Tùng Hoa

Chương 83: Chương 83: Chương 22




Một mùa đông lạnh lẽo nữa trôi qua. Đám trẻ chơi giả chiến cùng nhau trong rừng cây gần một khu làng. Gần bờ đá có người đàn ông mặc y phục toàn bằng da ngồi thổi mấy giai điệu ngân nga bằng một chiếc lá. Tiếng nhạc xen lẫn tiếng cười giòn của lũ trẻ. Có tiếng đàn bà í ới gần đó, lũ trẻ quẳng những cành cây rồi chạy về, chỉ còn một cậu bé đứng lại. Cậu liếc nhìn người đàn ông rồi đi lại gần, tiện tay ngắt một chiếc lá. Cậu đến ngồi gần người đàn ông rồi bắt chước đặt chiếc lá lên môi thổi phù phù. Không có tiếng nhạc nào phát ra, chỉ có mấy tia nước bọt bắn ra làm ướt hết chiếc lá. Người đàn ông nhìn thấy thì bật cười khanh khách, đưa tay đẩy đầu cậu bé ngốc nghếch.

- Kéo căng nó ra rồi ngươi bắt đầu thổi, sau đó điều chỉnh theo ý muốn luồng hơi thổi ra, mà lúc thổi hơi phải đều. Ngươi phải kết hợp cả việc lắng nghe để chọn ra giai điệu hay nhất.

Cậu bé nhăn mặt, tập trung làm theo nhưng lại lỡ tay xé rách cả chiếc lá. Người đàn ông lắc lắc đầu, đứng dậy đi lại phía con ngựa, leo lên lưng nó rồi thúc ngựa chạy đi. Cậu bé như chẳng có chút ngạc nhiên nào chỉ bật dậy thật nhanh rồi đuổi theo con ngựa. Cậu tập trung lắng nghe tiếng vó ngựa vì đã không thể nhìn thấy nó ở phía trước nữa. Cậu chạy không ngừng dù đã cảm thấy thấm mệt vì không muốn mất dấu con ngựa. Đến bên một bờ hồ thì cậu như sắp chết, người đàn ông thì đang thong thả bẻ mấy cành cây khô đặt vào đống lửa. Ông ấy nhìn thấy cậu đến thì cười đểu, phóng thanh kiếm của mình bay vèo đến chỗ cậu. Đang mệt muốn tắt thở thì thấy mũi kiếm đang nhắm vào mình liền gồng mình nhảy sang một bên té lăn lóc. Thanh kiếm cắm xuống đất gần sát mặt cậu. Cậu bé lúi cúi đứng dậy, lảo đảo nhổ thanh kiếm lên rồi chạy về phía người đàn ông đang ngửa cổ uống rượu. Đến gần hơn một chút cậu bé vung kiếm chém xuống. Người đàn ông nhanh tay rút một cành cây đang cháy lên đỡ thanh kiếm. Lực phản nghịch của đối phương mạnh hơn nên cậu bé lại té nhào, thanh kiếm rớt xuống. Người đàn ông lại cười khoái trá, ngửa cổ uống thêm một hớp rượu. Cậu bé ngồi dậy, mồ hôi ướt hết tóc, đến ngồi gần ông ta. Ông ấy chìa bình rượu qua cho cậu, cậu lắc lắc đầu vì nó không được ngon. Lần trước cậu đã uống thử chỉ thấy nó cay xè, mặn ngọt chua chát đắng cay mỗi vị đều có một ít không ra gì cả, sau đó cậu còn lảo đảo không đi nổi đã phải nằm vắt ngang trên lưng ngựa cho đến khi bị té xuống đất mới tỉnh tảo đôi chút. Ông ấy nhướng mày, bĩu môi rồi uống một mình. Ngồi được một lát thì ông ấy đứng dậy bước ra bờ hồ hóng gió, quay mặt lại gọi:

- Tắm thôi nào!

Cậu bé uể oải đứng dậy cởi hết y phục rồi lại túi đồ treo trên lưng ngựa lấy ra một tấm vải dày. Cậu quay lại đi ra bờ hồ thì người đàn ông cùng đã cởi hết y phục, vẫn còn đứng đó như để đợi cậu. Cậu bé nhìn thân dưới của ông ta rồi hơi cúi đầu nhìn xuống của mình.

