Bên trong thư phòng, Quân Đại Soái chậm rãi nhấp môi chén trà, trước người là hai tên tùy tùng đứng đấy khoanh tay.
- A Điền, A Thất, kể lại việc lúc trước ở thanh lâu cho ta.
Tiểu Liên không phải người trong cuộc, hiểu biết có hạn, Quân Đại Soái muốn hay tên này kể rõ nguyên nhân gì mà tiền thân lại chết đi như vậy.
Dù sao, ăn nhờ ở đậu thân xác người ta, cũng nên làm một chút việc gì đó.
A Điền vóc dáng béo mập, gương mặt trung hậu chất phác, lúc này lí nhí.
- Thiếu gia, thiếu gia..
Nói rồi lúng túng, không biết lựa lời, bên cạnh A Thất nhanh nhẹn mở miệng.
- Để ta kể, bẩm thiếu gia, chuyện là thế này.
Hóa ra, tiền thân dạo chơi thanh lâu, tùy tiện đùa giỡn kỹ nữ. Nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp xuất hiện, kiều mị yêu diễm, dù cho trên người mang khăn che mặt nhưng chỉ một cái nhàn nhạt liếc mắt đã làm hắn thú tính nổi lên, tiến tới trêu ghẹo.
Kết quả, phía sau một tên hơi kém mỹ nữ đùng đùng nổi giận, một chưởng vỗ tới, cả thân hình gầy gò phá cửa bay ra ngoài, ô hô ai tai.
Mỹ nữ kia còn nói cái gì, dám trêu chọc đại sư tỷ, không muốn sống các loại.
Nếu tiền kiếp Quân Đại Soái còn một hơi thở, hắn chỉ muốn hét lớn chất vấn một câu.
Con mẹ nó, các ngươi người tu luyện không có việc gì đi dạo thanh lâu, làm thiếu gia ta còn tưởng kỹ nữ tạo hình phong cách mới lạ chứ..
Bọn lừa đảo.
Người ta phế vật, chết đi ít ra cũng do kẻ thù ám hại, hay là tử đệ gia tộc tranh đấu. Chính mình tiền kiếp vì một nữ nhân không quen không biết mà bỏ đi cái mạng nhỏ, nhân gia còn phủi tay bỏ đi.
“Thật là con cu làm lu mờ con mắt.”
Quân Đại Soái khinh bỉ thầm nghĩ.
Cái này cũng làm cho Quân Đại Soái nhận rõ một sự thật, ở cao võ thế giới, không có thực lực tùy tiện đắc tội người, chết lúc nào cũng không biết.
Pháp luật, quy tắc, không có ý nghĩa.
Nơi này, hoàn toàn dựa vào nắm đấm nói chuyện.
- Thiếu gia, may mắn ngài không sao, nếu không bọn tiểu nhân chết cũng không hết tội. Là bọn tiểu nhân vô dụng, không bảo vệ được thiếu gia..
A Điền rưng rưng quỳ nói, Quân Đại Soái vội vàng tiến đến để đỡ hắn đứng lên.
Động một chút là khóc là quỳ, thực con mẹ nó phiền phức. Hắn chưa quen kiểu cách như thế này a.
- Được rồi, không phải lỗi các ngươi. Đều là do nữ nhân điên kia.
Nói rồi, còn không quên phủi phủi chút bụi đất dính trên người hắn, khiến A Điền thụ sủng nhược kinh, trong ánh mắt đều là cảm động.
Bên cạnh Tiểu Liên và A Thất trong mắt cũng đều là sao sáng.
Nơi nào có chủ tử ân cần tốt bụng, đối đãi hạ nhân như vậy chứ. Thiếu gia, thực quá tốt!
“Ting, A Điền độ trung thành đạt đến 90%”
“Ting, A Thất độ trung thành đạt đến 88%”
“Ting, Tiểu Liên độ trung thành đạt đến 94%”
Âm thanh dễ chịu của hệ thống vang lên.
Quân Đại Soái móc móc ra hai viên tẩy tủy đan còn lại, cân nhắc một chút liền nói.
- Các ngươi đã tiếp tục hầu hạ bản thiếu gia, ta cũng sẽ không bạc đãi các ngươi. Nơi này có hai viên đan dược, có thể giúp các ngươi mở ra kinh mạch tu luyện, đều dùng đi.
- Cái gì..
- Đồ vật quý giá như vậy, tiểu nhân không thể nhận..
- Thiếu gia vẫn là để cho người khác đi.
A Điền A Thất vội vã xua xua tay, tuy nhiên sự ao ước trong ánh mắt đã bán rẻ nội tâm bọn hắn. Quân Đại Soái cười thầm, dúi vào trong tay bọn hắn.
