Tung Hoàng Mạt Thế, Trêu Chọc Zombie!

Chương 16: Chương 16: Nguy Cơ




Sự xuất hiện của Lạc Quân và ba người lạ mặt với hai chữ giải thích của Lăng Hi thành công khiến họ câm miệng chấp nhận sự tồn tại đột ngột của bốn người mới gia nhập:“Nhặt được.”

Huống chi Lăng Hi lão đại lên tiếng họ nào dám không nghe. Qua vài ngày Lạc Quân và ba người cộng sự đã hoàn toàn hòa nhập với đội ngũ.

Sự có mặt của họ hiển nhiên đem lại cho đám Khắc Hoàng niềm vui nho nhỏ, đơn giản là họ không cần nhặt tinh hạch nữa, chỉ cần phất tay nói:“Tôi đang bận diệt zombie. Mời không làm phiền.” Bốn người Lạc Quân đành ủy khuất đi nhặt tinh hạch, bởi đơn giản chỉ có họ rãnh rỗi, không thấy cả Lăng Hi kia cũng biết văng lưới băng bẫy zombie à.

Tìm một chỗ khuất Li Âm dọn dẹp sạch sẽ, cả bọn ngồi xuống nghỉ ngơi, đồng loạt thở ra một hơi mệt nhọc.

Đừng hiểu lầm, bọn họ là nhặt quá nhiều tinh hạch cho nên mới mệt như vậy.

Âu Thiệu Dương đơn giản làm vài món ăn thô lắp đầy dạ dày bày ra trên tấm bạt, mọi người quay quần rất ư náo nhiệt. Nếu không phải xác chết hôi thối thiếu thớt bộ phận đầy rẫy ngoài kia hẳn sẽ khiến người khác nghi ngờ đây thực sự là mạt thế sao? Sao trông họ cứ như đang đi dã ngoại thế?

Ngay lúc Lăng Hi và Tiệp Hạo đang tình tứ (ít nhất trong mắt người khác là như vậy), Lăng Khuyết mù quáng mặc kệ vòng tay yêu thương của Khắc Hòang lao đến tìm chết, cậu hưng phấn chìa tấm ảnh trong tay giơ cho Lăng Hi xem.

”Cậu có gặp qua người này không?” Người ta thường nói vật hợp theo loài, nếu anh trai và Lăng Hi có điểm tương đồng thì hẳn đã gặp qua mới đúng.

Lăng Hi trừng mắt nhìn Tiệp Hạo xong mới quay qua tiếc rẻ cho Lăng Khuyết một ánh mắt, cậu từ tốn nói:“Khi tìm được anh trai, nhớ giới thiệu hắn cho tôi.”

Tiệp Hạo bất mãn nắm tay cậu:“Không cho phép em để ý tới hắn.” Người trong hình có còn là người nữa hay không vậy? Anh trai Lăng Khuyết cũng quá yêu nghiệt đi.

Nét mày kiếm đậm cương nghị nhưng gương mặt thiên theo hướng âm nhu lại trực tiếp phá hỏng vẻ mạnh mẽ của đàn ông, điểm này càng tô vẽ cho thêm khí chất tà mị, khóe môi như có như không treo nụ cười hờ hững chẳng qua lại ngoài ý muốn thoạt nhìn rất thanh tú nhược nhược. Khí chất giữa tà mị và thanh tú hai hướng trái ngược nhau lại được kết hợp rất hài hòa trên con người đang ngồi ăn cùng gia đình trong bức hình.

Lăng Hi khịt mũi khinh thường:“Ai cho anh quyền đó?” Nhận ra đặc điểm giống nhau qua thần thái của người trong hình, Lăng Hi rất nhanh muốn kết giao với người được gọi là anh trai Lăng Khuyết.

Lần này Tiệp Hạo lại đặc biệt bình tĩnh đương nhiên nói:“Em là người yêu của tôi, tôi thật không có quyền đó sao?”

Lăng Hi:“......” Hình như, càng ngày cậu càng cảm thấy ra bản thân chẳng nhận được lợi ích gì từ vụ việc làm lão đại. Tiệp Hạo khắp nơi đều áp chế cậu! Bảo sao cậu không cho hắn sắc mặt tốt, hắn là tự tìm a!

Lạc Quân vừa về tới thấy tấm ảnh trong tay Lăng Khuyết không khỏi nhảy dựng lên toạc mao giật tấm hình quát:“Sao cậu lại có hình của tiến sĩ?”