- Không cần nhìn! Của ta to hơn!

Người đàn ông bật cười rồi nhảy ùm xuống nước lặn mất tăm. Cậu bé chầm chậm đi xuống hồ tắm táp, rửa mặt xong cảm thấy như tỉnh hẳn. Ông ấy trồi lên mặt nước ra hiệu cho cậu bé đến chà lưng cho mình. Cậu bé bơi lại, cầm mảnh vải lúc nãy kì cọ cho ông ấy đến đỏ cả lưng, mỏi cả tay mà vẫn chưa được ngừng. Bất ngờ ông ta xoay người, đặt bàn tay to lớn lên đầu cậu và ấn xuống nước thật mạnh. Cậu bé quơ tay múa chân trong nước nhưng chẳng ít gì đành cố gắng điều hoà nhịp thở để duy trì dưỡng khí càng lâu càng tốt. Một lúc sau cậu lại bắt đầu quơ tay múa chân vì sắp cạn dưỡng khí nhưng người đàn ông có vẻ chưa muốn buông tha. Cậu bé cố mở mắt nhìn trong màn nước đục, thấy lờ mờ hạ bộ của người đàn ông thì đưa chân đạp vào. Người đàn ông bị tấn công vào chỗ hiểm nên bị đau, nắm đầu cậu bé kéo lên, vẻ mặt giận dữ. Cậu bé há miệng thở lấy thở để, hai mắt đỏ ao nổi lên những đường vân máu. Người đàn ông ném cậu ra xa rồi bơi vào bờ. Cậu bé lại bị chìm xuống nước cố gắng vùng vẫy bơi lên. Người đàn ông đứng trên bờ không quan tâm cậu bé nữa mà nhìn ngó thân dưới kiểm tra xem có còn nguyên vẹn không rồi lắc lắc người mặc lại y phục. Cậu bé bơi được đến bờ thì phải bò lên, nằm ngửa ra thở dốc, tấm vải dùng để chà lưng đã đánh rơi mất.

Trời đã tối mịt, người đàn ông ngồi nướng lại mấy cái bánh ngũ cốc và uống rượu. Cậu bé mặc y phục vào, đến ngồi bên đống lửa để sưởi ấm. Người đàn ông đã bắt đầu say, quẳng cho cậu một chiếc bánh nóng hoi hỏi. Cậu bé tâng tâng chiếc bánh trong tay một lúc mới bắt đầu xé ăn. Đang đói nên cậu ăn ngấu nghiến. Người đàn ông lại bật cười, thở khì rồi nói:

- Ngươi biết vì sao ta lại đối với ngươi như vậy không?

Ông ấy vừa uống rượu vừa liếc nhìn cậu bé. Cậu bé không trả lời vì chuyện này cậu đã nghe rất nhiều lần mỗi khi ông ta say rượu. Và cũng như những lần khác, ông ấy không đợi cậu trả lời mà thao thao nói một mình:

