Túng dục

Chương 10: Chương 10




CHƯƠNG 10

“Cậu, vừa nói cái gì?!”

Có thể dùng câu “tức sùi bọt mép” để hình dung Triển Phi vào lúc này, mỗi một sợi tóc trên đầu hắn đều dựng ngược lên, hai con mắt trợn trừng, gắt gao nhìn Quý Ngật Lăng, hắn không tin nỗi cậu cư nhiên sẽ nói như vậy.

Quý Ngật Lăng cũng không bị bộ dáng sinh khí đến phát run của Triển Phi làm cho sợ hãi, vẫn như trước đối mặt với hắn, nếu không phải vì ruột bị một trận co rút khiến cậu không thể tiếp tục duy trì tư thế đứng thẳng, cậu tuyệt đối sẽ không chịu thua mà cùng Triển Phi đối diện cho đến khi hắn phải bỏ cuộc trước.

Nhìn người nào đó thống khổ gập cong thân thể, đem cánh tay không bị nắm giữ gắt gao ôm lấy bụng, Triển Phi xoay người, thay cậu đi lấy chiếc khăn sạch, cho cậu không gian và thời gian để loại trừ hoàn toàn lượng nước còn trong trực tràng.

Cậu cảm giác thấy cả người đã triệt để hư thoát, Quý Ngật Lăng giống hệt một cái tượng gỗ bị mất đi công năng, mặc cho chất lỏng lúc trước được bơm vào trong cơ thể chảy ra không bị bất kỳ trở ngại nào, loại cảm giác bài tiết này khiến cậu cảm thấy bản thân mình thật buồn cười, cứ liên tục bắn ra tung tóe. Cư nhiên lại có thể tự dâng mình đến tận cửa cho Triển Phi bạo ngược, rồi tại thời điểm thân thể đã vô cùng thê thảm mới phát hiện hắn căn bản không chỉ có cậu là đối tượng tình ái duy nhất.

Mình đi rồi, đối với hắn mà nói nào có đau như mình tưởng tượng.

Chính mình không phải đã đánh giá cao bản thân quá rồi sao?

Đã không còn bất kỳ thứ gì trôi ra nữa, giống như đã chảy cạn đến giọt máu cuối cùng, khí lực cũng triệt để bị rút sạch. Triển Phi không còn ở trong phòng tắm ít nhiều cũng khiến Quý Ngật Lăng có chút vui mừng.

Lau chùi qua loa hạ thể. Chỗ kia dù chỉ bị một chiếc khăn tay mềm mại chạm vào cũng đủ khiến Quý Ngật Lăng thống khổ, nhưng cậu vẫn cắn răng đem hạ thân chà xát sạch sẽ, bao gồm luôn cả dục vọng đã thu nhỏ lại. Đem cái khăn dơ bỏ qua một bên, Quý Ngật Lăng thử tìm một bộ áo tắm để che bớt thân thể trắng trợn.

Thật khôi hài đúng không? Đã bị người ta đùa bỡn, còn bị kẻ khác nhìn thấy hết, vậy mà bây giờ vẫn muốn giấu giếm, đúng là làm chuyện thừa thải, nhưng tâm tình của cậu lúc này đã hoàn toàn chia thành hai trạng thái.

Sớm sẽ không còn mắc nợ gì hắn nữa, chính mình tự hạ thấp nhân phẩm bản thân mới có thể đáp ứng cái ước hẹn một tuần chết tiệt kia. Mặc dù thân thể bị đùa bỡn đến thối rữa vứt đi, nhưng Quý Ngật không định ngay cả tôn nghiêm của chính mình cũng ném đi nốt.

