Từng Bước Dụ Dỗ Nữ Luật Sư Xinh Đẹp Của Tư Lệnh

Chương 10: Q.1 - Chương 10




Xe vững vàng chạy một mạch đến trước cửa một hội quán, Đan Diệc Thần nắm tay Nghê Tiêu xuống xe.

Lần đầu tiên anh đối đãi với cô giống như thân sĩ, làm cho cô có chút không quen, nhưng mà sau vài giây lưỡng lự, cô dứt khoát lựa chọn đưa tay cho Đan Diệc Thần, bởi vì cô phát hiện, có một đám phóng viên đang vây ở bên ngoài xe.

Chân mang giày cao gót bảy tấc vừa mới chạm đất, đèn flash bốn phía “bùm bùm” nhấp nháy, làm cho đêm tối trong nháy mắt trở nên sáng như ban ngày.

Nghê Tiêu chưa từng gặp qua tình huống như thế, trong lòng hơi chột dạ, chỉ có điều nhìn thấy Đan Diệc Thần ở bên cạnh ưỡn ngực thẳng lưng, tư thế giống như một quân nhân không sợ địch, cô cũng không tự chủ ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.

“Đừng nghĩ gì cả, cứ đi theo tôi.”

Thanh âm trầm thấp của anh vang lên ở nơi vừa ồn ào vừa xa lạ như thế này khiến cho người ta có cảm giác an tâm, Nghê Tiêu lần đầu tiên không tranh cãi với anh, mà ngoan ngoãn nắm lấy bàn tay to của anh, dưới ánh mắt đánh giá tò mò của phóng viên, bình tĩnh bước lên thảm đỏ phía trước.

Bữa tiệc này giống như một bữa tiệc từ thiện, người có mặt ngoài những cái tên nổi tiếng trong thương giới, Đan Diệc Thần với chức vụ cao cấp trong quân đội, đi đến đâu cũng có người nịnh nọt anh, thừa dịp anh đang bị các thiên kim quấn lấy không có cách nào thoát ra được, Nghê Tiêu nhanh chóng nhấc váy đến bàn ăn, trời biết cô đói như thế nào a!

Vừa mới dùng nĩa để xiên một miếng bánh ngọt, trên vai đã bị một bàn tay lớn chụp lấy, người đó cười hihi

“Này, cô là thiên kim tiểu thư nhà ai?. Vì sao từ trước đến giờ, tôi chưa gặp cô?”

Nghê Tiêu thầm nghĩ trong lòng lại gặp “công tử đào hoa” rồi, không ngờ ở đây cũng không thiếu những công tử ăn chơi khét tiếng.

Cô phục hồi tinh thần, khéo léo thoát khỏi móng vuốt của đối phương, cố gắng để bản thân lộ ra nụ cười dịu dàng:

“Thật ngại quá, tôi không phải là thiên kim nhà ai hết, chỉ tới đây ăn không uống không mà thôi”

Đến bắt chuyện với cô là một đại thiếu gia mặt trắng nõn, cả người mặc âu phục, đầu tóc chải gọn gang, cặp mắt lại quét tới quét lui trước ngực cô, quả thực làm cho lòng người không thoải mái.

Nghê Tiêu nghĩ muốn sớm thoát khỏi đối phương, cho nên buông đĩa thức ăn trong tay, muốn đi về phía Đan Diệc Thần, ai ngờ đối phương lại nhất quyết không tha, trực tiếp bắt lấy tay cô, hơi tức giận nói:

“Bổn thiếu gia còn chưa nói xong, ai cho phép cô rời đi?”

Trong lòng Nghê Tiêu cảm thấy buồn cười, đây là cái đạo lý gì vậy?.

Anh ta nói chuyện, cô phải ngoan ngoãn lắng nghe sao?. Cô không chút khách khí đẩy cánh tay anh ta ra, bước về phía trước.

Người đàn ông ngây ngẩn cả người, tiếp đó, một cơn tức giận dâng lên trong lòng, anh ta ra hiệu cho một người bạn gái ở đằng trước, cô ta hiểu ý, giơ chân ra.

Nghê Tiêu lảo đảo một cái, vấp phải mép váy, lại đụng phải người bồi bàn đang bưng rượu hướng cô đi tới, nhất thời một ly rượu hất lên váy của cô, còn chưa kịp hét chói tai, thì trọng tâm của cô bất ổn, ngã xuống mặt đất, chật vật không chịu nổi.

Tiếng vang thật lớn ấy đã thu hút ánh nhìn của bốn phía, gian kế của anh ta đạt được nên lộ ra nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa, người phụ nữ kia lại nhẹ nhàng thu hồi chân, đứng lặng ở trong đám người, bộ dạng như đang xem kịch vui

Váy màu trắng của cô đã sớm bị lem bẩn, vết rượu theo cần cổ của cô chảy dọc xuống ngực, chảy dọc xuống dưới, trong vòng vây xem lặng ngắt như tờ, ánh mắt của cô hung hăng phóng tới trên người “Tiểu bạch kiểm”

“tiểu bạch kiểm” bị ánh mắt của cô làm cho kinh sợ lùi về phía sau 2 bước, bỗng nhiên nhớ tới thân phận của mình, nhất thời ngẩng cao đầu, vẻ mặt khinh thường nói:

“Này, tôi nói vị tiểu thư này, những người ở đây đều là người có thân phận, nếu như cô không có việc gì thì hãy mau vào toilet để xử lý vết bẩn của mình đi, cũng không biết là người nào không có mắt, lại dẫn cô vào đây”

Vừa dứt lời, “Tiểu bạch kiểm” đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh chợt xuống thấp, kinh ngạc nhìn về phía những người đang dùng ánh mắt đồng cảm để nhìn mình, còn chưa hiểu bản thân đã nói sai cái gì.

