Quân Đại Soái quay trở lại chỗ đường núi kia, nơi gặp mặt bọn người Minh Kiếm sơn trang cùng La sát tông.
Hắn thi triển ra Đường Môn truy tung bí pháp, muốn tìm kiếm tung tích của bọn người Minh Kiếm sơn trang kia.
Không sai.
Hắn là muốn hung hăng trấn lột một phen, muốn cho tên nam tử đầu lĩnh kia biết, chọc Quân đại thiếu gia hắn không có kết quả tốt.
Người khác đối với hắn khinh thường, hắn gấp trăm lần hoàn trả.
Rầm.. rầm..
Truy đuổi đến một chỗ sơn lâm nào đó, Quân Đại Soái phát hiện, phía trước tựa hồ đang có tranh đấu.
Hắn thi triển Mê Tung Ảnh, lách mình ẩn nấp phía trên tán lá một cây đại thụ, nhìn xem bên dưới.
Chỉ thấy đám người Minh Kiếm sơn trang kia lúc này đang thi triển ra một bộ hợp kích kiếm trận nào đó, bao bọc bên trong một con ấu thú, nhìn qua tương đối giống một đầu long.
Một vài tên đứng ngoài, liên tục thi triển các loại chưởng pháp, có công kích bạo lực, có chậm rãi tiêu hao.
Ấu thú kia rất hung mãnh, liên tục khạc lửa bốn phía, muốn đột phá vòng vây.
Chỉ là do duyên cớ tuổi tác quá ít, những ngọn lửa bắn ra không gây nên bao nhiêu tác dụng, có chút lực bất tòng tâm.
Trên da thịt màu đỏ rực của nó, lúc này dần dần hiện ra những vết xạm, do uy lực chưởng pháp đánh trúng.
- Haha, chỉ cần bắt được đầu Hỏa Long thú này, địa vị của ta trong sơn trang sẽ không người có thể lay động.
Một tên nào đó hung hăng cười lớn, trong ánh mắt tràn đầy hưng phấn.
Hắn là Trương Chí Khang, đầu lĩnh đám này, cũng chính là cái thằng lúc trước bảo Quân Đại Soái “cút đi” kia.
Nhìn quanh đám sư đệ đang chuyên chú bày ra kiếm trận, xác định Hỏa Long thú không thể đột phá, hắn thong dong đi đến gần, cười nhạt nói.
- Tiểu long, mau quy hàng. Thế giới này là mạnh được yếu thua, miễn cưỡng ngươi chỉ càng thêm ăn đau khổ mà thôi.
Chân lý.
Nhưng Hỏa Long thú không hiểu tiếng người, hơn nữa thái độ khinh khỉnh của hắn càng làm hung quang trong mắt nó thêm dữ tợn.
Nó cố gắng chịu đau, không công lãnh mấy đòn, trong khoang miệng chậm rãi tích tụ một quả cầu lửa.
Trương Chí Khang cảm giác có gì đó không ổn, trường kiếm phía sau lưng thoát vỏ bay ra, chuẩn xác rơi vào trong tay hắn.
“GRAAOOOO”
Một luồng nhiệt khí cực lớn phát ra, trong không khí đột nhiên vô cùng nóng bức..
Kiếm trận bị mãnh liệt xung kích, chợt mỏng manh như tờ giấy, những thanh kiếm sáng loáng bay lả tả khắp nơi.
Đám sư đệ kia cũng bị cuồng bạo sóng nhiệt chấn đến, cả người hộc máu bắn ngược ra ngoài.
Trương Chí Khang thối lui liên tục, bảo kiếm chặn ngang trước người, tu vi nhị phẩm Võ tông toàn lực kích phát, một cái hình cung lá chắn vô hình được dựng lên trước mặt.
Hắn mắt thường có thể thấy, tầng lá chắn kia bị nóng bỏng hỏa diễm áp sát, mài mòn từng chút, trên thân kiếm cũng đã dần dần hiện lên những vết đen..
Qua không biết bao lâu, rốt cuộc hết thảy an tĩnh lại.
Hỏa long thú nằm sấp, thở hổn hển, toàn thân không còn một tia khí lực, trong mắt tràn đầy không cam lòng.
Bởi, trước mặt nó, Trương Chí Khang hoàn hảo đứng đó, có chút tiếc nuối vuốt ve bảo kiếm, chỉ khi nhìn đến nó trong mắt hắn mới lóe lên dáng vẻ thắng lợi.
- Haha, ngươi rất tốt. Rất tốt.
Hắn hung hăng cười lớn.
Đám sư đệ kẻ chết, kẻ trọng thương gì đó, đều là vật ngoài thân, chỉ cần thu phục được cái này ấu long, không chỉ địa vị mà thực lực của mình có thể tăng lên rõ rệt.
Lúc đó, chức vị trang chủ ngoài mình ra, còn ai có thể đảm nhiệm a.
Trong tay không biết lúc nào có một sợi dây thừng, bên ngoài lam quang quỷ dị, Trương Chí Khang chậm rãi bước đến, tiếu ý trong mắt càng ngày càng sâu.
Bỗng.
“Phập”
Một cái phi đao quỷ dị phóng đến, chặn ngang trước người hắn, cắm sâu vào trong mặt đất chỉ để lộ cái chuôi.
Quân Đại Soái thả mình xuống từ trên một cái nhánh cây, trên vai bám chặt Pikachu, vô cùng quan tâm hét lớn.
- Nơi này có yêu thú, mọi người mau chạy đi.
???
Trương Chí Khang ngơ ngác, đám sư đệ đang nằm dặt dẹo trên mặt đất cũng tràn đầy mộng bức.
Có yêu thú, chúng ta đương nhiên biết a.
Nhưng mà, ngươi không thấy bọn ta sắp thu phục được con yêu thú kia rồi hay sao!
- Chạy.. con mẹ ngươi!
Không hẹn mà gặp, cả đám sư đệ đồng thanh hô lên.
Ồ.
Chửi ta.
Tốt, thế thì đều trấn lột cả bọn.
Quân Đại Soái cười nhạt, một chân giẫm lên đầu cái tên nằm dặt dẹo gần nhất, ánh mắt lạnh lẽo âm u nói.
- Mau giao ra không gian giới chỉ, tha mạng chó các ngươi.
Trương Chí Khang nhận ra Quân Đại Soái, đột nhiên cảm thấy, hôm nay ra đường thật con mẹ nó mọi việc đều thuận lợi a.
Thuận lợi gặp được nữ nhân trong mộng.
Thuận lợi thu phục Hỏa Long thú tới tay.
Thuận lợi gặp lại con hàng dám nói chuyện với nữ thần của mình.
- Hahaha, trời cũng giúp ta!
Hắn vui vẻ cười lớn, không thèm để ý đến lời Quân Đại Soái nói.
Người sắp chết, nói gì mà không được.
Thân ảnh tiêu sái bay lên, trường kiếm theo đó phiêu hốt.
Sát ý lóe lên trong mắt..
Chỉ thấy.
Một cái nắm đấm chậm rãi biến lớn.
Đồng tử Trương Chí Khang kịch liệt giãn mở, sau gáy tựa như có hơi lạnh phảng phất..
“bốp”
Trước khi ý thức hoàn toàn lâm vào sâu bên trong vô tận hắc ám, ý nghĩ cuối cùng của hắn chính là.
Hôm nay, thật con mẹ nó đen!