Thật vất vả mới tìm thấy một cái khăn tắm lớn, Quý Ngật Lăng vừa mới đem chính mình bao bọc kỹ lưỡng thì Triển Phi cầm theo một tấm vải lụa lớn sạch sẽ đi vào, nhìn thấy cậu quấn khăn tắm đứng ở trước mặt, ngữ khí không được tốt lắm cất giọng nói, “Cậu nếu không có việc gì thì đứng lên làm chi? Mau ngồi xuống.” chỉ tay lên nắp toilet được phủ chăn, Triển Phi đi qua muốn giúp Quý Ngật Lăng cởi bỏ chiếc khăn tắm thô ráp ra khỏi thân thể bị phỏng khắp nơi của cậu. Chính là tay vẫn chưa chạm vào, ngược lại còn bị Quý Ngật Lăng một lần nữa dùng ánh mắt lẫn lời nói ngăn lại.

“Triển Phi, anh thường không phải là kẻ càn quấy, tôi cũng không phải là người thích lặp đi lặp lại mỗi một chuyện, nhưng gì vừa nói ban nãy, tôi tin anh đều đã nghe rõ.” Đầu óc đột nhiên mơ hồ chao đảo, rõ ràng thân thể vẫn còn vô cùng bất ổn, cảm giác mất nước hư thoát, tay chân lại lạnh như băng, trán thì nóng hôi hổi. Quý Ngật lăng thật sự biết rất rõ điều này.

Bất quá sự tình cũng không quan trọng, chỉ cần rời khỏi chỗ này, chính mình nhất định sẽ tìm một nơi nào đó để an dưỡng thật tốt, trước khi khởi hành sang Anh hẳn là có thể khôi phục lại bộ dáng bình thường.

Nhìn sự cương quyết liều chết không nhượng bộ của Quý Ngật Lăng hiển hiện ra trước mắt, động tác nắm chặt khăn tắm không cho phép hắn tới gần cũng thật ngoan cố, Triển Phi lập tức quăng đi tấm vải lụa trên tay, một phen nắm lấy tóc Quý Ngật Lăng, thô bạo túm cậu đến trước mặt.

Quý Ngật Lăng không hề phòng ngự đột nhiên bị tấn công, chỉ có thể ngã chúi nhủi hít vào một ngụm lãnh khí, chịu đựng lớp da đầu tê rần bị cưỡng ép áp sát lại gần mặt Triển Phi.

“Cậu con mẹ nó rốt cuộc là có ý gì? Cậu cho rằng triển Phi tôi là cái thứ gì? Nói một câu muốn vĩnh viễn rời khỏi nơi này nên phải cùng tôi đoạn tuyệt, tôi cũng nghe theo. Cậu nói cho tôi thời gian một tuần để tôi quên cậu, tôi cũng làm theo. Con mẹ nó, bây giờ cậu lại đột nhiên muốn kết thúc sớm thỏa thuận một tuần này. Quý Ngật Lăng, cậu rốt cuộc muốn cái gì?! Tôi còn chưa chơi đủ cậu, ai cho cậu tùy tiện nói dừng là dừng!”

Tựa hồ toàn bộ sự thịnh nộ không cam tâm đều phát tiết hết ra ngoài, những ngón tay đang túm chặt tóc Quý Ngật Lăng bất giác gia tăng thêm sức mạnh, đau đớn tựa như tóc cùng một lúc bị bứt khỏi da đầu khiến Quý Ngật Lăng thậm chí cả mắt cũng mở không lên, chỉ có thể hơi hơi híp mắt thở dốc.

“Đủ rồi, không có tôi, anh cũng chẳng thiếu thứ gì hết.” Dù bị làm đau, Quý Ngật Lăng cũng không tỏ ra yếu thế, như trước nhắm chặt hai mắt, giọng nói rít ra từ giữa hai kẽ răng.

Cậu cảm thấy Triển Phi thở dốc dữ dội, tựa hồ như đang cố gắng khống chế lửa giận, nhưng cuối cùng vẫn không thể dằn xuống được.

Thời điểm khi thân thể bị dùng sức ném mạnh vào bồn tắm, Quý Ngật Lăng còn có ảo giác hình như tất cả chỉ là mộng. Bằng không, làm thế nào cơ thể mình đột nhiên bị quăng như thế, nhưng lại không hề cảm thấy đau chút nào? Chẳng phải lúc đụng mạnh vào một vật cứng nào đó, sẽ đau đến chết đi sống lại sao?