Ngay lúc “Tiểu bạch kiểm” định quay người gọi bảo vệ để đưa Nghê Tiêu làm mất nhã hứng của anh ta ra khỏi đây, thì những vị khách khác bỗng nhiên tự động tách ra, nhường đường cho tiếng bước chân trầm ổn phát ra trên sàn gỗ.

“Tiểu bạch kiểm” vô tình quay đầu thúc giục bảo vệ: “Mau đem người phụ nữ này ra khỏi đây, nếu như phá hỏng bữa tiệc từ thiện tối nay, tôi sẽ không tha cho các anh đâu”

Tiếng bước chân chợt ngừng lại, người ấy cũng đã đứng trong tầm nhìn của “Tiểu bạch kiểm”, vừa thấy là nhân vật không dễ chọc, nhất thời tiến lên lấy lòng nói:

“Trưởng quan, chuyện nhỏ này cứ để tôi xử lý là được rồi, anh hãy đi nghỉ ngơi trước đi, lập tức xong ngay, lập tức xong ngay, haha…”

Trong lòng Nghê Tiêu run lên, không được tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, cô thật sự quá nhếch nhác, quá mất mặt đến nỗi không còn mặt mũi gặp người khác.

Đan Diệc Thần lạnh lùng nói: “Vừa rồi anh nói ai không có mắt dẫn cô gái này đến đây phải không?”

“Tiểu bạch kiểm” vừa định nói tiếp, bỗng cảm thấy khi trưởng quan này đặt câu hỏi, áp khí xung quanh lại giảm xuống vài phần, cho dù anh ta có ngu ngốc đến đây, cũng mơ hồ cảm thấy sự việc không thich hợp.

Anh ta lắp bắp nói: “À…ko phải…”

Đan Diệc Thần không thèm đếm xỉa đến lời nói lắp bắp của anh ta, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh:

“Hiện tại tôi nói cho anh biết, tôi chính là người không có mắt đó”

Lời vừa nói ra, đầu gối của “Tiểu bạch kiểm” mềm nhũn, cơ hồ muốn khụy xuống.

Trong lòng anh ta không ngừng âm thầm kêu khổ, đúng lúc này, đắc tội với người khác là chuyện nhỏ, nhưng đắc tội với vị trưởng quan mặt lạnh này, thì chỉ có một con đường chết a!

Anh vừa định cầu xin tha thứ, thì bảo vệ đã tiến vào, lôi anh ta ra ngoài. Thanh âm của anh ta ngày càng xa, viên cảnh vệ bên cạnh nhịn không được lên tiếng nhắc nhở:

“Trưởng quan, đây là thiếu gia của Cung tiên sinh người chủ trì bữa tiệc từ thiện tối nay, anh xem có thể nên nể tình giao tình của 2 nhà mà thả…”

Một ánh mắt lãnh khốc quét về phía viên cảnh vệ, anh ta ấp úng thu hồi lời chưa nói hết, nhưng mà đuôi mắt lại ai oán nhìn lướt qua Nghê Tiêu, anh ta đã sớm nói Nghê Tiêu này là một ngôi sao chổi!. Mỗi lần trưởng quan gặp chuyện ngoài ý muốn đều là vì cô ta.

Chợt nghe tiếng kinh hô ở xung quanh, viên cảnh vệ cũng cuống quit nhìn thử, nhất thời sợ tới mức mồ hôi chảy xuống.

Anh ta….vị trưởng quan mặt lạnh của anh, cư nhiên ở trước mặt phóng viên bế Nghê Tiêu cả người đang dơ bẩn lên!

Đây chính là một tin tức chấn động a, một tin tức oanh tạc a!

Rất nhiều tiếng máy ảnh vang lên, viên cảnh vệ ôm đầu nói:

“Đừng nha”

Anh có thể tưởng tượng một lát trở về, trên trang báo ngày mai nhất định là chuyện xấu của người phụ nữ kia bay đầy trời!

Nghê Tiêu trốn ở trong ngực của Đan Diệc Thần, cô không dám nhìn ánh mắt của những người khác, cũng sợ người khác nhìn thấy nước mắt ủy khuất của mình, giống như ốc sên, gắt gao dựa vào tòa thành an toàn Đan Diệc Thần.

Đan Diệc Thần bế Nghê Tiêu lên đi được vài bước, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía nhóm người đang nghị luận:

“Đúng rồi, quên nói cho mọi người biết, hôm nay tôi mang vị tiểu thư này đến đây, ít hôm nữa, cô ấy sẽ trở thành vợ của Đan Diệc Thần tôi”

Cái gì?

Không chỉ có nhóm quần chúng vây xem, ngay cả đương sự là Nghê Tiêu cũng cảm thấy choáng váng, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Đan Diệc Thần, cô không nghe lầm chứ…. Vợ?

“Đan Diệc Thần, anh muốn làm gì?”

Bất ngờ không đề phòng, Nghê Tiêu nhảy xuống khỏi người Đan Diệc Thần, cả người đứng không vững, lôi kéo cà vạt của anh xuống, cánh tay anh mạnh mẽ ôm lấy eo cô, trong mắt hiện lên một tia cười cưng chiều, khóe mắt tựa hồ liếc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, bàn tay to của anh bỗng nhiên đè lại bàn tay không an phận của cô, hung hăng hôn lên môi cô.

Trong đại sảnh, cao trào thi nhau nổi lên, sau khi tất cả mọi người hóa đá, một thân hình cao lớn xuất hiện, nghiêm nghị nói:

“Còn ra thể thống gì nữa”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.