Từng Bước Dụ Dỗ Nữ Luật Sư Xinh Đẹp Của Tư Lệnh

Chương 17: Q.1 - Chương 17: Nói dối




Đan Diệc Thần lắc đầu, bỗng nhiên đưa tay túm lấy Nghê Tiêu, cánh tay anh lại dài, cho nên mặc cho Nghê Tiêu giãy dụa cũng bị anh kéo vào trong ngực.

“Anh làm gì vậy?. Mau buông tay ra…” Cô nóng nảy, trên đường lớn ôm ôm, ấp ấp nếu như để cho bố mẹ cô nhìn thấy nhất định sẽ nghi ngờ cho xem.

Nhưng mà cô làm sao có thể địch nổi sức lực của Đan Diệc Thần, giãy dụa không có hiệu quả, chỉ đành phải buông súng đầu hàng.

Cô khó chịu, ngột ngạt nói:

“Xung quanh nhà của tôi hằng năm đều có đội chó săn xuất hiện, nếu như anh bị chụp được cũng đừng trách tôi gây phiền phức cho anh”

Cô nói đều là sự thật, nơi này ngoài nhà của cô, cũng có vài minh tinh sống ở đây, cho nên thỉnh thoảng cô cũng hay bị lầm là minh tinh, và bị chụp lén sau lưng.

“Vậy xem như huề nhau” Anh mơ hồ nói, sau đó không còn nghe thấy tiếng động nữa.

Cái gì huề nhau?. Nghê Tiêu bỗng nhiên nhớ lại bài viết của mình và Trần Thiệu Dương, anh ta nhìn thấy?.

Cô dở khóc dở cười đang muốn đẩy Đan Diệc Thần ra, thì sức nặng cả người anh đang đè lên vóc người nhỏ xinh của cô.

Nghê Tiêu ngây ngẩn cả người: “Này, này, không phải anh ngủ thiếp đi chứ?”

Cố sức ngẩng đầu lên, nhưng chỉ nhìn thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của anh, lông mi thon dài đang yên tĩnh lay động trong gió, môi mỏng nhếch lên, cho dù đang mệt mỏi nhưng cũng không buông lỏng cảnh giác, anh đang ngủ thiếp đi, đang dựa vào người cô đứng trên đường cái mà ngủ.

Một đôi vợ chồng vừa mới đi mua rau cải về, nhìn thấy hai người không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Người phụ nữ vô cùng hâm mộ nói: “Nhìn xem, hai người bọn họ thật ngọt ngào, người đàn ông ấy hình như là quân nhân, tướng mạo cũng rất đẹp trai”

Người đàn ông không phục nói: “Hôm khác anh cũng sẽ đứng giữa đường ôm em, em không cần phải hâm mô người ta?”

Người phụ nữ trợn tròn mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Mắt anh bị mù à, không thấy vị sĩ quan kia có bao nhiêu chăm sóc sao?. Cho dù người ta đang ngủ thiếp đi nhưng cũng không muốn bạn gái vất vả, nửa ôm nửa níu cô ấy, dáng vẻ không giống như anh, không hiểu thế nào là ôn nhu, chăm sóc”

Khuôn mặt của Nghê Tiêu chợt đỏ lên, chỉ mong Diệc Thần mau chóng buông cô ra.

Đan Diệc Thần chôn đầu mình ở trong cần cổ của cô, khóe miệng cong lên một nụ cười, chậm rãi mở to mắt, ném một ánh nhìn sắc bén cho 2 viên cảnh vệ rục rịch ở cách đó không xa.

Viên cảnh vệ A co rúm lại: “Đừng đi, giờ phút quan trọng này, thủ trưởng nhất định sẽ giết tôi” Anh còn chưa kịp yêu đương, bo bo giữ mình vẫn là quan trọng nhất.

Viên cảnh vệ B gấp đến độ giậm chân: “Nhưng mà lão gia nói, nếu như trong vòng một giờ không đưa thủ trưởng về, hai chúng ta cũng không cần về nữa” Nghĩ đến khí thế như núi thái sơn của lão gia, hai người đồng thời run run một chút.

Trong lúc hai người xô xô đẩy đẩy, quyết định ai sẽ là người lên trước chịu chết, thì Đan Diệc Thần rốt cuộc cũng “tỉnh” chậm rãi buông lỏng tay ra, Nghê Tiêu cũng vội vã bỏ chạy như chạy trốn, che giấu trái tim đang đập nhanh của mình, may quá, anh ta không có làm chuyện gì quá đáng, kinh ngạc sờ sờ cổ, độ ấm của anh vẫn còn lưu lại trên người cô.

Nghĩ cái gì vậy?. Nghê Tiêu vỗ vỗ đầu, ra sức muốn ném hết những ký ức về Đan Diệc Thần ra sau đầu.

Cô nâng ảnh chụp chung của mình với Trần Thiệu Dương lên, đang do dự không biết có nên gọi điện thoại cho anh ấy hay không, từ khi mình xuất viện đến giờ, Trần Thiệu Dương cũng không có liên lạc lại.

Có lẽ vì bị thương, nên tâm tình không tốt sao?.

Nghê Tiêu đang mặt ủ mày chau thở dài, thì Diệp Miêu Miêu gọi điện thoại đến hỏi cô có muốn cùng đi ăn lẩu hay không, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, vì thế cô thu dọn một phen, rồi chạy đến chỗ hẹn.

