Tung Hoành Đại Thiếu

Chương 47: Chương 47: Bước vào Võ vương




Quân phủ sau đại chiến với Minh Kiếm sơn trang, hết thảy trên dưới đột nhiên trở nên trầm mặc.

Sự vui vẻ hưng phấn vì thiếu gia chủ tử biến thành cường giả thiên tài, không thay đổi được một sự thật rằng, bọn hắn đã đắc tội hung ác một cái lục phẩm môn phái.

Hơn thế nữa, thiếu gia bọn hắn ra tay hung ác, ưa thích đấm nổ đầu kẻ địch, còn hung hãn không sợ chết, kề cận hắn lòng sẽ không tự chủ sinh ra bất an a.

Một đường đi vào biệt viện, Quân Đại Soái phát hiện ánh mắt đám hạ nhân có chút tránh né sợ sệt, một số ít ngưỡng mộ thì chỉ có thể đứng xa mà nhìn.

Hắn cũng không hơi đâu để ý, dẫn đầu sáu tên thủ hạ về phòng, bỗng nhìn thấy dưới đình viện ngoài sân ngồi đó ba người, có vẻ như là đang đợi hắn.

Chính là Quân phụ Lâm mẫu, cùng với vị kia Vương lão gia gia.

- Cha, mẹ, đợi ta?

Quân Đại Soái một mình tiến đến, hành lễ hỏi.

Lâm Uyển Thanh đôi mắt đẹp lóng lánh nước mắt, lo lắng yêu thương nhìn hắn.

- Quân nhi, mẹ dắt ngươi trốn đi, không cần phải đến Minh Kiếm sơn trang gì đó..

Lời còn chưa dứt, Quân Đại Dũng đã ngăn lại, ôm lấy bờ vai nương tử, ôn tồn nhẹ giọng.

- Nương tử, trốn không được. Ngươi yên tâm, có ta ở đây, Quân nhi không có việc gì.

Nói rồi, hắn nhìn về phía Vương lão, giọng điệu chuyển sang cầu xin:

- Vương gia gia, ta biết ta vô năng. Nhưng ngươi xem, Quân nhi thiên phú tuyệt luân, tâm tính thiết huyết, hắn có khả năng thay ta làm chuyện đó. Cầu ngươi giúp hắn.

Vương lão thu hồi ánh mắt cao thâm mạt trắc nhìn xem Quân Đại Soái, nhàn nhạt nói ra:

- Đại thiếu, đúng là không tệ. Nhưng Ám vệ, không đến lúc mấu chốt, tuyệt không thể lộ a.

- Mấu chốt, ngươi còn muốn lúc nào. Đã bao nhiêu năm, ngươi còn canh cánh việc đó ư?.

- Hừ, ta cũng là vì Quân gia huyết mạch.

- Quân gia, Quân gia chúng ta chỉ có một mình hắn, ngươi còn lý sự..

- Ý ta đã quyết, không cần nhiều lời.

Vương lão lạnh nhạt nói, quét mắt nhìn một chút, đoạn đứng dậy rời đi.

Tình huống gì đây?

Quân Đại Soái có chút không hiểu, lẽ nào chính mình gia tộc còn ẩn giấu cố sự, như mấy tình tiết trong những bộ truyện cẩu huyết kia.

- Cha, ngươi nói rõ xem.

Quân Đại Dũng đứng dậy lắc đầu, hòa ái nhìn hắn, vỗ vỗ vai.

- Chưa đến lúc. Quân nhi, Minh Kiếm sơn trang, cha sẽ đi cùng ngươi.

Lâm mẫu cũng chan chứa nước mắt đứng dậy, khoác một bên cánh tay nhi tử, lời nói chắc nịch.

- Mẹ cũng vậy.

Quân Đại Soái bị cảm động, trong lòng hắn vô cùng ấm áp, nhưng hắn vẫn thật rất muốn giải thích một câu.

Ta vừa có 5 cái thẻ kinh nghiệm, cắn xong không biết lên đến tầng thứ nào, nhưng ngược một hai tên Võ vương hoàn toàn không phải vấn đề, các ngươi đừng có làm như ta đi chết chắc như vậy a.

- Để ta đi thuyết phục Vương gia gia lần nữa.

Quân Đại Dũng cắn răng nói, đoạn cất bước đuổi theo, để lại một đạo bóng lưng tràn đầy bất lực.

...

Bên trong thư phòng.

Quân Đại Soái thong dong ngồi uống trà, nhìn xem sáu tên thuộc hạ mới trước mặt, mỉm cười nói.

- Không cần nặng nề như vậy, rồi các ngươi sẽ biết, quyết định hôm nay của các ngươi là chính xác cỡ nào.

Hắn an ủi một câu, đoạn gọi A Điền A Thất và Triệu Vân vào.

- Tốt, bây giờ làm quen với nhau một chút đi, ta còn có việc.

A Thất nhanh nhảu bước tới, giơ cánh tay màu đồng thau thon dài ra, khóe môi nhếch lên.

- Chào các đồng chí, ta là A Thất.

...

Đuổi hết mấy tên thủ hạ ra ngoài, Quân Đại Soái gia dặn Tiểu Liên ngăn ở trước cửa, hắn ý thức thì tiến vào hệ thống.

“Điểm yy trước không vội sử dụng, dùng thẻ kinh nghiệm đi.”

Một lần ban thưởng năm tấm, chiếu theo tốc độ buff cấp những lần trước, hẳn phải đột phá đến võ tôn a.

Quân đại thiếu gia mơ mộng nghĩ thầm, nước bọt nhỏ giọt.

Sự thật, thường không như là mơ.

Năm lần sử dụng thẻ kinh nghiệm trôi qua, Quân Đại Soái có chút ngơ ngẩn nhìn lại.

Hắn dụi dụi mắt, lại nhìn một lần.

Võ vương tầng hai.

Không sai, từ võ tông tầng sáu lên võ vương tầng hai a.

“Con mẹ nó, hệ thống, mày ra đây.”

“Ký chủ bình tĩnh, bình tĩnh. Thẻ kinh nghiệm tăng trưởng, hoàn toàn dựa vào vận khí, hơn nữa tu vi càng cao, thăng cấp càng khó a.”

“Nhưng mà năm tấm liền, làm sao chỉ có chút ít như vậy?”

“Không phải ta đã nói, hết thảy là vận khí sao.”

Hệ thống bực tức đáp lại, con hàng này quả thực không biết đủ a.

Một lần thăng liền bốn năm cấp, yêu nghiệt như vậy, vô lý như vậy, thế mà hắn còn đòi hỏi.

“Mày nói vận khí, là sao?”

“Là điểm kinh nghiệm hoàn toàn ngẫu nhiên, có cao có thấp..”

“Chứ không phải mày nói tao vận khí cứt chó ư??”

“...”

Ký chủ, thật mẹ nó quá mức suy diễn.

Hệ thống thức thời im lặng.

Quân Đại Soái không tiếp tục đậu đen rau muống nữa, hắn chỉ là hi vọng quá nhiều, nên có chút thất vọng nhỏ mà thôi.

Một tia ý niệm khẽ động, hắn đã xuất hiện ở giao diện cửa hàng.

“Xem nào, còn có hơn 70 điểm yy, nên mua cái gì bây giờ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.