Sáng sớm khi Vân Đóa rời giường, nhìn thấy trên cửa của mình có dán một tờ ghi chú màu xanh nhạt. Lời ghi chú được viết bằng bút chì đậm:
‘Anh về trong đội rồi, qua vài ngày nữa lại đến tìm em. Nhớ em.’
Không đề tên, nhưng Vân Đóa nhận ra nét chữ của Đường Nhất Bạch. Vả lại trong ngôi nhà này, người có thể viết ra nội dung này, cũng chỉ có anh thôi.
Nhưng ngoại trừ chữ viết, góc trái cuối lời nhắn còn vẽ một bức tranh đơn giản, nội dung là một con chó lấy móng vuốt che mắt, giống như nhìn thấy thứ gì đó không nên nhìn.
Đường Nhất Bạch vẽ một con cún như vậy là muốn nói lên điều gì? Vân Đóa đoán không ra. Nhưng, tranh của anh rất đẹp , chỉ vài nét, sống động trên giấy. Xem ra thiên phú của anh không chỉ có bơi lội và toán.
Vân Đóa lấy di động chụp tờ ghi chú lại , sau đó kẹp nó trong một quyển sách. Thân là một phóng viên, thói quen của cô là chụp ảnh mọi lúc mọi nơi.
Buổi sáng trên đường đi làm, Vân Đóa nhận được điện thoại của Trần Tư Kỳ. Cô nói với Trần Tư Kỳ, "Không ngờ cậu có thể chịu được đến bây giờ, tớ còn tưởng tối qua cậu sẽ gọi điện vặn hỏi tớ cơ đấy."
Trần Tư Kỳ nói: "Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng! Sao tớ có thể cắt ngang chuyện tốt của nam thần chứ, như vậy quá không lịch sự rồi!"
Vân Đóa lúng túng đến đổ mồ hôi, vội vàng nói, "Ngươi nghĩ đi đâu vậy!"
"Cái gì? Tối qua mấy người không có "này nọ í é" sao? Tiếc thật, tớ còn muốn bát quái một chút về tình tiết diễn ra trên giường!" Trong giọng nói của Trần Tư Kỳ đầy vẻ tiếc nuối.
Vân Đóa lại có chút nóng nảy, "Không có! Hơn nữa cho dù có, tớ cũng không có khả năng chia sẻ loại tình tiết này với cậu!" Mỗi lần nói chuyện với Trần Tư Kỳ, đều làm cho người ta có loại cảm giác tam quan bị vỡ nát.
"Được rồi được rồi, tớ không hỏi nữa. Nhưng cậu đúng là vô dụng, sao vẫn chưa lừa được nam thần lên giường? Cậu không biết có bao nhiêu phụ nữ chảy nước miếng vì thân hình của anh ấy hả!"
Vân Đóa thầm nghĩ, mới ngày đầu tiên bọn họ ở chung đã hôn môi rồi, cái này đã là cấp độ của tên lửa rồi.
Hơn nữa cô cũng biết có rất nhiều người chảy nước miếng với vóc dáng của Đường Nhất Bạch, ngày hôm qua cô xem Microblogging của Đường Nhất Bạch, những bình luận kiểu này nhiều không đếm xuể, quả thực giúp cô mở rộng tầm mắt. Sau đó cô đỏ mặt chạy đi, chạy đến trang web của học sinh tiểu học. Tên của trang web đó là “Bạn gái của Đường Nhất Bạch” , Vân Đóa nghĩ thầm cô chính là bạn gái của Đường Nhất Bạch mà, đó là chuyện đương nhiên! Cô vào trang web đó như vậy đấy. Trang đầu có một thêm cái tên vô cùng tinh mĩ, tên đã có chất văn nghệ rồi lại còn trầm bổng nữa chứ, gọi là《 Vu Sơn * uổng đoạn trường 》, Vân Đóa tiện tay nhấp vào xem một chút, sau đó sợ đến nỗi thiếu chút nữa là ném Laptop đi rồi. Thì ra tên gốc của trang web này chính là Tiểu Hoàng《 Vu Sơn * uổng đoạn trường 》- sách biên soạn lại, phương thức biên soạn lại chính là đổi tên của các nam chính thành “Đường Nhất Bạch”, tất cả nữ chính đổi thành “Tôi”,từng đoạn lớn miêu tả xxoo, để nội dung như vậy rất có thể biến thành "口口口口口口口口..." toàn những từ mị hoặc.
