Lưu Phụng Kha sau khi viết xong luận văn tốt nghiệp rồi liền trực tiếp mang hành lí trở về nhà, mấy ngày nay vẫn luôn ở trong nhà. Cậu bình thường tương đối ít nói lại luôn có chủ kiến, ngày đầu tiên về nhà chỉ nói với cha rằng mình không có ý định ở lại giảng dạy mà muốn đi làm luôn. Hôm nay phỏng vấn xong về đến nhà, cậu mới chính thức nói với cha mẹ rằng mình đã qua vòng phỏng vấn vào công ty của Chương Minh Khải.
Cậu nhạy cảm nhận ra sau khi mình nói câu này cha mẹ đồng thời trầm mặc một chút, sau đó giống như che giấu điều gì mà lập tức cười nói chúc mừng.
“Ba mẹ, có cái gì không tốt sao? Kỳ thực con cũng cảm thấy không mấy tự nhiên, nếu không…” Lưu Phụng Kha cau mày hỏi.
“Không có gì, tiểu Kha”, ba Lưu nói, “Ba mẹ chỉ là mừng vì con rốt cuộc lớn rồi, bắt đầu sự nghiệp của mình.”
Lưu Phụng Kha không nghĩ nhiều, nói với cha mẹ vài câu rồi trở về phòng thu dọn đồ ngày mai đi làm phải dùng đến, không nhìn thấy ánh mắt phức tạp của cha mẹ ở phía sau.
Không thể phủ nhận, làm việc ở Khải Việt so với trong tưởng tượng của Lưu Phụng Kha còn bận rộn hơn nhiều lắm, ít nhất nhịp điệu so với cuộc sống nghiên cứu sinh tiến sĩ của cậu nhanh hơn không chỉ một chút. Cậu thấy lịch trình ngày hôm nay của Chương Minh Khải đều đã xếp kín, đáy lòng không khỏi sinh ra cảm giác bội phục —— Xem ra người này vẫn luôn luôn nỗ lực vì mục tiêu kia, chỉ không biết mục tiêu kia có đạt được hay không.
“Đang nghĩ gì thế?” Chương Minh Khải bỗng nhiên lên tiếng hỏi. Bàn làm việc của Lưu Phụng Kha ở ngay trong phòng làm việc của Chương Minh Khải, hai người ngăn cách bởi một giá gỗ điêu khắc chạm trổ hoa văn, đều có thể nhìn thấy lẫn nhau.
(*) tấm gỗ ngăn cách hai người có vẻ là như thế này
2013112710464580
Lưu Phụng Kha lúc này mới kinh ngạc phát hiện, hôm nay mình cứ nhìn chằm chằm lịch trình mà phát ngốc, lại còn bị boss tóm nữa! Cậu hơi bối rối nói, “Xin lỗi, tớ hơi thất thần, tớ chỉ là không ngờ cậu ngày nào cũng phải làm nhiều việc như vậy, hơi kinh ngạc. Sau này sẽ không thế nữa!”
Bên kia giá gỗ truyền đến một tiếng cười khẽ trầm thấp, Lưu Phụng Kha cảm thấy tai mình có chút hồng. Thật sự rất mất mặt, cảm giác so với đối phương mình chỉ là một người mới ra đời, cảm thấy còn phải học rất nhiều điều.
“Không cần câu nệ như vậy.” Chương Minh Khải bỗng nhiên nói.
Có ý gì? Lưu Phụng Kha nhất thời không chắc chắn. Ý là có thể tiếp tục thất thần sao, thực sự là囧囧 a! Cậu không biết phải trả lời thế nào, không thể làm gì khác ngoài bận bịu việc của mình, lúc sáng sớm Chương Minh Khải giao cho mình văn kiện trên đó phê ý kiến chỉ thị, sau đó phân loại văn kiện để phân phát cho từng bộ ngành.
Lúc bắt đầu bận rộn thời gian trôi qua vô cùng nhanh, bất tri bất giác đã đến giờ ăn trưa.
“Còn đang bận à?” Lúc Lưu Phụng Kha còn đang cau mày xem văn kiện, bỗng nhiên âm thanh của Chương Minh Khải vang lên bên tai, làm cậu sợ hết hồn.
“Còn hai văn kiện nữa, có phải tớ chậm quá không?” Chương Minh Khải dựa vào gần như vậy, làm cho tận đáy lòng cậu sinh ra cảm giác không dễ chịu. Cậu bình tĩnh chuyển hướng ghế xoay, kết quả tay trái của Chương Minh Khải đang chống trên ghế dựa, cảm giác như mình bị đối phương ôm vào ngực, Lưu Phụng Kha trực tiếp đứng lên.
