Từng Bước Dụ Dỗ Nữ Luật Sư Xinh Đẹp Của Tư Lệnh

Chương 19: Q.1 - Chương 19: Phong ba.






Nghê Tiêu im lặng nhìn sự cam chịu trong mắt của Trần Thiệu Dương, trong lòng anh chua xót, nhưng chỉ có thể cười gượng:

“Bác trai rất thích làm quân nhân, con gái của bác ấy có thể tìm được một người bạn trai quân nhân, bác ấy nhất định rất vui vẻ.”

Tựa hồ nghĩ đến cái gì, Trần Thiệu Dương lại nở nụ cười tươi sáng:

“Đúng rồi, anh phải nhanh chóng hồi phục, để còn kịp thời gian tham gia thi đấu nữa chứ”

“Em không quấy rầy anh tập luyện nữa” Nghê Tiêu hốt hoảng đứng lên, chạy vụt ra ngoài cửa.

Cô lại nói dối lừa gạt Trần Thiệu Dương, nhưng không thể lừa gạt được chính mình.

Giờ phút này, trong lòng giống như uống phải chén thuốc đắng, nước mắt cô rơi xuống, cô nghĩ từ nay về sau, cô với anh Thiệu Dương không thể nào nữa rồi.

Nghê Tiêu đắm chìm trong bi thương của bản thân, không chú ý đến báo động cao ở phía trước, đợi đến khi đâm vào ngực của người đàn ông nào đó, cô mới hoảng hốt phát hiện mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng.

Ánh mắt của cô ngẩng lên, chợt nhìn thấy đôi mắt thâm trầm, của anh, Nghê Tiêu uể oải nói:

“Sao anh lại tới đây?”

“Đến bệnh viện thăm bạn.”

“Ừ” Sắc mặt cô tái nhợt, đi qua bên người anh.

Khi lướt qua nhau, anh bắt được tay của cô: “Đi cùng”

Môi mỏng của anh phun ra 2 chữ, sau đó nắm tay Nghê Tiêu đi ra ngoài, tay của anh rất ấm áp, cùng với bàn tay cô, mười ngón tay đan vào nhau một cách tự nhiên.

Nghê Tiêu hoảng hốt, trong thời gian ngắn đã quên mất giãy dụa.

Đan Diệc Thần nhét Nghê Tiêu vào trong xe, ngẩng đầu lườm một người đàn ông khác ở cửa sổ trên lầu, anh ta tựa hồ đã đứng ở đó thật lâu, sắc mặt tái nhợt, mang theo một tia hiu quạnh.

Xe đi mất, ngăn cách mọi tầm mắt của anh.

Rõ ràng cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại không nói ra được, Nghê Tiêu rầu rĩ không vui nhìn những cảnh sắc lùi lại phía sau ngoài cửa sổ, hơn nửa ngày mới phát hiện đây không phải là đường về nhà.

“Này, anh muốn dẫn tôi đi đâu?” Cô ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc hỏi.

Đan Diệc Thần liếc mắt nhìn cô một cái: “Về nhà ăn cơm.”

Về nhà?. Về nhà của ai?

Hình như nhìn thấy nghi vấn trong mắt của Nghê Tiêu, Đan Diệc Thần nhếch môi: “Về nhà của anh.”

“Dừng xe!” Nghê Tiêu tức giận.

Đan Diệc Thần một tay nắm lấy vô lăng, mặt mày lộ ra vẻ lạnh lùng:

“Phía sau 3 mét có một chiếc xe trọng tải 3, 4 tấn, nếu như em muốn chết, anh thành toàn cho em.” Nói xong, quả thật đạp phanh lại.

Mắt thấy chiếc xe tải phía sau sắp đâm vào, Nghê Tiêu hét lên một tiếng, đã thấy chiếc xe khởi động linh hoạt, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra thanh âm chói tai, xe của Đan Diệc Thần không chút nguy hiểm né tránh được va chạm của xe tải.

Nghê Tiêu cắn môi không dám chọc giận anh ta nữa, cô biết người đàn ông này trời sinh tính tình lạnh lùng, nghiêm khắc, chọc giận anh ta, kết cục nhất định rất thê thảm.

Thấy cô cuối cùng cũng giữ vững tinh thần, anh mỉm cười: “Ông nội biết anh đưa em về nhà, nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Thì ra muốn dẫn cô về để gặp ông nội anh ta, cô từng nghe bố Nghê Chấn nói, trong nhà họ Đan ngoại trừ cha mẹ của anh ta ra người đức cao vọng trọng quyết định mọi việc trong nhà chính là ông nội. Nghe nói ông nội Đan lúc còn trẻ là một quân nhân có ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh, nhiều năm qua đã nắm giữ gia pháp của Đan gia một cách nghiêm khắc, một giọt nước cũng không rỉ ra ngoài.

Đan gia là một gia tộc hiển quý, quyền thế ngập trời, người bình thường cũng đừng mong tiến vào cửa của nhà họ Đan, cho dù là cửa phụ cũng không hỏi thăm được.