”Tiến sĩ?”

Hai chữ “tiến sĩ” vừa bật khỏi miệng Lạc Quân liền giành được sự chú ý của mọi người.

”Tiến sĩ là ai?” Lăng Khuyết hiển nhiên rất hưng phấn nhào tới hỏi Lạc Quân. Nếu tiến sĩ trong miệng hắn thật là anh trai vậy cậu có thể sớm thông cáo với ba mẹ rồi.

Khắc Hoàng thấy thái độ quá khích của Lăng Khuyết rất không vui kéo giật gắt gao ôm chặt cậu lại. Lực đạo của Khắc Hoàng làm Lăng Khuyết nhanh chóng bình tĩnh lại, cậu nhìn về phía Lạc Quân mong chờ một kết quả khiến mình hài lòng.

Lạc Quân nhận thấy mọi người không có ác ý nhưng cũng không có ý định chia sẻ thân phận của tiến sĩ cho mọi người, nếu thân phận tiến sĩ bại lộ e rằng ngài ấy đối mặt không chỉ đơn giản là địch ý của người người mà là sự căm hận phẫn nộ của những người còn sống sót trên thế giới.

Đáng tiếc những nhân viên theo sau hắn lại không nghĩ nhiều được như vậy, thấy có người hỏi đến tiến sĩ lòng họ liền dâng lên sùng bái, hết sức nhiệt tình kể thành tích của tiến sĩ.

”Tiến sĩ là một đại thiên tài! Ngài ấy rất tài giỏi, tinh thông sinh học y học còn có cả trên phương diện máy tính và vũ khí.”

Không giỏi sao có thể là tiến sĩ chứ!

”Đúng đúng! Mấy người không biết đâu, khẩu súng KSL-X9 mới tung ra thị trường là tác phẩm của ngài ấy!”

Hiển nhiên cậu nói thiếu rồi, tình cảnh của con người hiện tại cũng là tác phẩm của tiến sĩ.

”Tiến sĩ Duệ không những tài giỏi mà còn rất tốt bụng a...”

Nói nhảm, tiến sĩ đương nhiên là tốt rồi.

... ...

Một kẻ so với một kẻ đều nhiệt tình hơn! Lạc Quân bất lực, các cậu không sợ chúng ta bị tru sát sao?

Theo lí lẽ bọn họ nên lặng lẽ tìm tiến sĩ mà không phải rầm rộ hoan hô đại danh của tiến sĩ như vậy a.

Lăng Khuyết nghe đến vui vẻ, mừng rỡ hỏi:“Duệ ca, hiện tại Duệ ca ở đâu?”

Lạc Quân càng thêm buồn bã trả lời:“Không biết.” Biết tiến sĩ ở trước mặt nhưng lại chỉ có thể giả điên không nhận, đúng là đời không còn gì buồn bằng. Tới nay hắn vẫn chưa tìm được thời gian riêng nói chuyện với tiến sĩ, thực rầu.

Âu Thiệu Dương cười rộ lên:“Nếu còn sống hẳn đang lẫn trốn đi.”

Lăng Hi nhướng mày vẻ lắng nghe, Tiệp Hạo bên cạnh tức tối ngắt cánh Lăng Hi.

Lăng Khuyết ngẩn người:“Tại sao?”

Y Mẫn xuyên đến ngay đầu kì mạt thế đã nghe qua đại danh của vị tiến sĩ D, nhanh chóng liên kết chi tiết lại với nhau liền hiểu vì sao Âu Thiệu Dương hỏi vậy.

Cô buồn cười đáp:“Tiến sĩ Duệ hẳn là tiến sĩ D trong truyền thuyết đi, anh trai cậu rất nổi tiếng đấy Lăng Khuyết. Rất được nhiều người 'nhớ thương' hiện tại hắn có thể nghênh ngang đi khắp nơi mới lạ.”

”Tiến sĩ D? Cô nói, anh trai tôi có thể là tiến sĩ D?” Lăng Khuyết trợn tròn mắt tay bấm chặt cánh tay Khắc Hoàng, thôi rồi! Anh trai như vậy khác nào mang theo tai họa a! Ba mẹ thế nào dung con yêu nghiệt như anh trai lớn lên chứ! Nếu là ba mẹ người khác đã hận không thể bóp chết đứa con như vậy rồi, nhưng đây là ba mẹ của mình....anh trai gây ra đại họa hẳn sẽ rất....tự hào?