Mở to hai mắt, nhưng dường như mọi thứ đều trở nên mờ ảo vô hình, chỉ cảm giác được nước lạnh như băng bắt đầu phun ra từ vòi sen, Quý Ngật Lăng lại hoàn toàn không nhìn thấy gì cả, cũng nghe không được gì hết.

Lỗ tai bởi cú ném mạnh vừa rồi mà ù đi, đánh mất thính giác, thứ cuối cùng nghe thấy chính là giọng nói hung tợn của Triển Phi, “Đúng thế, cậu con mẹ nó căn bản chả là cái thá gì. Không phải là thứ để làm ấm giường thôi sao? Để tôi cho cậu biết điều gì mà một tên nam sủng nên làm. . . . . .”

Dòng nước lạnh buốt khiến miệng vết thương lúc nãy vừa được bôi thuốc lần nữa bị thấm ướt, các cơn đau hết trận này đến trận khác liên tiếp kéo đến, mà trong nháy mắt khôi phục lại tinh thần thì cảm nhận sâu sắc nhất chính là sự đau đớn bỏng rát ở huyệt khẩu đang ngồi tiếp xúc với đáy bồn, tựa như bị ai đó dùng sắt nung đóng dấu.

Cúi thấp đầu, những lọn tóc dài trên trán thuận theo dòng nước buông rũ xuống. Trên thân thể, đặc biệt là miệng vết thương bên ngực phải một lần nữa bị vỡ ra, máu bắt đầu xuôi theo dòng nước lan tràn khắp nơi. Nhưng Triển Phi lại làm như không thấy, thản nhiên bước chân vào bồn tắm.

Nếu có thể đau đến mất hết cảm giác thì thật hoàn hảo. Cơn đau lúc này giống như bị lột mất một tầng da, khiến Quý Ngật Lăng vô lực không thể làm được gì nữa, chỉ mặc cho dòng nước lạnh băng đổ lên đỉnh đầu rồi chảy xuống chân, không còn sức để mà tránh né nữa.

Trước mắt mơ hồ lẫn lộn, lỗ tai chỉ nghe được những tiếng ong ong, tiếp sau đó là cánh tay bị nhẹ nhàng lôi kéo, bắt giơ lên cao quá đầu. Tiếp sau nữa, miệng bị nạo ra rồi có thứ gì đó chọc sâu vào.

Triển Phi cứ như thế túm lấy đầu Quý Ngật Lăng hiện đã đơ ra như khúc gỗ, đem dục vọng sáp nhập vào trong miệng cậu, dùng hết sức đâm vào rút ra, đây căn bản không thể tính là khẩu giao, nhiều nhất chỉ là một phương thức tiết dục cấp thấp nhất, Quý Ngật Lăng sớm đã không còn phản ứng gì nữa, lại càng không có khả năng khiêu khích. Hiện tại Triển Phi chỉ thuần túy dùng sức đâm vào lại dùng sức rút ra, tiếp theo lại đâm vào. . . . . .

Lặp đi lặp lại chuyển động ra vào, ở vài lần đâm sâu vào trong cổ họng, hắn cảm giác thấy yết hầu của Quý Ngật Lăng theo bản năng co rút một trận, sau đó khoang miệng bị liên đới cũng sẽ nhẹ nhàng khép chặt lại, loại cảm giác này làm cho dục vọng của Triển Phi càng thêm mãnh liệt, thế là mỗi một lần đều muốn đâm vào càng sâu hơn, chỉ hận không thể đâm chết tươi cái người mà mình vừa nói chưa từng có tình cảm kia.