- Thế giới này ngươi phải là kẻ mạnh mới có thể tồn tại. Không phải ta thì bất cứ kẻ nào cũng có thể đối xử với ngươi như thế, có thể là tệ hơn. Ngươi phải là kẻ mạnh thì mới có thể bảo vệ được nhiều người. Để bảo vệ được người khác thì trước hết ngươi phải bảo vệ được chính mình. À! Ngươi chẳng còn ai để bảo vệ cả nhỉ! Ngươi đốt hết rồi! Không sao! Ngươi bảo vệ bản thân mình trước, rồi khi ngươi lớn hơn. Lớn thế nào ấy nhỉ? À! Khi cái ấy của ngươi to bằng cái ấy của ta ấy. Lúc đó ngươi sẽ gặp một cô gái. Cô ta thế nào nhỉ? Xinh đẹp! Cái gì cũng đẹp! Có thể chỉ mình ngươi cảm thấy cô ta đẹp hoặc cô ta đẹp thật. Ngươi sẽ chỉ muốn vật ngửa cô ta ra thôi. À mà đàn bà xinh đẹp sẽ có những gã giàu có muốn chiếm lấy. Đúng rồi! Lúc đó đó! Lúc đó ngươi sẽ biết sức mạnh của ngươi cần dùng vào đâu. Bảo vệ cô ta? Không phải! Bảo vệ cả hai để không bị những gã đàn ông kia giết. À! Điều đó chỉ xảy ra nếu cô gái đó yêu ngươi kìa! Cô ta không yêu ngươi thì lũ đàn ông kia chẳng cần mất công mà giết ngươi làm gì. Yêu ngươi! À! Nếu cô ta không cần ngươi cho cô ta thứ gì cả chỉ cần ngươi ở bên cạnh thì dù mỗi đêm phải nằm giữa rừng cô ta cũng ngủ ngon được. Vậy là cô ta yêu ngươi thật đấy! Nhưng mà! Ngươi không thể để người mình yêu vất vả như vậy được. Đó đó! Lại cần đến sức mạnh rồi! Dựng cho cô ấy một căn nhà, nhà nhỏ cũng được, quan trọng là không bị dột, nếu cô ta mà ngồi trong nhà của ngươi nhưng vẫn bị ướt mưa thì ngươi không đủ mạnh rồi. Ta đối với ngươi như vậy là rất tốt đúng không? Rất rất tốt! Rất tốt luôn ấy!

Ông ấy vẫn cứ nói, cứ một câu lại uống một ngụm. Cậu bé đã lăn quay ra ngủ từ lúc nào. Người đàn ông dốc dốc bình rượu đã cạn, khi thấy chẳng còn tí rượu nào thì vứt sang một bên rồi ngã vật ra đất thở phì phò.

*

Người đàn ông cưỡi ngựa đi vào một khu chợ đông người. Những người đi từ phía trước chỉ thấy đó là người đàn ông cưỡi ngựa, những người nhìn từ phía sau sẽ thấy đó là người đàn ông cưỡi ngựa cùng một cậu bé. Con ngựa dừng lại trước một tấm bảng gỗ dựng giữa chợ có dán hình vẽ nhiều người, phía dưới hình mỗi người đều có ghi vài hàng đại khái như: giết người, cướp của, cưỡng hiếp... và kèm mấy con số. Người đàn ông không xuống ngựa mà vẫn ngồi đó nhìn một lượt, sau đó rút kiếm chĩa thẳng vào hình một người có số chữ nhiều nhất. Những người đứng xem bị bất ngờ vì bỗng đâu có thanh kiếm lớn xoẹt qua đầu nghe kịch từ trên cao. Họ ngoái đầu nhìn lại thấy bộ dạng người đàn ông thì chẳng ai muốn nói lời nào, có lẽ họ không muốn nhiều người lại đi chửi bới một gã đang chăm sóc con nhỏ như ông ấy mà chỉ lục tục tản ra các phía. Ông ấy thu kiếm về thì mảnh giấy đã dính theo mũi kiếm. Ông ta gỡ ra và dúi nó vào tay cậu bé. Lần thứ hai cậu bé nhận một tờ giấy có hình vẽ, lần trước là hoa văn ngoằn ngoèo, lần này là hình vẽ một kẻ nào đó trông rất kỳ dị với một cái đầu trọc, thiếu một bên tai và vài cái răng. Người đàn ông cho ngựa đi qua các dãy phố đầy mùi da thuộc và thịt nướng. Cậu bé đói cồn cào, đưa tay giật giật áo người đàn ông.

- Tối nay ta sẽ cho ngươi đánh chén và dạy ngươi cái mới hơn.

Người đàn ông thúc ngựa đi nhanh hơn xuyên qua mấy đoạn đường rừng. Những lúc đi nhanh ông ta sẽ cho phép cậu ôm ông ấy để tránh bị rớt lại như trước kia có vài lần ông ta quên mất là có cậu ngồi phía sau khiến cậu té nhào xuống đất. Cậu cứ tự trách nếu không bị té ngựa vài lần như thế thì đã chẳng có cái trò cậu phải đuổi theo sau khi ông ấy lên ngựa chạy đi.

