến từng cử chỉ một của Simon.

"Công tước đại nhân đêm nay muốn ở biệt thự tại ngoại ô, Caroline tiểu thư cũng đã biết quy tắc của Công tước." Owen nhìn ra Caroline ám chỉ muốn ở lại đêm nay, không thể không lên tiếng thay chủ nhân từ chối.

Caroline đương nhiên biết quy tắc của Simon. Owen nói đến tòa biệt thự trang viên kia, từng là chỗ ở của mẹ Simon, hắn cũng không từng mang phụ nữ quay về nơi đó, nơi đó giống như là tòa thành bí mật của hắn.

"Vậy ít nhất, để cho tôi đi cùng xe đưa công tước đại nhân trở về, có thể chứ? Người yêu của em." Caroline lấy tươi cười che dấu mất mát, yêu kiều khẽ vuốt ngực Simon.

Simon lãnh đạm liếc mắt nhìn cô ta một cái, sửa sang lại áo vạt áo phía trước, không cự tuyệt cũng không lên tiếng trả lời, đứng dậy rời khỏi phòng.

Thấy thế, Caroline cười bình thản, đuổi sát theo bước chân hắn.

Cô ta biết, cho dù hắn lãnh đạm, cũng sẽ không vô tình đối với cô ta. Không chỉ là bởi vì cô ta là tình nhân ở trên giường của hắn, càng bởi vì thân phận của cô ta vẫn luôn khiến cho hắn nhớ tới mẹ của mình.

Mẹ của Simon năm đó cũng là danh kỹ tuyệt thế ở trong giới quý tộc thượng lưu.

Xe ngựa dừng lại ở cửa biệt thự, Simon một tay vịn trán, đã có tám phần say, Caroline ra tay trước Owen, dìu cả người Simon đi xuống xe ngựa, đối với biệt thự hoa mỹ sừng sững đứng trước mắt, trong mắt lộ ra vô hạn chờ mong.

Owen ho nhẹ một tiếng, đưa tay tới đón."Caroline tiểu thư, đưa đến đây là được."

Caroline bất đắt dĩ treo lên tươi cười trên mặt, thật chậm rãi buông cánh tay Simon ra, đang nghĩ tới nên lấy cớ gì làm cho mình lưu lại thì một trận tiếng cười mềm mại đột nhiên lọt vào trong tai.

Caroline quay đầu, thấy một người con gái Đông Phương tuổi còn trẻ đang ôm trong tay một chậu hoa, trên người mặc quần áo bằng tơ lụa, không có đeo tạp dề màu trắng, từ đó có thể biết, thân phận của cô gái này không phải là người hầu.

Cô ấy là ai? Caroline cảnh giác nhìn cô gái người Đông Phương, đáy lòng hoảng hốt chưa bao giờ có, quay đầu nhìn Simon, phát hiện ánh mắt của hắn đang dõi theo thân ảnh cô gái Đông Phương này.

"Khiết nhi." Owen gọi lại người đang cười nói cùng hầu gái, cố ý xem nhẹ Caroline.

Người hầu gái vừa thấy là chủ nhân vừa về tới nhà, nhanh chóng khom mình hành lễ, chạy đi như bay, Khiết nhi ôm bình hoa thủy tinh, xoay xoay vặn vặn đi tới gần.

Vừa nghĩ tới câu chuyện Owen nói buổi chiều... Ai, cô có thể làm bộ quên sạch hết được không?

"Có chuyện gì sao?" Khiết nhi vừa ngửi được mùi rượu tỏa ra từ trên người Simon, chiếc mũi xinh khẽ nhăn một chút, lại thấy khóe miệng Simon nổi lên một chút ý cười.

Nếu đổi lại trước đó, hơn nữa tên xấu xa này hôm nay còn hôn trộm cô, cô sẽ vừa tức vừa giận đối với nụ cười này, còn có thể có một chút sợ hãi.

Bất quá, chỉ cần nghĩ tới chuyện xưa Owen nói, cảm giác của cô đối với tên xấu xa này liền phức tạp... Đáng giận, Owen nhất định là cố ý!

"Công tước uống say, có thể giúp tôi dìu ngài ấy đi vào không?" Sự dụng tâm cố ý của Owen giúp hai người tạo ra cơ hội hiện ra rất rõ ràng, đến tên ngốc cũng nhìn ra được.

Khiết nhi chần chờ, bên cạnh là Caroline vừa sợ vừa hoảng hốt, đáy mắt dấy lên lòng đố kị, lập tức tiến lên nắm lấy cánh tay của Simon.

"Sao lại phải làm phiền một cô bé chứ? Một mình tôi cũng có thể hầu hạ công tước chu toàn." Caroline thân mình khẩn trương kề sát vào Simon, lúm đồng tiền diễm lệ làm hoa cỏ nở rộ ở trước nhà thất sắc.

Khiết nhi nhìn hai người bọn họ tứ chi thân mật tiếp xúc, ngực bỗng nhiên có chút trống rỗng, giống như đánh mất cái gì, lại có chút chua chát đau đớn, nhưng cô lại cực lực xem nhẹ cảm giác đó, cố ý lui về sau một bước, muốn mượn từ khoảng cách vừa kéo ra làm cho mình thanh tỉnh.

Động tác nhỏ này lại chọc giận Simon, hắn không kiên nhẫn vươn ra khỏi Caroline cùng Owen, tuy có men say, nhưng bước chân vẫn là kiên định có lực đi về hướng Khiết nhi, rồi mới đưa tay kéo cô vào lòng.

Khiết nhi bị hành động đột ngột của hắn hù dọa, chậu hoa trong tay rơi xuống trên đất, tầm mắt hoa một cái, cô đã bị Simon kéo lên bậc thang trước cửa, kéo thẳng vào trong nhà.

"Harvey." Owen gọi người chăn ngựa tới."Đưa tiểu thư Caryl về nhà."

"Cô gái đó là ai? Sao cô ấy lại bị kéo vào phòng như vậy?" Caroline không chịu đi, vẻ mặt khiếp sợ hỏi Owen.

"Cô ấy là người trồng hoa mới được mời đến. Nếu không có chuyện gì khác, xin thứ cho tôi không thể tiếp đãi." Owen đặt một tay ở ngực trái, khẽ khom người liền xoay mình đi vào nhà, để lại Caroline kinh ngạc trừng mắt nhìn cánh cổng sắt màu đen khép lại một lần nữa.

Người trồng hoa? Một người trồng hoa sao có thể không biết quy tắc như thế? Lại có thể làm cho Simon biểu hiện để ý như thế? Caroline thất hồn lạc phách ngồi lên xe ngựa, xuyên qua cánh cửa sổ xe ngựa, tan nát cõi lòng nhìn biệt thự hoa mỹ cách mình càng ngày càng xa.

Không, cô ta sẽ không thua! Cô gái Đông Phương kia chỉ là một người làm vườn, làm sao có thể so sánh với cô ta? Cô ta từng ở trên giường hầu hạ Simon, Simon mặc dù có tình nhân khác, nhưng không có ai được cố định như cô ta, tính cách hắn lạnh lùng, âm trầm hiếu thắng như vậy, tuyệt đối không có khả năng yêu một người.

Cô ta mới là người gần Simon nhất... Đúng vậy. Huống chi, cô ta cùng mẹ hắn có quá nhiều điểm tương đồng, Simon đối với cô ta nhất định có một sự quyến luyến nào đó, tuyệt đối sẽ không chia tay với cô ta.

Caroline an ủi chính mình như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.