Nhanh tay dùng sức túm lấy đầu Quý Ngật Lăng sáp sát vào người mình thêm chút nữa, động tác càng lúc càng nhanh, hô hấp của Triển Phi cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn. Sắp tới thời điểm cao trào, lần này Triển Phi cuối cùng cũng đã thành công đem đầu Quý Ngật Lăng kéo ra.

Kỳ thật, căn bản không cần phải lo cậu lại lần nữa đột nhiên hút mạnh một hơi giống như lần trước. Quý Ngật Lăng lúc này đã không còn chút khí lực nào, chính là tựa như một kẻ đần độn mặc người đùa giỡn.

Đương nhiên, nói thì cũng chỉ để nói như vậy thôi.

Nghe không được, ánh nhìn mơ hồ, nhưng những chuyện Triển Phi đang làm Quý Ngật Lăng vẫn nhận thức được rõ ràng, thân thể vô pháp cử động, từ môi miệng đến yết hầu đều đã tê dại, nhưng những thứ đó không thể chứng minh đầu óc của cậu cũng đã chết đi.

Thời điểm bị kéo ra, rồi bị hung hăng áp lên tường, sau đó bị dục vọng của Triển Phi cắm vào trong dũng đạo, Quý Ngật Lăng dùng thanh âm lạnh lùng, không mang theo chút hơi ấm, phun ra một câu, “Triển Phi, ta khinh ngươi.”

Trả lời cậu lại là một trận điên cuồng va chạm mãnh liệt khác.

Va chạm kịch liệt, Triển Phi ở bên trong dũng đạo bị thương đến huyết nhục mơ hồ của Quý Ngật Lăng liên tục rong ruổi, cảm giác đau đớn đã hoàn toàn bị tê liệt. Nước lạnh đổ ào ào xuống toàn thân, phía sau là bức tường men sứ lạnh lẽo gắt gao ép sát vào, cùng với hơi nóng phía trước đang ôm chặt lấy cậu, không ngừng tiến vào trong cơ thể cậu. Mặc dù nhiệt độ khác biệt nhiều như thế, nhưng đối với Quý Ngật Lăng xem ra cũng đều như nhau cả thôi.

Bên tai ngoại trừ những tiếng vang ong ong, cái gì cũng không nghe thấy, bởi vì vậy, nên hết thảy đều như ảo ảnh không thực.

Nhắm lại hai mắt, mặc cho Triển Phi triệt để hủy diệt, thời điểm trước mắt biến thành một mảnh hắc ám, Quý Ngật Lăng nghe được câu nói kia từ tận đáy lòng, giống như truyền đến từ một nơi xa xôi sâu thẳm không chút ánh sáng trong tâm hồn, dứt khoát mà khắc sâu vào từng dây thần kinh mạch máu.

Triển Phi, ngươi đã thành công tự tay mình cắt đứt đoạn tình cảm này rồi.

……………………..

Sáng sớm bị chuông cửa đánh thức, Kiều Duệ Dục vẫn còn chưa tỉnh giấc, thời gian ngủ của y trước đó vốn đã bị đảo lộn tùng phèo khiến tinh thần bực bội dễ nổi cáu. Tóc tai lỉa chỉa lộn xộn thô bạo rời khỏi giường, nhưng cũng không thèm để ý đến hình tượng, cứ để vậy đi thẳng ra ngoài mở cửa. Sau khi nhìn thấy người, lửa giận càng không thể che giấu bắt đầu lan tràn, rất có xu hướng sẽ phát hỏa phun ra ngoài.

Người tới là ai? Đương nhiên là Triển Phi đang bế theo Quý Ngật Lăng trên tay, biểu tình trống rỗng, hắn lúc này hệt như Tu La mới từ dưới địa ngục chui lên. Người nằm trong lòng thật sự đang ở trong một tình trạng cực kỳ tồi tệ, gương mặt không chút huyết sắc cũng không nói, nhưng bộ dáng nghiêng đầu dựa lên ngực Triển Phi nhìn thế nào cũng không giống đang say ngủ, mà tựa như đã hoàn toàn hôn mê mất ý thức.