Chương Minh Khải lấy bút và văn kiện Lưu Phụng Kha đang cầm trên tay để xuống bàn, nói, “Chúc mừng ngày đầu tiên cậu nhậm chức, trưa nay mời ngài đi ăn cơm.”
Lưu Phụng Kha gật gật đầu, còn nói, “Cảm ơn.” Cậu suy nghĩ một chút lại nói, “Nhưng cậu là cấp trên tớ là cấp dưới, như vậy có phải không thích hợp không?”
Chương Minh Khải nói một cách đầy ý vị sâu xa, “Trước mặt tớ, cậu không phải cấp dưới. Coi như là bạn bè cùng đi chúc mừng đi.”
Lưu Phụng Kha suy nghĩ một thoáng, có chút cảm động lại hơi xấu hổ. Vì vậy cậu gật gật đầu, nói, “Cảm ơn cậu.” Mặt có chút nóng lên.
Tay phải của Chương Minh Khải giật giật. Anh bỏ ra rất nhiều sức lực để khắc chế mình không lôi người vẫn luôn tâm tâm niệm niệm trước mắt vào lòng, anh tự nói với mình giờ chưa phải lúc.
Cơm trưa Chương Minh Khải chọn một quán ăn riêng, quán này hai người bọn họ đã từng tới, là sản nghiệp của một hậu nhân của Ngự trù. Lưu Phụng Kha chỉ đến nơi này với cha mẹ hồi còn bé, cậu từ lâu đã không còn xin tiền người trong nhà nữa rồi, mà học bổng với trợ cấp mỗi tháng lại không thể gánh được tiêu phí như vậy.
Chương Minh Khải hình như rất quen với ông chủ, hai người bọn họ vừa vào cửa đã được ông chủ đích thân đón vào một nhã phòng ở tầng hai. Trước đây Lưu Phụng Kha cùng cha mẹ tới ăn cơm cũng đã gặp ông chủ này, nghe nói là truyền nhân của ngự trù, tên là Dương Phàm.
“Lưu công tử, thật sự là khách quý a!” Dương Phàm cười với Lưu Phụng Kha đặc biệt nhiệt tình.
Lưu Phụng Kha không biết trả lời như thế nào, mím môi cười cười.
Dương Phàm có thể là không ngờ công tử nhà Lưu bộ trưởng lại… ngượng ngùng như thế? Hơi hơi ngẩn người, thoáng cái đã càng thêm nhiệt tình hỏi món ăn Lưu Phụng Kha thích, nói muốn đích thân trổ tài.“Cậu thân với Dương Phàm lắm à?” Dương Phàm rất nhanh đã đi ra nói tự mình xuống bếp, rời khỏi phòng ăn của bọn họ. Chương Minh Khải bỗng nhiên híp mắt hỏi Lưu Phụng Kha một câu.
Lưu Phụng Kha ngẩn người, nói, “Có đâu, đây là lần thứ hai gặp, sao thế?”
Chương Minh Khải khoanh tay giương mắt nói, “Không có gì, có thể khiến y tự mình xuống bếp cũng không dễ gì.”
Lưu Phụng Kha không am hiểu chuyện nghe lời đoán ý cho lắm, nhưng cũng cảm thấy đối phương có vẻ không mấy vui vẻ. Cậu hơi phiền não. Cậu biết mồm mép mình, không biết làm thế nào để có thể làm cho sếp mới vui vẻ, chẳng thể làm gì khác ngoài nhớ lại dáng vẻ tên hề Chung Vĩnh Tú đùa giáo viên hướng dẫn của cậu ta, nói, “Khả năng là vì cậu trông đẹp trai đi?” Nói xong bản thân cũng thấy quái quái, không khỏi có chút mất tự nhiên uống một hớp nước.
Quả… quả nhiên sân khấu vắng lặng a… Cậu lén lút giương mắt nhìn Chương Minh Khải một chút, phát hiện sắc mặt đối phương có vẻ hòa hoãn hơn một chút, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Cậu cũng không muốn ngày đầu tiên đi làm đã đắc tội cấp trên, dù cho cấp trên này là bạn của mình. Bạn? Lưu Phụng Kha ngẩn người, quả nhiên những khúc mắc hồi bé luôn là những chuyện có thể phai nhạt bất cứ lúc nào.
“Đẹp trai cỡ nào?” Chương Minh Khải sau khi thưởng thức được vẻ mặt xấu hổ của Lưu Phụng Kha, liền rảnh rỗi trêu người đối diện. Nếu như người quen của anh thấy cảnh này, nhất định sẽ giật mình đến rơi cả con mắt —— Đây là Chương tổng giám đốc bình thường luôn nghiêm mặt sao!