Đi đến một thị trấn nhỏ có những căn nhà lưa thưa, người đàn ông dừng ngựa trước một quán rượu tồi tàn. Bước vào bên trong đã có vài người khách ngồi bên bàn và bên quầy. Người đàn ông kéo cậu bé lại ngồi trong góc gần cửa ra vào gọi một bình rượu và mấy miếng thịt nướng. Cậu bé bụng sôi cồn cào chờ đợi. Người đàn ông cầm một miếng thịt quăng vào dĩa cho cậu. Cậu bé chẳng dùng đến xiên mà lấy tay bốc miếng thịt lên ăn luôn. Cậu đang nghĩ người trong hình vẽ quả là xấu xí thật vậy mà vẫn có người trông giống như vậy đang ngồi bên quầy kia uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Dốc hết bình rượu thì người đó đứng dậy, cầm thanh đao bên cạnh đi ra. Người đàn ông quăng mấy đồng tiền lên bàn rồi kéo áo cậu bé lôi đi. Cậu bé vẫn kịp giơ tay cầm lấy miếng thịt chưa ăn trên bàn mang theo. Ra ngoài sân thì người đàn ông leo lên ngựa, lại quên mất cậu bé mà phi thẳng. Cậu bé thở dài quẳng miếng thịt đi vì nếu ngậm theo nó sẽ chạy không kịp con ngựa. Cậu chạy đến bìa rừng thì nghe tiếng đánh nhau liền rẽ theo hướng đang phát ra âm thanh. Vừa đến nơi thì thấy một thân người nặng nề ngã xuống đất, người đàn ông đang đứng thở mạnh, quệt tay qua trán lau mồ hôi. Ông ấy nhìn thấy cậu bé liền phóng thanh kiếm về phía cậu. Cậu bé nhảy sang một bên né tránh.

- Cắt đầu hắn!

Người đàn ông đứng thở, một tay chống hông, một tay chỉ xuống người đang nằm, máu đang chảy ra từ miệng hắn không ngừng. Cậu bé nhổ thanh kiếm chạy lại rồi vung chém người đàn ông. Ông ấy trừng mắt, lách sang một bên rồi giơ chân đạp cậu té sấp xuống đất, hét lớn:

- Ta nói cắt đầu hắn! Nhanh!

Cậu bé đứng dậy, kéo thanh kiếm nặng đặt ngang qua cổ người kia ấn xuống. Cứ ấn xuống rồi giở lên mấy lượt mà cái đầu chưa rời ra, cái cổ của hắn cũng đã nát nhìn thấy cả xương. Người đàn ông để mặc cậu bé loay hoay cắt đầu cái xác, bước đến lục lọi trên người hắn loi ra một túi tiền rồi đứng tâng tâng nó trong tay. Lúc này cậu bé vẫn chưa xong việc, ông ta đứng nhìn đến phát chán thì như nghĩ ra điều gì đó liền nói:

- À! Chặt đầu hắn!

Cậu bé liền giơ kiếm lên cao chặt xuống. Cái đầu liền văng ra, cậu đứng thở hổn hển vì mệt, quay nhìn xung quanh tìm kiếm gì đó. Người đàn ông nhướng mày nhìn theo cậu rồi hỏi:

- Ngươi tìm gì thế?

- Cây khô để đốt xác cho hắn.

- Hắn không xứng!

Người đàn ông bĩu môi, bước đến nắm lấy cái tai còn lại của cái đầu kéo lên rồi mang đến buộc vào cổ con ngựa. Ông ấy leo lên ngựa và chờ cậu bé đến, kéo cậu lên xong thì quay đầu về phía khu chợ đông đúc sáng nay. Cậu bé ngoái nhìn cái xác to nằm giữa rừng cho đến khi chỉ thấy phía sau là đêm đen. Cậu ngập ngừng hỏi người đàn ông:

- Tại sao chúng ta chỉ lấy mỗi cái đầu của hắn?

- Ngươi nhìn thấy hình vẽ rồi chứ? Trong hình chỉ vẽ cái đầu của hắn thôi! Nếu ta phải mang luôn cái thây của hắn theo nhất định ta phải đòi thêm tiền.