Lăng Hi ngẩng đầu nhìn sắc trời ngắt lời Lăng Khuyết:“Đã không còn sớm chúng ta nên quay lại căn cứ.” Họ ra ngoài thu thập tinh hoạch để đổi lấy xăng chứ không phải đi dã ngoại.

Tiệp Hạo nghi ngờ liếc Lăng Hi lại quay qua nhìn Khắc Hoàng. Hai người này bị đổi tính rồi à, nếu Khắc Hoàng là người nói ra câu này hắn còn có thể chấp nhận được nhưng kẻ sợ thiên hạ không loạn như Lăng Hi biết lo thế cuộc tình hình - - trời không phải sẽ sắp sập đấy chứ!!?

Thấy có người hạ bậc thang dừng chuyện này lại Lạc Quân mừng còn không kịp hắn gật đầu cười:“Phải đó, phải đó chúng ta về sớm đi.”

Chỉ tiếc Lăng Khuyết bị nhiệm vụ truy tìm anh trai làm mờ mắt nào muốn ngừng, cậu bấu chặt tay áo Lạc Quân nhíu mày tra vấn:“Duệ ca hiện đang ở đâu?”

”Hẳn đang ở cùng Cố Hi trốn nơi nào đó, nhưng theo kinh nghiệm của tôi về hai người kia, rong ruổi chơi bời có khả năng hơn.” Lạc Quân chịu đựng đủ ánh mắt rốt cục không nhịn được nữa khoác tay thoát khỏi kiềm cập của Lăng Khuyết kẻ thoạt nhìn thư sinh yếu ớt.

Tiến sĩ ngay trước mắt mi kia kìa! Trong lòng Lạc Quân thầm thở phào may mắn, may mắn ba cộng sự ngốc không nhận ra tiến sĩ dưới bộ dạng của Cố Hi bằng không họa lớn rồi.

Chẳng qua Lạc Quân cho rằng chỉ có hắn mới nhận diện được tiến sĩ thì sai lầm rồi. Trước đó còn có một tên Lạc Uy thản nhiên nhận ra tiến sĩ, cho nên sự góp mặt bất ngờ của kẻ vô lại đó không khác nào bạt tay đánh thẳng vào lòng Lạc Quân.

”Nói dối, là không tốt nha em trai ~”

Lạc Uy bước ra khỏi rừng cây xuất hiện trong tầm mắt mọi người, chỉ thấy người đàn ông tuấn lãng treo trên môi nụ cười có hương vị vô lại hấp dẫn.

Bước chân chậm rãi của Lạc Uy nhẹ nhàng giẫm đạp lòng Lạc Quân, giày vò cậu khổ sở. Lạc Quân hít một hơi thật sâu nhúc nhích môi:“Anh nói bậy gì đó?”

Lạc Uy thản nhiên khoác tay lên vai Lạc Quân, hắn khẽ cười bên tai cậu:“Em trai a, sao lại bỏ chạy chứ?” Lạc Uy giảm âm lượng đến mức 0 chỉ đủ để hai người nghe thấy:“Nếu em còn phản kháng tôi nhất định sẽ cho mọi người...” Nói đến đây hắn cố ý nói lớn:“....biết Lăng Duệ là ai, đang ở đâu.”

Mắt Lạc Quân thoáng đỏ hoe:“Anh nhất định uy hiếp tôi như vậy mới thoải mái sao?”

Lạc Uy nở nụ cười vỗ lên má cậu:“Sao có thể! Anh rất yêu thương em a! Về cùng anh, anh nhất định hảo hảo yêu em.”

Đồ khốn!

Lạc Quân nghiến răng đỏ mắt trừng mắt nhìn người anh trai bỗng dưng nhảy ra làm hỗn loạn cuộc đời vốn tươi đẹp của cậu.

Lăng Hi nhấc mi đến trước mặt Lạc Uy kéo Lạc Quân ra sau lưng mình, mặt đối mặt.

Lạc Uy thấy vậy cũng không tức giận ngược lại cười ý vị:“Cậu nhớ được rồi à? Thế nào? Có phải lương tâm rất day dứt, giày vò thống khổ không? Cảm giác rất tốt đúng không?” Nói xong liếc nhìn Tiệp Hạo đang đen mặt đứng cách đó không xa.

Lăng Hi động môi cười không nói.