- Đây là mệnh lệnh của bổn thiếu, chỉ có tu luyện trở nên mạnh hơn, các ngươi mới đủ sức bảo vệ ta.
Hai tên hạ nhân không tiếp tục chối từ, trong ánh mắt đều là kiên định.
Thiếu gia nói đúng, chỉ có mạnh lên, những việc ngày hôm qua mới không tiếp tục xảy ra.
- Đa tạ thiếu gia ban thưởng.
Nhìn thấy bọn hắn lại quỳ rạp xuống đất bái lạy, Quân Đại Soái tràn đầy bất đắc dĩ.
“Ting, A Điền độ trung thành đạt đến 100%”
“Ting, A Thất độ trung thành đạt đến 100%”
“Ting, phù hợp hoàn thành nhiệm vụ ẩn: trung thành tuyệt đối”
“Ting, phù hợp mở ra nhiệm vụ tân thủ: thu phục tùy tùng.”
Mỹ diệu âm thanh của hệ thống lại vang lên.
Thế mà tùy tiện hoàn thành một cái nhiệm vụ ẩn, còn kích hoạt nhiệm vụ tân thủ gì đó.
Quân Đại Soái điểm mở chi tiết nhìn xem.
Nhiệm vụ ẩn: trung thành tuyệt đối, khiến cho một tên hạ nhân hoàn toàn trung thành với ký chủ. Ban thưởng 10 điểm yy, thẻ kinh nghiệm một tấm, bạo lực đan một viên.
Nhiệm vụ tân thủ: thu phục tùy tùng.
Trong vòng một tháng thu phục tám tên tùy tùng độ trung thành đạt trên 50 điểm.
Nhiệm vụ hoàn thành, ban thưởng: 50 điểm yy, thẻ kinh nghiệm x5, tẩy tủy đan x10 tố thể đan x10.
“Thật phong phú a!”
- Các ngươi trước tu luyện ở diễn võ trường dành cho hạ nhân, ta sẽ nói với Sơn thúc. Được rồi, đều lui đi.
Quân Đại Soái hạ lệnh.
Đám người lục tục thối lui, Tiểu Liên còn cẩn thận đóng cửa lại.
Quân Đại Soái đang muốn cầm chút điểm yy vừa nhận được tiến vào hệ thống shopping, cửa đã lại bị người mở ra.
Đi vào là phụ nhân sang trọng lúc nãy, trong tay bưng lấy một bát cháo nóng, tỏa hương thơm nức.
- Quân nhi, ngươi đã đỡ hơn chút nào chưa.
Phụ nhân đặt bát cháo xuống, cẩn thận tiến đến đặt tay lên trán Quân Đại Soái, giọng nói tràn đầy ân cần.
Quân Đại Soái hơi chút nghiêng đầu né tránh, phát hiện trong mắt phụ nhân có chút thấc lạc, không đành lòng nhẹ giọng mở miệng.
- Ta không sao.
- Không sao, thật quá tốt.. Nào nào, đây là cháo linh vĩ kê, do mẹ đích thân tự xuống bếp làm, con nếm thử xem.
Nói rồi, đưa chén cháo đến, muốn đút cho hắn.
Quân Đại Soái vội vã giành lấy chiếc muỗng, ngăn cản nàng ta, đoạn cúi đầu xì xụp ăn.
Hắn quả thực cũng có chút đói.
Linh vĩ kê chất thịt quả thật thơm ngon, không qua bao lâu, cả bát cháo đầy ắp đã được hắn xử lý sạch sẽ, khiến cho đối diện phụ nhân tươi cười vui vẻ.
Nhi tử sau khi bệnh dậy quả nhiên đã có sự thay đổi lớn, lúc nãy nha hoàn Tiểu Liên có nói mà nàng không tin.
Quân Đại Soái hơi không chịu được ánh mắt tràn đầy yêu thương của người mẹ, mặc dù nội tâm có chút cảm động, nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn dung hợp vào cái thân phận đại thiếu Quân gia này.
Đều con mẹ nó do hệ thống, người khác xuyên qua không phải luôn luôn dung hợp ký ức gì đó hay sao.
Hệ thống nghĩa chính ngôn từ phản bác.
“Đều là bịa chuyện, người chết hồn phi phách tán, nơi nào có ký ức cho ngươi dung hợp.”
“Thật sao, ta ít đọc sách, ngươi đừng lừa ta.”
“Thật.”
“Chứ không phải do ngươi quên?”
“...”
Quân Đại Soái không tiếp tục chất vấn hệ thống, tận lực tiếp chuyện với phụ nhân, cho đến lúc nàng ta hài lòng rời đi.
Nhìn sắc trời đã muộn, cả người mệt mỏi, cái bụng vừa được lấp đầy khiến mí mắt hắn dễ dàng buông xuống, chìm vào giấc ngủ say.