Mặc dù phần lớn cơ thể đều được che đậy bên dưới tấm áo khoác, nhưng Kiều Duệ Dục bằng nhiều năm kinh nghiệm lâm sàng, vẫn có thể đoán ra tình huống của cậu lúc này có bao nhiêu không xong.

Rõ ràng mấy tiếng trước đã thụ thương không ít, còn hiện tại thì dường như sắp hấp hối tới nơi.

Không nhúc nhích, Kiều Duệ Dục khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Triển Phi.

“Cậu ta, giao cho cậu, chi phí chữa bệnh cùng những thứ khác tôi sẽ lập tức chuyển vào tài khoản cho cậu gấp 50 lần so với chi phí khám bệnh thông thường.”

Hạ mi mắt, Kiều Duệ Dục không thể nào không thừa nhận người bằng hữu này là dân làm ăn, con số 50 lần này, vừa đúng mức khiến y có chỗ dao động. Nếu hắn nói 10 lần, y nhất định sẽ thẳng tay đóng sầm cửa vào mặt hắn, khóa chuông chui vô chăn tiếp tục ngủ đông. . . . . . Mà 100 lần, con số này liền đủ vốn cho y tái đầu tư làm ăn cả đời, có hơi quá đáng.

Đón lấy người Triển Phi đưa qua, khoảng khắc Kiều Duệ Dục chạm vào thân thể nóng bỏng của Quý Ngật Lăng, đôi mắt lại sâu thêm một chút, người như vậy giao vào tay mình, rốt cuộc có nên nhận hay không, nếu cứu không tốt, thì không phải đã tự tay đập luôn bảng hiệu rồi sao?

Bất quá Triển Phi không cho y thời gian để cân nhắc, sau khi đem người đưa cho y thì lập tức xoay lưng muốn rời đi. Nhưng trước khi xoay lưng đóng cửa lại, vẫn là nhịn không được hỏi một câu.

“Tình trạng của cậu ta đã tệ đến mức nào?”

Không nhìn Triển Phi, Kiều Duệ Dục bế lấy Quý Ngật Lăng quay người bước vào trong phòng, vì vậy thanh âm trả lời do hơi xa mà càng thêm bâng quơ hời hợt.

“Tình huống tệ nhất sẽ không như cậu tưởng tượng.”

Tạm dừng vài giây, Kiều Duệ Dục nghe thấy tiếng cửa đóng lại, khe khẽ thở dài.

Là nghiệp chướng có phải không?

Suốt ba ngày, Quý Ngật Lăng đều ở trong nhà Kiều Duệ Dục, ngoại thương bên ngoài cơ thể vì được xử lý đúng cách, cơn sốt cao vào giữa trưa ngày hôm sau cũng đã được đẩy lùi. Hiện tại Quý Ngật Lăng trừ bỏ tinh thần kém một chút, nhìn chung đã hầu như khỏe lại.

Tất nhiên, điều này cũng không chứng minh thân thể cậu đã không còn trở ngại gì nữa. Kiều Duệ Dục như lúc trước nói với Triển Phi, tình trạng tồi tệ của cậu là không cách nào tưởng tượng, đối với việc này, Kiều Duệ Dục cũng không hề giấu giếm mà nói thẳng với Quý Ngật Lăng.

Không khiếp sợ như đã nghĩ, dù sao cũng là cơ thể của mình, Quý Ngật Lăng có lẽ đã sớm ý thức được vấn đề, nên chỉ nhẹ mỉm cười nhàn nhạt, tiếp nhận một địa chỉ Kiều Duệ Dục đưa cho, đây là địa chỉ nhà một người bạn tốt hiện đang sống tại Anh của y, sau đó nói câu cảm ơn.