Lạc Uy chốc lát bừng tỉnh:“A, tôi quên mất! Chúng ta cùng loại người, làm sao biết lương tâm là cái gì a! Chẳng qua cậu cản đường tôi tìm hạnh phúc cũng không tốt nha, biết đâu trong lúc tôi đau khổ lỡ nói ra cậu là tiến sĩ D thì không tốt rồi.”

Lăng Hi nhíu mày, rất ngoài dự liệu của Lạc Uy cậu khó hiểu:“Tôi cản đường tìm hạnh phúc của cậu khi nào? Tôi chỉ muốn nói, giao cậu ta cho cậu, thì cậu có thể hộ tống chúng tôi tới thủ đô không?”

Lạc Uy:“......”

Lát sau định thần lại Lạc Uy bắt đầu vô lại:“Không cần cậu giao, tôi có bản lĩnh cướp người.”

Lăng Hi hất càm biểu thị - cậu đang mơ sao?

Lạc Uy nhìn đội ngũ cường hãn của Lăng Hi, muốn cướp người đúng là mơ. Sau đó hắn liền cười đến phong hoa tuyệt đại:“Cậu không sợ tôi tuyên cáo cho mọi người trên thế giới tiến sĩ D đang ở đây sao?”

So với Lạc Uy vui sướng khi người gặp họa, ngược lại Lăng Hi điềm tĩnh nhún vai:“Tự nhiên. Họ đến, hận tôi muốn giết tôi thì sao? Họ có thể làm gì chứ, bởi họ cần tôi kết thúc mạt thế! Tôi là hy vọng duy nhất của nhân loại.” Rõ ràng là nhẹ nhàng bâng quơ nói ra nhưng lại mang theo cỗ ngạo khí không ai so kịp.

Lạc Uy ngẩn người mất một lúc sau mới khôi phục được, hắn cười phá lên:“Tôi thực sự phục cậu rồi.”

”Bây giờ, tôi muốn mang tiểu Quân đi.”

”Được.” Lăng Hi giơ tay lên bắt tay với Lạc Uy, thỏa hiệp điều kiện thành công.

Lạc Quân:“.....” Là cậu bị bán rồi đó hả? Tiến sĩ bán thiệt nhanh nha! Hu hu lẽ ra ngài phải khẳng khái khước từ bảo vệ tôi chứ!

Lạc Quân bị Lạc Uy kéo đi nhưng vẫn duy trì ánh mắt oán hận đăm đăm nhìn kẻ bán mình. Ba cộng sự thấy Lạc Quân bị lôi đi liền chạy theo.

Tiệp Hạo xoa xoa mi tâm:“Em nhớ lại khi nào?”

Lăng Hi kéo cổ Tiệp Hạo cười:“Khi tên ngốc Lạc Quân kia nhắc đến Cố Hi.”

Lạc Quân à, cậu bị bán đáng lắm! Tiến sĩ mà ngài thương nhớ kính trọng rõ là ngay từ đầu đã lừa cậu rồi.

Tiệp Hạo có chút bất mãn khi nghe thấy tên người đàn ông khác trong miệng Lăng Hi, không để hắn hờn lâu cậu đã nói:“Sự sống này là của Cố Hi cho tôi, khuôn mặt này cũng là của Cố Hi, nhưng tôi không thích con gái.”

Lăng Hi là tên lồng của Cố Hi và Lăng Duệ.

Khi sản phẩm thí nghiệm nổ, dịch bệnh lan tràn, lẽ ra Lăng Duệ cậu là người bị ảnh hưởng nặng nhất nhưng có Cố Hi làm lá chắn. Cho nên cậu rất khỏe mạnh thoát ra dưới sự di dời vị trí của Cố Hi, rất an nhàn tung hoành mạt thế dưới gương mặt đã qua phẩu thuật sinh học.

Cố Hi hy sinh nhiều như vậy nhưng cậu vẫn không cách nào rung động, Cố Hi với cậu, chỉ có thể là ân nhân mà thôi.

Tiệp Hạo ôm chặt eo Lăng Duệ khóa chặt môi cậu, ngang nhiên giữa bao ánh mắt người người hôn cậu nồng nhiệt.

Lăng Khuyết trợn tròn mắt bi thương nhìn trời. Tìm được anh trai nhưng cậu lại gặp phải một vấn đề lớn hơn, con dâu của ba mẹ....là Tiệp Hạo được sao sao ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.