Sau đó, Vân Đóa đã lặng lẽ để trang web này làm báo tin tức sắc - tình.
Cho nên nói, cô đã sâu sắc cảm nhận được việc "Có rất nhiều phụ nữ chảy nước miếng vì thân hình của Đường Nhất Bạch" này là sự thật.
Sau khi nói chuyện xong với Trần Tư Kỳ, Vân Đóa đến đơn vị. Phóng viên không có giờ làm việc cố định, tới sớm hay muộn gì cũng được, hôm nay cô đến trễ một chút, đã có rất nhiều người đến đơn vị rồi. Rất nhiều người thấy Vân Đóa đều niềm nở gọi tên cô, cười vừa thân thiết vừa rực rỡ.
Dĩ nhiên là Vân Đóa biết vì sao mọi người lại nhiệt tình đến vậy. Bởi vì cô đã có bài báo tường tận về Đường Nhất Bạch, bởi vì cô và Đường Nhất Bạch có "Quan hệ rất tốt" . . . . . . Cô sờ lỗ mũi, nghĩ thầm, đây có được xem như là một người làm quan cả họ được nhờ không?
Cô ngồi một mình ở bàn làm việc của mình, đầu tiên xem qua chút tin tức, sau đó mở Microblogging ra xem một chút.
Sau đó. . . . . . Máy vi tính bị treo? !
Vân Đóa dụi dụi mắt, hậu tri hậu giác phát hiện, ngày hôm qua Microblogging của cô nhận được rất nhiều bình luận. Vừa nãy không xem kỹ, ấn ngay nút mở, làm cho máy vi tính bị đứng.
Rốt cuộc đã gửi đi bao nhiêu? Cũng không nhiều, chỉ hơn hai vạn thôi. . . . . .
Quả thật dọa người mà, bản thân chỉ là một fan mới đơn thuần —— mà loại fan này có hơn một nửa đều quan tâm đến tình cảm bạn bè, cô bỗng nổi tiếng trong phút chốc sao? Ha ha ha ha ha. . . . . . Cảm giác này, sảng khoái!
Xong hết tất cả, cô mới bắt đầu xem đến nội dung. Thì ra gửi nhiều như vậy, là bởi vì hôm qua cô nói Kỳ Duệ Phong là "Linh vật của giới bơi lội", xem ra cái danh hào này được rất nhiều người chấp nhận. Vân Đóa cười ha hả nhìn một lúc, rồi chuyển qua xem hộp thư cá nhân. Thư của người lạ có rất nhiều, cô không xem, chỉ xem thư của người quen gửi đến.
Hường Dương Dương: Vân Đóa làm rất tốt!
Minh Thiên: Chị, chị hư thật ~\\\\(≧▽≦)/~
Kỳ Duệ Phong: Tôi hận cô.
Đường Nhất Bạch: Nghịch ngợm.
Vân Đóa nhìn hai chữ Đường Nhất Bạch gửi đến, thân thể không khỏi bị chấn động.
Lúc này, phía sau cô truyền tới một âm thanh: "Đang xem gì vậy?"
Giọng nói trong veo mà lạnh lùng, Vân Đóa không cần quay đầu lại cũng biết đó là Lâm Tử. Cô cười nói, "Không có gì, đang xem qua Microblogging."
Lâm Tử kéo ghế ngồi bên cạnh cô, anh ta nhìn thấy trên màn hình cô đang mở là cửa sổ tán gẫu với Đường Nhất Bạch. Lâm Tử nghiêng đầu, nhìn nụ cười thản nhiên trên mặt Vân Đóa, anh ta như có điều suy nghĩ, "Tâm tình của cô hôm nay không tệ."
"Thật sao?" Vân Đóa nói xong, không tự chủ sờ sờ khóe miệng.
"Là bởi vì anh ấy sao?" Lâm Tử chỉ chỉ màn ảnh.
Vân Đóa nhìn hai bên, đột nhiên hạ thấp giọng nói với Lâm Tử, "Lâm Tử, tôi cho anh biết một chuyện, anh phải giữ bí mật cho tôi đó."
Lâm Tử rất phối hợp mà đưa lỗ tai lại gần, lại gật đầu một cái, "Được!"
"Chúng tôi. . . . . . Đã ở chung rồi."
Lâm Tử ngẩn người, có chút thất thần, "Cô. . . . . . Và Đường Nhất Bạch hả?"