“Vì sao muốn dẫn tôi đi gặp ông nội anh?” Cô nhịn không được hỏi.

Đan Diệc Thần nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái: “Nàng dâu xấu dù sao cũng phải ra mắt cha mẹ chồng, trễ cũng phải gặp, chi bằng gặp sớm một chút.”

Nghê Tiêu hung hăng trợn mắt nhìn anh?. Cái gì là nàng dâu xấu?. Cô cũng không tồi được chưa?.

Biệt thự nhà họ Đan.

Nghê Tiêu líu lưỡi, trừng mắt nhìn tòa biệt thư nhỏ trước mắt có hơn trăm bậc thang và 2 con sư tử đá đứng nghiêm trang ở 2 bên, nói ở đây là phủ tổng thống cũng không khoa trương, thì ra nhà họ Đan đúng là giàu có giống như trong truyền thuyết.

Hình như đã sớm biết Đan Diệc Thần muốn trở về, bốn người hầu đứng ở 2 bên bậc thang, cung kính hô:

“Nhị thiếu gia đã về rồi.”

Đan Diệc Thần cởi áo khoác xuống, tiện tay đưa cho người hầu, nhìn thấy Nghê Tiêu vẫn đứng ở chỗ cũ, nhịn không được nhíu mày:

“Còn đứng ở chỗ đó làm gì?. Qua đây.”

Cô hít sâu một hơi, đi qua thì đi qua, không phải chỉ cùng trưởng bối ăn một bữa cơm thôi sao?. Có việc gì đáng sợ đâu.

Nắm lấy bàn tay đang duỗi ra của anh ta, cô hất cằm lên, tao nhã, đoan trang đi vào cửa chính của nhà họ Đan.

Khóe môi của Đan Diệc Thần cong lên, thoạt nhìn tâm tình cũng không tồi lắm, ôm lấy eo của cô, bước từng bước về phía trước.

Nghê Tiêu cắn răng: “Này, anh không được được voi đòi tiên”

Anh hiếm khi cười vô lại, ôm eo của cô chặt hơn, người ở bên ngoài nhìn thấy anh đã ôm phân nửa người cô rồi.

Nhóm người hầu nhìn nhau trao đổi ánh mắt kinh ngạc, lặng lẽ cúi đầu theo đi vào.

Dọc đường đi, đã có người thông báo từ sớm, đợi đến khi Đan Diệc Thần dẫn Nghê Tiêu vào trong phòng khách xa hoa, đã có ba vị trưởng bối ngồi đợi ở bên trong.

Ngồi ở trên ghế chủ tọa là một ông cụ khoảng 70 tuổi, tóc mai bạc trắng, tinh thần khỏe mạnh, ánh mắt trải qua năm tháng tang thương lóe ra ánh sáng cơ trí, mặc dù không giận mà uy.

Một đôi nam nữ đang ngồi bên cạnh, người đàn ông có tác phong nhanh nhẹn, người phụ nữ thì đoan trang, ưu nhã, Nghê Tiêu nghĩ có lẽ là bố mẹ của Đan Diệc Thần.

“Ông nội, bố, mẹ, công việc trong quân khu bận rộn, hôm nay mới có thời gian về nhà, biết người trong nhà thích náo nhiệt, nên con dẫn Nghê Tiêu cùng về.”

Bị gọi tên, Nghê Tiêu giật mình, hồn phách rốt cục đã trở lại.

Đan Diệc Thần quay đầu, dịu dàng nhìn cô: “Còn không mau chào hỏi ông nội đi”

Hả?. Chào hỏi?.

Tuy rằng Nghê Tiêu không rõ tình huống cho lắm, nhưng cũng biết nói những lời hào phóng, thỏa đáng, là lễ nghi cơ bản nhất, nhất là ở trong nhà giàu có, hiển hách như nhà họ Đan.

Cô thu hồi tinh thần, cúi đầu chào mấy vị trưởng bối, nhân tiện cười một cách xán lạn lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn:

“Chào ông nội, chào bác trai, bác gái, cháu là Nghê Tiêu.”

Ông nội Đan hừ một tiếng: “Tiểu tử thối, cháu đừng tưởng ông bị điếc hay bị mù không biết con cả ngày ở ngoài làm cái gì?”

Giọng nói chất vấn quá nhanh, khiến cho ba Đan, mẹ Đan ngay cả Nghê Tiêu cũng trở nên khẩn trương.

Nhưng mà, Đan Diệc Thần lại thản nhiên nghênh đón ánh mắt nghiêm khắc của ông nội: “Cháu biết không thể gạt được ông, cho nên hôm nay mới định nói rõ ràng.”

Ông nội Đan gõ cây gậy xuống mặt đất:

“Nếu như đã quyết định nói chuyện rõ ràng, Trường Thanh, cậu đến giáp mặt nói chuyện với Diệc Thần đi, chuyện của vãn bối các người, nên tự mình giải quyết đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.