- Cái đầu hắn bán được tiền vậy cái xác sao không thể đốt?

- Hắn là kẻ xấu!

Cậu bé chiêm nghiệm lại những gì cậu vừa mới học được, cả cách làm sao để cắt một cái đầu thật nhanh.

*

Người đàn ông lại sắp hết rượu để uống. Cậu bé đã sử dụng được kiếm nên mỗi lần luyện tập với ông ấy cậu sẽ cố hết sức để ông ấy thật mệt và uống ít rượu lại. Ông ấy uống ít rượu lại thì khoảng cách mỗi lần cậu phải giúp ông ta cắt một cái đầu sẽ cách xa nhau hơn. Cậu không ngại giúp ông ấy làm việc đó vì cậu là người hầu của ông ấy nhưng cứ làm một việc liên tục sẽ trở nên nhàm chán, cái việc ấy cậu nhắm mắt cũng có thể làm được nên kéo dài thêm thời gian để cậu có lại hứng thú. Cậu không biết đến bao giờ mới có thể cắt hết đầu bọn người xấu. Cái bảng gỗ trong chợ mỗi lần họ đến xem lại dán đầy hình những kẻ xấu khác, mỗi lần lại khác nhau.

Sau khi đem bán một cái đầu khác để lấy tiền, người đàn ông cho ngựa đi đến một khu nhà có rất nhiều cô gái. Những người đó gặp ông ấy đến thì mừng rỡ chạy ra tiếp đón. Họ nhiệt tình với ông giống như với những người đàn ông khác. Thường thì cậu bé sẽ ngồi ngoài cửa trông ngựa cho ông ấy nhưng lần này ông ấy kéo áo cậu lôi vào. Cậu sợ bị mất ngựa liền ngoái đầu nhìn thì thấy một người ra buộc ngựa của ông ấy lại rồi, thì ra ở đây họ còn giữ hộ ngựa cho khách hàng. Có lẽ vì ông ấy đã giết nhiều người xấu nên được đối xử rất tốt, hết người nọ đến người kia sà đến bên ông. Cậu bé lặn ngụp giữa một đám người và màn trướng phũ phục, mùi khói, mùi trầm, mùi mồ hôi và nhiều thứ mùi khác trộn lẫn vào nhau khiến cậu nhảy mũi mấy lần. Những người ở đây nhiệt tình với người đàn ông đến nỗi có người còn đến xoa đầu, vuốt má, nựng cằm hay sờ mũi cậu bé không quên cười với cậu, chỉ có bộ dạng đang bị nắm áo lôi đi của cậu lại khiến nhiều người phải bật cười. Đi qua hết một dãy hành lang ngột ngạt thì đến một dãy các phòng đóng cửa im ỉm, đi ngang mỗi phòng đều có tiếng đàn ông và đàn bà cãi nhau, có lúc hình như vật lộn đánh nhau, có lúc lại là một nhóm người đánh nhau. Cậu bé nghĩ hôm nay sẽ được luyện tập bài mới vì từ trước đến giờ cậu chỉ luyện với ông ấy chứ chưa đánh nhau với đàn bà bao giờ. Họ bước vào một gian phòng cũng phũ phục màn trướng, các mùi lẫn lộn. Người đàn ông ấn cậu ngồi vào một cái ghế gỗ cạnh một cái bàn. Đi một khoảng xa như vậy cậu cảm thấy khát nước nên cầm lấy bình trà trên bàn rót nước uống. Người đàn ông cởi áo ngoài rồi ngồi lên cái giường duy nhất trong phòng chờ đợi. Trong lúc chờ đợi, người đàn ông nhìn cậu bé rồi nói:

- Hôm nay ta phải tốn gấp đôi số tiền đấy! Ngươi ráng mà học cho tốt vào. Lần sau muốn vào thì tự ngươi phải trả tiền.

Cậu bé gật gật đầu tỏ rõ quyết tâm. Vừa lúc cánh cửa mở ra và một cô gái bước vào, y phục bằng lụa trên người mặc như không mặc. Cô ta khép cửa quay lưng vào nhìn người đàn ông rồi nhìn sang cậu, đôi mắt mở to hơn một chút, bước đến nựng nựng má cậu rồi nói:

- Ôi, cậu bé xinh quá! Đang lo gặp hai gã miệng thối nào thì lại chán.