Diệp Miêu Miêu là một người cận nặng, cho nên khi bỏ mắt kính ra, cô không khác gì người nửa mù, nhưng mà đeo mắt kính ăn lẩu, sẽ khiến cô giống như người mù hoàn toàn, nghĩ đến những sương khói sẽ bám trên mắt kính, mình giơ chiếc đũa lên không thấy gì cả gắp bậy gắp bạ đã cảm thấy xấu hổ, bởi vậy cô đặc biệt tháo mắt kính xuống, ngồi ở vị trí gần cửa sổ để thưởng thức đồ uống.

Sau đó cô bỗng nhiên mở to 2 mắt nhìn chiếc xe Jeep dưới lầu, chiếc xe này không phải xe của quân khu sao?

Cả người Diệp Miêu Miêu kích động, mơ mơ hồ hồ chỉ nhìn thấy một đám người trẻ tuổi mặc quân trang đi ra khỏi quán lẩu, trong đó có một người trẻ tuổi đứng thẳng hình như nhìn thấy Diệp Miêu Miêu ở trên lầu, nhất thời phất phất tay với cô.

Cho dù Diệp Miêu Miêu có bị cận thị cũng nhìn thấy người vẫy tay với mình là Đan Diệc Thần, không ngờ trong lúc kích động, cô đã lỡ tay làm rơi chậu hoa trên bệ cửa sổ xuống đất.

Diệp Miêu Miêu xấu hổ muốn chết, nhưng chỉ đành hét lên để cảnh báo người ở phía dưới lầu.

Thấy bộ dạng buồn cười của Diệp Miêu Miêu, nhóm quân nhân ào ào nở nụ cười, chậu hoa rốt cuộc không rơi xuống đầu của mọi người bởi vì đã được một chàng trai mi thanh mục tú ở bên cạnh Đan Diệc Thần đưa tay vững vàng đỡ lấy.

Đan Diệc Thần cười nhẹ, chui vào trong xe.

Các anh em ở xung quanh không nhịn được ồn ào cả lên: “Ôi là một chậu phong tín tử, theo ngôn ngữ của loài hoa có nghĩa là thầm mến, có người thầm mến cậu đấy Mao Kiệt.”

Mao Kiệt ngại ngùng cười, ngẩng đầu ngước nhìn Diệp Miêu Miêu trên lầu đang kinh ngạc, cô ngượng ngùng cười cười với anh ta, trong lòng hơi gợn sóng.

“Mao Kiệt, còn không đi mau, nếu không sẽ không đuổi kịp thời gian bộ đội xuất phát đâu” Người ngồi trong xe thúc giục.

Đan Diệc Thần tựa hồ cũng nhìn ra tâm tư của anh ta: “Cho cậu 5 phút đồng hồ.”

Anh cười vui sướng, lấy ra một tờ giấy viết vài dòng đưa cho viên cảnh vệ ở bên cạnh, “Giúp tôi đưa tờ giấy này cho vị tiểu thư đó, được không?”

Viên cảnh vệ “hả” một tiếng rồi phủi tay như không liên quan: “Chính cậu tự đi đi, nếu như tôi đi, người ta còn tưởng tôi có ý với người ta”

Mặt của Mao Kiệt sung huyết đỏ bừng, liều mạng lắc đầu.

Viên cảnh về phì cười một tiếng: “Cũng được, giúp cậu một lần vậy”

Sau đó cầm theo tờ lây lên lầu đưa cho Diệp Miêu Miêu: “Này, đưa cho cô”

Diệp Miêu Miêu nhận ra anh ta là viên cảnh vệ bên người Đan Diệc Thần, tim đập mạnh: “Là anh ta đưa cho tôi?”

Viên cảnh vệ ngây ra một lúc, anh ta?. Nghĩ lại chắc con gái nhà người ta đã sớm nhận ra, nhất thời cười gật đầu: “Đúng vậy, là cậu ấy”.

Diệp Miêu Miêu cầm tờ giấy, khuôn mặt đỏ bừng, lại ngó đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng xe đã rời đi từ sớm rồi.

Cô nhẹ nhàng mở tờ giấy ra, nét chữ thanh tú mà rắn rỏi: “Có duyên sẽ gặp lại.”

“Miêu Miêu, nhìn cái gì vậy?” Nghê Tiêu vỗ bờ vai cô, cô vội vàng thu tờ giấy lại: “Tại sao cậu lại tới trễ như vậy, tớ chờ cậu hơn nửa ngày rồi.”

Nghê Tiêu chống cằm, tò mò đánh giá gò má phiếm hồng của cô: “Mặt đỏ như thế, không phải cậu đã gặp được anh đẹp trai nào rồi chứ?” Nói xong còn làm bộ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Diệp Miêu Miêu hoảng loạn kéo cô lại: “Trời ơi, đừng náo loạn nữa, có anh đẹp trai nào đâu, hơn nữa trai đẹp cũng không coi trọng tớ nha”

Diệp Miêu Miêu cận thị nặng từ bé, cả ngày đeo mắt kính to đùng, suốt thời trung học còn bị mọi người ghẹo là “em gái bốn mắt”. Sau khi lớn lên, âm thịnh dương suy lại thi vào trường đại học chính pháp, muốn tìm một người mình thích từ trong đám dưa méo táo nứt, quả thực còn khó hơn so với lên trời.

Từ nhỏ đến lớn, ngoài mặt Diệp Miêu Miêu tỏ ra không quan tâm đến chuyện yêu đương, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn để ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.