Kiều Duệ Dục bề bộn nhiều việc, vì vậy không thể chú ý nhiều đến người được gửi ở nhà, mà Quý Ngật Lăng cũng không phải kiểu người cần kẻ khác chiếu cố chăm sóc, sau khi cảm thấy thân thể không còn vấn đề gì quá lớn, cũng liền bận rộn mở di động, lên internet, sắp xếp các thủ tục cần thiết để khởi hành đi Anh, ngoài ra còn phải xác nhận xem hành trình sau một ngày nữa có nhầm lẫn nào hay không.

Ngày cuối cùng, Quý Ngật Lăng để lại một chi phiếu cho Kiều Duệ Dục, số tiền không lớn lắm, nhưng cũng là số tiền nhiều nhất mà cậu có thể trả. Hạ mi mắt, Kiều Duệ Dục cuối cùng vẫn nhận lấy.

Không lấy nhiều tiền hơn, y thuần túy không muốn đả kích lòng tự tôn của cậu, dù sao không một người đàn ông có năng lực tự nuôi thân nào lại cần kẻ khác đến chăm cơm. Mặc dù toàn bộ những vết thương trên thân thể cậu đều do kẻ kia tạo ra, nhưng hết thảy những gì Quý Ngật Lăng muốn biểu hiện chính là sự tự nguyện, Kiều Duệ Dục cư nhiên cũng không ép cậu phải nhận lấy quyền lợi cùng chi phí khám bệnh của Triển Phi.

Thời điểm rời đi, Kiều Duệ Dục nói với Quý Ngật Lăng, “Kỳ thật, Triển Phi có thể dùng tất cả các biện pháp buộc cậu ở lại bên cạnh hắn, vô luận là ngoài ánh sáng hay trong bóng tối, ở Thượng Hải không ai dám đối với hắn nói không.”

“Ân.” Gật gật đầu, Quý Ngật Lăng hiển nhiên không muốn kéo dài đề tài này, sau khi bắt tay Kiều Duệ Dục thêm một lần nữa, thì mở cửa đi ra ngoài.

Đã không nghĩ sẽ tái truy cứu hết thảy mọi chuyện, dù sao trong thật tế, kết quả đã được sinh ra, quá trình cũng đã diễn ra mà nguyên nhân cũng thế, vậy có còn ý nghĩa gì nữa?

Trở về bán đấu giá tài sản rồi phân chia cho những người khác trong Quý gia. Sau khi thu dọn qua loa đồ đạc, Quý Ngật Lăng cùng người nhà đi ra sân bay, chuẩn bị nói lời vĩnh biệt với thành phố này.

Triển Phi tự nhiên cũng không tái xuất hiện nữa, thật giống như mối quan hệ vừa kỳ quặc vừa biến thái này đã hoàn toàn được chấm lên một dấu chấm tròn, một dấu chấm sau khi đã được điểm lên, đã mạnh mẽ chấm dứt tất cả.

Thời điểm máy bay nhờ vào sức đẩy của động cơ bay lên khỏi mặt đất, nhìn Thượng Hải từ từ nhỏ lại, dần dần khuất xa tầm mắt, Quý Ngật Lăng mới mệt mỏi dựa vào lưng ghế thoải mái dễ chịu, nhắm mắt lại, trong lòng vang lên một câu.

“Triển Phi, vĩnh biệt.”

Nhưng không ai ngờ, lúc ấy đã cho rằng sẽ vĩnh biệt cả đời, thế nhưng lại chỉ giằng co trong 6 năm trời.

Thời điểm khi Quý Ngật Lăng ở Anh Quốc xông pha vào cuộc sống khắc nghiệt, dựa vào thủ đoạn cường ngạnh cùng nhãn quang riêng biệt, đưa một công ty hoàn toàn non trẻ mạnh mẽ đứng vững trên thị trường Anh Quốc. Quý Thiên Hùng trong lần sinh nhật thứ 32(*) của con trai đã không cầm được nước mắt, đời người lên voi xuống chó không sao đoán trước được, lắm lúc như đang đứng giữa sóng to gió lớn khiến lòng người kinh hãi, không ai có thể tính trước ngày sau bản thân sẽ gặp phải chuyện gì, cũng không ai dám khẳng định chính mình có thể vĩnh viễn đứng sừng sững không bao giờ gục ngã.