"Dĩ nhiên, trừ anh ấy ra thì còn ai!" Vân Đóa đỏ mặt cúi đầu, không nhìn thấy sự ngạc nhiên và mất mác trên mặt Lâm Tử. Đợi một lúc, không thấy anh ta phản ứng gì, Vân Đóa kỳ quái ngẩng đầu, giờ phút này sắc mặt của anh ta đã khôi phục bình thường.
Trên mặt Lâm Tử mang nụ cười thản nhiên, đường cong tuấn tú trên khuôn mặt lại như một khuôn mẫu điêu khắc cứng nhắc, điều này làm cho nụ cười của anh ta có chút quỷ dị. Anh ta gõ nhẹ vào trán của cô, "Chúc mừng."
Vân Đóa cảm thấy, có thể do tâm tình của anh ta không được tốt, dù sao ngày hôm qua anh ta mới đưa cô đi thăm người em gái sống đời sống thực vật, hôm nay cô chia sẻ tin tức hạnh phúc này với anh ta, dường như có chút tàn nhẫn? Cô hơi áy náy, xoa nhẹ trán, gật đầu nói, "Cám ơn."
Lâm Tử đứng lên, "Tôi đi ăn điểm tâm."
"A, được."
***
Đối diện tòa soạn có một nhà ăn lâu năm họ Vương rất lớn , chắc vì đã qua giờ vào làm, tới đây ăn sáng cũng không có bao nhiêu người, Lâm Tử xếp hàng chút xíu là lấy được đồ ăn. Sữa đậu nành, bánh quẩy, cháo thịt nạc trứng muối, bữa sáng rất đơn giản.
Anh ta ngồi trong nhà ăn vắng vẻ, nhìn bánh quẩy vàng óng, từng đoạn từng đoạn xếp thành chồng ngay ngắn ở giữa bàn mà sững sờ.
Anh ta đã sớm biết kết quả sẽ như vậy. Bọn họ yêu mến nhau, sớm tối đều đi chung. Mặc dù tiến độ như bây giờ, có hơi nhanh so với dự tính của anh ta.
Mà anh ta chỉ có thể đứng một bên nhìn, giống như rất nhiều quần chúng khác.
Rõ ràng anh ta cũng thích cô mà.
Nhưng như vậy có tác dụng gì, tình cảm không được đáp lại là thứ không đáng một đồng.
Lâm Tử nhận thức rất rõ thế giới tình cảm của bản thân. Anh ta đã sớm biết mình thích Vân Đóa, từ lức bắt đầu thích đã biết, hơn nữa anh ta biết rằng loại yêu thích này là do mỗi ngày ở chung, gom góp từng chút từng chút một mà thành.
Thế nhưng anh ta lại cho rằng tình cảm này không quan trọng, nếu thân thiết quá mức với cô, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của mình. Cho nên anh ta một mực phủ nhận loại tình cảm này của bản thân.
Tình yêu trên đời chia làm hai loại, có rực rỡ dưới ánh mặt trời, có chôn sâu trong đáy vực.
Anh ta không chút do dự lựa chọn cái thứ hai.
Hơn nữa, về lý trí, Lâm Tử vui vẻ nhìn Vân Đóa và Đường Nhất Bạch đi bên nhau. Mặc dù anh ta thường không khống chế được, làm chút chuyện ngăn cản.
Mặc kệ nói thế nào, hiện tại, coi như anh gieo nhân nào thì gặt quả đó thôi. . . . . .
Nhưng anh ta lại không vui chút nào, anh ta nghĩ thầm. Nhắc đũa lên gắp một cái bánh quẩy, lúc đưa đên miệng thì lại không còn hứng thú. Anh ta đành bỏ bánh quẩy, múc một muỗng cháo thịt nạc trứng muối ăn. Mới ăn một miếng, lại thấy không muốn ăn.
Mười ngón tay anh ta giao nhau, nâng cằm, khép ánh mắt đang ngẩn người. Tâm tình nặng nề không cách nào tự mình giải quyết , bất cứ đại nghĩa gì lấy ra khuyên bảo cũng vô dụng. Anh ta vẫn khổ sở.
Có lúc anh ta lại nghĩ, hễ cô thích anh ta một chút xíu thôi, có thể anh ta đã không kiên trì như vậy.
Vậy mà, một chút cũng không có.
Trong mắt của cô chỉ có một người. Cô cười vì anh ấy, buồn bực vì anh ấy, cũng trang điểm vì anh ấy, mỗi khi người kia đến, Lâm Tử rất muốn chặt đứt ánh mắt của cô khi nhìn anh ấy.