Cậu bé rụt cổ lại nhìn cô gái trước mặt có vẻ khá yếu ớt để luyện kiếm cùng, trời mới nóng một chút đã không chịu nổi mấy bộ y phục bình thường mà người khác thường mặt, chỉ choàng một tấm voan màu đỏ lên người thôi, thảo nào không thể đi ra ngoài chơi được vì cậu chưa thấy ai ăn vận như thế đi ngoài đường bao giờ. Người đàn ông mất kiên nhẫn nói:

- Nó chưa biết gì đâu, hôm nay chỉ cho nhìn thôi!

Cô gái nhướng mắt nhìn người đàn ông rồi nhìn cậu như tiếc rẻ, cởi nốt lớp y phục mỏng manh, bước lại bên giường khuỵu gối trước người đàn ông. Người đàn ông ngửa mặt, nhắm mắt, rên xiết, không biết là bị đau hay bị bệnh chỉ thấy bàn tay ông ấy bấu chặt mẩu thịt trên ngực cô gái. Cô gái bị đau nhưng chỉ dám ú ớ trong miệng như người ta bị nghẹn thức ăn. Một lúc sau, họ vật nhau trên giường, lúc thì người đàn ông ở phía trên, lúc thì cô gái kia ở phía trên, nhưng người đàn ông khoẻ hơn nên cô gái bị đánh đỏ cả người, kêu gào thảm thiết. Cậu bé nghĩ lần sau ông ấy nên chọn một đối thủ khoẻ hơn cô này. Cậu bé nhìn người đàn ông khi không có kiếm dùng thì cũng chỉ có vài đòn lặp đi lặp lại, chán không muốn nhìn lại cầm lấy bình trà rót vào ly uống, không biết họ đánh nhau đến khi nào thì xong. Lúc hết trận đấu, cậu bé mới phát hiện ra cô gái kia không phải tầm thường vì dẫu bị đánh te tua vẫn bước xuống giường mặc lại y phục và đi ra ngoài, không quên xoa xoa đầu hỏi cậu có học được gì không. Cậu lại rụt cổ, gật gật đầu. Cô gái mỉm cười nói với cậu:

- Khi nào cậu đến đây một mình nhớ tìm ta nhé! Ta sẽ dạy nhiều thứ hay khác cho cậu.

Cô gái ném ánh mắt đắc thắng lên giường chỗ người đàn ông đang nằm thở dốc. Cậu bé lại gật gật đầu, hy vọng cô ta đi ra ngoài nhanh để cậu còn kịp cứu ông ấy hoặc ít nhất là lôi xác ông ấy vào rừng đốt.

Người đàn ông xô đầu cậu bé, vừa bực vừa buồn cười khi cậu nói ông ấy đánh không lại một cô gái và bị cô ta đánh cho nằm lăn như chết. Ông ấy lại bắt đầu uống rượu, lần này ông ta ném bình rượu vào người cậu bắt uống. Cậu bé nhắm mắt cố nuốt một ít rồi ho khan. Ông ta giải thích cho cậu biết đó không phải đánh nhau mà là khi đàn ông cảm thấy muốn vật ngửa một cô gái. Ông ấy đem mẩu chuyện mà ông ấy thường nói với cậu khi say để cậu dễ hình dung. Cậu hỏi ông ấy sao lại không dựng một ngôi nhà cho cô gái kia, lần này ông ấy hết gãi tai đến gãi râu, mãi một lúc thì nói:

- Cái này từ từ cậu sẽ hiểu thôi!

Cậu bé gật gật đầu, sực nhớ chuyện gì đó lại hỏi:

- Vậy ông kêu ta học là học cái gì?

- Thôi khỏi học! Sau này tự mà hành động! Ta ngủ đây, sắp tới sẽ đến Thành lãnh chúa tham gia hội đấu võ.

- Sẽ kiếm được tiền à?

- Không! Tìm người!

Cậu bé ngửa cổ uống thêm một hớp rượu rồi nằm xuống lim dim mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.