Bất quá, Quý Ngật Lăng mấy năm nay ở Anh Quốc trưởng thành nhanh chóng không ai không thấy rõ. Nếu trước kia nói cậu còn thiếu cái gì đó, thì chính là không đủ quyết đoán, không đủ cường ngạnh, cũng không đủ chủ kiến, đối với người làm ăn mà xét, cảm tác cảm vi(**) so với nhìn xa trông rộng lại càng đáng quý hơn. Cũng giống như, hành động vĩnh viễn có trọng lượng hơn lời nói.

Quý Ngật Lăng đang từng bước lớn dần, lớn dần không thua gì chính mình, Quý Thiên Hùng cơ hồ đã yên tâm đem tất cả giao lại cho cậu. Có khi ở thời điểm tinh thần buông lỏng mà suy ngẫm, nếu ông ta khi đó cũng có loại quyết đoán này, thì có lẽ Quý gia sẽ không gặp phải cảnh tán gia bại sản, thiệt hại nghiêm trọng như thế. . . . . . Nhưng đây cũng chỉ là tùy tiện suy nghĩ, sau đó sẽ lập tức bị xua ra khỏi não bộ, là kẻ có năng lực, Quý Thiên Hùng so với ai khác đều hiểu, đó là đạo lý thời thế tạo anh hùng.

Mãi đến khi nhận được một dự án lớn từ Thượng Hải, người vốn đã có thể hưởng phúc an nhàn lúc này lại thấy hơi lo âu.

Trước khi cất cánh đi Thượng Hải, Quý Thiên Hùng thật nghiêm túc hỏi con trai, liệu cậu có muốn bỏ qua lần làm ăn này hay không, dù sao thiếu dự án này, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến địa vị của họ hiện tại.

Người con trai đang chuyên chú làm việc trước máy tính ngẩng đầu lên, đôi con ngươi không có bất kỳ dao động nào nhìn đáp lại đôi mắt lo lắng của phụ thân, Quý Ngật Lăng nhẹ nhàng nở nụ cười, “Nhưng nếu thành công, danh tiếng của chúng ta có thể tăng thêm một bậc. Cha à, người cũng không muốn công ty cứ đứng mãi ở vị trí này chứ? Cái gọi là cơ hội, luôn phải cố gắng nắm lấy, sao có thể chỉ vì không quá vừa lòng mà dễ dàng vứt bỏ. Con cũng không nghĩ sẽ tùy tiện buông tha cho vận may tốt như vậy.”

“Tóm lại, không nhất thiết phải quá miễn cưỡng bản thân, con hiện tại, đã rất hoàn mỹ rồi.” Phụ thân sau khi nói ra những lời này liền ly khai thư phòng, để Quý Ngật Lăng ở lại tiếp tục làm việc.

Có lẽ, sự tình giữa mình cùng Triển Phi năm đó đã bị nhìn thấu, phụ thân từ lâu đã biết rõ chẳng qua không chịu vạch trần mà thôi, vì vậy mới ở giờ phút này thật tâm thay mình lo lắng.

Kỳ thật phụ thân, cha vẫn là lo nghĩ nhiều quá, sự việc khi đã kết thúc, sẽ không có cái “sau đó” nữa.

Thời đểm máy bay hạ cánh, Quý Ngật Lăng có chút hoa mắt chóng mặt, bước chân lướt nhẹ một cái, thiếu chút nữa té ngã. Vừa kịp lúc có trợ lý đỡ lại, cậu mới ổn định được cơ thể.

“Quý tổng, ngài không sao chứ?”

Dần dần nhìn quen mắt, sân bay hầu như không có bất kỳ thay đổi nào, Quý Ngật Lăng lắc lắc đầu đáp, sau đó hướng mặt đất quen thuộc bước xuống.

 

_ Hoàn _

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.