Ánh mắt ấy làm cho người ta ghen tị và chua xót.
Lâm Tử thở dài, cầm một cây đũa đâm thật sâu vào chồng bánh quẩy trên bàn, anh ta híp mắt, lạnh lùng cắn răng, "Đường, Nhất, Bạch."
***
Bữa trưa Vân Đóa ăn cùng với Lâm Tử và Trình Mỹ, nhìn ba người bây giờ như Thiết Tam Giáp. Vân Đóa cảm thấy Trình Mỹ có ý với Lâm Tử, đừng hỏi làm sao cô biết, có đôi khi giác quan thứ sáu của phụ nữ lại thần kì như vậy đấy.
Dĩ nhiên, cô không có ý định nói ra. Trước phải xem ý tứ của Lâm Tử đã, nếu như chỉ là Trình Mỹ yêu đơn phương, vậy người ngoài không nên tham gia vào.
Đang lúc ăn cơm, Vân Đóa nhận được cuộc gọi của Đường Nhất Bạch. Cô biết anh vừa mới luyện tập xong, giờ đang ăn cơm bằng không sao lại có cơ hội cầm điện thoại.
Đường Nhất Bạch: Đang làm gì vậy?
Vân Đóa: Đang ăn cơm, anh thì sao?
Đường Nhất Bạch: Cũng vậy. Nhớ anh không?
Vân Đóa: =
Đường Nhất Bạch: Anh rất nhớ em.
Vân Đóa cảm thấy cô không thể theo nổi đề tài của Đường Nhất Bạch, quá buồn nôn, cô ngượng ngùng. Vì vậy cô đổi chủ đề: Đường Nhất Bạch, kĩ thuật vẽ của anh cũng không tệ nha!
Đường Nhất Bạch: Cái gì?
Vân Đóa tìm được tấm hình sáng nay chụp tờ giấy ghi chú, gửi cho anh: Chính là cái này.
Đường Nhất Bạch: =
Đường Nhất Bạch: này chắc là ba anh vẽ đấy.
Vân Đóa: . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Hai người cùng hướng về phía điện thoại di động không nói gì. Vân Đóa không thấy Đường Nhất Bạch nhắn tin lại, cho là anh đã yên ổn ăn cơm, không ngờ rất nhanh anh đã gọi điện thoại tới.
Vân Đóa vừa nhẹ nhàng khuấy canh cá viên trước mặt, vừa nhận điện thoại, nhẹ nói, "A lô, chuyện gì vậy?"
"Không có việc gì."
Vân Đóa có chút buồn cười, "Không có việc gì anh gọi điện thoại làm gì?"
Giọng Đường Nhất Bạch trầm thấp dịu dàng, "Chính là muốn nghe giọng của em một chút."
Mặt Vân Đóa bỗng chốc đỏ lên, cô buông thìa ra, chột dạ che điện thoại nói, nhỏ giọng nói, "Bây giờ đã nghe thấy chưa ?"
"Ừm."
"Không có việc gì thì cúp máy trước đi, em ăn cơm đây, đồng nghiệp đều đang nhìn em. . . . . ." Nào chỉ là nhìn, ánh mắt của Trình Mỹ và Lâm Tử đều muốn tóe lửa, hận không thể phanh thây cô ra.
"Đợi chút."
"Còn chuyện gì nữa?"
"Hôn anh một cái."
". . . . . ." Trước mặt mọi người nói loại yêu cầu đáng yêu này, còn biết xấu hổ hay không nữa vậy!
Giọng Đường Nhất Bạch tràn đầy dỗ dành, "Hôn anh một cái thôi, có được không?"
". . . . . . Không được."
"Em không hôn anh, chờ anh gặp được em sẽ hôn em một trăm cái."
". . . . . ." Uy hiếp bạn gái mình như vậy còn là đại trượng phu sao? Vân Đóa cắn răng, "Chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như vậy!"
"Hôn anh."
Vân Đóa nghĩ thầm, nhỡ anh nói được làm được, chờ đến khi gặp mặt cô có thể bị anh hôn thành đầu heo hay không! Việc nhỏ mà không nhịn sẽ hỏng việc lớn, cô nhịn! Cô kiên cường làm công tác xây dựng tâm lý, xoay đầu đi cố gắng hết sức không nhìn hai người kia, ở trong quán ăn nhốn nha nhốn nháo này, nhẹ nhàng “muah” một cái về phía điện thoại di động.
. . . . . . Mất mặt quá đi à! QAQ