Lưu Phụng Kha có chút囧, người này bị ngốc sao hả! Mình đang đùa mà cậu ta không hiểu sao, lại còn tích cực nữa! Đối với Lưu Phụng Kha nhiều năm chìm đắm trong học thuật, đối với ai cũng dễ dàng tích cực mà nói, nếu đối phương thành tâm thành ý hỏi, cậu cũng có thể nghiêm túc nhìn chăm chú vào mặt đối phương, nghĩ xem chỗ nào tương đối đẹp trai. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã khiến cho Lưu Phụng Kha khó có thể dời mắt, “Tớ nói thật, ngũ quan của cậu đều rất đẹp, rất phù hợp với thẩm mỹ của người Trung Quốc.”
Khóe miệng của Chương Minh Khải hơi nhếch lên, truy hỏi, “Vậy có phù hợp với thẩm mỹ của cậu không?”
Vấn đề này đã chạm đến điểm giới hạn khá là nguy hiểm, Lưu Phụng Kha lại không có chút cảm giác nào, nói, “Đương nhiên.”
Không đợi hai người tiếp tục nữa, truyền nhân ngự trù Dương Phàm đã tự mình dẫn người mang hai món ăn lên. Y vừa chia thức ăn vừa hướng vẻ mặt ôn hòa về phía hai người, chủ yếu là về phía Lưu Phụng Kha, giới thiệu chuyên môn của y. Lưu Phụng Kha nhìn mà cảm thán, có chút mong đợi cầm đũa lên. Chương Minh Khải ở bên kia trông không được vui cho lắm, Lưu Phụng Kha tuy rằng không hiểu vì sao, nhưng vẫn lấy lòng, gắp một miếng cá chua ngọt cho Chương Minh Khải. Dương Phàm nhìn động tác của hai người, cười một cái đầy lễ độ nói, “Vậy tôi không quấy rầy hai vị dùng cơm nữa, Lưu tiên sinh, sau này hoan nghênh cậu ghé quán.” Nói xong ôn văn nhã nhặn cáo lui. Lưu Phụng Kha chân thành gật đầu, khách khí nói cám ơn với Dương Phàm.
(*) cá chua ngọt 糖醋鱼
230_130403142919_1
Chương Minh Khải ăn cá chua ngọt, nhìn bóng lưng bại lui của Dương Phàm mà nhếch nhếch khóe miệng. Lưu Phụng Kha thật vui vẻ mà ăn một bữa cơm no.
Cả một buổi chiều, tâm tình của Chương Minh Khải tốt vô cùng. Gần như tất cả mọi văn kiện chỉ cần không có vấn đề gì về nguyên tắc anh đều phê mười phần sảng khoái, điểm này Lưu Phụng Kha cảm nhận được trực tiếp hơn, sau đó chính là người phụ trách các phòng ban. Trong một nhóm gọi là “Quỳ chờ phu nhân tổng giám đốc”, cao tầng của Khải Việt dồn dập suy đoán xem có phải là chuyện tốt của tổng giám đốc sắp đến rồi không.
“Hôm nay lúc họp mới phát hiện ra biểu đồ dữ liệu trong PPT bị đánh sai, suýt nữa tưởng là boss sẽ đánh gãy chân chó của tui, kết quả là ảnh làm! Như! Không! Nhìn! Thấy!”
“Đúng vậy hôm nay tớ tìm ảnh xin chữ ký ảnh còn nở nụ cười!!! Lúc đó tớ còn tưởng là mình chưa tỉnh ngủ ý!!!”
“Tổng giám đốc có chuyện gì thế này nha!”
“Có phu nhân tổng giám đốc ở bên cạnh, đường làm quan rộng mở thôi ~”
“+1”
“+10086”
“+ chứng minh thư”
“Phụt lầu trên cậu giỏi lắm, làm người nước ngoài, thêm chứng minh thư cái cuộn len a!”
“Ê tố cáo cậu kì thị người nước ngoài đấy!”
“Ây… Thông báo một tin bất hạnh, sau khi tổng giám đốc không dùng WeChat, thịt tươi phu nhân tổng giám đốc của chúng ta cũng không dùng WeChat.” Đây là tin tức mới nhất chủ nhiệm lấy từ thư ký văn phòng Lena của tổng giám đốc.
Cái tên nhóm nhanh chóng bị đổi thành “Hiển nhiên người thắng cuộc thường không cần WeChat”.
Nhóm nghênh đón sự trầm mặc trong một thời gian dài.